Tầm Tần ký - Hồi 151

Tác giả: Vô Danh


Giọt máu của Tiểu Bàn nhỏ xuống chén nước có pha chất thuốc.
Rồi Từ Tiên rút ra chiếc kim có chứa máu của Lã Bất Vi, nghiêng xuống miệng chén, nhưng máu không lập tức nhỏ ra.
Mọi người thấy giọt máu của Tiểu Bàn đông lại trong nước đều lộ ra vẻ căng thẳng.
Trong trại của Lộc Công có hơn mười người toàn là những nhân vật đức cao vọng trọng trong giới quân sự, ngoài Lộc Công và Từ Tiên, còn có bọn Vương Hột, Giả Công Thành, hoàng thất thì có Vân Dương quân Doanh Ngạo và Nghĩa Cự quân Doanh Lâu, có thể thấy chuyện Tiểu Bàn có phải là con của Lã Bất Vi hay không sẽ quyết định thái độ của giới quân sự đối với y.
Hạng Thiếu Long đứng trong đám người đứng nhìn hỏi: “Sao giọt máu của Lã Bất Vi không chảy ra?”
Vân Dương quân Doanh Ngạo nói: “Ta với y bắn tên, Lộc Công và Vương tướng quân thì đứng bên cạnh giả vờ nhìn, khi bị lấy máu mà y vẫn không hề hay biết gì”.
Lộc Công không hề có hứng thú nghe người khác nói, trầm giọng: “Từ Tiên!”
Từ Tiên nghiến răng trút đầu cây kim xuống.
Giọt máu nhỏ xuống chén nước.
Trong trại im phăng phắc, tim mọi người đều như ngưng đập, ai nấy đều như nín thở.
Giọt máu rơi xuống chén nước, lập tức vón lại, sau đó lăn qua chạm vào cục máu của Tiểu Bàn.
Như có kỳ tích, hai cục máu lập tức tách ra.
Mọi người đều ồ lên.
Hạng Thiếu Long lập tức cảm thấy người nhẹ nhõm hẳn.
Tương lai thực là đáng sợ, biết rõ Tiểu Bàn sẽ qua được ải này nhưng vì là người trong cuộc nên cũng lo lắng lắm.
Hạng Thiếu Long về đến trại mình, Kỷ Yên Nhiên và các thiếu nữ cẩn thận lau rửa vết thương và thay thuốc cho Hạng Thiếu Long. Đằng Dực quay về, ngồi xuống vui vẻ nói: “Đã tìm được người của Cao Lăng quân”.
Hạng Thiếu Long cả mừng nói: “Ở đâu?”
Đằng Dực vui lắm, lấy ra một tấm bản đồ vừa nói vừa cười: “Tuy gọi là Điền Liệp của người Tần, đối với một thợ săn mười năm kinh nghiệm như ta mà nói, chỉ là một trò náo nhiệt, trong vòng một trăm dặm, hổ sói đều bị hù dọa bỏ đi mất”.
Hạng Thiếu Long giúp y mở tấm bản đồ ra cười nói: “Sao nhị ca không cho đệ sớm biết điều ấy, lúc ấy đệ sẽ chuẩn bị tai hổ, rồi bán ra với giá gấp mười để cho bọn thợ săn nghiệp dư ấy không đi về bằng tay không đảm bảo cung không đủ cho cầu, có thể kiếm được một mớ”.
Bọn Kỷ Yên Nhiên lập tức cười ầm cả lên.
Đằng Dực nói: “Thợ săn nghiệp dư! Lời nói này thật cổ quái”.
Hạng Thiếu Long thở dốc nói: “Người của Cao Lăng quân đang nấp ở chốn nào?”
Đằng Dực sững sờ: “Tam đệ đã vô tình chỉ trúng!”
