Đến khi chiều xuống, mây trên trời dần dần hạ xuống thấp, hơi nước phía dưới bốc lên, mây và hơi nước gặp nhau tạo thành một màn sương mờ mịt, cách đó ba dặm chốc chốc lại vang lên tiếng ngựa hí, người quát, rõ ràng đối phương đã không còn nhẫn nại nữa, tưởng rằng bọn họ đã sớm quay về mục trường.
Cho đến lúc này cả hai bên vẫn chưa ᴆụng độ nhau, thậm chí vẫn chưa hề thấy được bóng của đối phương. Nhưng đây là một ván cờ đấu trí tuệ, sức nhẫn nại, thể lực. Chỉ cần đi sai một bước, trong tình thế địch mạnh ta yếu, bọn Hạng Thiếu Long sẽ khó thoát.
Nhân lúc trời tối và mây mờ mù mịt, sau khi đã thám thính xong, bọn Kinh Tuấn đẩy ba bè gỗ vừa mới bí mật làm xong xuống nước, rồi dùng dây thừng cột lại ở bên bờ, giấu trong bụi cỏ, rồi mới đến chỗ Hạng Thiếu Long, Đằng Dực và Kỷ Yên Nhiên nói: “Giờ đây phải làm thế nào nữa?”
Hạng Thiếu Long đã quay về vẻ bình tĩnh của mình nói: “Vậy phải xem động tịnh của kẻ địch trước đã, nếu ta đoán không lầm, những tên địch đang giữ phía sau sẽ đến đây để rà xét, xem chúng ta có còn nấp lại hay không rồi báo cho toán quân phía trước, đó chính là lúc chúng ta phát động tấn công”.
Đằng Dực gật đầu nói: “Chiêu này quả thực cao minh, sau khi kẻ địch bị tập kích, sẽ lùi về giữ ở phía sau, một mặt toàn lực chặt đứt hậu lộ của chúng ta, đồng thời dùng khói, lửa để thông báo cho đồng bọn ở phía trước, rồi trước sau ập lại kẹp chúng ta ở giữa. Lúc ấy chính là lúc chúng ta dùng bè gỗ thoát khỏi chỗ này”.
Kỷ Yên Nhiên khen: “Thi*p nghĩ dù cho Tôn Võ sống dậy cũng không thể nghĩ hay hơn kế này”.
Hạng Thiếu Long lúc này tràn trề lòng tin, hạ lệnh cho Kinh Tuấn và thật bát thiết vệ chia thành các nhóm, núp vào các nơi có lợi cho cả công lẫn thủ, cả một khu đất rộng lớn đã nằm trong tầm tên của họ.
Bọn họ tuy nhân số ít, nhưng đều rất thiện chiến trong vùng sơn dã lúc đêm tối, nên sức sát thương không thể coi thường được.
Còn Hạng Thiếu Long, Đằng Dực và Kỷ Yên Nhiên nấp ở một ngọn đồi gần đó, ẩn thân sau một đống loạn thạch, lặng lẽ chờ địch đến.
Mặt trăng dần dần lên cao, bầu trời trong xanh, khi sương mù tan dần, kẻ địch cuối cùng cũng xuất hiện, bọn chúng chia thành mười nhóm, men theo bờ sông mà dần dần tiến đến.
Bờ bên kia thì có ba nhóm, nhân số khoảng mười bảy mười tám tên, tốp đầu tiên đã lọt vào tầm bắn của Kinh Tuấn và ba thợ săn họ Kinh.
Bọn Hạng Thiếu Long đều phát giác có hơn mười tên đang đi về phía ngọn đồi nhỏ nơi họ ẩn thân, không khí rất căng thẳng.
Một thớt chiến mã được giấu bên cạnh bờ sông, khi bọn địch đến gần thì một chiến sĩ của phía Hạng Thiếu Long dùng kiếm chọc vào ௱ôЛƓ ngựa khiến nó hí lên.
