Tầm Tần ký - Hồi 124

Tác giả: Vô Danh


Tiểu Bàn hai tay đặt trên cửa sổ, đứng ngắm hoàng hôn ở ngoài ngự hoa viên. Quả thật đã có khí độ uy trấn thiên hạ, nội thị báo Hạng Thiếu Long đã đến, sau khi lui ra ngoài, Tiểu Bàn nói: “Mời Thái phó hãy đến bên ta”.
Hạng Thiếu Long cảm thấy y càng lúc càng giống Thái tử, bước đến phía sau lưng y, cùng y ngắm nhìn những tia sáng còn sót lại.
Tiểu Bàn quay lại nhìn gã, rồi quay đầu đi, nhè nhẹ thở dài.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Thái tử có tâm sự gì?”
Tiểu Bàn mỉm cười chua chát, nói: “Ta có tâm sự gì, ai có thể hiểu rõ hơn Thái phó!”
Hạng Thiếu Long hơi ngạc nhiên.
Tiểu Bàn lần đầu tiên dùng khẩu khí Thái tử nói chuyện với gã, khiến cho khoảng cách giữa hai người càng xa hơn, nhưng trong lòng gã cũng cảm thấy xúc cảm lắm, bèn thở dài.
Sau một hồi trầm mặc, Tiểu Bàn nói: “Đêm qua Lã tướng quốc đã nói với ta những điều rất kỳ lạ, lại bảo trên đời này có ba người thật sự tốt với ta, đó là phụ vương, mẫu hậu và Lã Bất Vi y. Nhưng trong ba người ấy, có thể giúp ta thống nhất thiên hạ, chỉ có một mình y có thể làm được, bảo ta không nên tin người khác, bọn họ chỉ là những bàn đạp để cho ta xây dựng nghiệp lớn mà thôi. Chao ôi! Xem ra y quả thật xem ta là con trai của y, lại còn tưởng rằng ta đã biết rõ tất cả”.
Đột nhiên quay người lại, nhìn Hạng Thiếu Long chăm chú, hạ giọng nói: “Sư phụ! Y cớ gì lại nói những lời như thế? Phải chăng y muốn nói về người? Ta cũng không biết khi nào mới có thể ngồi lên vương vị, y lại hình như xem ta đã là chủ của nước Tần, há chẳng phải là chuyện lạ kỳ hay sao?”
Hạng Thiếu Long cảm thấy căng thẳng trước ánh mắt của Tiểu Bàn.
Nếu là ngày trước, gã sẽ trách Tiểu Bàn không nên gọi gã là sư phụ. Nhưng giờ đây ánh mắt của y thật là oai phong, lại thêm y có thể từ lời nói của Lã Bất Vi mà suy đoán được quan hệ giữa Lã Bất Vi và Hạng Thiếu Long có chút không ổn, rõ ràng đã thể hiện ra tài trí và nhạy bén hơn người, nhất thời không nói ra lời gì được nữa.
Tiểu Bàn quay lại vẻ bình tình ban đầu, nói: “Nhìn dáng vẻ của Thái phó, giữa Lã tướng quốc và Thái phó chắc chắn đã xảy ra chuyện gì không vui?”
Rồi hơi sầm mặt: “Thái phó vẫn còn giấu ta hay sao?”
Hạng Thiếu Long lúc này mới có thể nghĩ đến một câu hỏi mà Tiểu Bàn đã đưa ra.
Bản thân biết được Tiểu Bàn sẽ mau chóng ngồi lên vương vị vì cái ૮ɦếƭ của Trang Tương vương, gã biết như vậy bởi nhờ đọc sách sử, nhưng Lã Bất Vi đã biết được điều đó nhờ cái gì? Trừ phi... trời ơi... nghĩ đến đó tim bất đồ đập mạnh.
Tiểu Bàn ngạc nhiên nói: “Sắc mặt của Thái phó sao trở nên khó coi đến thế”.
