Tầm Tần ký - Hồi 142

Tác giả: Vô Danh


Trong Ô phủ, Đằng Dực tự tay băng bó vết thương cho gã, ngạc nhiên kêu lên: “Nếu mũi tên này chỉ chệch đi một thốn, tam đệ đừng hòng có thể chạy thoát”.
Kinh Tuấn lúc ấy cũng quay về: “Đệ đã điều tra, Đản Sở vẫn chưa quay về, còn hai tiểu thư ngang ngạnh kia thì đã về nhà an toàn”.
Hạng Thiếu Long nhíu mày đăm chiêu: “Ta dám khẳng định rằng trong số những đại thần có mặt hôm nay, tất đã có kẻ ngầm báo tin cho Điền Đan, nếu không y làm sao nắm được thời cơ tốt như thế này”.
Đào Phương ngồi bên cạnh cũng gật đầu: “Giả sử Thiếu Long bị hại, mọi người đều cho rằng Lã Bất Vi đã hạ thủ, lúc ấy nước Tần sẽ gặp khó khăn”.
Kinh Tuấn chen vào: “Phải chăng chính Lã Bất Vi đã thông qua Điền Đan để hại tam ca, xong chuyện thì cứ bảo rằng kẻ khác hãm hại”.
Đằng Dực nói: “Không thể, đối phương rõ ràng cả Doanh Doanh và Lộc Đan Nhi cũng không bỏ qua, chỉ vì bọn họ bỏ đi sớm một bước, nên mới không gặp Đản Sở và người của y thôi!”
Hạng Thiếu Long thầm thở phào, tình thế nguy hiểm lúc nãy, lần đầu tiên gặp trong đời, nếu không phải vì hai thiếu nữ căng ngang sợi dây bên đường, rồi gã khôn khéo khiến cho kẻ địch rối loạn, giờ đây đừng hòng ngồi yên ở đây.
Đào Phương nói: “May mà trên mũi tên không có tẩm độc, có thể thấy vì chuyện này gấp gáp, bọn Đản Sở mới không chuẩn bị đầy đủ, nếu không kết quả sẽ khác”.
Ngừng một lát rồi nói: “Chỉ cần chúng ta điều tra ra, vị đại thần nào khi rời khỏi nghị chính sảnh mà lập tức tìm Điền Đan, thì sẽ biết được kẻ ấy ngầm cấu kết với Điền Đan. Một ngày chưa tìm được người này, thì cái họa trong bụng vẫn còn đó”.
Hạng Thiếu Long nói: “Ta thấy không dễ dàng tìm ra đâu! Vì che tai mắt của người khác, bọn họ tất sẽ có cách liên lạc bí mật”.
Đằng Dực tiếp lời: “Chỉ cần y có thể đoán được Doanh Doanh và Lộc Đan Nhi sẽ theo đệ ra ngoài thành, thì biết được kẻ này không những biết rõ tình hình ở Hàm Dương, mà lại còn tương đối gần gũi với bọn Doanh Doanh nữa. Nếu lập luận này chính xác, Lã Bất Vi và ௱ôЛƓ Ngao có lẽ cũng không liên quan đến chuyện này”.
Khi Kinh Tuấn đang định lên tiếng thì Ô Thư tiến vào nói: “Đã có tin của mục trường”.
Hạng Thiếu Long cả mừng, cầm lấy ống trúc mở nắp ra, rút ra một tấm vải, quả nhiên đó là bức thư giả mạo danh Xuân Thân quân gửi cho Lý Viên.
Mọi người nhìn qua, ai nấy đều khen luôn miệng.
Đào Phương nói: “Thiếu Long chuẩn bị làm thế nào để trao bức thư này cho Lý Viên?”
Hạng Thiếu Long mỉm cười: “Chuẩn bị xe, giờ đây các người hãy đỡ ta đi gặp Lộc Công”.
Khi bước xuống xe, Hạng Thiếu Long mới cảm thấy đau đớn, khi chân trái bị thương đặt xuống đất, vết thương đau nhói lên như bị vỡ ra.
Ô Ngôn và một tên thiết vệ kẹp hai bên đỡ gã vào căn nhà chính trong phủ tướng quân của Lộc Công.
Bọn môn vệ ngạc nhiên nhìn gã.
Hạng Thiếu Long nở nụ cười méo xẹo, bước lên bậc cấp, vào đến sảnh thì ngồi xuống, rồi cho hai người ra ngoài cửa đợi gã.
Có ả tỳ nữ xinh xắn bưng trà lên mời gã, mở to mắt nhìn gã như có điều muốn nói nhưng lại không nói được.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên lắm, khi định hỏi ả thì một bóng vàng thoáng qua, lao vào trong sảnh như cơn gió, đến phía trước mặt gã ngồi xuống, đắc ý nhìn gã, thì ra đó là Lộc Đan Nhi.
Chỉ thấy nàng bĩu môi nói: “Không ngờ đường đường là đô vệ đại thống lĩnh, chỉ mới té mà đã gãy chân, thật là tức cười, xấu hổ vô cùng”.
Hạng Thiếu Long nhìn dáng vẻ yêu kiều của nàng, cười khổ não: “Chắc nàng định không thèm để ý đến tên bại tướng như ta hay sao? Cớ gì Đan Nhi tiểu thư lại cao hứng đến thế?”
Lộc Đan Nhi hơi ngạc nhiên, rồi tỏ vẻ giận dỗi: “Ai thèm để ý đến ngài nữa!
Chỉ là ngài tìm đến tận đây mà thôi, lại còn nói như thế nữa?”
Hạng Thiếu Long mỉm cười: “Coi như ta không đúng, Đan Nhi tiểu thư xin đừng giận”.
Lộc Đan Nhi lườm gã, quay sang ả nữ tỳ đang bụm miệng cười: “Nhìn cái gì!
Cút ra cho ta”.
Lúc ấy hai người không biết nói gì mới phải, nàng thiếu nữ xinh đẹp ngang ngạnh càng tiến thoát lưỡng nan, Hạng Thiếu Long mềm lòng, giải vây cho nàng: “Ngày mốt là đại lễ Điền Liệp, Đan Nhi tiểu thư có chuẩn bị gì chưa?”
Lộc Đan Nhi tỉnh bơ nói: “Ai cần ngài quản chuyện của ta, hừ! Con người ngài tự cao, khiến cho Doanh tiểu thư phải khóc, ta tuyệt không bỏ qua cho ngài!”
Hạng Thiếu Long lạc giọng kêu lên: “Cái gì?”
Lộc Đan Nhi càng nghĩ càng giận, quát lên: “Cái gì là cái gì? Ngài tưởng mình là ai? Bọn chúng tôi đến cầu xin ngài ư? Ta hận không đâm cho ngài một kiếm”.
Hạng Thiếu Long thầm kinh sợ, nàng Lộc Đan Nhi này ở Hàm Dương cũng như Cầm Thanh, là người mà mình không thể chạm tới được, bởi vì nàng có thể sẽ được chọn làm bị phi.
Mặt trái của yêu là hận.
Những nàng tiểu thơ kiêu ngạo như Lộc Đan Nhi và Doanh Doanh không thể chịu nổi người khác lãnh đạm với mình, nhất là người ấy là kẻ mà bọn họ ưa thích.
Khi không biết phải nói gì, Lộc Công đến.
Lộc Đan Nhi hạ giọng nói: “Hạng Thiếu Long! Ngài hãy xem đấy!”
Rồi bỏ đi mất.
Lộc Công ngồi xuống lắc đầu chép miệng: “Tiểu nha đầu này thật khó hầu hạ, ta cũng hết cách với nó”.
Hạng Thiếu Long mỉm cười khổ não. Lộc Công nghiêm mặt nói: “Chân của ngươi sao thế? Không phải bị Đan Nhi làm bị thương chứ?”
Hạng Thiếu Long hạ giọng kể chuyện bị đột kích.
Lộc Công cả giận nói: “Điền Đan quả thật to gan, đến đây mà vẫn dám hành hung, thực chẳng coi Đại Tần ta ra gì cả!”
Hạng Thiếu Long nói: “Chuyện này rất khó truy cứu, Lã Bất Vi cũng sẽ bảo vệ cho y”. Rồi rút ra bức thư giả, đưa cho Lộc Công xem.
Lộc Công xem xong thì gật đầu nói: “Chuyện này hãy cứ giao cho ta, đêm nay ta sẽ để lá thư này lọt vào tay Lý Viên, gần đây có một người vốn là thực khách trong phủ Xuân Thân quân đến đầu kháo ta, y sẽ là người mang thư, đảm bảo Lý Viên sẽ không nghi ngờ”.
Hạng Thiếu Long cả mừng nói: “Vậy thì còn gì bằng!”
Lộc Công trầm ngâm một lúc, rồi nói với vẻ hơi áy náy: “Tiểu Đan thật khiến cho ta lo lắng!”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Lệnh tiểu thư có chuyện gì sao?”
Lộc Công nói: “Ngươi không biết, mấy ngày hôm nay, Tiểu Đan ngoài ngươi ra, đã tìm đến Quản Trung Tà lại khen ngợi không ngớt miệng kiếm pháp và nhân phẩm của y, tên tiểu tử này lại biết lấy lòng nữ nhi, ngươi bảo sao ta không lo lắng cho được?”
Hạng Thiếu Long nghe mà lòng chợt trùng xuống, nhíu mày nói: “Chuyện hôn sự không phải do lão nhân gia ngài làm chủ hay sao?”
Lộc Công lắc đầu nói: “Đại Tần ta từ xưa đến nay sống theo kiểu du mục.
Nam nữ từ nhỏ đã luyện võ, có thói quen tự chọn tình nhân, cho nữ tử chọn người phù hợp với mình, khi đã có con thì mới nói đến chuyện cưới gả. Từ khi Thương Ưởng biến pháp tình hình đã có thay đổi, nhưng cũng có rất nhiều thói quen được lưu giữ lại, cho nên Đan Nhi nếu quả thật đã ưa thích Quản Trung Tà, lão phu cũng rất khó ngăn cản”.
Lần này đến lượt Hạng Thiếu Long cảm thấy đau đầu lắm, đây có thể nói là biện pháp hay nhất để Quản Trung Tà gần gũi với người Tần hơn, nếu y dành được Lộc Đan Nhi, trở thành tôn nữ tế của Lộc Công, không những khiến Lộc Đan Nhi không thể trở thành bị phi, mà có thể giúp cho thân phận và địa vị của y được tăng lên, khi đó đối phó với y càng khó hơn.
Chuyện giữa nam và nữ, người ngoài vốn là không có quyền can thiệp.
Quản Trung Tà quả là người có sức hấp dẫn, dù cho bản thân mình có nắm chắc rằng hơn y về mặt này.
Cười gượng nói: “Lộc Công chẳng phải đã có ý gả tiểu thư vào hoàng cung hay sao?”
Lộc Công chép miệng than: “Đó chỉ là chủ ý của Từ Tiên và Đằng Thắng mà thôi! Đan Nhi cũng đã từng vào hoàng cung đọc sách cùng Bị quân, nhưng từ khi gặp Quản Trung Tà thì mất đi hứng thú ấy, Lã Bất Vi có chiêu này thật ghê gớm, khiến cho ta cũng không dám đề nghị hôn sự của Đan Nhi với Thái hậu”.
Lộc Công hai mắt lộ tia sát cơ, trầm giọng nói: “Ta đã phái người cảnh cáo Quản Trung Tà, y quả thật dám động tới Đan Nhi, thì dù cho y có chỗ dựa là Lã Bất Vi, ta cũng sẽ tìm người đến chặt đầu y, nhưng vấn đề là hình như mỗi lần đều là Đan Nhi đến tìm y, khiến cho ta không thể làm gì được”.
Dừng lại rồi đột nhiên hỏi: “Thiếu Long đã từng giao thủ với y chưa?”
Hạng Thiếu Long lắc đầu.
Lộc Công nói: “Người này kiếm thuật rất lợi hại, trong buổi yến tiệc đêm hôm qua đưa tiễn Long Dương quân, đã đại triển thần oai, liên tục đánh bại mấy kiếm thủ nổi tiếng của các nước, ngay cả hộ vệ của Điền Đan là Lưu Trung Hạ cũng bại ở tay y, giờ đây ở Hàm Dương có lời đồn rằng kiếm pháp của y hơn hẳn ngươi và Vương Tiễn, hảo tiểu tử!”
Hạng Thiếu Long hỏi: “Lộc Công đã từng thấy y ra tay, cảm thấy thế nào?”
Lộc Công trầm giọng nói: “Kiếm pháp của y rất quái dị, dùng chậm để chế nhanh, dùng thô để chế xảo, so với kiếm pháp của ngươi có thể nói mỗi bên đều có sở trường, nhưng ta e rằng sức lực của ngươi còn kém hơn gã một bậc”.
Hạng Thiếu Long bắt đầu cảm thấy được sự uy Hi*p của Quản Trung Tà đối với mình, mà trong tình thế này, rất có thể mọi chuyện đều do một tay Mạc Ngạo tạo ra, kẻ này không trừ quả thật là họa lớn.
Giả sử cả hai đấng thiên kiều ở Hàm Dương là Doanh Doanh và Lộc Đan Nhi đều rơi vào tay y thì y có thể bò sâu vào nội bộ của người Tần, đối với Hạng Thiếu Long càng bất lợi hơn.
Chỉ cần Lã Bất Vi sai y đi đánh vài trận, lập được quân công, thì vị trí của y sẽ vững chãi hơn.
Nghĩ sâu hơn nữa, nếu mình cự tuyệt hôn sự với Lã Nương Dung, chắc chắn Lã Bất Vi gả ái nữ của mình cho Quản Trung Tà, kẻ này sẽ trở thành nhân vật số hai dưới tay Lã Bất Vi.
Có nên trừ khử y chăng? Đó có lẽ là một chuyện rất khó khăn và nguy hiểm, nếu quyết chiến công bằng với y, nhưng chỉ cần nghĩ đến y còn ghê gớm hơn cả Mao Ngụy Mâu nữa, kiếm pháp lại trên Liên Tấn, Hạng Thiếu Long tim đập thình thịch, khó mà dùng cách này để giải quyết.
Rời khỏi phủ tướng quân, Hạng Thiếu Long mong nhớ bọn nữ nhân của mình, nhưng vì chân trái bị thương, sợ họ lo lắng nên phải nén lòng mình lại.
Mà từ sâu thẳm trong lòng gã, gã lờ mờ nhận ra rằng, mình thật sự rất muốn gặp lại Cầm Thanh, dù không có sự tiếp xúc về nhục thể, nhưng chỉ cần nhìn thấy giọng nói nét cười của nàng là đã cảm thấy mãn nguyện.
Về đến Ô phủ, Hạng Thiếu Long kể cho Đằng Dực và Kinh Tuấn nghe chuyện mình đến phủ Lộc Công thế nào, nhắc đến chuyện Lộc Đan Nhi và Quản Trung Tà, chép miệng than: “Chiêu này của Lã Bất Vi thật cao siêu, chuyện nam nữ không ai có thể nhúng tay vào được, điều đáng lo là thiếu nữ nước Tần rất cởi mở, có thể tự chọn nữ tế, cả phụ mẫu cũng không thể quản được bọn họ”.
Kinh Tuấn nghe mà lòng xao xuyến: “Lộc Đan Nhi và Doanh Doanh đều là những mỹ nữ hiếm có, nếu đều bị Quản Trung Tà giành lấy được, ai nấy cũng sẽ không phục trong lòng, đệ nói gì cũng đường đường là một phó thống lĩnh, cớ gì bọn họ không tìm đến đệ?”
Đằng Dực trầm giọng: “Đừng nói xàm trong lúc này, chúng ta không có thời gian để quản những chuyện ấy, mà cũng chưa đến lượt chúng ta quản, còn một ngày là đến lễ Điền Liệp, chúng ta hãy đặt kế hoạch đối phó với y đồng thời cũng để ứng phó với âm mưu của Lã Bất Vi”.
Hạng Thiếu Long nói: “Tiểu Tuấn đã tra xét rõ hoàn cảnh ở Điền Liệp trường chưa?”
Kinh Tuấn hớn hở lấy ra một tấm bản đồ, trải lên bàn, lúc ấy Đào Phương cũng mới quay về, tham gia bàn bạc với bọn họ.
Kinh Tuấn giải thích: “Điền Liệp trường chiếm gần trăm dặm, nằm giữa Hàm Dương và Lương Sơn, một nửa là vùng đồng cỏ ven sông, còn lại là vùng đồi núi chập chùng, doanh trại được đặt ở phía Đông thành Hàm Dương, dòng Kinh Thủy chảy theo hướng Đông Bắc, vọng gác được đặt ở phía dưới đồng cỏ, chia thành Tảo Liệp (săn buổi sáng) và Văn Liệp (săn buổi tối), ra tay vào ban đêm là tốt nhất”.
Đào Phương lo lắng: “Thiếu Long bị thương ở chân, chắc chắn có nhiều trở ngại”.
Hạng Thiếu Long nói: “Chuyện này là đấu trí chứ không phải đấu lực, vả lại ngồi trên lưng ngựa vết thương ở chân chắc không có ảnh hưởng gì lớn”.
Đằng Dực nói: “Điền Liệp thì có quy củ của Điền Liệp, đầu tiên là cấm dùng các loại cung nỏ, không được tranh giành các con mồi mà diễn ra ác đấu, về mặt nhân số cũng có hạn chế. Đáng chú ý nhất là đêm ngày thứ ba của Lễ Điền Liệp, đơn vị săn bắn được nhiều nhất sẽ phái ra đại diện, đến Tây Ninh sơn để so tài, nơi ấy có nhiều mãnh thú, ai lấy được nhiều tai thú nhất kẻ đó là người thắng lợi”.
Cái gọi là đơn vị ở đây là đơn vị trong quân đội, ví như cấm vệ quân, đô kỵ quân, đô vệ quân là ba đơn vị độc lập, còn thượng tướng quân phủ, tả Hữu thừa tướng phủ, đều là những đơn vị khác nhau, dụng ý là đề bạt nhân tài, giống như một cuộc khảo thí so tài xạ kỵ.
Để thể hiện thực lực và ý chí chiến đấu, những người ngoài như Điền Đan cũng được mời tham gia, để so tài cao thấp.
Kinh Tuấn nói: “Bố trí các cạm bẫy không khó khăn, vấn đề là làm thế nào để dụ Mạc Ngạo đến đấy, kẻ này rất xảo quyệt, e rằng rất khó khiến cho y mắc lừa”.
Hạng Thiếu Long nói: “Có những cạm bẫy gì? Có thể nói được không?”
Kinh Tuấn phấn chấn nói: “Một trong những thủ đoạn là, lấy một loại thuốc bào chế từ tổ ong bôi lên mình Mạc Ngạo, chỉ cần y đi ngang qua tổ ong, bảo đảm có thể lấy được mạng của y”.
Đào Phương nhíu mày nói: “Nhưng y lại mặc áo giáp, chỉ sợ y chỉ bị ong chích ở tay và mặt, không thể dồn y đến chỗ ૮ɦếƭ được”.
Đằng Dực nói: “Đào công có điều không biết, ở trong khu rừng của Tây Ninh sơn, có hơn mười tổ ong cực độc, chỉ cần bị chích mười mũi, con người sẽ hôn mê, nếu thêm vài mũi nữa, e rằng thần tiên cũng khó cứu, vấn đề là làm thế nào để dụ y đến đó, bởi vì y chỉ là văn quan, không trực tiếp tham gia săn bắn, kế hoạch này đối phó với Quản Trung Tà thì dễ hơn một chút”.
Đào Phương biến sắc nói: “Nói như vậy Lã Bất Vi đối phó với Thiếu Long có lẽ không khó lắm”.
Hạng Thiếu Long cười khổ: “Chỉ cần biết những độc kế ấy đều do Mạc Ngạo nghĩ ra, thì sẽ chẳng phải dễ dàng đối phó, xem ra ta phải tạm thời kéo dài hôn sự với Lã Nương Dung, đợi Gi*t xong Mạc Ngạo, sẽ tính toán với y, đó mới là cách làm thông minh”.
Đằng Dực than: “Tam đệ chấp nhận làm thế sao?”
Hạng Thiếu Long quắc mắt lên: “Binh bất yếm trá, nếu không sẽ bị thua thiệt, có lẽ sau khi giả vờ nhận lời, chúng ta lại lợi dụng tên Quản Trung Tà phá hoại ý đồ của Lã Bất Vi, chuyện này phải tùy cơ mà ứng biến”.
Đào Phương chợt nhớ ra một chuyện: “Ta suýt chút nữa quên, Đồ Tiên bảo chiều mai Thiếu Long hãy gặp y, chắc là có tin mới”.
Đằng Dực đứng dậy nói: “Đêm đã khuya! Thiếu Long hãy nghỉ sớm! Nếu chân vẫn còn bị thương thế này, làm sao đi gặp Đồ Tiên?”
Được hai người kẹp hai bên, Hạng Thiếu Long đi về phía phòng ngủ.
Trong lòng bàng hoàng.
Từ ngày đối đầu với Lã Bất Vi đến nay, tuy không ngừng lọt xuống thế hạ phong, nhưng không lo lắng như lúc này, dù là Lã Nương Dung, Lộc Đan Nhi hoặc Doanh Doanh, mỗi người đều khiến cho gã khó mà đối phó.
Gã cảm thấy rõ ràng rằng, dù có trừ khử được Mạc Ngạo, thì tên Quản Trung Tà vẫn có thể đánh bại gã.
Sáng hôm sau thức dậy, vết thương ở chân gã đã bớt đau nhiều, cũng không còn sưng tấy nữa. Hạng Thiếu Long luôn mồm khen ngợi loại thuốc của Đằng Dực, Đằng Dực cảnh cáo: “Mấy ngày nay đệ tuyệt không thể có những động tác mạnh mẽ, nếu không khi vết thương vỡ ra thì càng phiền toái hơn nhiều”.
Một ý nghĩ thoáng qua trong lòng, Hạng Thiếu Long nói: “Đệ đã nghĩ ra được phương pháp hay nhất để ứng phó với âm mưu của Mạc Ngạo và Quản Trung Tà, đó là lấy cớ bị thương mà tránh đi săn, nói đến chuyện săn bắn, đệ kém bọn chúng nhiều lắm”.
Đằng Dực cười: “Vậy thì sẽ khiến rất nhiều người thất vọng”.
Khi ăn điểm tâm, Lã Bất Vi đột nhiên sai người đến gọi gã.
Hạng Thiếu Long nhớ lại chuyện của Lã Nương Dung, lo lắng lắm, chỉ đành vội vàng chạy đến tướng phủ.
Đến cửa phủ thì gặp Quản Trung Tà đang định đi đến đô vệ nha thuộc ở cửa Nam, Quản Trung Tà ngoan ngoãn hành lễ thuộc hạ, cười nói: “Mấy ngày nay quả thật rất muốn tìm Hạng đại nhân uống rượu nói chuyện, chỉ tiếc là cả công lẫn tư đều bận, không thể tranh thủ được thời gian, hôm nay vừa mới ra cửa lại gặp quý nhân, vậy ngẫu nhiên gặp nhau ở đây, hay là đêm nay mạt tướng mời khách, lại thêm huynh đệ của Xương Văn quân, mọi người hãy no say một đêm”.
Vì mối quan hệ tế nhị giữa hai người nên khiến cho Hạng Thiếu Long khó mà từ chối, đành gật đầu, giả vờ tỏ vẻ áy náy nói: “Vì chuyện Lã Hùng khiến cho Quản đại nhân bị hạ một cấp, tại hạ...”.
Quản Trung Tà cười hà hà, kéo gã qua một bên hạ giọng nói: “Hạng đại nhân đừng để chuyện nhỏ này trong lòng, Lã Hùng tự rước lấy cái khổ, không thể oán trách người khác. Tiểu đệ bị giáng chức cũng là vì tội thất trách”.
Hạng Thiếu Long nghe mà lạnh lùng trong bụng, kẻ này có suy nghĩ rất sâu xa, quả thật khiến cho người ta e ngại.
Định thời gian và địa điểm gặp nhau xong, Hạng Thiếu Long đến thư trai gặp Lã Bất Vi.
Lã Bất Vi đang ăn điểm tâm, mời Hạng Thiếu Long cùng dùng điểm tâm với y, ung dung nói: “Nghe báo cáo của thành vệ, hoàng hôn hôm qua Thiếu Long bị đột kích ở ngoài thành, trúng tên bị thương, rốt cuộc là chuyện thế nào, có biết kẻ nào làm chăng?”