Kẻ địch lập tức hùa về hướng ấy.
Rồi hàng loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, không cần nói cũng đủ biết bọn chúng chạm phải những cạm bẫy do bọn Kinh Tuấn đặt ra, những cạm bẫy này có thể khiến cho cả mãnh thú cũng ngã gục.
Bọn Hạng Thiếu Long biết thời cơ đã đến, trước tiên bắn ra hơn mười trái cầu vải thấm dầu trước, đang cháy bừng bừng, rồi sau đó bắn tên ra.
Trong ánh lửa nhập nhoạng, bọn địch hoàn toàn rối loạn, tiếng kêu thảm và tiếng ngã ngựa vang lên.
Lợi hại nhất vẫn là Đằng Dực, không mũi tên nào bắn trật, chỉ cần thấy được hình dáng của kẻ địch, mũi tên của y giống như có mắt, bay thẳng vào kẻ địch.
Vì bọn họ ẩn thân rải rác khu vực bờ sông nên kẻ địch không thể tránh vào đâu được.
Trong chốc lát phía đối phương đã có hơn mười tên trúng tiễn, bọn còn lại vội vàng bỏ chạy.
Rồi một mũi hỏa tiễn bay lên trời, nổ bung ra thành từng đóa hoa sáng ngời.
Hạng Thiếu Long vội vàng dẫn đầu chạy xuống đồi, đuổi theo Gi*t được thêm bảy tám tên nữa, rồi mới dắt ngựa áp giải Ô Kiệt vội vàng lên ba bè gỗ chèo đi.
Trong sảnh đường, Ô Đình Uy như một con gà chọi bại trận, cùng với Ô Kiệt quỳ xuống trước mặt Ô Ứng Nguyên. Lúc này Ô Ứng Nguyên tức giận đến nỗi xanh cả mặt.
Bọn Hạng Thiếu Long, Đằng Dực, Kinh Tuấn, Ô Quả, Phố Bố, Lưu Sào và Đào Phương đứng hai bên lạnh lùng nhìn hai tên phản đồ của Ô gia.
Ô Đình Uy vẫn ngoan cố: “Hài nhi chỉ suy nghĩ cho gia tộc mà thôi, dựa vào sức chúng ta làm sao đấu lại Lã tướng quốc”.
Ô Ứng Nguyên nổi giận: “Không ngờ Ô Ứng Nguyên ta đây một đời tinh minh mà lại sinh ra một đứa nghịch tử ngu ngốc như ngươi, lần này Lã Bất Vi không Gi*t được Thiếu Long, kẻ đầu tiên phải Gi*t chính là ngươi, như thế mới không để âm mưu bại lộ. Cho ta biết! Người trong Lã phủ có hẹn với ngươi xong chuyện rồi gặp gỡ ở đâu không?”
Ô Đình Uy im lặng, quả nhiên đã xác định có chuyện này, tuy chẳng phải là người tài trí, nhưng chuyện Gi*t người diệt khẩu như vậy, vẫn có thể hiểu được.
Ô Kiệt thì run bần bật khi nghĩ đến phải chịu gia pháp.
Ô Ứng Nguyên thở dài: “Ô Ứng Nguyên ta đây nói là làm, ngươi không những đã chống lại lệnh của ta, thật sự thì ngay cả cầm thú cũng không bằng! Người đâu hãy lập tức xử tử hai người này theo gia pháp!”
Lần này đến lượt Ô Đình Uy gục ngã, kêu lớn: “Hài nhi đã biết sai, cha...”
Bốn tên gia tướng chạy ra xốc hai tên đứng dậy.
Hạng Thiếu Long lên tiếng: “Xin nhạc phụ hãy nghe một lời của tiểu tế, hay là hãy đưa bọn chúng ra biên tái để cho chúng giúp đại ca khai khẩn, lấy công chuộc tội”.
Ô Ứng Nguyên buồn bã thở dài: “Tâm ý của Thiếu Long, ta đương nhiên hiểu được. Nhưng đây là lúc tồn vong của gia tộc, nếu ta vì y là con ruột mà tha cho y, vậy tộc quy của họ Ô ta làm sao có thể tồn tại được nữa, mọi người đều không phục. Những tộc trưởng khác đều trách ta có lòng riêng. Ô Ứng Nguyên ta có ba đứa con thì cứ coi như là chỉ sinh hai đứa. Nào! Giải y đến gia từ, mời tất cả những trưởng bối đến đây, ta sẽ cho tất cả mọi người biết rằng bội phản gia tộc thì chỉ có một kết cuộc duy nhất mà thôi”.
Ô Đình Uy lúc này mới biết phụ thân không hù dọa mình, lập tức mềm nhũn ra như 乃ún, khóc rống lên.
Hạng Thiếu Long lúc này vẫn còn muốn lên tiếng.
Ô Ứng Nguyên lạnh lùng nói: “Ý ta đã quyết, không ai có thể thay đổi được, nếu phải hy sinh một đứa con, mà có thể cảnh cáo được tất cả mọi người, Ô Ứng Nguyên ta tuyệt không do dự”.
Khi mọi người đang trố mắt ra, Ô Đình Uy và Ô Kiệt đã bị giải ra.
Ô Ứng Nguyên nói không sai, y kiên quyết xử tử Ô Đình Uy đã khiến tất cả mọi người đều run sợ, trong tộc không còn ai dám phản đối quyết định đấu tranh đến cùng với Lã Bất Vi.
Kỳ mưu diệu kế này vẫn không hại ૮ɦếƭ Hạng Thiếu Long, khiến cho bọn họ càng tin tưởng gã hơn.
Tình thế của Ô gia ở Hàm Dương giờ đây đã khác lúc trước, không còn bị đố kỵ nữa.
Bởi vì mối quan hệ của Hạng Thiếu Long và phía quân sự ngày càng được cải thiện, Hạng Thiếu Long với tâm phúc ௱ôЛƓ Ngao của Lã Bất Vi giờ đây thân như huynh đệ, tình thế của bọn họ lại càng có lợi hơn bất cứ lúc nào.
Lã Bất Vi kế này không được, tất sẽ dùng đến kế khác.
Nhưng cái ૮ɦếƭ của Ô Đình Uy cũng mang đến cho người ta nỗi buồn trong lòng.
Ô phu nhân và Ô Đình Phương đều ngã bệnh.
Nhưng Ô Ứng Nguyên vẫn kiên cường một cách kỳ lạ, vẫn xử lý mọi việc trong tộc một cách bình thường, lại còn gọi về hai người con trai đang làm ăn buôn bán ở ngoài, phái họ đến biên cương phía Bắc mở mang mục trường, khuếch trương thế lực ở vùng biên giới.
Đó chính là chuyện Trang Tương vương đã sớm phê chuẩn, cả Lã Bất Vi cũng không thể cản trở được.
Còn bọn Hạng Thiếu Long thì chuyên tâm huấn luyện gia binh, sau hơn hai tháng yên ổn, Đào Phương đã mang tin tức mới nhất từ Hàm Dương đến.
Trong đại sảnh, ngoài Ô Ứng Nguyên, Đằng Dực, Kinh Tuấn, hai vị thân đệ của Ô Ứng Nguyên là Ô Ứng Tiết và Ô Ứng Ân cũng được tham dự.
Đào Phương nói: “Theo quốc chế của nước Tần, di hài của Trang Tương vương sẽ được quản trong thái miếu đủ ba tháng, mười lăm ngày sau sẽ tiến hành chôn cất, các nước đều phái sứ tiết đến chia buồn. Nghe nói sứ tiết của nước Tề là Điền Đan, quả thật khiến người ta khó hiểu”.
Hạng Thiếu Long bàng hoàng: “Điền Đan tự mình đến đây tất có mục đích. Ta không lấy làm lạ vì sao người Tề sai ngưởi đến đây, bởi vì nửa năm trước trong liên quân hợp quân đánh Tần không có người Tề tham dự, còn năm nước kia, chẳng phải đang giữ thái độ giao chiến với chúng ta hay sao? Tại sao lại phái người đến đây?”
Đào Phương nói: “Tín Lăng quân đã bị đoạt binh quyền, giờ đây đang ngồi chơi xơi nước ở Đại Lương, thế hợp tung đã tan vỡ, năm nước trước sau đều lui binh, lần lượt cầu hòa với Lã Bất Vi, đặt ra hiệp nghị, giờ đây nước nào cũng sợ Đại Tần chúng ta động binh với bọn họ cho nên ai cũng muốn lấy lòng người Tần. Hàm Dương lại có một phen náo nhiệt”.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ sứ tiết của nước Ngụy chắc hẳn là Long Dương quân, chỉ là không biết những nước khác thì phái ai đến?
Gã quả thật không muốn thấy hạng vô sỉ như Lý Viên và Quách Khai.
Ô Ứng Tiết hỏi: “Về phía Lã Bất Vi có động tịnh gì không?”
Đào Phương nhún vai nói: “Xem ra y tạm thời không có thời gian để ý đến chúng ta, trong buổi giao thời này, quan trọng nhất vẫn là phải củng cố quyền lực phía mình. Nghe nói y được Cơ hậu ủng hộ nên đã thay thế một loạt đại thần và tướng lĩnh, nhưng không dám động đến hai người Từ Tiên và Vương Hột, cho nên người của y chỉ đoạt được những vị trí không quan trọng”.
Ô Ứng Ân nói: “Y sẽ từng bước tiến hành âm mưu của mình”.
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Đằng Dực nói với Hạng Thiếu Long: “Nếu có thể phá hoại được mối quan hệ giữa Lã Bất Vi và Chu Cơ, có nghĩa là đã chặt đứt một cánh tay của Lã Bất Vi, tam đệ có nghĩ đến phương diện này không?”
Khi mọi người đang nhìn mình với ánh mắt đầy tin tưởng, Hạng Thiếu Long cười gượng nói: “Chuyện này đệ cũng phải chờ xem sao”.
Đào Phương nói: “Thiếu Long nên quay về Hàm Dương một chuyến, Cơ hậu đã ba lần phái người đến tìm, nếu Thiếu Long cứ mãi giả bệnh không xuất hiện, e rằng không hay lắm!”
Hạng Thiếu Long lấy lại tinh thần, nói: “Ngày mai ta phải về Hàm Dương một chuyến”.
Mọi người đều cảm thấy vui mừng.
Trong lòng Hạng Thiếu Long đang nghĩ đến cảnh gặp lại Chu Cơ.
Giờ đây Trang Tương vương đã ૮ɦếƭ, nếu như Chu Cơ muốn nối lại mối duyên với gã thì phải làm thế nào đây? Gã rất có cảm tình với Trang Tương vương làm sao có thể ςướק thê thi*p của ông ta được? Đây là chuyện mà Hạng Thiếu Long không thể chấp nhận được.
Về đến Ẩn Long biệt viện, Kỷ Yên Nhiên đang ngồi nói chuyện với Ô Đình Phương.
Ô Đình Phương ngã bệnh vì anh ruột của mình bị xử tử, ốm đến nỗi hai mắt trũng xuống, nhìn thấy Hạng Thiếu Long thì lòng đau như dao cắt.
Kỷ Yên Nhiên thấy gã đến thì đứng dậy nói: “Chàng hãy nói chuyện với Đình Phương đi!”
Rồi nháy mắt với gã, bước ra khỏi tẩm thất.
Hạng Thiếu Long biết Ô Đình Phương rất buồn bã trong lòng, vừa hận thân huynh bán đứng phu lang lại oán phụ thân không nghĩ đến tình phụ tử, trong lòng rất mâu thuẫn khó giãi bày ra được nên đã ngã bệnh.
Hạng Thiếu Long thầm thở dài, ngồi xuống bên giường bệnh, dịu dàng ôm lấy vai nàng rồi nắm lấy cổ tay nàng, thấy bát thuốc ở đầu giường vẫn chưa vơi, rõ ràng nàng đã chưa uống, dịu dàng nói: “Nàng chưa uống thuốc hay sao?”
Ô Đình Phương hai mắt đỏ ửng, cúi đầu, hai dòng nước mắt cứ lăn dài xuống, nhưng không khóc thành tiếng.
Hạng Thiếu Long biết rõ tính cách quật cường của nàng, ghé vào tai nàng nói: “Nàng đã trách sai nhạc phụ rồi, kẻ thật sự cần phải trách nhất đó chính là tên Lã Bất Vi, những kẻ khác đều vô tội cả. Nếu nàng cứ buông xuôi như thế, không những bệnh của mẹ nàng cũng chẳng khỏi được, nhạc phụ và ta cũng sẽ lo lắng vì nàng, không thể ứng phó với tên gian nhân ấy, nàng đã hiểu ý ta chưa?”
Ô Đình Phương nghĩ một lát rồi nhè nhẹ gật đầu.
Hạng Thiếu Long lau nước mắt cho nàng, rồi bưng chén thuốc đưa đến đút cho nàng uống rồi nói: “Như vậy mới ngoan chứ, nàng phải khỏe cho mau thì mới hầu hạ cho mẹ được”.
Ô Đình Phương thỏ thẻ: “Thuốc này thật đắng”.
Hạng Thiếu Long hôn lên má nàng, vén mái tóc của nàng lên, đợi nàng ngủ xong thì mới rời phòng ra khách sảnh.
Triệu Chi, Kỷ Yên Nhiên và tỷ muội họ Điền đang đùa nghịch với Hạng Bảo Nhi, nếu không có chuyện Ô Đình Uy xảy ra thì không khí sẽ vui biết chừng nào.
Hạng Thiếu Long đón lấy Bảo Nhi nhìn nụ cười của đứa trẻ, trong lòng dâng lên ý chí phấn đấu mạnh mẽ.
Lã Bất Vi đã bất chấp thủ đoạn để hại gã, gã cũng trả lại bằng cách ấy.
Kẻ đầu tiên phải Gi*t ૮ɦếƭ không phải là Lã Bất Vi mà chính là Mạc Ngạo kẻ đã bày mưu tính kế cho y.
Người này một ngày không ૮ɦếƭ thì bọn họ sẽ bị y hại.
Mấy ngày sau, tinh thần Ô Đình Phương ngày càng chuyển biến tốt. Đến ngày thứ ba thì có thể ngồi dậy bước ra khỏi giường bệnh tự mình đi thăm thân nương.
Nàng trầm mặc rất nhiều, không chịu nói chuyện với ai cả, nhưng hai mắt lộ vẻ kiên cường, rõ ràng nhớ lời của phu lang mà đã tháo mối thắt gút trong lòng, không còn oán hận cha mình nữa mà đã bắt đầu biết căm thù Lã Bất Vi.
Khi thấy nàng đã chuyển biến tốt, Hạng Thiếu Long mới yên tâm rời mục trường cùng Đằng Dực, Kinh Tuấn về lại Hàm Dương.
Nhân số của thiết vệ đã tăng lên đến tám mươi người, thực lực ngày càng mạnh.
Trên đường đi, đoàn người rất cảnh giác, sáng hôm sau thì đã về đến Hàm Dương.
Hạng Thiếu Long vào cung bệ kiến Thái hậu Chu Cơ và Tiểu Bàn lúc này đã là Tần vương.
Chu Cơ rõ ràng đã ốm hơn nhiều, nhưng Tiểu Bàn lại thần thái bay bổng, dung quang sáng ngời, vẻ mặt không hợp với bộ hiếu phục chút nào.
Hai người thấy gã đến, đều rất vui mừng, phất tay cho bọn hạ nhân lui xuống, Chu Cơ nói: “Thiếu Long cớ gì đột nhiên quay về mục trường, khiến ta muốn tìm người nói chuyện cũng chẳng có?”
Hạng Thiếu Long thầm e sợ, Trang Tương vương giờ đây đã ૮ɦếƭ, Chu Cơ giống như một con chim đã được sổ Ⱡồ₦g, không ai có thể kiềm chế nàng được nữa.
Rồi thi lễ quân thần với Tiểu Bàn xong thì cung kính cúi đầu nói: “Thái hậu xin đừng trách, vi thần có nỗi khổ không thể nói ra được”.
Tiểu Bàn cúi đầu hiểu hàm ý trong câu nói của gã.
Chu Cơ giận dỗi: “Không muốn nói cũng phải nói ra, nếu không ta sẽ tuyệt không tha cho khanh”.
Chỉ nghe khẩu khí của nàng cũng đủ biết nàng không coi Hạng Thiếu Long là thần tử.
Tiểu Bàn chen vào nói: “Mẫu hậu hãy tha cho Hạng thái phó! Nếu có thể cho mẫu hậu biết, y nhất định sẽ nói”.
Chu Cơ càng giận hơn: “Các người liên kết với nhau đối phó với ta sao?”
Tiểu Bàn nháy mắt với Hạng Thiếu Long, nói: “Vương nhi xin cáo lui, mẫu hậu và Hạng thái phó hãy ngồi đàm đạo tiếp”.
Thấy Tiểu Bàn đi ra, Hạng Thiếu Long suýt nữa muốn kéo y lại, chuyện mà gã không muốn nhất hiện nay là ngồi đơn độc với Chu Cơ.
Khi chỉ còn lại hai người, Chu Cơ ngược lại trở nên trầm mặc, một lát sau mới chép miệng nói: “Khanh và Bất Vi phải chăng đã xảy ra chuyện gì?”
Hạng Thiếu Long rầu rĩ không nói.
Chu Cơ nhìn gã đắm đuối một hồi rồi chậm rãi nói: “Ngày ấy khi khanh đi sứ quay về, ta đã thấy được khanh không tự nhiên như trước, không giống với thói quen trước đây của khanh! Ánh mắt của khanh nhìn Bất Vi rất kỳ lạ, ta cũng rất hiểu Bất Vi vì muốn thành công mà có thể bất chấp thủ đoạn, năm ấy đem ta tặng cho Đại vương chẳng phải là một ví dụ hay nhất hay sao? Buổi sáng thì nói không thể chia tay với ta nhưng tối đến thì ta đã thuộc về một nam nhân khác”.
Đột nhiên hạ giọng hỏi một câu chẳng ăn nhập vào đâu: “Thiếu Long có trách người ta ân oán không phân chăng?”
Câu này e rằng chỉ có mỗi mình Hạng Thiếu Long mới có thể hiểu được.
Giờ đây vận mệnh của Chu Cơ, Tiểu Bàn và Lã Bất Vi đã liên kết lại với nhau, không thể tách rời ra được.
Lã Bất Vi cố nhiên phải dựa vào Chu Cơ và Tiểu Bàn để danh chính ngôn thuận nắm lấy triều chính, còn mẹ con Chu Cơ thì phải mượn sức Lã Bất Vi để chống lại những tướng lãnh và đại thần trong triều phản đối mẹ con bọn họ.
Hơn nữa thiên hạ đều cho rằng Tiểu Bàn là con của Lã Bất Vi, giả sử Chu Cơ trừ khử Lã Bất Vi, vì thế đứng của mẹ con bọn họ ở trong triều đình nước Tần, nếu không có Lã Bất Vi, Tiểu Bàn lại chưa chính thức ngồi lên vương vị, địa vị của mẹ con bọn họ nguy như chồng trứng, có thể lật nhào bất cứ lúc nào, Hạng Thiếu Long cúi đầu nói: “Hạ thần làm sao dám trách Thái hậu”.
Chu Cơ nở một nụ cười chua chát, dịu dàng nói: “Có còn nhớ trước khi rời thành phủ Ô gia ở Hàm Đan, ta đã từng nói với Ô lão gia rằng, chỉ cần Chu Cơ ta một ngày còn mạng ở trên đời, sẽ đảm bảo cho Ô gia các người hưởng vinh hoa phú quý đến ngày đó. Câu nói này Chu Cơ ta vẫn mãi mãi không quên. Thiếu Long cứ yên tâm”.
Hạng Thiếu Long trong lòng cảm động lắm, trong tình huống như thế này mà Chu Cơ vẫn còn nhớ đến tình cũ, nhất thời nói không nên lời.
Chu Cơ đột nhiên phấn chấn, nói: “Hôm trước ba vị đại thần Từ Tiên, Lộc Công và Vương Hột đã cùng nhau thượng tấu, mong vương nhi sắc phong cho khanh làm ngự tiền đô kỵ thống lãnh, sức lãnh một vạn thành vệ của thành Hàm Dương, phụ trách việc an toàn cho hoàng thành. Nhưng vì Lã Bất Vi phản đối kịch liệt, ta lại không biết tâm ý của khanh cho nên vẫn chưa quyết định. Không ngờ ba kẻ có quyền thế nhất trong giới quân sự đều ủng hộ khanh đến như vậy. Thiếu Long này! Khanh không thể trốn mãi nữa đâu, ta và Chính nhi đều cần khanh bên mình!”
Hạng Thiếu Long cảm thấy ngạc nhiên lắm, chả lẽ bọn Từ Tiên đã biết được gã và Lã Bất Vi đã bất hòa.
Chu Cơ hơi giận dỗi: “Con người khanh thật là! Chả lẽ ngay cả sự tồn vong của Ô gia mà cũng không để trong lòng nữa hay sao?”
Hạng Thiếu Long đương nhiên hiểu rõ ý của nàng.
Ý của Chu Cơ có nghĩa là, nếu phải chọn lựa giữa Lã Bất Vi và gã thì nàng thà chọn gã còn hơn. Nếu gã có thể thay Lã Bất Vi củng cố địa vị của mẹ con nàng, lúc ấy Lã Bất Vi cũng chẳng còn giá trị gì nữa. Chỉ là gã biết Lã Bất Vi không dẽ dàng bị lật đổ như vậy. Chuyện này đã được ghi vào sử sách Trung Quốc từ lâu. Rồi cả quyết gật đầu nói: “Đa tạ Thái hậu!”
Chu Cơ hơi đỏ mặt, cúi đầu nói: “Chỉ cần khanh không coi ta là người ngoài thì Chu Cơ ta đã thỏa mãn rồi”.
Hạng Thiếu Long cười khổ nói: “Ta chưa bao giờ coi Thái hậu là người ngoài, chỉ là Đại vương đối với ta ơn nặng như núi, ta làm sao có thể. Chao ôi...”
Trong mắt Chu Cơ hiện ra tia nhìn oán trách, buồn rầu nói: “Người ta có thể quên được ân sủng của y hay sao? Câu nói của Thiếu Long trước khi y lâm chung ta đã đoán được một ít, ta giờ đây cũng rất muốn biết, hy vọng Thiếu Long có thể tha thứ cho con người có mệnh khổ như ta đây”.
Hạng Thiếu Long càng lúc càng phát giác Chu Cơ không đơn giản chút nào, nghĩ đến Lao Ái, thầm nghĩ đó phải chăng là sự thử thách của vận mệnh, khi định đưa ra lời cảnh cáo cho nàng thì lính gác ngoài cửa hô lớn: “Tả tướng quốc Lã Bất Vi cầu kiến Thái hậu”.
Hạng Thiếu Long suýt nữa đã muốn lẩn trốn, làm sao có thể chạm mặt với kẻ gian tà này?