Điều lúc này Hạng Thiếu Long nghĩ lại là lịch sử đã nói rằng Trang Tương vương ngồi lên vương vị được ba năm, vì bệnh mà qua đời, vốn không phải là sự thực, Trang Tương vương vốn bị Lã Bất Vi hại ૮ɦếƭ. Nếu không y sẽ không nói với Tiểu Bàn những lời kỳ lạ lúc nãy.
Ai có thể thực hiện việc này cho y?
Tim gã càng đập mạnh hơn.
Mình thật là ngu, mù quáng tin vào sách sử và phim ảnh, thực ra sớm nghĩ tới vấn đề này.
Giả sử gã kể tất cả mọi chuyện này cho Trang Tương vương biết, y sẽ đối đãi với vị đại ân nhân này thế nào?
Với mối quan hệ với gã của Trang Tương vương và Chu Cơ lời nói của gã chắc chắn sẽ có sức thuyết phục rất lớn. Như thế có thay đổi được lịch sử hay không?
Hạng Thiếu Long hạ quyết tâm không màng đến tất cả mọi thứ, tìm cách cứu tính mạng của Trang Tương vương, như vậy gã mới yên lòng được.
Đến lúc này một tên nội thị chạy vào khóc: “Bẩm Thái tử, Đại vương đã hôn mê ở hậu đình”.
Hạng Thiếu Long chân tay lạnh ngắt, biết được mình đã trễ một bước. Cuối cùng đã không thay đổi được bước chuyển ngoặt này của lịch sử.
Đồng thời nhớ lại tia sát cơ trong mắt của Lã Bất Vi lúc ban nãy là nhằm về phía Trang Tương vương.
Lần này gã lại thua, lại bị lịch sử hư ngụy che mắt.
Sau sự cố gắng cứu chữa của tám viên ngự y, Trang Tương vương đã tỉnh dậy, nhưng không nói chuyện được, ngự y đều cho rằng đã trúng phong.
Chỉ có Hạng Thiếu Long có thể nhìn được nỗi đau khổ và phẫn hận trong mắt của y.
Mạch đập của y ngày càng yếu, tim đã hai lần dừng đập, nhưng không biết sức mạnh từ đâu đã kéo dài mạng sống cho y, khiến y có thể thoát ra từ nanh vuốt của tử thần.
Khi Lã Bất Vi đến thăm y, trong mắt của y hiện ra vẻ phẫn nộ, môi mấp máy chỉ là nói không ra lời mà thôi.
Chu Cơ nghẹn ngào khóc, toàn phải nhờ bọn phi tần đỡ, nếu không đã ngã xuống đất.
Tú Lệ phu nhân và Thành Kiều đều khóc ngất, Tú Lệ phu nhân đã hôn mê mấy lần, Tiểu Bàn đứng bên cạnh giường, cầm tay Trang Tương vương, không nói một lời, trầm mặt bình tĩnh đến nỗi khiến cho người ta phải kinh hãi.
Những kẻ được phép vào tẩm cung ngoài Lã Bất Vi, chỉ có người có thân phận đặc biệt như Hạng Thiếu Long, và Từ Tiên, Lộc Công, Thái Trạch, Đỗ Bích, còn những văn quan võ tướng khác đều ở ngoài cung chờ đợi tin tức.
Trang Tương vương đột nhiên rút tay ra khỏi tay Tiểu Bàn, khó khăn chỉ về hướng Hạng Thiếu Long.
Lã Bất Vi trong mắt lộ hung quang, quay sang nói với Hạng Thiếu Long: “Đại vương muốn gặp Hạng thái phó”.
Nói xong lùi ra một bên, chỉ để Tiểu Bàn đứng một mình bên cạnh giường.
Hạng Thiếu Long trong lòng rất hối hận, nếu gã có thể sớm nghĩ ra rằng Lã Bất Vi hại ૮ɦếƭ Trang Tương vương thì sẽ không màng tất cả để tiết lộ âm mưu của y. Nhưng gã đấu không lại vận mệnh, cuối cùng đã đi sai một nước cờ.
Gã đến bên cạnh giường, quỳ xuống, nắm tay Trang Tương vương.
Trang Tương vương buồn rầu nhìn lên mặt gã, trong mắt rất phức tạp, có cả phẫn nộ, đau buồn và cầu xin được giúp đỡ.
Trong số những kẻ có mặt, ngoài Lã Bất Vi e rằng chỉ có Hạng Thiếu Long mới có thể hiểu được ý của y.
Gã tuy không biết Lã Bất Vi dùng loại độc dược nào để hại Trang Tương vương ra nông nỗi này, nhưng có lẽ đã nhờ vào mối quan hệ thân thiết với Trang Tương vương mà tự tay hạ thủ.
Cho nên sau khi Trang Tương vương tỉnh dậy, trong lòng biết rõ kẻ hại y là Lã Bất Vi, nhưng chất độc đã ăn sâu vào cơ thể, nói không nên lời.
Tên Mạc Ngạo này quả thật có thuật dùng độc rất cao minh, không ngự y nào có thể thấy được vấn đề này.
Nắm tay Trang Tương vương mà Hạng Thiếu Long không ngăn được nước mắt đang tuôn trào.
Tiểu Bàn vốn bình tĩnh, cũng quỳ xuống, bắt đầu khóc rống lên.
Bọn phi tần cung nga ai cũng rơi lệ.
Hạng Thiếu Long không nhẫn tâm thấy Trang Tương vương bị giày vò nữa, nhích qua, nói nhỏ, có lẽ chỉ có mỗi mình Tiểu Bàn mới nghe được: “Đại vương hãy yên tâm, thần Hạng Thiếu Long nhất định sẽ Gi*t Lã Bất Vi để báo thù cho Đại vương”.
Trang Tương vương hai mắt mở to kỳ lạ, lộ ra vẻ kinh dị, an ủi và cảm kích, rồi sau đó thần thái này biến mất, từ từ nhắm hai mắt, đầu nghẹo sang một bên, cứ như thế ra đi.
Trong tẩm cung lập tức tiếng khóc vang lên, bọn phi tần đại thần đều quỳ xuống.
Tiểu Bàn cuối cùng đã trở thành vua nước Tần trên danh nghĩa.
Khi Hạng Thiếu Long về đến Ô phủ thì đã đến canh bốn.
Gã và Kinh Tuấn, Đằng Dực đều cảm thấy nặng nề trong lòng.
Không có Trang Tương vương, thế lực của Lã Bất Vi sẽ ngày càng lớn mạnh khó mà khống chế được.
Tiểu Bàn một ngày chưa tròn hai mươi mốt tuổi, thì vẫn chưa có thể chính thức làm vua, nắm giữ triều chính, Lã Bất Vi đương nhiên sẽ trở thành đại thần nhi*p chính.
Chu Cơ đã trở thành Thái hậu vẫn lớn nhất.
Nhưng giờ đây nàng vẫn chưa đứng vững tại nước Tần, nên phải cùng Lã Bất Vi dựa vào lẫn nhau.
Mối quan hệ lợi hại ấy khiến hai người đành phải hợp tác với nhau.
Ở mức độ nào đó, Hạng Thiếu Long biết mình đã trở thành một trong những nhân tố chủ yếu thúc đẩy Lã Bất Vi hạ độc Trang Tương vương.
Cũng như lời Lý Tư nói, bất đồng giữa Trang Tương vương và Lã Bất Vi ngày càng lớn, lại thêm những bí mật mà Ô Đình Uy tiết lộ khiến cho Lã Bất Vi lo lắng, nếu Hạng Thiếu Long cáo giác với Trang Tương vương chuyện này, nói không chừng tất cả những vinh hoa phú quý danh vị quyền lực đều hủy trong một chốc.
Lại thêm hy vọng con trai mình có thể sớm ngồi trên vương vị, bản thân cũng chẳng phải thiện nam tín nữ, nên đành đánh liều, đó là chuyện tất nhiên.
Giờ đây nửa giang sơn của nước Tần đã lọt vào tay tên gian nhân ấy.
Điều sơ suất nhất của y chính là dù xảo quyệt đến mức nào cũng không ngờ được thân phận thật sự của Doanh Chính chính là Tiểu Bàn.
Ba người lúc này ngồi trong đại sảnh, tuy mệt mỏi rã rời nhưng không cảm thấy buồn ngủ.
Đằng Dực trầm giọng nói: “Phải chăng Lã Bất Vi đã ra tay?”
Hạng Thiếu Long gật đầu nói: “Chắc là không sai đâu”.
Kinh Tuấn trẻ người non dạ, nói: “Chúng ta lập tức thông báo cho tất cả mọi người, xem y làm sao có thể thoát tội được”.
Khi hai vị huynh trưởng dòm y, y mới tiu nghỉu ngồi yên.
Đằng Dực nói: “Hay là chúng ta hãy lập tức rời khỏi Hàm Dương, nhân lúc giờ đây vua Tần đang chịu tang, Lã Bất Vi lại phải bận rộn sắp xếp mọi chuyện, rời nước Tần càng xa càng tốt”.
Hạng Thiếu Long than thầm, nếu không có Tiểu Bàn nói không chừng gã sẽ làm như thế. Vì sự an toàn của mọi người, tất cả mọi thù hằn phải gác sang một bên, nhưng giờ đây không thể bỏ đi được.
Đằng Dực nói: “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Cơ hội thoát thân trước mắt nếu bỏ lỡ thì sẽ hối hận suốt đời, kẻ Lã Bất Vi giờ đây e ngại nhất là tam đệ, chỉ cần tìm một cái cớ, thì sẽ diệt sạch chúng ta ngay”.
Hạng Thiếu Long chép miệng thở dài nói: “Nhị ca hãy đi trước được không?
Luôn tiện hãy mang theo bọn Phương nhi”.
Đằng Dực ngạc nhiên lắm, hỏi: “Hàm Dương còn có gì đáng để tam đệ lưu luyến đến thế?”
Kinh Tuấn lại nói: “Tam ca được Cơ hậu và Thái tử ủng hộ, đệ thấy Lã Bất Vi không dám công khai đối phó chúng ta, nếu y ngầm dùng thủ đoạn, dù thế nào chúng ta cũng có thể chống lại được”.
Hạng Thiếu Long quả quyết nói: “Tiểu Tuấn, đệ hãy vào phòng ngủ trước, ta có việc cần thương lượng với nhị ca”.
Kinh Tuấn tưởng gã một mình thuyết phục Đằng Dực nên y theo lời mà vào phòng.
Hạng Thiếu Long trầm ngâm rất lâu, vẫn không nói ra lời.
Đằng Dực thở dài nói: “Thiếu Long! Nói thật lòng. Tình cảm giữa chúng ta còn thân thiết hơn cả anh em ruột, có chuyện gì phải khó nói như thế? Nếu đệ không đi, ta thế nào cũng chẳng đi, nếu ૮ɦếƭ thì cùng ૮ɦếƭ”.
Hạng Thiếu Long đã hạ quyết tâm, hạ giọng nói: “Chính thái tử thật sự là con ruột của Ni phu nhân”.
Đằng Dực giật mình kêu lớn: “Cái gì?”
Hạng Thiếu Long kể tỉ mỉ sự việc cho Đằng Dực nghe hết.
Đằng Dực nói với vẻ không vui: “Tại sao không sớm nói với ta? Chả lẽ lại sợ ta tiết lộ chuyện này sao?”
Hạng Thiếu Long chân thành nói: “Đệ sao lại không tin nhị ca, nếu không sẽ không nói ra đâu. Chỉ vì bản thân của bí mật này là một gánh nặng, chỉ muốn một mình đệ gánh vác mà thôi!”
Mặt Đằng Dực dãn ra, khảng khái nói: “Nếu là như thế, chuyện này sẽ hoàn toàn khác đi, chúng ta sẽ ở lại Hàm Dương chống cự với Lã Bất Vi đến cùng.
Nhưng cũng phải chuẩn bị trước đường rút lui, khi cần thiết sẽ có thể thoát được.
Với tinh binh đoàn của chúng ta, chỉ cần người Tần không dùng võ lực với chúng ta, có lẽ sẽ trốn thoát được”.
Hạng Thiếu Long nói: “Tiểu Tuấn nói rất đúng, Lã Bất Vi vẫn chưa dám công khai đối phó chúng ta, nhưng ám tiễn khó phòng, chúng ta hãy đợi tẩm liệm Trang Tương vương xong rồi lập tức quay về mục trường, ngồi yên xem động tịnh. Tiểu Bàn tuy còn tám năm nữa mới tiến hành đại lễ đội mũ, nhưng giờ đây vẫn là Tần vương, lời của y chính là sinh mạng, dù cho Lã Bất Vi có gan lớn đến đâu cũng không phải là hoàn toàn khinh thị y”.
Đằng Dực nói: “Đừng nên đánh giá thấp Lã Bất Vi, con người này gan to bằng trời, lại thích mạo hiểm, chỉ cần thấy y đã hai tay che trời hại ૮ɦếƭ hai đời vua Tần, có thể biết y lợi hại đến cỡ nào, lại thêm kỳ nhân dị sĩ trong tay y vô số, dù cho y không dám công khai, chúng ta cũng khó mà đề phòng được”.
Hạng Thiếu Long nói: “Nhị ca dạy phải, đệ quả thật đã hơi sơ suất, Tiểu Bàn nói cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, chỉ hy vọng Cơ hậu không hoàn toàn ngả về phía Lã Bất Vi”.
Đằng Dực chép miệng: “Đó chính là điều ta lo nhất”.
Rồi phía ngoài có tiếng bước chân truyền vào, hai người nhìn nhau, đều có cảm giác có chuyện không may.
Một đoàn viên trong tinh binh đoàn vốn ở mục trường tên Ô Kiệt hộc tốc chạy vào, phục xuống rồi khóc lớn: “Đại lão gia đã qua đời”.
Câu nói này như sấm động giữa trời xanh, khiến cho hai người hồn phi phách tán.
Hạng Thiếu Long chỉ cảm thấy người lơ lửng trên không, nhất thời đau đớn đến nỗi quên hết tất cả.
Trong chốc lát, họ đã hiểu được Lã Bất Vi mời họ đến Hàm Dương dự yến, thật ra là không an tâm, đó chính là kế dụ hổ ra khỏi núi, để cho một tên nội gian nào đó ở Ô gia, nhân khi họ rời khỏi thì đoạt luôn quyền khống chế mục trường.
May mà vô tình Đào Phương cũng quay về. Nếu không tin tức về cái ૮ɦếƭ của Ô Ứng Nguyên sẽ không mau chóng truyền đến Hàm Dương.
Kinh Tuấn chạy ra, hỏi có chuyện gì, thì nước mắt lưng tròng, mặt đầy phẫn uất, chạy ra ngoài cổng.
Đằng Dực quát lớn: “Đứng lại!”
Đằng Dực chụp vai Ô Kiệt, hỏi: “Đào gia có nói lời gì chăng?”
Ô Kiệt nói: “Đào gia đã ra lệnh cho Ô gia và Phố gia dẫn các huynh đệ trói tam lão gia, tứ lão gia và Đình úy thiếu gia lại, mời ba vị đại gia lập tức về mục trường”.
Đằng Dực buông tay ra, Ô Kiệt lúc này đã hết cả hơi sức, ngồi phịch cả xuống.
Đằng Dực đến bên Hạng Thiếu Long, chụp lấy vai gã rồi nói: “Đây là phút quan trọng của sự sinh tử tồn vong, nếu tam đệ không quả đoán, cả Ô tộc sẽ bị diệt mất”.
Hạng Thiếu Long hoang mang nói: “Đệ có thể làm gì đây? Chẳng lẽ đệ phải Gi*t bọn họ sao?”
Đằng Dực nói: “Chính là như thế, đệ không Gi*t người, người khác cũng sẽ đến Gi*t đệ, bọn người ngu ngốc này tin tưởng Lã Bất Vi, cũng không thể nghĩ được Lã Bất Vi làm sao để cho kẻ khác biết được chính y đã hại ૮ɦếƭ Ô đại gia.
Nếu ta đoán không lầm, giờ đây người của Lã Bất Vi đang xuất phát về hướng mục trường, nhân lúc Ô tộc đang đấu tranh nội bộ, muốn một mẻ quét sạch người của Ô gia”.
Rồi quay sang Kinh Tuấn quát: “Tiểu Tuấn! Nếu bọn ta ૮ɦếƭ đi, ngươi sẽ còn có nhiều cơ hội để khóc nữa, giờ đây hãy lập tức chuẩn bị ngựa cho bọn ta”.
Kinh Tuấn lập tức đi tìm thập bát thiết vệ.
Hạng Thiếu Long đã tỉnh táo lại, cố nén nỗi đau đớn trong lòng, quay sang Ô Kiệt nói: “Ngươi vào thành bằng lối nào?”
Ô Kiệt trả lời: “Đào gia dạy tiểu nhân hãy trèo thành mà vào, để tránh tai mắt của kẻ khác”.
Hai người Hạng Đằng nhìn nhau, đều cảm thấy kinh dị, Đào Phương quả là lợi hại, trong lúc nguy nan mà vẫn có thể tính toán chu đáo như vậy.
Ô Kiệt lại nói: “Hơn một trăm người bọn tiểu nhân đang chờ ba vị đại gia ở ngoài thành, đã chuẩn bị khoái mã nhanh nhất, mời ba vị đại gia hãy lập tức lên đường”.
Lúc bấy giờ Ô Ngôn hớt hải chạy vào nói: “Tình thế xem ra rất xấu! Phía Tây nam và Đông bắc đều có hàng trăm người đang tiến đến!”
Đằng Dực cả quyết nói: “Lập tức phóng hỏa đốt phủ, khi láng giềng đến cứu hỏa, người của bọn chúng sẽ không dám tấn công đến, như thế mới cứu được mạng của bọn nô tỳ gia bộc”.
Ô Ngôn nhận lệnh chạy ra.
Đằng Dực quay sang Hạng Thiếu Long nghiêm mặt nói: “Tam đệ đã hạ quyết tâm chưa?”
Hạng Thiếu Long nở nụ cười buồn bã nói: “Đệ không còn chọn lựa nào khác nữa. Từ hôm nay trở đi ai muốn đối phó Hạng Thiếu Long ta, nếu Gi*t ta không ૮ɦếƭ thì phải lấy máu để mà trả”.
Trong thời đại chỉ toàn nhờ vào võ lực để giải quyết này, đó là phương pháp ứng phó duy nhất.
Hạng Thiếu Long cuối cùng đã thấu hiểu được chân lý này.
Đằng Dực gật đầu nói: “Như vây mới đúng, có thể lên đường chưa?”
Trong tiếng ồn ào, kho hàng ở hậu viên bốc cháy trước.
Tòa Ô phủ này nằm riêng biệt cách xa với các nhà xung quanh, trong lúc cuối đông này, gió bấc tuy mạnh nhưng lửa sẽ không ăn lan đến láng giềng.
Tiếng la cứu hỏa vang lên.
Người láng giềng đương nhiên không nhanh nhạy như vậy, kẻ kêu cứu hỏa chính là người phóng hỏa.
Hạng Thiếu Long lấy lại tinh thần nói: “Chúng ta hãy lập tức quay về”.
Từ khắc ấy trở đi gã biết cuộc đấu tranh giữa mình và Lã Bất Vi đã từ tối chuyển sang sáng.
Cho đến lúc này, Lã Bất Vi vẫn chiếm thế thượng phong áp đảo.
Cơn ác mộng của gã đến lúc nào mới có thể chấm dứt đây?

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc