Hạng Thiếu Long nhìn kỹ chén rượu do Điền Mỹ Mỹ kề đến tận môi, nhưng không thấy bất cứ điều gì khác lạ.
Chất độc chưa được khuấy đều thì sẽ không tan ra trong rượu.
Gã lập tức bỏ đi ý định dùng chén rượu độc này để đối phó với Quản Trung Tà. Không phải chuyện này không thể thực hiện được mà bởi vì chỉ cần nắm lấy Điền Mỹ Mỹ thì sẽ không sợ nàng không khai kẻ đứng đằng sau chuyện này.
Vấn đề là nếu làm thế thì có nghĩa là đã công nhiên đối đầu với Lã Bất Vi.
Chỉ cần nghĩ đến Lã Bất Vi vẫn còn bảy tám năm, thì biết cách làm đó không sáng suốt.
Giả sự chuyện này có liên quan đến Lao Ái thì sẽ càng phức tạp hơn.
Đồng thời nghĩ giả sử mình vờ uống ly rượu độc này, vậy thì Quản Trung Tà và Mạc Ngạo sẽ không dùng cách khác để đối phó với mình nữa, sau đó chỉ có thể nghi thần nghi qủy, tưởng mình không sợ rượu độc, hoặc nghi ngờ Điền Mỹ Mỹ không theo lệnh hành sự, cứ như thế càng hay hơn.
Ý nghĩ ấy lướt quan trong đầu Hạng Thiếu Long, gã liền quyết định như thế.
Hạng Thiếu Long một tay bưng chén rượu còn tay kia ôm lấy eo Điền Mỹ Mỹ, cười ha ha nói: “Mỹ Mỹ tiểu thư phải uống thêm một ngụm nữa mới gọi là uống nửa chén”.
Quy Yến và bọn người Quản Trung Tà đều nài ép Điền Mỹ Mỹ uống thêm một ngụm nữa.
Điền Mỹ Mỹ lập tức hoa dung biến sắc, cố né người ra, kêu lên: “Hạng đại nhân sao thô lỗ đến thế!”
Hạng Thiếu Long giả vờ nới lỏng cánh tay ôm eo nàng ra, Điền Mỹ Mỹ cố gắng né ra, lập tức mất đà đổ nhào lên bàn.
Nhân lúc bọn người Xương Bình quân đang chú ý đến Điền Mỹ Mỹ thì Hạng Thiếu Long rê tay cầm chén rượu xuống, tạt rượu xuống gầm bàn rồi giả vờ đỡ mỹ nữ ấy dậy, quả thật kín đáo như áo trời.
Điền Mỹ Mỹ ngồi thẳng dậy vẫn chưa hoàn hồn, nói không ra lời.
Hạng Thiếu Long cả cười nói: “Khiến cho tiểu thư phải ngã xuống, quả thật ta không tốt, đáng phạt! Nói rồi bưng chén rượu giả vờ uống cạn”.
Xương Bình chép miệng than: “Té ra Hạng đại nhân có thủ đoạn như thế, ta đây lần đầu tiên thấy được Điền tiểu thư ngoan ngoãn nằm xuống trước mặt mọi người”.
Mọi người cười ầm cả lên.
Hạng Thiếu Long đặt chén rượu xuống, chỉ thấy Điền Mỹ Mỹ đang giả vờ e thẹn mà cúi đầu, thật ra là để tránh mọi người thấy nét mặt bàng hoàng của nàng, thật là khéo léo vô cùng.
Quy Yến ngồi bên trái lại rót thêm rượu cho gã.
Quản Trung Tà cười: “Hạng đại nhân nếu có thể nén cơn đau một lúc, đêm nay nói không chừng có thể nằm cùng được với Điền Mỹ Mỹ tiểu thư nữa!”
Huynh đệ Xương Bình quân cười ồ lên, bọn thiếu nữ thì giả vờ dáng vẻ e thẹn.
Hạng Thiếu Long lại đưa tay ôm eo Điền Mỹ Mỹ, đưa chén rượu lên tận môi nàng, dịu dàng nói: “Tại hạ xin mượn chén rượu này thỉnh tội cùng Điền tiểu thư!”
Điền Mỹ Mỹ mấp máy môi, nhìn gã bằng ánh mất phức tạp, lặng lẽ uống cạn chén rượu.
Mọi người đều tán thưởng.
Quy Yến nói: “Hạng đại nhân đã bạc đãi với tiểu nữ rồi”.
Hạng Thiếu Long thấy Quản Trung Tà không hề nghi ngờ, trong lòng mừng lắm, nói: “Bổn nhân rất công bằng, nào! Để ta hầu hạ Quy Yến cô nương uống rượu”.
Xương Văn quân trách cứ: “Uống rượu thì có ý nghĩa gì, phải môi kề môi uống rượu mới hay”.
Quy Yến nguýt dài, nằm lên đùi gã, tỏ ra đang chờ đợi, may mà không đè lên vết thương.
Tuy có mỹ nữ chờ đợi trước mắt, nhưng trong lòng Hạng Thiếu Long không hề xao xuyến, bởi vì gã đang để ý đến Điền Mỹ Mỹ và Quản Trung Tà, thầm quan sát phản ứng của bọn họ, mặt khác thì biết rằng Quy Yến phụng lệnh đến để lấy lòng viên cảnh sát trưởng kinh thành là mình đây, cho nên chẳng qua là nàng đang giả vờ giả vịt mà thôi.
Quy Yến tuy không đẹp bằng Điền Mỹ Mỹ, nhưng so với các thiếu nữ ở đây thì nàng vẫn hơn một bậc. Vì thế Hạng Thiếu Long ngậm một ngụm rượu rồi kề vào môi Quy Yến.
Quy Yến uống ngay ngụm rượu đấy, nằm ngửa mà uống rượu như thế quả thật không dễ chút nào, nàng thật thua thiệt.
Ai nấy đều vỗ tay, khi Hạng Thiếu Long định lui binh, gã đưa tay ôm lấy Quy Yến nâng lên rồi mớm cho nàng nửa ngụm rượu còn lại.
Quy Yến mềm nhũn trong tay gã, thỏ thẻ nói: “Đêm nay Hạng đại nhân đừng đi được chăng? Nô gia đảm bảo vết thương ở chân của ngài không đau nữa”.
Điền Mỹ Mỹ rõ ràng đã nghe thấy câu nói ấy, dáng vẻ nàng trở nên buồn bã, đầu cúi gập, có vẻ là vì biết được Hạng Thiếu Long sống không lâu nữa mà chính mình là hung thủ. Hạng Thiếu Long hôn lên má Quy Yến rồi nói: “Ngày tháng còn dài, lo gì chúng ta không gặp nhau”. Rồi đưa tay ôm eo Điền Mỹ Mỹ, giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Mỹ Mỹ tiểu thư phải chăng có tâm sự gì?”
Điền Mỹ Mỹ giật mình, giả vờ nói: “Hạng đại nhân chỉ thương yêu Quy Yến tỷ, người ta đương nhiên trong lòng không vui”.
Quản Trung Tà vội vàng che đậy cho Điền Mỹ Mỹ: “Hạng đại nhân có thể khiến cho Điền tiểu thư sinh lòng đố kỵ, có thể thấy bản sự của ngài, lần này đến lượt huynh đệ chúng tôi đố kỵ ngài rồi đó”.
Hạng Thiếu Long thầm mắng ai là huynh đệ của nhà ngươi. Xương Văn quân cười: “Vậy Hạng đại nhân phải mời Mỹ Mỹ tiểu thư uống rượu. Hạng Thiếu Long nhủ thầm hãy cứ trêu đùa ả hung thủ này cũng hay. Rồi ngậm một ngụm rượu kề qua môi nàng, chờ Điền Mỹ Mỹ uống xong ngụm rượu, gã vẫn không tha cho nàng, hôn ngấu nghiến lấy đôi môi ấy”.
Người Điền Mỹ Mỹ mềm nhũn ra, phản ứng trở nên kịch liệt.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ nàng tưởng rằng không còn sống bao lâu nữa nên sinh lòng áy náy, động chân tình.
Rời môi nàng ra, Hạng Thiếu Long thấy rõ ràng ở khóe mắt nàng có ẩn hiện nước mắt, rõ ràng nàng đã dùng rượu độc hại gã, cũng là vì bất đắc dĩ.
Hạng Thiếu Long lúc này ngược lại, không muốn vội vàng bỏ đi, sợ có kẻ phát giác vũng rượu ở dưới gầm bàn vẫn chưa khô.
Lúc này Quy Yến lại chồm lên người gã, Hạng Thiếu Long nhanh trí giả vờ gạt cánh tay cho chén rượu đổ xuống, hòa với vũng rượu độc.
Một lát sau, Điền Mỹ Mỹ lại lấy cớ trong người không khỏe, xin về phòng nghỉ trước.
Thiếu người đẹp này, huynh đệ Xương Bình quân không còn hứng thú nữa, Hạng Thiếu Long cũng thừa cơ cáo từ.
Quy Yến không biết tình thiệt hay giả vờ, tiễn gã ra đến tận ngoài cổng, lại bảo gã nhất định phải đến tìm nàng. Rồi lại ép gã hứa hẹn, rồi mới thả gã.
Đột nhiên Hạng Thiếu Long cũng hơi ưa thích bar rượu Hắc Báo của thời cổ đại này.
Về đến nha thuộc, thấy Đằng Dực vẫn còn đang trực đêm, kể lại chuyện mới xảy ra, Đằng Dực nghe mà hoảng hồn.
Đằng Dực than: “Quả thật chúng ta không lanh trí thế nào, cứ nghĩ rằng Mạc Ngạo sẽ tiến hành âm mưu trong lễ Điền Liệp, nào ngờ đêm nay lại ngầm dùng kế mỹ nhân, nếu biết được dược tính, Thiếu Long nên giả vờ cho thật hơn một chút”.
Hạng Thiếu Long khẳng định: “Chất độc nhất định sẽ phát tác sau lễ Điền Liệp”.
Đằng Dực ngạc nhiên nói: “Tam đệ sao có thể chắc chắn đến thế”.
Hạng Thiếu Long nói: “Đồ Tiên cho đệ biết rằng Mạc Ngạo đã chế tạo những công cụ để tiến hành ám sát dưới nước, những thứ này có lẽ dùng để đối phó với nhị ca và Kinh Tuấn, sau chuyện ấy nếu đệ độc phát thân vong, lúc ấy Ô gia dù cho có muốn báo thù cũng không còn ai mà nhờ cậy nữa”.
Đằng Dực cả giận nói: “Nếu ta để cho Mạc Ngạo sống qua ba ngày diễn ra lễ Điền Liệp thì ta sẽ đổi sang họ của y”.
Hạng Thiếu Long đột nhiên biến sắc, nói: “Chúng ra trước nay cứ nghĩ là người của phái mình, nói không chừng mục tiêu hành thích của Mạc Ngạo bao gồm cả Lộc Công và Từ Tiên trong đó, vậy thì hỏng bét”.
Đằng Dực giật mình hỏi: “Chắc Lã Bất Vi không lớn gan như vậy đâu!”
Hạng Thiếu Long nói: “Bình thường thì không dám, nhưng trong tình thế hỗn loạn hiện nay, lại có chuyện Cao Lăng quân mưu phản, xong chuyện thì Lã Bất Vi đổ hết mọi tội lỗi lên người Cao Lăng quân, quả thật cơ hội thành công của Lã Bất Vi rất cao”.
Nghĩ tới đây, Hạng Thiếu Long đứng dậy nói: “Đệ phải gặp Lộc Công. Nhắc nhở ông ta mới được”.
Đằng Dực nói: “Ta thấy đệ hay là hãy gặp Từ Tiên trước, nói đến tinh minh, Lộc Công không bằng ông ta, nếu ông ta tin tưởng chúng ta, thì sẽ sắp xếp ổn thỏa”.
Hạng Thiếu Long nghĩ cũng có lý rồi cùng thập bát thiết vệ và hơn một trăm đô kỵ quân giả vờ tuần sát công việc canh phòng, đi về hướng phủ Tả tướng quốc của Từ Tiên bên cạnh hoàng cung.
Vì giờ đây gã kiêm cả đô vệ thống lĩnh, trừ hoàng cung, khắp nơi trong thành hay ngoài thành đều nằm trong phạm vi quản lý của gã.
Buổi tiệc lúc nãy đã kết thúc sớm hơn dự định, cho nên giờ đây chỉ mới qua canh một, nhưng ngoài mấy con đường dẫn đến chốn thanh lâu kỹ viện, những nơi khác người đi đường rất ít, đôi lúc mới gặp một chiếc xe ngựa chay qua.
Đến tả tướng phủ, Từ Tiên nghe báo đã đợi gã ở trong sảnh, mỉm cười nói: “Ta đã sớm biết Thiếu Long sẽ đến tìm ta trước khi lễ Điền Liệp”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Từ tướng cớ gì lại nghĩ thế?”
Từ Tiên thở dài nói: “Đại Tần chúng ta từ thời Mục Công đến nay, đều được xếp vào hạng bá chủ thiên hạ. Đáng tiếc con đường tiến ra phía Đông, trước nay vẫn bị người Tấn chặn lại, nên chỉ có thể quay đầu sang phía Tây, kết quả tiêu diệt được mười hai nước, đất mở ra ngàn dặm. Khi Mục Công giá băng, vùng đất ở Vị Thủy, phần lớn đã rơi vào tay chúng ta, nhưng bắt đầu từ lúc ấy cho đến giờ đây chỉ lập được ba quận ở phía Đông, hai trăm năm qua, chúng ta không hề tiến lên được chút nào. Tìm hiểu nguyên nhân, thì bởi chỉ vì nội bộ có vấn đề. Chúng ta lớn mạnh, ai có thể ngăn cản nổi. Nên đây cũng là chuyện ai mạnh ai yếu”.
Hạng Thiếu Long hiểu biết rất ít về giai đoạn lịch sử này, nên chỉ gật đầu ra chiều đồng ý.
Từ Tiên cao hứng, bùi ngùi nói: “Sau khi tam gia phân Tấn, theo lý, chúng ta phải thừa cơ mà tiến lên, đáng tiếc hơn bốn mươi năm nay, triều chính hay thay đổi, đại quyền lọt vào tay loạn thần, tính sơ qua, một quân chủ bị ép tự sát, một Thái tử không được cho kế vị, một quân chủ và mẫu hậu đồng thời bị ám sát, thi thể không biết ở chốn nào. Người Ngụy thừa cơ chúng ta có nội loạn, nhiều lần xâm chiếm, khiến cho chúng ta mất hết vùng đất ở phía Tây”.
Hạng Thiếu Long bắt đầu hiểu ý của Từ Tiên, giờ đây Lã Bất Vi đang đi trên con đường ấy. Dù cho Lã Bất Vi có đoạt quyền thành công hay không, thậm chí phế được Tiểu Bàn, kết quả cuối cùng vẫn là nước Tần bắt đầu không thể xưng bá thiên hạ, đó chính là chuyện Từ Tiên quan tâm nhất. Từ Tiên đứng dậy, trầm giọng nói: “Thiếu Long! Hãy cùng ta đến hậu viên!”
Hạng Thiếu Long nổi da gà, biết y có chuyện bí mật cần thương lượng.
Dưới ánh trăng, hai người bước vào hậu viên, men theo con đường nhỏ.
Từ Tiên thở dài nói: “Người Tần chúng ta cùng một gốc với người Nhung Địch, không thoát khỏi thói Man di, kinh đô nhà Châu tuy dựng nên ở đây, chỉ là như áo gấm mà phủ lên áo rách, nhà Châu vừa đi, thì áo rách đã lộ ra, cho đến nay dân tình vẫn còn là Man di. May mà vào thời Hiếu Công có Thương Ưởng biến pháp, dùng hình phạt nghiêm khắc khép thói quen vào quy củ, lại trọng quân công, chỉ có chinh chiến mới được phong thưởng, dần dần khiến cho Đại Tần chúng ta trở nên vô địch thiên hạ. Nhưng Lã Bất Vi đã dùng người riêng, lại đưa những thói hư tật xấu của người các nước vào Đại Tần, khiến cho kẻ tiểu nhân đầy đường, quân thần nịnh bợ ton hót lẫn nhau, điều ấy thực là bất lợi đối với Đại Tần chúng ta. Ta đã đọc cuốn Lã Thị Xuân Thu của y, hừ! Nếu Thương Ưởng mà phục sinh thì sẽ đốt quyển sách ấy thành đống tro tàn”.
Hạng Thiếu Long cuối cùng đã nghe được một động cơ bài ngoại khác ngoài Lộc Công, đó là sự xung đột cơ bản về mặt tư tưởng. Lã Bất Vi quá ngang ngược chủ quan, không chịu tìm hiểu tâm thái của người Tần. Những người Tần mà gã tiếp xúc, đa số đều chân thành chất phác, không thích giả dối, Từ Tiên, Lộc Công, Vương Hột, huynh đệ Xương Bình quân, An Cốc Hề đều là như thế.
So với Lã Bất Vi, Mạc Ngạo, Quản Trung Tà, Lao Ái thì khác hẳn.
Người Tần sở dĩ có thể vô địch thiên hạ chính bởi họ là dân tộc mạnh mẽ nhất, lại thêm nhờ có kỷ luật của Thương Ưởng nên có thể tranh cường cùng các nước.
Lã Bất Vi sử dụng những người chẳng có tài cán gì như Quản Trung Tà và Lã Hùng, khi Lã Hùng phạm tội thì lại bao che, đó chính là điều người Tần ghét cay ghét đắng.
Tiểu Bàn đã xử trí Lã Hùng một cách nghiêm khắc, điều đó đã đúng ý người Tần.
Từ Tiên ngừng lại, nhìn chằm chằm vào Hạng Thiếu Long, trầm giọng nói: “Ta không phải vì Lã Bất Vi không phải người Tần mà bài xích y, Thương quân là người Vệ, nhưng ta vẫn kính trọng”.
Hạng Thiếu Long gật đầu nói: “Mạt tướng hiểu ý của Từ tướng”.
Từ Tiên lắc đầu chép miệng: “Lã Bất Vi quả thật kiêu ngạo, tưởng rằng hại được Đại vương, thì thiên hạ của nhà Tần sẽ thuộc về y. Nào ngờ ông trời vẫn chưa bỏ Đại Tần chúng ta, nên đã có một vị minh chủ như Bị quân Chính, cho nên Từ Tiên ta đây dù cho thân này có thành muôn mảnh, cũng bảo vệ cho Bị quân đến ngày ngài chính thức ngồi lên bảo tọa”.
Hạng Thiếu Long thất kinh, nói: “Nghe khẩu khí của Từ tướng, tình thế hình như rất nguy hiểm”.
Từ Tiên kéo gã đến chiếc ghế đá đặt bên cầu nhỏ, ngồi xuống rồi hạ giọng nói: “Vốn là ta không hề lo lắng, vấn đề là dân ở các quận phía Đông nổi loạn, Lã Bất Vi đã phái ௱ôЛƓ Ngao và Vương Hột đến đó trấn áp nên giờ đây quân đội gần kinh sư đã rút đi hết, chỉ còn ba quân cấm vệ, đô ky, đô vệ phòng thủ, tình thế nguy hiểm này quả thật trăm năm mới thấy lần đầu”.
Hạng Thiếu Long nhíu mày nói: “Theo mạt tướng biết, dân các quận phía Đông nổi loạn là âm mưu của Cao Lăng quân và tướng Triệu là Bàng Noãn, Lã Bất Vi không nói rõ chuyện này sao?”
Từ Tiên gằn giọng nói: “Tuy là nói như thế, nhưng Cao Lăng quân có được bao nhiêu sức, trong lòng ai cũng biết rằng mười tên Cao Lăng quân cũng đấu không lại nửa Lã Bất Vi, làm sao khi chuyện xảy ra, Lã Bất Vi mới vội vàng ứng phó”.
Hạng Thiếu Long chợt thấy giá lạnh trong lòng, lắp bắp kêu: “Ý của Từ tướng là...”.
Từ Tiên quả quyết nói: “Chuyện này tất có quan hệ với Lã Bất Vi, chỉ cần Lã Bất Vi cài gian tế vào trong đám mưu thần của Cao Lăng quân, thì có nghĩa đã khống chế được Cao Lăng quân, từ đó tạo ra tình thế này”.
Rồi nghiêm mặt nói: “Chỉ cần trong thời gian này, Lã Bất Vi có thể trừ khử ngươi và hai vị phó thống lĩnh, hai quân đô kỵ, đô vệ sẽ lọt vào trong tay y, lúc ấy ngươi nói thử xem sẽ xảy ra chuyện gì? Sở dĩ ta đoán được đêm nay ngươi đến tìm ta, nguyên nhân rất đơn giản, chính là giả sử ngươi quả thật không phải là người của Lã Bất Vi, với tài trí của ngươi, sẽ phát giác ra chỗ không ổn, Thiếu Long đã hiểu chưa?”
Hạng Thiếu Long thầm kêu nguy hiểm, muốn được Từ Tiên tin tưởng thật không dễ chút nào, cho đến lúc này, Từ Tiên vẫn nghi ngờ mình là một con cờ của Lã Bất Vi, hoặc có thể nói là một điệp viên đa mang.
Rồi nói với vẻ hơi lúng túng: “Đa tạ Từ tướng tin tưởng”.
Rồi nói với vẻ thắc mắc: “Dù cho trong tay của Lã Bất Vi có được hai quân đô kỵ đô vệ, nhưng với mục tiêu của y là Bị quân Chính, e rằng không ai chịu nghe lệnh của y”.
Từ Tiên chép miệng: “Thiếu Long kinh nghiệm vẫn còn hạn hẹp lắm, trừ phi Lã Bất Vi giành được toàn bộ binh quyền, nếu không tuyệt không thể động đến nửa cọng lông Bị quân, đây là hành động cực kỳ ngu ngốc, nhưng nếu y có thể hại ૮ɦếƭ ta và Lộc Công, rồi đổ mọi chuyện cho Cao Lăng quân, lúc ấy nước Tần chẳng phải là thiên hạ của y rồi sao? ௱ôЛƓ Ngao thì không cần nói nữa, tên hồ đồ Vương Hột ấy trong tình huống này một mình cũng chẳng làm nên chuyện, lại thêm có Thái hậu bảo vệ cho Lã Bất Vi, còn ai dám ᴆụng đến y nữa?”
Rồi quắc mắt nói: “Ra tay trước thì kiềm chế được người, ra tay sau thì bị người kiềm chế. Lã Bất Vi một ngày không ૮ɦếƭ, chúng ta đừng mong sống yên, Đại Tần sẽ lung lay, bị quyền thần kiềm chế”.
Hạng Thiếu Long trầm ngâm.
Đứng ở góc độ lập trường của Từ Tiên, về mặt sách lược hoàn toàn chính xác.
Vấn đề là Hạng Thiếu Long biết rõ trước khi Tiểu Bàn đăng cơ, không ai có thể lấy mạng Lã Bất Vi.
Nếu không lấy được mạng y, thì dĩ nhiên mình sẽ mất mạng.
Chỉ hận là gã không thể lấy lý do này để khuyên Từ Tiên bỏ đi ý định, chả lẽ nói với y rằng sách sử viết rõ Lã Bất Vi không thể ૮ɦếƭ sớm như vậy.
Đang lo lắng thì Từ Tiên lại nói: “Chỉ cần Bị quân Chính gật đầu, ta đảm bảo Lã Bất Vi sẽ không sống quá ngày thứ ba”.
Hạng Thiếu Long chép miệng: “Từ tướng có nghĩ đến hậu quả hay không?”
Từ Tiên hừ lạnh lùng: “Vấn đề lớn nhất là ba người, chính là Thái hậu Cơ, ௱ôЛƓ Ngao và Đỗ Bích. Kẻ nguy hiểm nhất là Đỗ Bích, nếu trừ được Lã Bất Vi thì y sẽ thừa cơ lập Thành Kiều, nếu chẳng phải vì lo lắng điều này, khi Tiên vương qua đời, ta và Lộc Công đã sớm ra tay. Đương nhiên vẫn còn một nguyên nhân nữa, đó là Vương Hột sẽ phản đối. Cho nên ta mới hy vọng ngươi thuyết phục Bị quân, giờ đây người mà ngài tin tưởng nhất chính là Thiếu Long ngươi đó”.
Hạng Thiếu Long nói: “Mạt tướng lại có ý khác, đầu tiên phải thông qua nhỏ máu nhận thân, chính thức xác định Bị quân và Lã Bất Vi không hề có mối quan hệ gì với nhau, vậy tiếp đó Gi*t đệ nhất mưu sĩ trong tay của Lã Bất Vi, trừ được người này thì Lã Bất Vi sẽ biến thành một con hổ không nanh vuốt, chẳng làm gì được, thứ ba...”.
Từ Tiên phất tay ngăn gã lại nói: “Phải chăng kẻ ngươi muốn nói là Mạc Ngạo?”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Từ tướng đã nghe qua người này rồi sao?”
Từ Tiên bình thản nói: “Không nhẫn nại như vậy, làm sao đối phó với Lã Bất Vi. Tốt nhất phải trừ luôn cả Quản Trung Tà, như vậy mới ổn thỏa hơn. Chỉ là tình hình giờ đây cả hai bên đều phòng hờ lẫn nhau, nếu không phải công nhiên động thủ thì làm sao hạ được đối phương?”
Hạng Thiếu Long biết chỉ dựa vào điểm này vẫn chưa thể lay động được vị trí giả này, hạ giọng nói: “Thứ ba chính là giúp đỡ Lao Ái đối đầu với Lã Bất Vi, chỉ cần kéo dài cho đến ngày Bị quân làm lễ chính thức đội mũ, ván cờ này của Lã Bất Vi coi như đã thua”.
Từ Tiên hơi giật mình, hỏi với vẻ thắc mắc: “Lao Ái chẳng phải là người của Lã Bất Vi hay sao?”
Hạng Thiếu Long kể kế hoạch của mình ra, nói: “Mạt tướng còn đề nghị Bị quân cho Lã Bất Vi một cái hư danh là trọng phụ để làm yên dã tâm lang sói của y”.
Từ Tiên hít sâu một hơi, nhìn gã một hồi rồi hai mắt lấp lánh: “Nói đến thủ đoạn, âm mưu, e rằng Mạc Ngạo cũng phải nhường ngươi, chả trách nào cho đến hôm nay ngươi vẫn có thể sống khỏe như vậy”.
Hạng Thiếu Long thầm hổ thẹn nói: “May mà tối nay uống ít chén rượu, nếu không quả thật không dám nói câu này trước mặt Từ tướng nữa”.
Từ Tiên hỏi dấn tới, Hạng Thiếu Long liền kể ra chuyện vừa xảy ra đêm nay.
Từ Tiên nghe xong gật đầu nói: “Ngươi nói đúng, một ngày chưa Gi*t Mạc Ngạo, sớm muộn sẽ bị y hại ૮ɦếƭ. Theo ta tính toán, chén rượu độc ấy bảy ngày sau sẽ phát tác, Hiếu Văn vương ngày ấy cũng đã uống một chén thuốc của Lã Bất Vi dâng lên, bảy ngày sau đột nhiên hít thở khó khăn cho đến đứt hơi mà ૮ɦếƭ, vì chưa bao giờ có loại thuốc độc có thể đột nhiên phát tác sau bảy ngày, cho nên bọn chúng ta tuy cảm thấy chuyện này kỳ lạ, nhưng vẫn khó chỉ tội Lã Bất Vi, đương nhiên cũng vì tìm không ra bất cứ bằng chứng nào. Chao ôi! Giờ đây chẳng còn ai dám ăn món do Lã Bất Vi dâng đến nữa. Thật là kỳ lạ, chén thuốc ngày ấy hại ૮ɦếƭ Hiếu Văn vương, đã từng có tên nội thị uống thử, nhưng tên nội thị thì không hề trúng độc!”
Hạng Thiếu Long nhủ thầm đó chính là tài dùng độc của Mạc Ngạo, e rằng còn cao minh hơn cả Triệu Mục gấp mấy lần, phải biết rằng dù đó là loại thuốc độc mãn tính thì vẫn để lại dấu vết, khi uống vào sẽ xuất hiện triệu chứng trúng độc, thế nhưng chất độc này khi uống vào thì bảy ngày sau mới phát tác. Dù là ở thế kỷ hai mươi mốt, e rằng cũng khó làm được, trừ phi loại thuốc độc này có vỏ bọc ở bên ngoài, khi uống vào thì dính ở thành ruột, một khoảng thời gian sau thì lớp vỏ ngoài bị chất axit trong ruột làm vỡ ra, chất độc tiết ra, khiến cho người ta mất mạng.
Nghĩ tới đây gã hận không lập tức quay về Túy Phong lâu, tìm thử xem có viên thuốc độc nào được bọc kỹ như thế hay không.
Từ Tiên nhìn mặt gã, hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì?”
Hạng Thiếu Long nói: “Mạt tướng đang nghĩ làm thế nào để thỉnh cầu Từ tướng tạm thời hòa hoãn với Lã Bất Vi?”
Từ Tiên cười: “Từ Tiên ta đây há là hạng người hữu dũng vô mưu, Thiếu Long đã có diệu kế ấy, ta và Lộc Công sẽ tạm thời ngồi chờ. Song giả sử nếu ngươi Gi*t không được Mạc Ngạo thì sẽ đến lượt chúng ta ra tay đối phó với Lã Bất Vi, như thế còn tốt hơn bị hại ૮ɦếƭ bởi độc kế của y”.
Hạng Thiếu Long vỗ иgự¢ đảm bảo: “Hãy cho mạt tướng mười ngày! Nói không chừng mạt tướng có thể dùng kế gậy ông đập lưng ông, khiến cho y ૮ɦếƭ mà vẫn chưa hiểu cớ gì!”
Từ Tiên ngạc nhiên nhìn gã, nhất thời không nói nên lời.