Hạng Thiếu Long bước ra hành lang, đến ngoại đường, Cầm Thanh đang đứng dựa vào cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài vườn, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó.
Hạng Thiếu Long bước đến sau lưng nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Cầm thái phó đang nghĩ gì đó?”
Cầm Thanh có lẽ đã biết rằng gã sẽ đi ngang qua đây, không hề cảm thấy ngạc nhiên, cũng không quay đầu lại, bình thản nói: “Hạng đại nhân có hứng thú biết hay sao?”
Chỉ nghe câu nói này có thể thấy nàng đối với Hạng Thiếu Long không phải vô tình, bởi vì lời nói vượt qua hẳn giới hạn chỉ là lời đối thoại bình thường giữa nam và nữ.
Hạng Thiếu Long giật mình, nhưng không thể lùi lại được, lại thêm trong lòng thích gần gũi với nàng, đánh liều nói: “Nếu không có hứng thú thì cũng chẳng cần hỏi”.
Cầm Thanh quay lại, lạnh lùng nhìn Hạng Thiếu Long bình thản nói: “Cầm Thanh đang nghĩ, khi Hạng đại nhân biết Cầm Thanh đang ở đây, không biết có đi đường khác hay không?”
Hạng Thiếu Long nhất thời không trả lời được, cười khen nói: “Thái phó đã quá đa tâm, à này, Thái phó có gặp Yên Nhiên không?”
Nàng mỹ nữ tính tình cứng rắn này không hề nhường bước: “Đừng đánh trống lãng nữa, Cầm Thanh hận nhất là những kẻ hại chủ khi quân. Thứ đến là những kẻ luôn tự cho là mình đúng, lại lấy cớ là phải bảo vệ cho nữ nhân, thực ra lại là hạng nam nhân luôn coi thường nữ tử chúng tôi, không biết ta có nói sai về ngài không?”
Hạng Thiếu Long đã sớm lãnh giáo sự lợi hại của nàng, cười gượng nói: “Xem ra trong lòng của Cầm thái phó, tại hại chẳng tốt lành gì hơn Lã Bất Vi bao nhiêu, chao ôi! Tại hạ đã sớm xin lỗi rồi. Chỉ nói nhầm một câu mong Thái phó đến Ba Thục cùng với Hoa Dương phu nhân thôi! Giờ đây vẫn không chịu tha cho tại hạ sao?”
Cầm Thanh trước mặt Hạng Thiếu Long, cuối cùng không giữ được vẻ nghiêm túc của mình nữa, bật cười khúc khích rồi lườm gã nói: “Đúng vậy! Ta không phục, ngài không thể nào chuộc tội được đâu”.
Hạng Thiếu Long lần đầu tiên gặp được cơ hội có thể cười đùa vui vẻ với nàng như thế này, đang định lên tiếng thì có bước chân truyền đến.
Hai người đều biết Bị quân đến nên vội vàng chia tay.
Hạng Thiếu Long vội vàng thi lễ cáo lui, nhưng dáng vẻ như đối với tình nhân lúc nãy của Cầm Thanh đã in sâu vào trong lòng gã.
Hạng Thiếu Long cùng thập bát thiết vệ trên đường ra cung thì gặp Xương Bình quân đang điều quân canh giữ trong cung, kéo gã qua một bên, hạ giọng nói: “Yên nữ thật là tuyệt vời”.
Hạng Thiếu Long chỉ đáp ậm ừ cho qua.
Xương Bình quân còn trẻ tuổi nên đa sự hỏi: “Tam tiểu thư của Lã tướng xinh đẹp tuyệt trần, không ngờ cũng là một tay cao thủ về kiếm pháp. Đến sáng nay ta vẫn còn nhớ đến dáng điệu của nàng. À này, nàng và Hạng huynh có quan hệ gì? Sao lại dùng hư chiêu để dò xét phản ứng của Hạng huynh?”
Hạng Thiếu Long dâng lên trong lòng cảm giác thân thiết, cũng giống như nói chuyện phiếm với anh em trong đội khi còn ở thế kỷ hai mươi mốt, lúc nào cũng nói về phụ nữ, cười nói: “Điều này thì e rằng phải gọi là cây lớn gió lớn!”
Xương Bình quân cười, nói: “Nói rất hay, từ mà Hạng huynh vừa mới tạo ra thật là đúng. Cho nên muội tử ngang ngạnh của ta biết chúng tôi thân thiết với Hạng huynh nên cứ đeo riết lấy chúng tôi bảo chúng tôi phải bắt sống huynh về để cho ả ngó qua”.
Hạng Thiếu Long khổ não nói: “Chuyện này sau này hẵng nói có được không? Huynh cũng biết là giờ đây tại hạ cũng rất bận?”
Xương Bình quân cười: “Hạng huynh làm sao thoát khỏi bàn tay của ả, cứ để cho ả tỏ chút uy phong là được mà, coi như là nể mặt hai vị ca ca đáng thương chúng tôi. Nếu không đến lễ Điền Liệp ả nhất định sẽ đến làm phiền huynh”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Nàng cũng tham gia Điền Liệp hay sao?”
Xương Bình quân nói: “Đó là ngày vui của ả, đến lúc đó ả sẽ dắt theo đội nương tử quân của ả đi theo, chắc là rất uy phong”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên kêu lên: “Nương tử quân!”
Xương Bình quân chép miệng: “Đó là một đội quân do tử muội dẫn đầu, ngày thường thì hay tìm những người có kiếm thuật hay để so tài, ngay cả Vương Tiễn cũng bị bọn họ quấn lấy nên cũng rất e ngại. Ta thấy tên tiểu tử ấy ra biên cương phía Bắc chủ yếu chắc cũng vì nguyên nhân này. Nếu huynh chẳng phải suốt ngày trốn ở mục trường, e rằng huynh cũng sẽ gặp phiền toái”.
Hạng Thiếu Long lúc này mới hơi hiểu, cũng bật cười, Xương Bình quân nói: “Ngày mai tên tiểu tử An Cốc Hề sẽ ra giữ ở đông quan, huynh đệ chúng tôi cũng rất thân thiết với y, định tối nay sẽ làm tiệc tiễn hành cho y, huynh cũng phải tới đấy nhé! Tiện thể gặp Doanh Doanh”.
Hạng Thiếu Long một là lúc này đã cảm thấy thân thiết với Xương Bình quân, tuổi tác lại bằng nhau, hai là cũng phải tiễn An Cốc Hề nên mỉm cười chấp nhận.
Xương Bình quân đến lúc này mới vui vẻ thả gã ra.
Về đến đô kỵ vệ sở thì bị Kinh Tuấn chặn lại, kéo qua một bên nói: “Có ba việc, chao ôi!”
Rồi ngáp dài.
Hạng Thiếu Long nhìn y nói: “Bận rộn suốt đêm không ngủ hay sao?”
Kinh Tuấn không thèm để ý, nói: “Đệ theo lời dặn của tam ca, an ủi nàng nửa đêm, nửa đêm còn lại thì đối xử tốt với nàng, đương nhiên bây giờ còn buồn ngủ”.
Hạng Thiếu Long bực mình lắm nhưng không làm gì y được, nên cho qua: “Nói mau! Có ba việc gì?”
Kinh Tuấn nói: “Chuyện đầu tiên là ba vị tẩu tẩu bảo huynh phải tranh thủ chút thời gian để đến Cầm phủ cùng bọn họ ăn trưa, Bảo Nhi cũng rất nhớ huynh, đệ thấy tốt nhất là đêm nay huynh nên ngủ chung với bọn họ”.
Hạng Thiếu Long nhìn y nói: “Tiểu Tuấn, hôm nay sao ngươi bẻm mép đến thế?”
Kinh Tuấn giả vờ khiêm nhường nói: “Tiểu Tuấn nào dám, chỉ thấy mấy ngày hôm nay tam ca vui vẻ nên đệ mới mong được thấy tam ca cười nhiều hơn”.
Nói đến câu cuối cùng thì hai mắt đỏ ửng, cúi đầu xuống.
Hạng Thiếu Long cảm nhận được tình cảm sâu sắc giữa hai người, ôm lấy vai y rồi im lặng.
Có lẽ vì cái ૮ɦếƭ của Trang Tương vương mà ý chí của gã đã trở lại, cho nên gã đã cố kìm nén nỗi đau khổ vì cái ૮ɦếƭ của Triệu Thiên.
Rốt cuộc thì đó là chuyện của một năm trước.
Kinh Tuấn nói: “Còn hai chuyện khác là Long Dương quân đang đợi huynh ở đại đường, Điền Đan sai người đến bảo có chuyện gấp, mời huynh đến tân quán của y một chuyến”.
Hạng Thiếu Long hơi run sợ trong lòng.
Điền Đan có gì muốn gặp gã?
Y chắc chắn sẽ phải biết rằng mình và Lã Bất Vi bất hòa. Nếu y muốn giữ mối quan vệ tốt đẹp với Lã Bất Vi thì phải tránh mình mới phải.
Nghĩ tới đây tim đập thình thình.
Ngồi xuống trong một tiểu sảnh, Long Dương quân chúc mừng: “Cung hỷ đại huynh đã ngồi lên chức Đô kỵ thống lĩnh, ai ai cũng ngưỡng mộ”.
Rồi buồn bã nói: “Nghĩ đến rồi sẽ có một ngày Hạng huynh và bổn quân sẽ gặp nhau nơi sa trường, thì ta lại có cảm giác đau lòng, đời người cớ gì lại có nhiều chuyện bất đắc dĩ đến thế?”
Hạng Thiếu Long chân thành nói: “Hãy yên tâm! Tại hạ sẽ cố gắng tránh những tình huống này, trong ngày đại quần hùng cát cứ, cả phụ tử huynh đệ cũng phải động can qua, Quân thượng biết điều này là được”.
Long Dương quân lòng đầy cảm xúc, mói: “Nhớ lại lúc đầu gặp tại Đại Lương, chúng ta như nước với lửa, giờ đây Hạng huynh lại trở thành người bạn tốt hiểu rõ lòng nô gia. Vừa nghĩ đến ngày mai phải chia tay, có lẽ không thể gặp lại nữa, ta thật không nỡ đành rời xa”.
Hạng Thiếu Long chưng hửng nói: “Quân thượng không chờ lễ Điền Liệp diễn ra rồi mới đi hay sao?”
Long Dương quân trong mắt lộ sát cơ, nói: “Lã Bất Vi giờ đã tỏ rõ liên kết với Tề Sở để đối phó với Tam Tấn chúng tôi, ở mấy ngày nữa cũng chỉ bị lạnh nhạt, ta đâu có ngu ngốc”.
Hạng Thiếu Long trong lòng biết rõ đây là sự thực nhưng cũng không muốn dùng lời giả tạo để dỗ dành y. Nhớ lại chuyện Trịnh Quốc sẽ đào kênh, nói: “Quân thượng tạm thời không cần lo lắng, không đến tám năm, mười năm nữa, nước Tần cũng chưa đủ sức để đánh sang phía Đông, chỉ cần các vị tiếp tục dùng thế hợp tung, trong thời gian này chắc chắn sẽ rất an toàn, nhiều nhất cũng chỉ mất một ít đất đai mà thôi”.
Long Dương quân nói: “Hạng huynh dựa vào điều gì để nói lời này?”
Hạng Thiếu Long thở dài, rồi kể chuyện Trịnh Quốc đào kênh.
Long Dương quân cảm động nói: “Hạng huynh chấp nhận cho nô gia biết bí mật to lớn này, nô gia quyết định sẽ kín như bưng, cả Đại vương cũng giấu. Để thể hiện lòng cảm kích đối với Hạng huynh!”
Rồi buồn bã nói: “Chả trách nào Hàn Sấm hớn hở đắc ý như vậy. Ta lo lắng đến nỗi không thể cơm nước được, y lại suốt ngày chìm đắm trong tửu sắc, thì ra có sẵn kế hoạch”.
Rồi hạ giọng nói: “Hạng huynh sao không nhắc nhở Bị quân nước Tần, không những có thể lập được đại công mà còn có thể khiến cho Lã Bất Vi mất mặt”.
Hang Thiếu Long cười gượng nói: “Tại hạ cũng không muốn người Tần mau chóng đánh đến Đại Lương”.
Long Dương quân ngưng thần suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Có một chuyện bổn quân vốn là không muốn cho Hạng huynh biết, nhưng Hạng huynh coi bổn quân là tâm phúc, thật khiến cho ta hổ thẹn”.
Rồi nghiến răng nói: “Ả tiện nhân Hàn Tinh hoàn toàn không để ý đến chuyện đại thể, ta cũng không cần giữ bí mật cho ả nữa”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Có chuyện gì?”
Long Dương quân trầm giọng nói: “Huynh chắc đã gặp tên Bàng Noãn ấy, kẻ này là tình nhân và tâm phúc của Hàn Tinh, là một kẻ rất quyền mưu, miệng mồm lợi hại. Lần này y đến Tần thực ra trong lòng có chuyện bất lương. Gần đây y thường tiếp xúc với Cao Lăng quân Doanh Hề, chắc huynh cũng đoán được không có chuyện tốt!”
Cao Lăng quân là kẻ đã bị Trang Tương vương ςướק ngôi, y trước nay vẫn không phục chuyện này, tất nhiên trong lòng có ý mưu phản, nhưng không ngờ lại cấu kết với người Triệu.
Hạng Thiếu Long biết được Long Dương quân sau khi biết được âm mưu của người Hàn thì đã yên tâm rằng nước Tần không đánh đến Đại Lương, lại thêm thống hận Thái hậu nước Triệu là Hàn Tinh nên mới bắn một mũi ám tiễn sau lưng của bà ta. Nếu như Bàng Noãn bị trừ khử khi ở Hàm Dương, thì kẻ bị đả kích nhất là Hàn Tinh.
Chính trị quả là chuyện phức tạp rối rắm.
Các bên đều sử dụng mưu kế, chưa đến nước cuối cùng, không biết hươu ૮ɦếƭ về tay nai.
Hạng Thiếu Long nghĩ một lát, nói: “Điền Đan muốn gặp tại hạ, Quân thượng có biết chuyện gì không?”
Long Dương quân ngạc nhiên nói: “Có chuyện này sao? Theo ta thấy Điền Đan và Lã Bất Vi chắc có mật ước, Tam Tấn về Tần, nước Yên về Sở, thực hiện kế hoạch chia cắt thiên hạ như thời Đông Tây nhị đế. Tuy ai cũng biết đây là lừa gạt lẫn nhau, nhưng trong thời gian ngắn đối với đôi bên đều có lợi, nên hai người giờ đây gắn bó như keo với sơn. Y muốn gặp huynh, quả thật khiến cho người ta chẳng thể nào hiểu được”.
Hạng Thiếu Long biết không thể hỏi gì hơn được, nên bịn rịn chia tay nhau, đưa y ra vệ sở, rồi dẫn theo thập bát thiết vệ đến gặp Điền Đan.
Trong tân quán canh gác rất cẩn mật.
Đản Sở đón gã ở cửa chính, vẻ mặt rất nghiêm trang, chỉ nói mấy câu lễ phép.
Khi vào nội sảnh của Điền Đan, chỉ thấy Điền Đan đang chuyên tâm gảy cổ cầm.
Âm thanh cao nhã tràn ngập khắp căn phòng.
Đôi huynh đệ họ Lưu gườm gườm nhìn Hạng Thiếu Long.
Đản Sở lui ra hai bước, nhưng không hề bỏ đi.
Hạng Thiếu Long biết không ổn, nhưng dù cho Điền Đan lớn gan thế nào cũng không thể ám toán gã như ở Hàm Dương.
Nhưng nếu Điền Đan nhận lệnh của Lã Bất Vi quả thật muốn Gi*t gã, gã và thập bát thiết vệ đừng hòng thoát khỏi chốn này.
Điền Đan đột nhiên dừng gảy đàn, cười lớn: “Đổng mã si vẫn khỏe chứ?”
Rồi quay người lại nhìn Hạng Thiếu Long bằng đôi mắt sắc như đao.
Hạng Thiếu Long đã sớm biết không thể giấu y được, nhưng cũng biết rằng y vì chưa tể khẳng định được nên mới dọa gã bằng câu này.
Dù Lã Bất Vi và y có thân mật bao nhiêu, Lã Bất Vi cũng không ngu ngốc mà cho y biết bí mật này, bởi vì đây là kế hoạch do Lã Bất Vi nghĩ ra, khiến cho Điền Đan âm mưu không thành, lại còn hao binh tổn tướng, mất mặt mà quay về Tề, giả vờ ngạc nhiên nói: “Lời Điền tướng, xin thứ cho mạt tướng không thể hiểu rõ được?”
Điền Đan đứng dậy bước đến gần gã rồi nói: “Không ngờ Hạng Thiếu Long uy danh vang rên thiên hạ mà lại không có gan thừa nhận những việc đã làm, các hạ tuy giấu được người khác nhưng làm sao giấu được Điền Đan ta đây?”
Rồi trên môi nở một nụ cười bí hiểm, nói: “Bổn tướng sẽ cho các hạ thấy một vật tuyệt vời này”.
Rồi Đản Sở tới bên hai người, lấy ra một bức tranh và mở ra.
Anh em họ Lưu đồng thời tiến về phía Điền Đan để phòng Hạng Thiếu Long ra tay bất ngờ.
Không khí nhất thời trở nên căng thẳng.
Hạng Thiếu Long nhìn sang bức tranh, lập tức tay chân lạnh như băng, trong lòng như cảm thấy rơi xuống vực thẳm.
Trên bức tranh là khuôn mặt của Thiện Nhu, giống bảy tám phần, nhưng nhãn thần hơi kỳ lạ, khiến cho người ta có cảm giác yếu đuối, hoàn toàn không giống với vẻ kiên cường của nàng.
Điền Đan cười lạnh lùng nói: “Không cần nói nữa, Hạng huynh cũng biết thiếu nữ này là ai, dám đến hành thích Điền mỗ, bị ta bắt lại, nghe nói ả trước kia là phu nhân của Đổng mã si, Hạng huynh có còn chối rằng không biết chuyện này hay không?”
Hạng Thiếu Long đã biết mình đã rơi vào thế hạ phong tuyệt đối, nhưng lại mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, chỉ là nghĩ đến việc Thiện Nhu rơi vào tay đối thủ, trong lòng bấn loạn, đầu óc không thể suy nghĩ gì được.
Điền Đan bình thản nói: “Chỉ là một nữ nhân, Điền mỗ dù cho có trả nàng về cho Hạng huynh cũng chẳng sao, chỉ cần Hạng huynh chấp nhận làm cho Điền mỗ một chuyện, thiếu nữ này sẽ lập tức trở về bên cạnh Hạng huynh”.
Hạng Thiếu Long trong lòng nghĩ ra một kế, đột nhiên đã nắm được mấu chốt của vấn đề.
Một nỗi đau thương dâng lên trong lòng.
Gã biết rằng Thiện Nhu hành thích không thành nên đã tự sát, cho nên người vẽ không thể nào thể hiện được nhãn thần của người đã ૮ɦếƭ.
Ánh mắt Hạng Thiếu Long như nổi lửa thù hận, quát lớn: “Không cần phải nói nữa, nếu Điền Đan nhà ngươi có thể còn sống mà quay về nước Tề, ba chữ Hạng Thiếu Long từ nay phải viết ngược lại mới đúng”.
Bốn người Điền Đan trố mắt lên.
Hạng Thiếu Long lòng đầy bi phẫn, bỏ đi ra.
Lúc này cuối cùng gã đã có được lý do tốt nhất để Gi*t Điền Đan.