Rồi chỉ vào ngọn núi cách xa doanh trại chỉ khoảng năm mươi dặm nói: “Đây là khu núi non rừng rậm thuộc thượng du của sông Kinh Thủy, có bảy sơn động, người ở đó gọi là thất huyệt liên châu, Cao Lăng quân nghĩ thật chu đáo, dù biết bọn họ nấp ở đó, nhưng đừng hòng tìm ra. Chúng ta chỉ biết bọn chúng ở đó, nhưng không biết chúng có bao nhiêu người”.
Ô Đình Phương nói với vẻ vô tư: “Nhị ca quả thật đã phóng đại, bao vây cả khu rừng lại, sau đó phóng hỏa đốt rừng chẳng phải đã ép được bọn chúng ra hay sao?”
Hạng Thiếu Long mỉm cười nói: “Trời đất ẩm ướt, lúc này muốn đốt cháy các khu rừng thật khó hơn lên trời!”
Đằng Dực chồm qua ngó vào vết thương của gã nói: “Song nếu bọn chúng rời khỏi thất huyệt liên châu đảm bảo sẽ không thoát khỏi những tay thợ săn của Kinh gia chúng ta. À này, ta thấy cũng nên sử dụng người của chúng ta, để cho chúng có được nhiều cơ hội thực chiến”.
Hạng Thiếu Long đưa tay ấn vai Đằng Dực xuống nói: “Chuyện này cứ làm theo ý nhị ca. May mà Đỗ Bích không ở Hàm Dương, nếu không tình thế càng phức tạp hơn. Hì hì! Giờ đây trong mắt Lã Bất Vi đệ chỉ có thể sống hai ngày nữa, dù trong hai ngày này đệ có làm chuyện gì, y cũng sẽ nhẫn nhịn, lại còn giả vờ giả vịt để khiến người ta không nghi ngờ chính y đã hại đệ. Điều quan trọng hơn là phải giấu được Chu Cơ, trong tình huống này, đệ không muốn xảy ra chuyện nữa”.
Triệu Chi đang giúp Kỷ Yên Nhiên băng bó vết thương cho gã nghe thế thì giận dỗi nói: “Hạng lang chàng một ngày vết thương chưa khỏi, tỷ muội bọn thi*p sẽ không để chàng phải dùng sức”.
Hạng Thiếu Long giả vờ ngạc nhiên nói: “Ai bảo ta sẽ đi động thủ với kẻ khác”.
Kỷ Yên Nhiên cười: “Chi muội chỉ trêu chàng thôi”.
Lúc ấy có tiếng Ô Ngôn ngoài cửa: “Cầm thái phó đến!”
Trong lòng Hạng Thiếu Long hiện lên hình ảnh của nàng Cầm Thanh, trong khoảnh khắc ấy gã chợt hiểu nguyên nhân hôm nay mà mọi người vui vẻ, chính là cuối cùng đã hại được Mạc Ngạo.
Người này một ngày không trừ, bọn họ đừng hòng sống yên.
Từ khi đặt viên thuốc độc dược vào trong cổ họng của y, họ như trút được gánh nặng, Đằng Dực lâu nay vẫn là người nghiêm túc, nhưng giờ đây thì cười nói hớn hở.
Song chuyện trên đời không có gì là tuyệt đối cả, Mạc Ngạo một ngày chưa mất mạng bọn họ vẫn phải cẩn thận, nếu không có thể để cho đối phương thấy sơ hở.
Tỷ muội Điền Trinh, Điền Phụng vừa thay áo xong cho Hạng Thiếu Long, Cầm Thanh bước vào trong trại.
Lần đầu tiên mỹ nữ này đã tìm đến nơi của Hạng Thiếu Long, gã lúc này có cảm giác kỳ lạ trong lòng. Nhưng nhìn thấy sắc mặt của nàng có lẽ có chuyện không hay.
Kỷ Yên Nhiên nhíu mày nói: “Thanh tỷ có tâm sự gì?”
Đằng Dực chào hỏi Cầm Thanh xong thì thừa cơ cáo lui.
Cầm Thanh ngồi xuống trước mặt Kỷ Yên Nhiên nói: “Tỷ muốn nói vài câu với phu quân các muội”.
Bọn thiếu nữ hơi ngạc nhiên, Kỷ Yên Nhiên đứng dậy nói: “Thời gian qua sông cũng sắp đến, bọn muội phải chuẩn bị ngựa chở các người”.
Nói xong thì dắt bọn Ô Đình Phương, Triệu Chi và tỷ muội họ Điền đi ra ngoài.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nhìn Cầm Thanh hỏi: “Có điều gì khiến cho Thái phó không vui như thế?”
Cầm Thanh nhìn gã lạnh lùng nói: “Cầm Thanh nào dám không vui, mà còn phải chúc mừng Hạng đại nhân nữa, ngài đã cưới được con gái yêu của Lã Bất Vi”.
Hạng Thiếu Long lúc này mới biết được đó là chuyện gì, cười gượng nói: “Cầm thái phó đã hiểu nhầm, chuyện này nội tình rất phức tạp, Hạng mỗ không hề thích loại thiếu nữ ấy”.
Cầm Thanh ngạc nhiên nói: “Vậy cớ gì Thái hậu cho ta hay, Lã Bất Vi nhờ bà ta công bố hôn sự của các người, lại bảo là Hạng đại nhân đã đồng ý”.
Hạng Thiếu Long mỉm cười nhìn nàng dịu dàng nói: “Cầm thái phó có thể tin Hạng mỗ lần này chăng? Sau lễ Điền Liệp, Thái phó có thể hỏi Kỷ Yên Nhiên”.
Cầm Thanh nhíu mày nói với vẻ không vui: “Cớ gì Hạng đại nhân cứ úp úp mở mở như vậy? Ngài cho rằng Cầm Thanh là ai?”
Hạng Thiếu Long vốn vô tâm nhưng nghe nàng nói thế thì buột miệng nói: “Cầm thái phó muốn Hạng Thiếu Long này xem nàng là ai?”
Cầm Thanh lập tức đỏ mặt giận dỗi nói: “Hạng đại nhân lại muốn vô lễ với Cầm Thanh nữa sao?”
Hạng Thiếu Long muốn ôm lấy eo nàng ho khan một tiếng nói: “Hạng Thiếu Long nào có gan to đến thế?”
Cầm Thanh thấy ánh mắt gã nhìn mình, thì càng không tự nhiên, đầu cúi gằm, cắn môi nói: “Sao ngài không nói?”
Hạng Thiếu Long thấy dáng vẻ của nàng như đối với tình lang, lòng chợt bồi hồi, bước tới đứng sát bên người nàng, ghé miệng vào tai nàng, dịu dàng nói: “Đó là bí mật hệ trọng, không thể cho người khác biết, cho nên Cầm thái phó đừng trách tại hạ nói chuyện như thế này với nàng”.
Cầm Thanh hơi giật mình, đỏ lựng cả mặt, nói với giọng run run: “Hạng đại nhân có biết bản thân đang làm gì chăng?”
Đây là lần đầu tiên Cầm Thanh không né tránh gã. Hạng Thiếu Long cảm kích lắm, nào nhớ Cầm Thanh là mỹ nữ không thể ᴆụng tới được, nói: “Vậy Hạng mỗ có nên nói hay không đây?”
Cầm Thanh không dám nhìn gã, hơi gật đầu.
Hạng Thiếu Long cố nén nỗi ham muốn được gần gũi nàng, dịu dàng nói: “Bởi vì Lã Bất Vi sai người hạ độc ta, y tính rằng ta sẽ không sống quá hai ngày này, cho nên mới đem con gái gả cho ta, nếu ta có bất trắc, thì trong thiên hạ không ai nghi ngờ đến y, ít nhất cũng có thể giấu được Thái hậu”.
Cầm Thanh giật mình, mặt trắng bệch, quay đầu lại, suýt chút nữa hai môi ᴆụng nhau.
Hạng Thiếu Long giật mình hơi ngửa ra sau, rồi sau đó nói với vẻ hối hận: “Làm cho Cầm thái phó hoảng sợ. May mà ta đã biết được âm mưu của y, phá được kế hoạch hạ độc của y, nhưng chuyện này Lã Bất Vi vẫn không biết, nên đã gả con gái cho ta, xong chuyện nhất định sẽ tìm mọi cách để từ hôn, lúc ấy Thái hậu sẽ biết được y đang gạt bà ta, cho nên ta mới chấp nhận như thế”.
Cầm Thanh thở phào như trút được gánh nặng nói: “Làm người ta sợ ૮ɦếƭ khi*p”. Rồi sa sầm mặt.
Hạng Thiếu Long vui vẻ nói: “Đa tạ Cầm thái phó”.
Cầm Thanh tuy chưa hết đỏ mặt, nhưng thần sắc đã trở lại bình thường, mỉm cười, dịu dàng nói: “Cứ coi như lần này tiểu nữ trách lầm ngài! Lúc này ngài đã hai lần mượn cớ vô lễ với tiểu nữ mà dừng lại. Nhưng từ rày về sau không được phạm nữa. Chao ôi! Khiến cho người ta nhột cả tai”.
Hạng Thiếu Long trong lòng ngây ngất, mỉm cười gật đầu: “Cầm thái phó đã bảo tại hạ không được vô lễ với nàng nữa, Hạng mỗ sẽ suy nghĩ lại, về sau sẽ nói với nàng quyết định của Hạng mỗ được chăng? Song chuyện này là bí mật hệ trọng, không được nói cho ai khác biết”.
Cầm Thanh bật cười, lườm gã rồi đứng dậy nói: “Con người của ngài thật là, khiến cho người ta hết cách”.
Hạng Thiếu Long đứng dậy, xoa tay nói: “Chỉ cần Cầm thái phó suốt ngày đừng nổi giận với tại hạ nữa, tại hạ đã cảm tạ trời đất”.
Cầm Thanh buồn bã than: “Muốn trách thì hãy trách bản thân ngài! Chuyện gì cũng không chịu nói rõ với Cầm Thanh, không ép thì ngài không chịu nói ra. À này, chuyện ngài ném năm mũi phi châm lúc nãy ai ai cũng biết, lúc Cầm Thanh từ trong lều Thái hậu đi ra, đã thấy Quản Trung Tà và bọn Doanh Doanh đang nghiên cứu mấy mũi phi châm trên tấm bia”.
Rồi cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Hạng đại nhân có thể tặng một mũi phi châm cho Cầm Thanh chăng?”
Hạng Thiếu Long không hề đắn đo, cho tay vào trong thắt lưng, rút ra một mũi phi châm, rồi tự nhiên cầm tay nàng dúi vào, rồi nói: “Có thể tha thứ cho Hạng mỗ một lần nữa lại vô lễ được chăng?”
Cầm Thanh đang lúc không phòng hờ nên bị gã lợi dụng, rút mạnh tay, giận dỗi kêu lên: “Ngài...”.
Hạng Thiếu Long đưa ngón tay lên đặt ở trên môi, làm ra vẻ không được lên tiếng, rồi chỉ tay ra ngoài tỏ vẻ sợ mọi người nghe thấy, mới cười rằng: “Đó chính là cái giá phải trả để Hạng Thiếu Long này không coi Cầm thái phó là người ngoài. Sau này Cầm thái phó nếu có rảnh, Hạng mỗ lại được tìm đến người hồng nhan tri kỷ như nàng để nói lời tâm sự, ta sẽ không thèm để ý đến hữu lễ hay vô lễ nữa”.
Cầm Thanh lườm mắt nhìn gã, bước ra ngoài cửa, đến cửa thì dừng lại lạnh lùng nói: “Ngài có chân có tay, thích đến tìm Cầm Thanh, hoặc không thích tìm Cầm Thanh, chẳng ai quản nổi ngài”. Rồi yểu điệu bước ra ngoài.
Hạng Thiếu Long lắc đầu cười khổ, xem ra sự tự kiềm chế của gã lẫn Cầm Thanh mỗi lúc mỗi kém, rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ lọt vào tay gã, thế thì hỏng bét mất, nhưng nếu có thể tìm nàng ngoại tình mà thần không biết quỷ không hay, chẳng phải là lãng mạn lắm sao?
Bọn người đi săn lần lượt vượt sông.
Từ Tiên lại ra lệnh dựng thêm hai cây cầu gỗ nữa, giờ đây có cả thảy bốn cây.
Tiếng chó săn sủa vang vùng bình nguyên, những người nuôi chim ưng săn bắt, thả chim ưng lên trời, để chúng bay lượn trên trời cao, dương oai diễu võ.
Hạng Thiếu Long nhớ đến mấy con chim chiến ưng của Châu Lương, nên cảm thấy hứng thú lắm, nhủ thầm sẽ nuôi loại chim ưng này, vừa có giá trị thực dụng, vừa có thể chơi đùa.
Bọn Kỷ Yên Nhiên, Cầm Thanh đi theo đội săn của Chu Cơ, còn Hạng Thiếu Long thì theo Tiểu Bàn.
Mấy ngày hôm nay, gã và Chu Cơ cố gắng tránh mặt nhau, để khỏi lúng túng, cũng có thể Chu Cơ sợ Lao Ái đố kỵ với gã.
Khi gã đến mép sông, Tiểu Bàn và đám quần thần đã vượt sông Kinh Thủy.
Hạng Thiếu Long cùng mười tám thiết vệ đi ở phía sau gặp Quản Trung Tà.
Hạng Thiếu Long cười: “Hạng mỗ tưởng Quản đại nhân đã gia nhập vào nữ nhi quân đoàn!”
Quản Trung Tà biết gã cười mình suốt ngày quấn quít bên cạnh Lộc Đan Nhi và Doanh Doanh, thản nhiên nói: “Việc công gấp gáp, nếu không đuổi bọn họ đi, e rằng Hạng đại nhân lại giáng tội cho mạt tướng”.
Hạng Thiếu Long giật mình, biết y vì quyết định trừ khử Lộc Công, nên cho rằng Lộc Đan Nhi không còn giá trị lợi dụng đối với y nữa, vì thế lời nói mới lãnh đạm như vậy.
Còn Doanh Doanh, chính là con cờ để y có thể liên kết với huynh đệ Xương Bình quân. Song nếu bọn Hạng Thiếu Long, Lộc Công bị Gi*t ૮ɦếƭ trong lúc Cao Lăng quân đột kích, vậy thì hai quân cấm vệ và đô kỵ phụ trách an toàn đều không thoát tội, Lã Bất Vi nhất định mượn cớ này mà cắt chức huynh đệ Xương Bình quân và các tướng lĩnh của đô kỵ quân, để thay thế thủ hạ tâm phúc của y.
Ngược lại đô vệ quân giữ thành Hàm Dương, chẳng liên quan gì đến chuyện này, nên có thể tránh tội.
Độc kế này của Mạc Ngạo, nếu không phải là Hạng Thiếu Long thì chẳng thể ứng phó được. Lần này chiếm được thượng phong, có thể nói vì may mắn mà thôi!
Quản Trung Tà thấy gã không lên tiếng, tưởng rằng gã không vui, vội vàng nói: “Hạng đại nhân ném năm mũi phi châm, lực đạo bằng nhau, quả thật khiến người ta khâm phục lắm”.
Hạng Thiếu Long từ tốn nói: “Chỉ là trò vặt mà thôi!”
Lúc này hai người cưỡi ngựa lên cây cầu gỗ, vó ngựa vang lên lộc cộc.
Gió từ bình nguyên thổi đến, Hạng Thiếu Long thư thái trong lòng, lúc này mặt trời đã dần lặn về phía Tây, chiếu những tia nắng vàng vọt vẫn còn vương lại trên mặt đất.
Quản Trung Tà nói: “Suýt nữa đã quên, Lã tướng có chuyện cần tìm Hạng đại nhân”.
Hạng Thiếu Long trả lời rồi đuổi theo lên phía trước.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc