Tầm Tần ký - Hồi 144

Tác giả: Vô Danh


Khi Hạng Thiếu Long cùng thập bát thiết về đến cửa Tây, vừa lúc gặp đoàn xe của Kỷ Yên Nhiên quay về thành.
Đoàn xe dừng lại bên ven đường, Hạng Thiếu Long nhảy xuống ngựa, đến bên xe của Ô Đình Phương, Triệu Chi và chị em họ Điền cùng Hạng Bảo Nhi.
Bọn Ô Đình Phương mặt mũi đỏ gay, Hạng Thiếu Long biết bọn họ đã vận động khá nhiều.
Hạng Bảo Nhi nhìn thấy Hạng Thiếu Long thì đưa tay đòi bế.
Triệu Chi trách cứ: “Mấy ngày hôm nay chàng chắc bận lắm”.
Hạng Thiếu Long cười giả lả: “Sau lễ Điền Liệp ta sẽ về với các nàng mà!”
Hạng Thiếu Long đưa tay béo má nàng và Bảo Nhi rồi hỏi han tỷ muội họ Điền mấy câu, sau đó mới đến chiếc xe ở phía sau.
Rèm xe được vén lên, Kỷ Yên Nhiên và Cầm Thanh cũng ngồi với nhau, Cầm Thanh thì mặt hơi đỏ, lườm gã, có vẻ hơi giận, nhưng cũng có vẻ như vui mừng.
Hạng Thiếu Long thấy nàng, tim càng đập nhanh hơn.
Kỷ Yên Nhiên nở nụ cười, dịu dàng nói: “Hạng lang ra ngoại ô à?”
Hạng Thiếu Long gật đầu, thuận miệng quay sang Cầm Thanh nói: “Quận Bình Nguyên xảy ra nổi loạn, ngày mai sẽ có đại quân đi dẹp loạn, chuyện này rất có thể có liên quan đến Cao Lăng quân, giờ đây Lã Bất Vi đã biết, giao cho ta toàn quyền xử lý, Cầm thái phó xin hãy cứ yên tâm”.
Cầm Thanh cúi đầu, né tránh ánh mắt của gã, tình huống rất tế nhị.
Kỷ Yên Nhiên hơi run người, hạ giọng nói: “Phải chăng mấy ngày hôm nay Lã Bất Vi không ngừng tỏ vẻ tốt đẹp với Hạng lang?”
Hạng Thiếu Long nhớ lại chuyện y nhắc đến hôn sự, gật đầu.
Kỷ Yên Nhiên ghé vào tai gã, nói nhỏ: “Y quả thật muốn Gi*t chàng! Cho nên mới làm ra vẻ như thế để khiến người ta không hoài nghi cho y, nếu chàng không tin, có thể dò hỏi ở chỗ Thái hậu và Bị quân, đương nhiên sẽ phát giác, cảm giác sai lầm mà Lã Bất Vi đã đem đến cho bọn họ, phu quân chàng thật quá tin người”.
Hạng Thiếu Long giật thót mình nhưng vẫn không tin lắm, hoang mang gật đầu.
Kỷ Yên Nhiên nắm lấy cánh tay gã, giận dỗi nói: “Cứ nghĩ kỹ đi! Với một kẻ tinh minh như Lã Bất Vi, làm sao không thể bí mật giám sát Cao Lăng quân, cần gì chàng phải đi nhắc nhở y? Cao Lăng quân nếu muốn tạo phản, thì kẻ vui mừng nhất là y mới phải”.
Cầm Thanh cũng nghe câu này, mặt lộ vẻ chú ý. Hạng Thiếu Long giật mình, cuối cùng cũng đã hiểu ra, thi lễ nói: “Đa tạ hiền thê đã chỉ điểm, Hạng Thiếu Long này xin được thụ giáo”.
Kỷ Yên Nhiên nhìn sang Cầm Thanh, còn Cầm Thanh thì đang ngẩn người nhìn Hạng Thiếu Long, bị Kỷ Yên Nhiên nhìn thấy nàng vội vàng cúi đầu.
Kỷ Yên Nhiên nhìn Hạng Thiếu Long bằng ánh mắt trách cứ, nói: “Hãy cẩn thận đó!”
Đợi đoàn xe đi xa, Hạng Thiếu Long mới lấy lại tinh thần, chạy về ngoại ô phía Tây, tâm trạng đã khác trước.
Sau khi ra thành, Hạng Thiếu Long thúc con Tật Phong, dẫn theo thập bát thiết vệ, men theo quan đạo, phóng về phía Điền Liệp trường.
Những đoàn xe chở vật dụng ra Điền Liệp trường nối đuôi nhau không ngớt, rất náo nhiệt.
Bên đường là khu rừng rậm, những gốc cây tùng, cây hoa chọc thẳng lên trời cao.
Cách thành khoảng ba dặm, địa thế bắt đầu nhấp nhô, mỗi lần chạy lên đến mô đất cao, có thể thấy dòng Kinh Thủy đang chảy về Đông, thấp thoáng những thớt gỗ thuận theo dòng nước chảy về hướng Điền Liệp trường ở phía hạ du, những thớt gỗ này dùng để dựng các doanh trại.
Đây là lúc xuân hạ giao mùa, từng cơn gió thổi lướt qua miền thảo dã, khiến cho Hạng Thiếu Long cảm thấy thoải mái trong lòng, nghe tiếng lá reo trong gió, đầu óc gã trở nên sáng sủa.
Hai bên bờ dòng Kinh Thủy, cây cỏ tốt tươi, nước sông trong vắt, ngang dọc giao nhau.
Rừng rậm um tùm, đồng cỏ rộng lớn chim quý thú lạ, ẩn hiện trong đó.
Sau khi băng qua khe núi mà hai bên sườn đồi đầy những áng mây, khoảng trời phía trước trở nên bao la, dòng Kinh Thủy đang chảy về phía Đông, rừng rậm âm u, những ngọn tùng chĩa thẳng ✓út lên trời cao như những mũi kiếm, trên đồng cỏ xanh biếc, những doanh trại lớn nhỏ đang mọc lên, rất có thứ tự, hàng ngàn đô kỵ và đô vệ quân đang bận rộn dựng hai cây cầu gỗ bắc ngang qua dòng Kinh Thủy.
Hạng Thiếu Long đứng trên một mô đất nhỏ, đưa mắt nhìn khắp nơi.
Đồng cỏ dập dờn theo gió, những khoảng rừng thưa thớt và rậm rạp theo nhau, xa xa lại có những mô đất, từng đoàn thú hoang đang thong dong bên bờ sông, không hề biết rằng ngày mai chúng sẽ trở thành những con mồi.
Vầng thái dương đã dần ngả về Tây, núi non nhấp nhô, nơi đó là Tây Ninh sơn, nơi có rất nhiều loại mãnh thú.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ nếu giấu một toán quân ở đây, lại có cây rừng che chở, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Sau khi quan sát địa thế, trong lòng đã chắc chắn, Hạng Thiếu Long mới chạy xuống sườn đồi, đi về phía trại chủ tọa lạc trên mô đất cao gần bờ sông.
Tiếng chó kêu ngựa hí vang vọng khắc nơi.
Lá cờ lớn thêu chữ Tần bay phần phật trong gió.
Bọn lính đang làm việc thấy gã thì vội vàng cúi chào.
Hạng Thiếu Long thúc ngựa băng qua các khu trại, đây là các trại dành cho các đại thần danh tướng có địa vị, trại chủ cao hơn hẳn nằm ở giữa.
Xương Văn quân đang đốc thúc bọn thủ hạ dựng một hàng rào ở bốn bên sườn đồi cao đến hai trượng để bảo vệ cho trại chủ.
Trên đỉnh đồi bằng phẳng lại lập thêm hơn mười trại nữa, ngoài Tiểu Bàn và Chu Cơ, đó là trại dành cho người trong hoàng tộc.
Hạng Thiếu Long nhảy xuống ngựa nói: “Cớ gì đến lúc này mới dựng thêm hàng rào gỗ? Không phải gấp rút lắm hay sao?”
Xương Văn quân nói: “Đây là ý của Lã tướng, sáng nay sau khi nhận được tin dân chúng ở quận Bình Nguyên nổi loạn, ngài đã hạ lệnh cho ta chặt cây dựng hàng rào gỗ, hạn cho ta đến sáng mai phải hoàn thành”.
Hạng Thiếu Long thầm kêu quá nguy, Kỷ Yên Nhiên nói không sai. Lã Bất Vi đã sớm biết được âm mưu nổi loạn của Cao Lăng quân, nhưng còn giả vờ để gạt gã, để làm cho gã mất cảnh giác, tưởng rằng Lã Bất Vi vẫn coi trọng gã.
Xương Văn quân chỉ nhóm người đứng gần bờ sông nói: “Hai vị phó thống lĩnh đang đứng ở đó chơi đùa với bọn chó săn, muội tử của ta cũng ở nơi ấy, người mặc võ phục có viền màu trắng là Doanh Doanh, viền màu vàng là Lộc Đan Nhi”.
Hạ giọng nói: “Đại ca đã nói chuyện với Thiếu Long chưa?”
Hạng Thiếu Long gật nhẹ đầu, nói: “Hàm Dương có biết bao tuấn nam trẻ tuổi, lệnh muội không thích ai sao? Ngay cả An Cốc Hề cũng là nhân tuyển lý tưởng hơn ta”.
Xương Văn quân nói: “An Cốc Hề là một nhân tài, so với Thiếu Long thì mỗi người mỗi vẻ, vấn đề là bọn họ từ nhỏ đã chơi với nhau, giống như huynh muội hơn là tình nhân, cho nên không liên quan gì đến chuyện nam nữ”. Ngừng một lát rồi tiếp: “Đại Tần ta và các nước phía Đông không giống nhau, nam nữ gần gũi nhau trước hôn nhân là điều bình thường, Doanh Doanh cũng từng thân thiết với không ít gã tiểu tử, nhưng không bao giờ kéo dài cả, cho đến khi gặp huynh thì mới trở nên nghiêm túc”.
Hạng Thiếu Long cười: “Ả tốt với Quản Trung Tà mới đúng, huynh đệ các người cứ ép ta làm những chuyện không có kết quả”.
Xương Văn quân cười giả lả: “Đó chỉ vì huynh đệ chúng tôi thích huynh mà thôi! Chúng tôi rất yêu thương ả muội tử này, thật ra họ Quản cũng không kém, nhưng cũng chỉ vì y đi theo Lã Bất Vi mà thôi”.
Ở đằng xa có tiếng reo hò, Quản Trung Tà đang vật lộn cùng với một con chó săn thật lớn.
Hạng Thiếu Long giật cương con Tật Phong nói: “Ta đi thôi!”
Xương Văn quân vội vàng sai người dắt ngựa tới, cùng với gã đi về hướng đám đông.
Một đại đội thân vệ đuổi theo, đến chỗ đám đông thì hai người xuống ngựa.
Đằng Dực chú ý bộ pháp của Quản Trung Tà, thấy Hạng Thiếu Long bước đến với vẻ mặt đăm chiêu, chào hỏi Xương Văn quân rồi hiệu cho Hạng Thiếu Long đi cùng với y, ra đến đống loạn thạch bên bờ sông mới nói: “Gã này suy nghĩ rất sâu xa, trong tình huống này mà vẫn giấu đi thực lực của mình, đó mới chính là chỗ đáng sợ nhất”.
Hạng Thiếu Long quay đầu nhìn lại, gật đầu đồng ý nói: “Y là nhân vật nguy hiểm nhất mà chúng ta gặp phải, người này cao thâm khó lường, đệ chưa bao giờ thấy y nổi giận hay tỏ vẻ kinh sợ, chỉ với điều này thôi, đệ đã tự thấy mình không bằng”.
Đằng Dực mỉm cười nói: “Nhưng sở trường của đệ là không khinh địch, nếu là Kinh Tuấn, hắn sẽ không tin rằng có người có thể thắng được hắn”.
Hạng Thiếu Long cười nói: “À này tên tiểu tử ấy đi đâu rồi?”
Đằng Dực nói: “Đã đi dò xét tình thế, như thế càng dễ dàng đối phó với Mạc Ngạo hơn, vết thương của đệ ra sao rồi?”
Hạng Thiếu Long nói: “Đã đỡ nhiều, nhưng vẫn không thể chạy được, nếu không vết thương sẽ vỡ ra”.
Đằng Dực nói: “Sáng nay khi ta thay thuốc cho đệ, thấy không còn sưng nữa, chắc hai ngày nữa sẽ khỏe hẳn”.
Hạng Thiếu Long vui vẻ nói: “Giờ đây đệ phải cám ơn mũi tên này của người Tề, Lã Bất Vi muốn Gi*t đệ e rằng không dễ dàng như thế”.
Đằng Dực tỏ vẻ ngạc nhiên nói: “Tam đệ chẳng phải nói Lã Bất Vi muốn làm lành với đệ chăng?”
Hạng Thiếu Long thở dài, nói lại những lời của Kỷ Yên Nhiên, rồi kể với gã về chuyện dân ở các quận phía Đông nổi loạn và chuyện của Cao Lăng quân.
Đằng Dực trầm ngâm rồi nói: “Chuyện Cao Lăng quân hãy cứ giao cho ta, khi cần thiết thì hãy lấy tinh binh đoàn của chúng ta, không thể để Quản Trung Tà ςướק lấy công lao này”.
Khi đang nói thì hai người thấy Quản Trung Tà, Xương Văn quân, Lộc Đan Nhi và Doanh Doanh đi về phía bọn họ, Đằng Dực nháy mắt với Hạng Thiếu Long hạ giọng nói: “Ta đi tìm Tiểu Tuấn đây!”
Xương Văn quân từ xa đã lên tiếng: “Hạng đại nhân! Chúng ta hãy đến tiễn trường thi bắn tên, Quản đại nhân có một cây thiết cung, nghe nói nếu sức yếu thì sẽ kéo không được”.
Hạng Thiếu Long trong lòng kêu khổ, Xương Văn quân đương nhiên là muốn tạo cơ hội để gã hạ uy phong của Quản Trung Tà trước mặt hai thiếu nữ, chỉ là gã biết rõ mình, tiễn thuật của gã tuy có thể gọi là cao thủ, nhưng thực sự vẫn còn thua kém cả Đằng Dực và Vương Tiễn, thậm chí không thể so sánh bằng Liên Tấn.
Quản Trung Tà chỉ cần bằng với Liên Tấn thì kẻ bị mất mặt chính là gã.
Quản Trung Tà đưa hai tay lên nói: “Tại hạ tuyệt không có lòng tranh thắng, chỉ vì hai vị tiểu thư và Doanh đại nhân cao hứng, muốn đại nhân cho tiểu tướng mở rộng tầm mắt mà thôi!”
Hạng Thiếu Long mắng thầm trong bụng, giả vờ khiêm nhường nói: “E rằng tại hạ sẽ khiến cho Quản đại nhân thất vọng, thương thế ở chân của tại hạ chưa hồi phục, không tiện dùng lực, hay là cứ để Quản đại nhân biểu diễn cho mọi người cùng xem”.
Quản Trung Tà ngạc nhiên nói: “Xin thứ lỗi cho tiểu tướng lỗ mãng, tiểu tướng thấy đại nhân đi đứng vẫn như thường, tưởng rằng không có gì trở ngại”.
Doanh Doanh lên tiếng: “Hạng đại nhân xin đừng từ chối nữa”.
Lộc Đan Nhi thì hạ giọng phun ra ba chữ: “Đồ nhát gan”, rồi kéo Doanh Doanh quay đầu mà đi, đồng thời quay sang Quản Trung Tà nói: “Quản đại nhân!
Chúng ta đi thôi!”
Quản Trung Tà vội vàng thi lễ rồi bỏ đi cùng với hai thiếu nữ.
Hạng Thiếu Long và Xương Văn quân chỉ đành nhìn nhau cười.
Hạng Thiếu Long nhớ lại lời hẹn với Đồ Tiên, vội vàng cáo từ quay về thành Hàm Dương.
Trên đường nhớ lại lời châm biếm của hai thiếu nữ, không hề cảm thấy khó chịu mà chỉ thấy làm lạ vì mình thay đổi quá nhiều.
Trong những ngày còn chơi bời ở thế kỷ hai mươi mốt, gã luôn luôn thích hơn người ta.
Nhưng giờ đây tính hiếu thắng đã giảm rất nhiều, mọi chuyện đều nghĩ cho đại cuộc, không hề tính toán đến mọi sự thành bại trong một lúc. Cho nên thái độ của hai thiếu nữ đối với gã như thế, gã có thể thản nhiên được.
Có lẽ đó là sự trưởng thành. Về đến Hàm Dương, nhân lúc chưa đến giờ hẹn, Hạng Thiếu Long quay về Ô phủ trước, hỏi Đào Phương về chuyện của huynh muội Châu Lương, sau đó đi gặp hai người.
Bọn họ được Đào Phương sắp xếp cho một phòng dành cho bọn thiết vệ ở Đông viên, hoàn cảnh cũng rất tốt, khi Hạng Thiếu Long bước vào tiểu sành, nàng Châu Vi xinh xắn đang dệt vải bên khung cửi, còn Châu Lương thì đang mân mê trong tay vật gì đó bằng sắt trông giống với một chiếc vòng đeo tay, thấy gã bước vào thì cả hai vội vàng đứng dậy thi lễ.
Có lẽ vì cảm thương, nên Hạng Thiếu Long rất quân tâm đến bọn họ, mỉm cười với Châu Vi, nói: “Châu tiểu thư phải chăng đang dệt áo mới cho lệnh huynh?”
Châu Vi đột nhiên đỏ mặt, cúi đầu ừ một tiếng.
Hạng Thiếu Long cảm thấy ngạc nhiên lắm, nhưng ngại không hỏi nguyên nhân vì sao nàng hổ thẹn.
Ngồi xuống bên cạnh Châu Lương nói: “Món đồ gì trong tay Châu huynh thế?”
Châu Lương đưa vật bằng sắt cho gã nói: “Đây là thứ dùng để bảo vệ cổ tay khi bắt ưng, ngài nhìn đây, rồi vén tay áo đưa cổ tay trái tới trước mặt gã, trên cổ tay đầy những vết trầy xước”.
Hạng Thiếu Long cảm thấy ngạc nhiên lắm, nói: “Thì ra Châu huynh ngoài tài đóng thuyền còn là một chuyên gia nuôi chim ưng. Nhưng đã có vật này tại sao lại còn bị chim ưng làm cho bị thương đến thế?”
Châu Lương nói: “Thứ này được dùng khi huấn luyện chim ưng mới, cuối cùng phải luyện cho chim ưng biết dùng lực mạnh hay nhẹ, mới gọi là cao thủ, đây là những vết thương bị chim ưng cào trước năm mười lăm tuổi, sau này không còn bị thất thủ nữa”.
Hạng Thiếu Long nói: “Nói như vậy, Châu huynh đã là cao thủ trong nghề này”.
Châu Lương tiu nghỉu đáp: “Đó là chuyện trước đây, giờ đây tiểu nhân rất ngại khi đối mặt với chim ưng, nhìn ánh mắt của chúng, tiểu nhân không dám làm chủ nhân của bọn chúng nữa”.
Hạng Thiếu Long nghĩ một lúc rồi nói: “Từ hôm nay trở đi, Châu huynh không cần phải bôn ba ở ngoài nữa, cũng không sợ kẻ khác bức Hi*p, về mặt này, nói không chừng sẽ giúp đỡ cho ta rất nhiều”.
Châu Lương trở nên hớn hở, hai mắt sáng lên: “Hãy cứ căn dặn tiểu nhân, tiểu nhân sẽ phục tùng, sau này hãy cứ gọi tiểu nhân là Tiểu Lương là được, tiểu nhân không đáng cho Hạng gia gọi là Châu huynh!”
Hạng Thiếu Long nghiêm mặt nói: “Ta chưa bao giờ coi Châu huynh là người ngoài, Châu huynh không nên gọi ta là Hạng gia mới đúng, xin hỏi nuôi chim ưng phải có bí quyết gì? Bao lâu mới có thể huấn luyện được một con chim ưng dùng để săn bắt, chúng có thể làm được những chuyện gì?”
Châu Lương kiêu hãnh nói: “Đầu tiên là phải chọn tướng ưng, chỉ có chọn những con chim ưng có dáng vương giả, có thể thông tính người, như vậy mới không khiến cho sự việc nửa chừng lại bỏ dở. Tiếp theo là phải có tính nhẫn nại và có sức chịu đựng, nuôi chim ưng phải nuôi từ nhỏ mới được, ít nhất cần phải một năm mới được, huấn luyện cho chúng có thể săn bắn được chỉ là chuyện nhỏ, cảnh giới cao nhất của việc nuôi chim ưng là phải huấn luyện cho chúng trở thành những con chiến ưng, không những có thể theo dõi kẻ địch từ trên không trung, trinh sát hư thực mà còn có thể tấn công đánh lén, trở thành loại binh khí lợi hại”.
Lần này thì đến lượt Hạng Thiếu Long vui mừng, nói: “Vậy chuyện này không nên chậm trễ, ngày mai Châu huynh hãy lập tức tìm ưng vương, ta sẽ phái mấy người đi theo huynh để cho huynh làm việc dễ dàng hơn”.
Châu Lương vui mừng nhận lệnh.
Hạng Thiếu Long thấy thời gian không còn nhiều nữa, vội nói lời chia tay, vừa bước ra khỏi cửa, Châu Vi đuổi theo nói: “Hạng đại nhân!”
Hạng Thiếu Long quay sang Châu Vi nói: “Châu tiểu thư có gì chỉ giáo?”
Châu Vi cúi mặt đến phía trước gã, nói: “Đại ca đã có công việc, Châu Vi phải làm việc gì đây?”
Hạng Thiếu Long dịu dàng nói: “Lệnh huynh là cao thủ nuôi chim ưng, tiểu thư là người dệt vải giỏi nhất, không phải mỗi người đã có công việc của mình rồi hay sao?”
Châu Vi càng đỏ mặt hơn, lí nhí nói: “Tiện thi*p hy vọng có thể hầu hạ cho đại nhân, mong đại nhân ân chuẩn”.
Chỉ thấy thái độ của nàng, thì đã biết không đơn giản là hầu hạ, điều này cũng khó trách nàng, mình quả thật là đối tượng lý tưởng của nàng, lại thêm nàng cũng muốn báo ơn.
Hạng Thiếu Long mỉm cười nói: “Như thế thì quá thiệt thòi cho nàng, để ta nghĩ xem sao, ngày mai sẽ nói chuyện với nàng!”
Châu Vi lắc đầu: “Trừ phi đại nhân quả thật chê tiện thi*p, e tiện thi*p chân tay thô kệch, nếu không tiện thi*p quyết ý làm trâu làm ngựa suốt đời cho đại nhân, hầu hạ đại nhân”.
Được một thiếu nữ xinh đẹp như thế tỏ ý muốn đi theo, nói không động lòng quả thật là chuyện gạt người. Hạng Thiếu Long cảm thấy đau đầu lắm, thầm nghĩ thôi thì hãy tạm thời hứa với nàng, sau này hãy để xem sao, chép miệng nói: “Vậy tạm thời hãy cứ thế cũng được! Nhưng...”
Nói chưa hết lời Châu Vi đã vui mừng ngắt lời gã: “Tạ đại nhân ân chuẩn!”
Rồi chạy vào trong phòng.
Hạng Thiếu Long chỉ đành cười khổ não rồi bước ra cửa.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc