Về đến ô phủ, Đằng Dực vẫn chưa ngủ, một mình ngồi trong sảnh uống rượu nhạt, nhưng không thắp đèn, Hạng Thiếu Long biết y hãy còn đau lòng vì cái ૮ɦếƭ của Thiện Nhu, ngồi xuống bên cạnh y mà không nói gì.
Đằng Dực đưa bầu rượu cho Hạng Thiếu Long nói: “Điền Đan hôm nay có đến tướng phủ tìm Lã Bất Vi, cho đến sau buổi cơm trưa mới quay về, chắc là kể với Lã Bất Vi về chuyện của đệ. Sau đó Điền Đan lại tìm đến Lý Viên, chỉ một câu nói của tam đệ mà khiến cho Điền Đan sợ đến nỗi vãi đái trong quần”.
Hạng Thiếu Long dốc bầu rượu vào miệng, nước mắt không thể kiềm được cứ ứa ra, trầm giọng nói: “Vậy thì càng hay. Lã Bất Vi vì sự yên lòng của y, tất nhiên cho y biết sẽ trừ khử đệ trước lễ Điền Liệp, như thế dù cho Lý Viên đi trước một bước về nước Sở, Điền Đan cũng sẽ không rời khỏi, bởi vì y còn phải đợi đệ bị hại rồi mới yên tâm quay về nước Tề”.
Đằng Dực nói: “Ta thì lại không nghĩ tới điểm này, có thể thấy Nhu nhi rất linh thiêng, đang đòi mạng tên gian tặc này”.
Hạng Thiếu Long hỏi: “Yên Nhiên đã thảo xong bức thư giả chưa?”
Đằng Dực gật đầu nói: “Đã nhận được ta lập tức dùng bồ câu chuyển thư tới mục trường, theo như lời Yên Nhiên nói. Chỉ cần một đêm, bọn Thanh thúc có thể dựa vào bức thư cũ của Xuân Thân quân gửi cho Triệu Mục làm giả một bức, đảm bảo Lý Viên không thể nào nhìn ra được sơ hở”.
Dùng bồ câu để chuyển thư, là một trong những thứ νũ кнí bí mật mà Hạng Thiếu Long đã dạy cho người của Ô gia, giúp cho việc truyền tin ở mục trường và Ô phủ ở Hàm Dương được nhanh chóng.
Hạng Thiếu Long lặng lẽ tu hai hơi rượu rồi mới quẹt nước mắt: “Đã cho Kinh Tuấn hay chưa?”
Đằng Dực thở dài nói: “Để ngày mai! Rồi cũng cho y biết, y đang vui vầy với thiếu nữ nước Yên ấy, cứ để y vui thêm một ngày nữa!”
Rồi hỏi: “Lý Viên nhận được thư xong, sẽ lập tức về Sở chứ?”
Hạng Thiếu Long cười lạnh lùng: “Lý Viên sở dĩ đưa muội tử của mình đem tặng cho kẻ này kẻ nọ, chính là bắt chước theo cách của Lã Bất Vi dùng nữ sắc để đoạt quyền, nếu nghe được tin Hiếu Liệt vương lâm nguy, thì đâu còn thời gian để ý đến Điền Đan, Lã Bất Vi cũng sẽ xúi giục y lập tức về Sở để tiến hành mưu gian, song lần này kẻ y phải Gi*t chính là Xuân Thân quân, người tự cho mình là một Lã Bất Vi thứ hai, kẻ này quả thật vừa đáng thương vừa đáng cười”.
Đằng Dực chép miệng: “Tam đệ càng lúc càng lợi hại. Mỗi tình tiết đều tính toán chu đáo, không hề sơ hở”.
Hạng Thiếu Long cười nhạt: “Vì mối thù của Thiện Nhu và nhị ca, đệ dù tan xương nát thịt cũng phải dồn Điền Đan vào chỗ ૮ɦếƭ. Mà có thể Gi*t được Mạc Ngạo hay không chính là mấu chốt của chuyện này. Nếu không kẻ này lại đưa ra chủ ý chúng ta có thể bị thất bại, bị Lã Bất Vi lợi dụng Điền Đan quay lại cắn chúng ta”.
Đằng Dực nói: “Đó chính là chuyện ta quan tâm, nếu chính Lã Bất Vi sai người hộ tống Điền Đan về biên giới nước Sở đến hội họp với quân Tề thì sự việc càng khó khăn hơn”.
Hạng Thiếu Long cả quyết nói: “Có nhớ đệ đã từng bảo với đại ca rằng Cao Lăng quân Doanh Hề và tướng nước Triệu là Bàng Noãn âm thầm cấu kết với nhau không? Nếu đệ đoán không lầm, hai kẻ này sẽ phát động biến loạn trong lễ Điền Liệp. Lúc ấy Lã Bất Vi nào có thời gian để màng đến chuyện của Điền Đan, chỉ cần chúng ta khiến cho Điền Đan cảm thấy Hàm Dương là chốn nguy hiểm nhất trong thiên hạ, y sẽ lập tức chuồn về Sở. Lúc ấy cơ hội của chúng ta sẽ đến”.
Nói đến đây trời đã sáng dần, nhưng hai người không muốn đi ngủ chút nào.
Hạng Thiếu Long đứng dậy nói: “Không rõ vì cớ gì mà đệ rất nhớ Yên Nhiên và các nàng ấy, nhân lúc thời gian còn sớm, đệ đến Cầm phủ thăm họ, nhị ca cũng nên quay về với nhị tẩu”.
Đằng Dực buồn bã nói: “Đệ cứ đi trước! Ta còn phải suy nghĩ thêm vài việc nữa”.
Cầm Thanh đang tỉa hoa trong vườn, thấy Hạng Thiếu Long trời chưa sáng mà đã đến, ngạc nhiên lắm: “Bọn họ vẫn chưa thức dậy, nghe nói Hạng thống lĩnh có thói quen ngủ muộn, khiến cho bọn Yên Nhiên đều có thói quen ngủ muộn, không biết có thể tản bộ cùng với tiểu nữ chăng?”
Hạng Thiếu Long chẳng lẽ bảo không được. Nên chỉ còn cách cùng nàng dạo bước vườn hoa, trong tiếng gà gáy sớm, vườn hoa đầy sức sống.
Cầm Thanh lặng lẽ dẫn đường, một lúc sau thì nói với giọng hơi trách cứ: “Hạng thống lĩnh tóc tai rối bời, quần áo xốc xếch, trên vai lại có vết bẩn, hai mắt đỏ ửng, người đầy mùi rượu, phải chăng đêm qua đã không ngủ?”
Hạng Thiếu Long không hề nghĩ đến vấn đề này, ngạc nhiên nói: “Nàng chỉ là nhìn lén ta mà cũng có thể thấy được nhiều đến thế sao?”
Cầm Thanh quay mặt lại, liếc gã rồi nói: “Ngài dùng từ thật vô lễ, lại khó nghe, ai nhìn trộm ngài?”
Hạng Thiếu Long nghe lời nàng tuy giận dữ mà có phần vui, biết nàng không thực sự trách mình cười gượng nói: “Giờ đây tại hạ không được tỉnh táo lắm, chao ôi! Dáng vẻ của tại hạ lúc này thực không thể so sánh được với Cầm thái phó được, tại hạ e rằng mùi rượu trên người sẽ làm át đi mùi hương trên người Thái phó!”
Cầm Thanh đột nhiên dừng bước, quay người lại, chưa có cơ hội lên tiếng, men rượu vẫn còn, Hạng Thiếu Long suýt nữa ngã vào người nàng.
Cả hai đều kinh hoàng kêu lên, lùi ra phía sau. Nhìn Cầm Thanh, Hạng Thiếu Long lúng túng nói: “Ôi chao! Thật lấy làm xin lỗi! Tại hạ thật hồ đồ! Có ᴆụng phải nàng không?”
Tuy nói những lời này, cảm giác về thân hình của nàng đã in sâu trong đầu gã, Cầm Thanh lườm gã, quay về dáng vẻ bình thản nói nhỏ: “Cả hai đều vô tình, thôi đi! Nhưng nợ cũ cũng phải tính với ngài, một quân tử thủ lễ sao lại tùy tiện nhắc đến mùi thơm trên cơ thể của nữ nhân?”
Hạng Thiếu Long gãi đầu nói: “Tại hạ vốn chẳng phải quân tử gì cả, cũng chẳng có hứng thú làm quân tử, nói thẳng ra, tại hạ hơi e sợ Cầm thái phó vì sợ mắc tội vô lễ mà bản thân mình cũng chẳng biết”.
Cầm Thanh sầm mặt lạnh lùng nói: “Phải chăng vì sợ nên mới khuyên Cầm Thanh đến Ba Thục cho khuất mắt?”
Hạng Thiếu Long cảm thấy đau đầu lắm đầu hàng: “Chỉ là nói sai một câu thôi! Cầm thái phó đến giờ vẫn chưa tha cho tại hạ hay sao? Có cần tại hạ dập đầu xuống xin tội hay không?”
Cầm Thanh cả kinh vội vàng ngăn lại: “Dưới gối nam nhân có hoàng kim! Hừ! Ngài thật vô lại!”
Hạng Thiếu Long hít sâu một hơi rồi bước ra khỏi con đường nhỏ, băng qua bụi hoa, đến dòng nước nhỏ trong bụi hoa, quỳ xuống dùng tay vốc từng ngụm nước nhỏ lên mặt.
Cầm Thanh đứng đằng sau lưng gã, nhíu mày nhìn động tác thô kệch ấy, nhưng trong mắt có vẻ thích thú lắm.
Hạng Thiếu Long lại dùng nước làm ướt tóc mình, dùng tay sửa lại mái tóc, rồi đứng dậy ngửa mặt lên trời nhìn bầu trời xanh, giơ tay lên nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên của nửa đời còn lại của Hạng Thiếu Long này, ta nhất định sẽ không phụ lòng cuộc đời này”.
Cầm Thanh lẩm nhẩm đọc lại, mới hiểu được ý tứ của gã, thỏ thẻ nói: “Chả trách nào Yên Nhiên thường nói ngài là một kẻ khó hiểu, chỉ thuận miệng nói một câu mà gợi cho người ta biết bao suy nghĩ”.
Hạng Thiếu Long nhìn nàng đăm đăm cười: “Không ngờ vô tình lại có được cơ hội nói chuyện cùng Cầm thái phó, đáng tiếc tại hạ đang phải bận rộn công chuyện, song trong lòng thấy thỏa mãn”.
Cầm Thanh nở một nụ cười ngọt ngào nhưng hiếm có dịu dàng nói: “Phải là vinh hạnh của Cầm Thanh mới đúng, kỳ thực ta cũng có chuyện cần thương lượng với Hạng thống lĩnh, Hạng thống lĩnh có thể dành chút thời gian cho Cầm Thanh chăng?”
Hạng Thiếu Long thực cũng chẳng có chuyện gì gấp gáp cả, nhưng vì sợ ở lâu với nàng, nén không được lại nói ra những lời bỡn cợt, nếu vậy thì rất phiền toái.
Mê lực của Cầm Thanh rất lớn, không phải là chuyện đùa. Giờ đây nhớ đến bộ mặt phớt tỉnh của nàng, Hạng Thiếu Long buột miệng trêu: “Té ra là còn có chuyện khác, tại hạ cứ tưởng rằng Cầm Thanh đã đối xử tốt với tại hạ hơn!”
Cầm Thanh lập tức sầm mặt, trợn tròn mắt nói: “Hạng thống lĩnh! Ngài làm sao nói với Cầm Thanh những lời khinh bạc như thế?”
Dáng vẻ e thẹn của Cầm Thanh khiến cho người ta động lòng hơn.
Hạng Thiếu Long tuy có một chút hối hận, nhưng cảm thấy sung sướng trong lòng.
Nếu là Cầm Thanh của trước kia, nghe những lời này thì bịt tai mà chạy, sau này không thèm nhìn mặt gã nữa, nhưng giờ đây Cầm Thanh có vẻ như vừa giận dỗi, vừa thích thú, càng khiến cho gã như đang lơ lửng trên mây.
May mà vẫn còn một chút lý trí, Hạng Thiếu Long gượng cười: “Cầm thái phó xin đừng nổi giận, là tại hạ hồ đồ không biết lựa lời mà nói”.
Cầm Thanh đã bình tĩnh hạ giọng nói: “Đêm qua Thái hậu nhắc chuyện tuyển lựa bị phi, lại còn hỏi ý kiến của ta”.
Hạng Thiếu Long bừng tỉnh giật thót người nói: “Thái hậu có ý kiến thế nào?”
Cầm Thanh bước về phía trước, đến chỗ cách gã một cánh tay, thì đứng lại, nhìn thẳng vào gã nói: “Thái hậu cho rằng Bị quân lấy Tiểu công chúa nước Sở sẽ có lợi cho việc phá thế hợp tung của sáu nước phía Đông, nhưng chỉ vì những đại thần đứng đầu như Lộc Công, Từ Tiên đều phản đối nên mới khiến cho bà ta chưa thể quyết định được”.
Hạng Thiếu Long bất giác tiến sát về phía nàng một chút, nhìn xuống khuôn mặt nàng nói: “Cầm thái phó đã cho bà ta ý kiến gì?”
Cầm Thanh nhích ra nửa bước cúi đầu nói: “Cầm Thanh nói với bà ta, Bị quân tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã có chính kiến của mình, sao không trực tiếp hỏi y?”
Hạng Thiếu Long có thể ngửi thấy được mùi hương từ cơ thể của nàng, bước về phía trước nửa bước dịu dàng nói: “Tại hạ đoán rằng Thái hậu sẽ không chịu hỏi ý kiến của Bị quân”.
Cầm Thanh lại lùi ra sau nửa bước, ngạc nhiên: “Sao ngài đoán được?”
Hạng Thiếu Long đột nhiên rất muốn thấy dáng vẻ giận dỗi, e thẹn của nàng, nên không kiềm chế được cứ bước về phía trước, khiến cự ly của hai người lúc này đã có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, Hạng Thiếu Long nhìn lên bộ иgự¢ đang phập phồng của nàng, vì cúi đầu nên gã có thể thấy được chiếc cổ trắng ngần của nàng dịu dàng nói: “Chỉ là phô trương thanh thế thôi, mấy ngày hôm nay bà ta đều cố gắng tránh mặt Bị quân!”
Lần này thì Cầm Thanh không còn lùi lại phía sau để né tránh nữa, nhưng mặt thì đỏ ửng cả lên hạ giọng nói: “Cầm Thanh sợ hơi rượu!”
Hạng Thiếu Long giật mình, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, biết mình suýt nữa đã xâm phạm nàng, áy náy lắm lui về phía sau hai bước nói: “Tại hạ phải cáo lui!”
Cầm Thanh ngẩng đầu lên, ánh mắt rất kỳ lạ, lặng lẽ nhìn gã nhưng không nói lời gì, Hạng Thiếu Long lập tức lúng túng nói: “Cầm thái phó cớ gì lại nhìn tại hạ như thế?”
Cầm Thanh bật cười nói: “Ta muốn thấy vì sao ngài chưa nói hết lời mà đã bỏ chạy như lần trước, phải chăng là có tật giật mình?”
Hạng Thiếu Long thầm kêu mẹ ơi.
Mỹ nữ này không những đẹp ở dáng vẻ bên ngoài mà còn ở trí tuệ của nàng nữa, càng tiếp xúc với nàng nhiều hơn, càng cảm thấy nàng xinh đẹp, khó giữ mình được.
Sáng nay gã đến đây vốn là muốn gặp bọn Yên Nhiên để quên đi nỗi đau khổ trong lòng, nhưng từ sâu thẳm trong lòng mình, gã vẫn hy vọng muốn gặp được Cầm Thanh. Đó là một tâm trạng đây mâu thuẫn và phức tạp.
Cũng như Kỷ Yên Nhiên đã nói, Cầm Thanh là một mẫu mực xinh đẹp, là tượng trưng cho sự trong sạch, là một tuyệt thế giai nhân không thể động tới được.
Nhưng cũng chính vì thân phận và địa vị đặc biệt của nàng đã khiến cho gã càng mong muốn được hưởng trái cấm.
Đối với một người ở thế kỷ hai mươi mốt mà nói, đó không phải vấn đề đạo đức.
Cầm Thanh không phải thuộc về người Tần mà thuộc về bản thân nàng.
Hạng Thiếu Long cố nén sự rung động trong lòng, ung dung nhún vai: “Tại hạ đâu phải đánh cắp thứ gì, cớ gì phải có tật giật mình!”
Cầm Thanh quả là một cao thủ tuyệt đỉnh trong việc kiềm chế tình cảm, nàng đã quay về với dáng vẻ lạnh lùng của nàng, phớt tỉnh nói: “Hạng thống lĩnh hỏi lòng không thẹn là được! Sao? Ngài vẫn chưa tỏ ý kiến về cuộc liên hôn giữa Tần Sở mà?”
Hạng Thiếu Long khó khăn nói: “Chuyện này tại hạ không hiểu lắm. Cầm thái phó có thể nhắc nhở cho mạt tướng điểm mấu chốt là ở đâu chăng?”
Cầm Thanh giận dỗi nói: “Con người của ngài có lúc tinh minh lợi hại đến phát sợ, giống như có khả năng dự tính trước sự việc, có lúc thì lại hồ đồ. Vấn đề bị phi có quan hệ rất to lớn, Từ Tiên, Vương Hột đều mong muốn cháu gái của Lộc Công là Lộc Đan Nhi gả cho Bị quân để sau này dòng máu của Thái tử là dòng máu của người Tần, còn Lã Bất Vi thì có ý phá hoại ước nguyện của bọn họ, bởi vì y bản thân không phải người Tần, nên hy vọng có thể mượn chuyện này để phá vỡ sự đề phòng về mặt tâm lý của người Tần chúng tôi, Hạng thống lĩnh đã hiểu chưa?”
Hạng Thiếu Long lúc này mới vỡ lẽ ra.
Cầm Thanh chép miệng: “Ta đã khuyên Thái hậu khoan hãy quyết định, chí ít cũng phải chờ một khoảng thời gian, xem tình hình thế nào rồi hãy lựa chọn bị phi”.
Hạng Thiếu Long nói: “Đây là cách hay nhất trong lúc không có cách, Lộc Đan Nhi ấy quả thật xinh đẹp, nhưng là một con hổ cái rất lợi hại”.
Cầm Thanh gượng cười: “Ngài cuối cùng cũng gặp được nữ nhi binh đoàn ấy rồi ư?”
Hạng Thiếu Long cười: “Đó là chuyện đêm qua”.
Cầm Thanh liếc gã nói: “Ngài phải chăng đã ở cạnh họ đến suốt đêm?”
Hạng Thiếu Long bình thản nói: “Tại hạ đâu có nhiều thời gian đến thế?”
Cầm Thanh hạ giọng nói: “Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đêm qua Yên Nhiên một mình thổi tiêu, tiếng tiêu nghe rất thê lương, khiến cho người ta nghe muốn rơi nước mắt, ngài phải chăng vẫn coi Cầm Thanh là người ngoài, không chịu nói ra để ta chia sẻ với các người?”
Hạng Thiếu Long buồn bã đáp: “Vừa mới nhận được tin cố nhân, nhưng chuyện này chỉ có Yên Nhiên biết, Cầm thái phó...”.
Cầm Thanh nói với vẻ hiểu rồi: “Hạng thống lĩnh không đi thăm họ hay sao?
Chắc họ cũng đã thức dậy rồi!”
Hạng Thiếu Long lắc đầu nói: “Tại hạ muốn quay về nha thuộc một chuyến, nếu có thời gian sẽ lại đến thăm bọn họ!”
Cầm Thanh nói: “Hạng thống lĩnh hãy bàn bạc với Bị quân về chuyện bị phi thì hơn, ta tin rằng y đủ sức đưa ra quyết định tốt nhất”.
Hạng Thiếu Long gật đầu rồi cáo từ.
Trong lòng lại dâng lên một nỗi buồn không tên.
Nhưng trong đó cũng có một nỗi kích thích và sự hưng phấn khó hình dung được.
Dù gã và Cầm Thanh đều biết rằng cả hai đang lén lút đi trên con đường nguy hiểm làm cả hai không có khả năng kiềm chế được mình.