Hạng Thiếu Long nói: “Bọn chúng đều che mặt, song nếu mạt tướng đoán không lầm, một kẻ trong số ấy chính là mãnh tướng dưới trướng của Điền Đan, Đản Sở”.
Lã Bất Vi hơi biến sắc, giả vờ ăn miếng bánh để cố che đậy.
Hạng Thiếu Long biết rõ nguyên nhân mà y biến sắc, bởi vì giả sử Điền Đan thành công, kẻ bị tình nghi lớn nhất chính là bản thân y, điều đó có nghĩa là Điền Đan đã hãm hại Lã Bất Vi.
Hạng Thiếu Long thản nhiên nói: “Điền Đan đã biết thân phận Đổng mã si của mạt tướng, bởi vì một người bạn tốt của mạt tướng đã rơi vào tay y, y dùng người ấy để uy Hi*p mạt tướng, may mà mạt tướng đã phát hiện người bạn ấy bị y hại ૮ɦếƭ, cho nên trong lúc nhất thời nóng giận, đã bảo trước mặt y rằng sẽ Gi*t y để báo thù, nên y đã ra tay trước”.
Lã Bất Vi trầm ngâm không nói, một lát sau mới lên tiếng: “Y làm sao có thể biết chính xác về mặt thời gian đến thế, giống như ta vì chuyện của tên ngu ngốc Lã Hùng, nên ôm mối hận trong lòng, sai người đến tính sổ với ngươi. May mà lúc ấy ta và người cùng đi một đường, không thể kịp thời sai người theo dõi ngươi và hai ả nha đầu ấy, nếu không ta cũng không thể thoát khỏi tình nghi”.
Hạng Thiếu Long trong lòng khâm phục Lã Bất Vi dù cho khí phách hay phong độ, cũng khiến cho người ta khuất phục, cam lòng bán mạng cho y, cũng như mấy lời này, đều tràn trề mùi vị chân thành.
Hạng Thiếu Long nói: “Ngày ấy khi ở Hàm Đan, Điền Đan đã từng ngầm bảo rằng ở Hàm Dương có kẻ cấu kết với y, lại còn tỏ vẻ đảm bảo có thể đối phó được với mạt tướng, người ấy đương nhiên không thể là Lã tướng, có lẽ là một trong sáu vị đại thần khác có mặt hôm ấy”.
Lã Bất Vi gật đầu nói: “Bốn người Lộc Công, Từ Tiên, Vương Hột và ௱ôЛƓ Ngao có lẽ không có vấn đề, còn lại chỉ có Thái Trạch và Vương Quan, trong đó Thái Trạch là kẻ đáng nghi nhất, nói cho cùng y vì ta mà đã mất chức tể tướng.
Hừ! Lại còn tỏ vẻ hòa thuận với ta, xem ta sẽ thu thập y thế nào đây!”
Hạng Thiếu Long giật mình: “Chuyện này phải tra xét rõ ràng rồi mới quyết định!”
Lã Bất Vi cười lạnh lùng: “Chuyện này ta đã tính toán, à này! Ngươi đã quyết định xong chuyện Nương Dung chưa?”
Hạng Thiếu Long nhớ lại câu nói: “Không độc thì chẳng thể làm trượng phu”, quyết định: “Lã tướng đã coi trọng Hạng Thiếu Long này, mạt tướng sao dám trèo cao, chuyện này...”.
Ngay lúc ấy, ngoài cửa sổ có tiếng quát: “Hãy khoan!” Khi hai người đều giật mình, Lã Nương Dung đẩy cửa bước vào, nói với Lã Bất Vi: “Phụ thân không cần trách mắng bọn lính canh, chính là hài nhi không cho bọn chúng lên tiếng”.
Hạng Thiếu Long vội vàng đứng dậy hành lễ.
Lã Bất Vi nhíu mày nói: “Ta và Hạng thống lĩnh đang có chuyện bàn bạc.
Dung nhi sao lại có thể đứng ngoài nghe lén?”
Lã Nương Dung lên tiếng: “Chỉ cần là chuyện liên quan đến cả đời Nương Dung, Nương Dung có quyền đến nghe, nhập gia phải tùy tục, người Tần có phong tục chọn nữ tế, Nương Dung đường đường là con gái của Tả tướng quốc, nên cũng được hưởng quyền lợi ấy, Nương Dung nói có đúng chăng?”
Lã Bất Vi và Hạng Thiếu Long nhìn nhau, đều không biết làm thế nào để ứng phó với thiếu nữ ngang ngạnh này.
Lã Nương Dung nhìn sang Hạng Thiếu Long, lộ vẻ khinh thị, kiêu ngạo nói: “Nếu muốn cưới Lã Nương Dung ta làm thê tử, đầu tiên phải hơn ta tất cả mọi mặt thì mới trở thành một trong những đối tượng để Lã Nương Dung ta chọn lựa”.
Lã Bất Vi nói với vẻ không vui: “Dung nhi!”
Lã Nương Dung giậm chân giận dỗi kêu lên: “Phụ thân! Người có yêu nữ nhi chăng?”
Lã Bất Vi xua tay với Hạng Thiếu Long tỏ vẻ áy náy, dịu giọng nói: “Thiếu Long về nhân phẩm hay kiếm thuật đều không có gì đáng chê, lại còn bảo phụ thân không yêu thương con hay sao?”
Hạng Thiếu Long thì trong lòng cảm thấy buồn cười, vừa rồi gã không phải muốn chấp nhận hôn sự, chỉ là định dùng lời để kéo dài sự việc cho đến sau khi lễ Điền Liệp rồi mới tính tiếp, muốn là để khiến cho Lã Bất Vi không nghi ngờ chính gã đã Gi*t Mạc Ngạo, nào ngờ Lã Nương Dung lại đứng ngoài cửa sổ nghe lén, rồi vào làm rộn cả lên, ngược lại đúng với ý đồ của gã.
Lã Nương Dung uyển chuyển bước đến Hạng Thiếu Long, nhìn gã chăm chú rồi nói: “Hài nhi không phải bảo rằng không hề thích y! Chỉ là có người hợp với tâm ý của nữ nhi hơn, trừ phi y có thể chứng minh được y tốt hơn, nếu không đừng hòng nữ nhi chọn lựa y”.
Nàng nhìn Hạng Thiếu Long nhưng lại nói chuyện với phụ thân, chỉ cần nhìn thái độ này cũng đủ biết nàng đang rắp tâm trả thù vì lần trước đã bị Hạng Thiếu Long từ chối hôn sự.
Nàng tuy xinh đẹp nhưng vì mối thâm thù với Lã Bất Vi, Hạng Thiếu Long không hề có cảm giác yêu nào, mỉm cười nói: “Nhân tuyển lý tưởng trong lòng Tam tiểu thư là ai thế?”
Lã Nương Dung bĩu môi, nhìn gã bằng cặp mắt căm thù: “Chuyện của ta đâu đến lượt ngài quản, hãy để cho ta thấy biểu hiện của ngài trong lễ Điền Liệp rồi hãy nói!”
Hạng Thiếu Long quay sang Lã Bất Vi cười khổ: “Vậy thì e rằng phải khiến tiểu thư thất vọng!”
Lã Bất Vi nhíu mày nói: “Nương Dung đừng làm ồn nữa, Thiếu Long bị người ta ám toán, bị thương ở chân, ngày mai...”.
Lã Nương Dung không thèm để ý: “Không tự bảo vệ nổi mình, có tư cách gì để làm trượng phu của nữ nhi, phụ thân! Sau này đừng nhắc tới mối hôn sự này nữa, nữ nhi thà ૮ɦếƭ chứ không chấp nhận!” Hừ một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Hạng Thiếu Long trong lòng cả mừng, nhưng bề ngoài lại tỏ vẻ thất vọng.
Lã Bất Vi chép miệng: “Tiểu nha đầu này được yêu quá hóa hư, Thiếu Long đừng để trong lòng, mấy ngày sau ta sẽ lại nói chuyện với nó”.
Hạng Thiếu Long vội vàng nói: “Mọi chuyện xin nghe lời Lã tướng”. Trong lòng thì lại thầm nghĩ phải tìm cách để Quản Trung Tà biết chuyện này, y sẽ có cách để khiến Lã Nương Dung không thay lòng đổi dạ với y, ví như dùng những thủ đoạn như gạo đã nấu thành cơm vậy thì mình có thể hóa giải được chiêu này của Lã Bất Vi.
Lã Bất Vi trầm ngâm hồi lâu, hạ giọng nói: “Thiếu Long có thực lòng muốn Gi*t Điền Đan chăng?”
Hạng Thiếu Long cười khổ nói: “Muốn thì muốn, chỉ là hơi khó khăn, lúc ấy chỉ nóng giận nói ra miệng, xong chuyện mới biết là quá lỗ mãng”.
Lã Bất Vi gật gù, suy nghĩ một lúc, đang định lên tiếng thì có hạ nhân vào báo, Lý Viên có chuyện gấp xin gặp.
Lã Bất Vi ngạc nhiên lắm, đứng dậy nói: “Chuyện này hãy để ta suy nghĩ, sau đó sẽ tìm ngươi bàn bạc, ta phải đi xem Lý Viên có chuyện gì”.
Hạng Thiếu Long cố nén nỗi vui mừng trong lòng, đứng dậy.
Lý Viên cuối cùng đã trúng kế.
Rời tướng phủ, Hạng Thiếu Long lập tức vào cung xin gặp Tiểu Bàn, vị tiểu Bị quân của Đại Tần tiếp kiến gã trong đại sảnh của tẩm cung.
Những cung nữ hầu hạ cho y tuổi tác đều trẻ trung, nhỏ hơn Tiểu Bàn khoảng hai ba tuổi, nhưng ai nấy mặt đẹp như hoa, đã thấy dáng vẻ của mỹ nữ nhân.
Tiểu Bàn và gã theo lễ quân thần ngồi xuống, thấy gã có vẻ chú ý đến bọn chúng cười mà nói: “Đó là mỹ nhân các nước chọn lựa đến để tặng cho ta, đó toàn là những tuyệt sắc giai nhân, thống lĩnh nếu có hứng thú, có thể chọn vài ả về hầu hạ”.
Hạng Thiếu Long nhớ lại ngày ấy mình đã từng ngăn cản y trêu ghẹo thị nữ của Ni phu nhân, bất đồ cảm thấy lo lắng, lắc đầu nói: “Bị quân đã hiểu lầm, hạ thần chỉ sợ ngài mê đắm nữ sắc mà ảnh hưởng đến sức khỏe”.
Tiểu Bàn khẳng định: “Thống lĩnh hãy cứ yên tâm”. Rồi phất tay cho lui bọn cung nga, buồn bã nói: “Từ sau khi mẫu thân qua đời, ta đã từng thề rằng phải hết lòng báo thù, không để tâm đến chuyện nữ nhân nữa”.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ đây có lẽ là một trong những nguyên nhân chủ yếu sau này Tiểu Bàn sẽ trở thành một bá chủ thống nhất thiên hạ. Nhìn lại quân vương Thái tử sáu nước khác ai cũng chìm đắm trong tửu sắc, chỉ có Tiểu Bàn vì cái ૮ɦếƭ của mẫu thân là Ni phu nhân, nên mới lập chí báo thù, xem nữ nhân bên cạnh như cỏ rác, gật đầu: “Nữ nhân có lúc cũng có thể điều tiết thân tâm, nhưng cũng phải biết tiết chế”.
Tiểu Bàn nói: “Ta đã lãnh giáo rồi, Cầm thái phó cũng từng nhắc nhở ta về chuyện này”.
Ngừng một lát rồi nói: “Nghe Xương Văn quân nói thống lĩnh đã bị thương, khi đi thăm thì thống lĩnh đã ngủ, khiến ta lo lắng suốt đêm, không biết chuyện này thế nào!”
Sau khi Hạng Thiếu Long kể mọi sự ra, Tiểu Bàn cũng nghĩ đến chuyện Lã Bất Vi nói, biến sắc nói: “Chuyện này tất có nội gián, nếu không bọn chúng sẽ không biết có hai ả nha đầu bám theo thống lĩnh ra ngoài thành?”
Hạng Thiếu Long nói: “Chuyện này đã giao cho Lã Bất Vi. À này, hôm qua Bị quân tỏ vẻ không nghe lời mẫu hậu, xong chuyện bà ta có trách Bị quân chăng?”
Tiểu Bàn cười lạnh lùng: “Từ khi bà ta có Lao Ái cũng tỏ vẻ ngại ta, mắng thì cũng mắng vài câu, lại còn bảo ta mượn cơ hội lễ Điền Liệp trao trả lại chức vụ cho bọn Quản Trung Tà, ta cũng đã hứa để tránh tranh chấp những chuyện nhỏ với bà ta”.
Nhắc đến Quản Trung Tà, Hạng Thiếu Long nhớ lại chuyện Lộc Đan Nhi, kể ra.
Tiểu Bàn trong mắt lộ tia sát cơ lãnh lẽo, lạnh lùng nói: “Lã Bất Vi quả thật gan to bằng trời, dám sai người đến giành nữ nhân với ta, xem y ngày sau sẽ có kết quả gì?”
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ, đương nhiên là bị người ép ૮ɦếƭ, thuận miệng hỏi: “Ngài thích Lộc Đan Nhi ấy sao?”
Tiểu Bàn cười: “Đó là ả nha đầu tương đối khó hầu hạ, nếu luận về sắc đẹp, mỹ nhân bên cạnh ta có rất nhiều người hơn ả, nhưng chẳng qua bọn họ không phải là tôn nữ của Lộc Công mà thôi! Hừ! Ta không thích ai sắp xếp hôn sự của ta, kẻ lo chuyện này là ta mới phải”.
Hạng Thiếu Long nhíu mày: “Hạ thần thấy Thái hậu không để cho ngài tự ý chọn lựa”.
Tiểu Bàn đắc ý nói: “Ta đã sớm có kế ứng phó”.
Hạng Thiếu Long định hỏi tiếp thì Lý Tư đưa một quyển công văn đến.
Sau khi hành lễ, Lý Tư đặt công văn lên bàn, nói: “Bị quân ở trên cao, vi thần may mắn không nhục mệnh, sau hai đêm cuối cùng đã đặt ra được chức ngoại sử, mong Bị quân ghé mắt qua”.
Hạng Thiếu Long lúc này mới nhớ đến chức ngoại sử ấy là mình đã căn cứ vào chuyện Bao Công mà nghĩ ra.
Tiểu Bàn vui mừng nhìn Lý Tư: “Mỹ nữ nước Yên ấy vẫn còn nguyên vẹn chứ?”
Lý Tư nhìn lén Hạng Thiếu Long, lúng túng nói: “Hai ngày hôm nay, vi thần cả thời gian nhìn nàng cũng chẳng có”.
Hạng Thiếu Long nghe mà đổ mồ hôi hột. Tiểu Bàn vui vẻ nói: “Mấy hôm trước Lã Bất Vi đã tặng một thiếu nữ nước Yên cho quả nhân, quả nhân đã tặng lại cho Lý khanh gia, nào hay Lý khanh gia vì chuyện công mà không thèm nhìn đến mỹ sắc, quả nhân thật là vui mừng”.
Lý Tư quỳ xuống cảm tạ lời khen ngợi của Tiểu Bàn.
Đến lúc này Hạng Thiếu Long mới hiểu được đạo lý có vua sáng mới có được tôi hiền, nếu là kẻ khác làm sao thấy được điểm tốt này của Lý Tư.
Ngồi xuống, Tiểu Bàn cầm quyển công văn mà nói: “Đây là một giao dịch giữa quả nhân và Thái hậu, ta tặng cho gian phu của bà ta một chức quan lại thêm một gian nhà lớn, bà ta tự nhiên sẽ nhượng bộ quả nhân ở chuyện hôn sự. Tiểu công chúa nước Sở, quả nhân sẽ thâu nhận làm phi tần, còn chuyện ai làm bị phi, thì phải đợi quả nhân chính thức đội mũ rồi mới quyết định”.
Hạng Thiếu Long trong bụng thầm khen lợi hại, Tần Thủy Hoàng và Lý Tư mà kết hợp với nhau thì khó ai địch nổi.
Lý Tư nói với vẻ quan tâm: “Nghe nói Hạng đại nhân đã trúng tên bị thương!
Giờ đây thấy được đại nhân, hạ quan mới yên tâm”.
“Hạng khanh gia hay là đến chỗ ngự y để xem xét vết thương”. Tiểu Bàn chen vào.
Hạng Thiếu Long khéo léo từ chối, khi định nói tiếp thì Xương Văn quân vào báo, Lã Bất Vi theo Lý Viên đến cầu kiến.
Ba người trong lòng biết rõ đó là chuyện gì.
Hạng Thiếu Long bước ra cùng với Xương Văn quân, Lý Tư thì ở lại cùng với Tiểu Bàn gặp khách.
Ra ngoài cửa điện, đến ngự hoa viên, Xương Văn quân kéo Hạng Thiếu Long qua một bên, nói với vẻ bất an: “Đều là muội tử của ta không tốt, kéo huynh ra ngoài thành, khiến cho Thiếu Long bị kẻ địch ám toán”.
Hạng Thiếu Long cười: “Làm sao có thể trách được lệnh muội, chuyện này không ai ngờ đến kia mà”.
Xương Văn quân nói: “Ta vốn định tìm huynh đến chốn thanh lâu, mới biết huynh quay về nhà ngủ sớm, đêm nay ta sẽ mời khách, Quản đại nhân nói huynh đã chấp nhận, hừ! Nếu để ta tìm ra kẻ nào đã làm chuyện này, đảm bảo đầu y sẽ rơi xuống đất”.
Hạng Thiếu Long nói: “Đừng lớn tiếng như vậy, kẻ dám đối phó với ta chắc không phải là thiện nam tín nữ, à, hảo muội tử của huynh thế nào rồi?”
Xương Văn quân than: “Hôm qua từ khi về phủ thì đóng cửa nổi giận, không chịu ăn cơm, huynh cũng biết huynh đệ chúng ta đều bận công vụ, phụ mẫu lại mất sớm, bọn ta đâu có nhiều thời gian để dỗ dành ả”.
Rồi nói với vẻ hơi áy náy: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Hạng Thiếu Long cười gượng: “Ta chỉ là chấp nhận bị đánh bại, mong bọn họ đừng để ý đến ta nữa, khiến cho lệnh muội nổi giận, kéo Lộc Đan Nhi bỏ đi”.
Xương Văn quân vui mừng nói: “Xem ra ả quả thật ưa thích huynh, này, huynh có ý với ả chăng?”
Hạng Thiếu Long than: “Từ khi Thiên công chúa gặp chuyện bất hạnh, tim ta như đã ૮ɦếƭ, chỉ hy vọng có thể làm việc cho Bị quân, không muốn nổi cơn sóng tình nữa”.
Xương Văn quân nói với vẻ thông cảm: “Ba năm trước một tiểu thi*p của ta cũng vì bệnh mà qua đời, ta cũng giống như huynh, nhưng nam nhân vẫn là nam nhân, sẽ mau chóng hồi phục thôi, có lẽ Thiếu Long cần nhiều thời gian nữa, chỉ cần huynh không phải hoàn toàn vô ý với ả là được. Nhưng ta hiểu rõ tính cách của Doanh Doanh, lòng báo thù rất nặng, ả nhất định sẽ gây chuyện, khiến cho huynh khó chịu, chao ôi! Ta cũng không biết nói như thế nào nữa!”
Lần này thì đến lượt Hạng Thiếu Long an ủi y.
Xương Văn quân đưa Hạng Thiếu Long ra đến cửa cung rồi mới chia tay.
Hạng Thiếu Long quay về vệ thuộc, Đằng Dực và Kinh Tuấn cũng vừa ở ngoại ô phía Tây về, cùng với Xương Văn quân bố trí cho buổi lễ Điền Liệp ngày mai.
Gã xử lý xong một số văn thư thì có người vào báo, phu phụ Châu Lương đến xin gặp.
Hạng Thiếu Long tưởng rằng bọn họ sáng nay đã được đưa rời khỏi thành Hàm Dương, đến lúc này mới biết bọn họ vẫn còn trong nha thuộc, sai người mời vào.
Ngồi xuống xong, Hạng Thiếu Long ngạc nhiêu nói: “Hiền phu phụ cớ gì vẫn ở lại mà chưa đi?”
Châu Lương nói với vẻ hơi áy náy: “Tiểu nhân và nội nhân đã thương lượng, hy vọng có thể theo Hạng gia làm việc, ba đời nhà tiểu nhân đều có nghề làm thuyền, không biết Hạng gia có cần dùng đến tiểu nhân hay không?”
Hạng Thiếu Long nhìn kỹ hai người, thấy họ khí chất cao nhã, không phải là bá tính tầm thường, nén không được, hỏi: “Hiền phu phụ sao lại đến Hàm Dương?”
Châu Lương nói: “Thực không dám giấu, bọn chúng tôi vốn là quý tộc nước Tống, nước mất thì lưu lạc khắp nơi, nàng...”. Nhìn thê tử rồi nói: “Nàng không phải là thê tử của tiểu nhân, mà là thân muội của tiểu nhân, vì để đi đường cho thuận lợi, nên mới giả làm phu phụ, lần này đến Hàm Dương là để tìm vận may, hy vọng có thể nhập vào hộ tịch, tìm việc rồi an cư”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên.
Muội tử của Châu Lương cúi đầu, nói: “Tiểu nữ tử tên gọi Châu Vi, mong được làm nô tỳ cho Hạng gia, chỉ mong sao đại ca có ngày làm nên chuyện”.
Hạng Thiếu Long nhìn dáng vẻ nàng, tuy không trang điểm, hoa gỗ váy vải nhưng không che đi được khí chất tao nhã của nàng, chả trách nào Lã Bang không chịu buông tha cho nàng, cảm thấy rất tội nghiệp, gật đầu nói: “Hiền huynh muội đã có ý này, Hạng mỗ sẽ giúp đỡ, mau đứng dậy!”
Hai người đã sớm quỳ xuống đất, dập đầu tạ ơn.
Hạng Thiếu Long vốn là người ở thế kỷ hai mươi mốt nên không quen với lễ này, vội vàng kéo bọn họ đứng dậy.
Nói chuyện một hồi sau thủ hạ vào báo, Thái tử Đan đã đến.
Hạng Thiếu Long sai người đưa huynh muội Châu Lương về Ô phủ, để Đào Phương sắp xếp cho bọn họ, rồi mới vào đại đường gặp Thái tử Đan.
Đi cùng với Thái tử Đan là đại phu Lãnh Đình, đại tướng Từ Dy Tắc và quân sư Vưu Chi.
Cho thân vệ lui ra, Hạng Thiếu Long mỉm cười: “Thái tử phải chăng đã nhận được tin?”
Thái tử Đan nói với vẻ khâm phục: “Hạng thống lĩnh quả là có bản lĩnh kinh người. Lý Viên quả thật đã lập tức lên đường quay về Sở, không biết Hạng thống lĩnh đã dùng kỳ mưu diệu kế gì?”
Hạng Thiếu Long né tránh không trả lời, nói: “Những chuyện nhỏ ấy có gì đáng nhắc, chỉ là không biết Thái tử đã có quyết định cùng hợp tác với Hạng mỗ chưa?”
Thái tử Đan quả thật cũng chẳng muốn truy cứu chuyện ấy, đưa tay về phía trước.
Hạng Thiếu Long đưa tay ra nắm lấy tay y rồi hai người cùng cười lớn.
Đối với Thái tử Đan mà nói, sự uy Hi*p lớn nhất hiện nay không phải là nước Tần, mà là Điền Đan, người láng giềng lớn mạnh luôn có dã tâm nuốt trọn nước Yên.
Buông tay ra, Thái tử Đan nói: “Chuyện này ta không tiện ra mặt, nếu ta đưa năm ngàn quân mã của Từ Dy Tắc cho Hạng thống lĩnh toàn quyền điều động, không biết thống lĩnh đã cảm thấy đủ chưa?”
Vưu Chi tiếp lời: “Bỉ nhân sẽ đi theo thống lĩnh, để tránh xảy ra tình trạng quân lính không nghe lời”.
Hạng Thiếu Long vui mừng ra mặt, không ngờ Thái tử Đan lại hào sảng và tin tưởng mình như vậy, vui vẻ nói: “Nếu là như thế, Điền Đan đừng hòng giữ nổi cái đầu trên cổ”.
Thương lượng chi tiết xong thì bọn Thái tử Đan mới cáo từ ra về.
Hạng Thiếu Long vui lắm, đột nhiên cảm thấy nhớ nhung bọn nữ nhân của mình, vội vàng rời nha thuộc, đến Cầm phủ tìm bọn họ.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc