Trong trại chủ soái.
Hai người yên vị xong, Khuất Đấu Kỳ nhíu mày nói: “Thái phó ra lệnh đổi hành trình, không biết là do nguyên cớ gì?”
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ ngay cả Trang Tương vương cũng để cho ta tùy ý hành sự, giờ đây một thiên tướng như ngươi cũng có thể chất vấn, có thể biết địa vị của mình trong giới quân sự nước Tần chẳng là gì cả, quá lắm chỉ là một sủng thần của Tần vương, là một kẻ thân tín của Lã Bất Vi mà thôi.
Gã nén cơn giận nói: “Khuất thiên tướng có từng nghe Dương Tuyền quân sẽ đối phó với chúng ta không?”
Khuất Đấu Kỳ nói: “Nếu có chuyện này, Thái phó xin hãy cứ yên tâm, ௱ôЛƓ soái đã dặn dò, cho nên trong mười ngày nay mạt tướng đã sai thám tử dò xét, nếu có kẻ theo dõi chúng ta, đảm bảo không thoát khỏi tai mắt của mạt tướng”.
“Chuyến đi lần này, phải chăng thiên tướng đã sắp xếp trước?” Hạng Thiếu Long nói.
Khuất Đấu Kỳ cũng là người lanh lẹ, nghe đã hiểu, nói: “Tuy đã sớm định sẵn, nhưng trừ mạt tướng, lãnh quân, và người của Thái phó, cả tướng gia cũng không biết kế hoạch chi tiết, cho nên Thái phó không cần phải lo lắng về chuyện để lộ tin tức”.
Hạng Thiếu Long nghĩ lão tử muốn làm thế nào thì cứ làm thế ấy, nào đến lượt ngươi lên tiếng, cuối cùng cũng nhịn lại cơn tức này, lạnh nhạt nói: “Chỉ cần trong bọn thủ hạ của thiên tướng có kẻ là gian tế, trên đường để lại dấu hiệu, để cho kẻ địch nắm đuôi mà đi theo, chờ đến khi tình thế thích hợp thì đột kích chúng ta, đặc biệt là ở biên giới nước Hàn, càng rất nguy hiểm”.
Khuất Đấu Kỳ tỉnh bơ nói: “Nếu là như thế, đổi lộ trình cũng chẳng có ích gì, trước khi vào biên giới nước Triệu chúng đã tấn công chúng ta, nếu cứ theo lộ trình cũ, đánh không lại thì có thể chạy được”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Khuất thiên tướng hình như không muốn ta thay đổi thay đổi lộ trình, không biết là vì cớ gì?”
Chiêu này thật là lợi hại, nếu Khuất Đấu Kỳ nói không được nguyên nhân, Hạng Thiếu Long sẽ trách y không tuân theo quân lệnh.
Khuất Đấu Kỳ hơi ngạc nhiên, hai mắt thoáng qua tia giận dữ, lạnh lùng nói: “௱ôЛƓ soái đã đặt sự an nguy của Thái phó vào tay mạt tướng, mạt tướng dĩ nhiên phải đặt an toàn lên hàng đầu”.
Hạng Thiếu Long giận lắm, cười nhạt nói: “Giờ đây ta cũng không hiểu thiên tướng và Lã tướng quân ai là người phụ trách? Y vừa mới nhận được quân lệnh của ta, giờ đây thiên tướng lại tỏ vẻ chả coi lời căn dặn của ta vào đâu, thiên tướng có thể giải thích chăng?”
Khuất Đấu Kỳ hơi giật mình, biết Hạng Thiếu Long đã nổi giận, hạ giọng nói: “Mạt tướng nào dám không nghe chỉ thị của Thái phó, chẳng qua...”
Hạng Thiếu Long kiên quyết ngắt lời y: “Ngày mai chúng ta sẽ vượt sông, ông đã sai người đi trinh sát trước chưa?”
Khuất Đấu Kỳ nói: “Bè gỗ vẫn chưa làm xong, nước sông lại lạnh thế này...”
Hạng Thiếu Long đứng dậy, ra đến cửa trại, kêu lớn: “Kinh Tuấn!”
Kinh Tuấn lúc này đang luyện kiếm với ௱ôЛƓ Võ thì bước lại nói: “Thái phó có gì căn dặn”.
Hạng Thiếu Long nói: “Lập tức tìm vài huynh đệ vượt sông xem thử tình hình bờ bên kia, phải bí mật hành sự, nếu có phát hiện gì thì đừng để kinh động đến kẻ địch, hiểu chưa?”
Kinh Tuấn vui vẻ nhận lệnh đi.
Còn Khuất Đấu Kỳ thì cúi đầu, vẻ mặt trông rất bất mãn.
Hạng Thiếu Long làm như thế, rõ ràng là ý muốn nói y làm việc bất lực, đó cũng là sự sơ ý của y.
Hạng Thiếu Long cười thầm, lần này gã bắt chước theo cách của Thiện Nhu, chế ra bộ áo da chống nước, không ngờ rất mau chóng lại dùng tới.
Vốn gã cũng không nghĩ tới việc dò thám tình hình của bờ đối diện, một là bởi vì Tiêu Nguyệt Đàm đã nhắc nhở, Dương Tuyền quân nói không chừng sẽ mượn tay người Hàn hãm hại mình, lúc này đang tranh cãi với Khuất Đấu Kỳ, nên đã nhanh ý, nghĩ ra cách để làm nhụt nhuệ khí của đối phương.
Giờ đây nói lý không được thì phải dùng sức mạnh để khiến cho bọn họ khuất phục.
Không thực hiện theo quân lệnh đó là điều đại kỵ của hành quân.
Nếu bọn Khuất Đấu Kỳ và Lã Hùng bề ngoài tỏ vẻ phụng lệnh nhưng bề trong lại phản đối, thì y sẽ dùng tấm quân phù của Trang Tương vương trao cho, cách chức hai kẻ này, rồi lấy Đằng Dực thay thế, thế là sẽ giải quyết được mọi chuyện.
Lúc này gã không còn hứng thú dây dưa với người này nữa, lạnh nhạt nói: “Hết chuyện rồi, Khuất thiên tướng hãy tiếp tục chuyện của mình, chuyện thay đổi lộ trình, ngoài ông và Lã tướng quân ra, không được nói cho người thứ ba biết, nếu không sẽ trị theo quân pháp, ngày mai ta sẽ báo cho ông biết lộ trình”.
Khuất Đấu Kỳ không nói một lời, thi lễ rồi bước nhanh ra ngoài.
Lúc này trời vừa tối.
Trong trại chủ soái, Hạng Thiếu Long và bầy thê thi*p đang dùng cơm.
Kỷ Yên Nhiên nghe xong lý do gã phải đổi lộ trình đến nước Tề, ngạc nhiên kêu lên: “Lý Tư tiên sinh ấy quả thật là kiến thức bất phàm, nói được chính sách tình thế của các nước, biết rõ thói thích nói suông của người Tề, không ngờ trong tướng quốc phủ lại có nhân vật như thế này, Thiếu Long có thể dẫn kiến Yên Nhiên không?”
Hạng Thiếu Long biết tính cách của nàng, rất thích có người nói chuyện, gật đầu nói: “Đợi chốc nữa ta sẽ mời y đến, gặp mặt Yên Nhiên”.
Kỷ Yên Nhiên vui vẻ nói: “Nhưng điều khiến cho thi*p kinh ngạc hơn là tầm nhìn của Thiếu Long chàng, lại biết gọi một nhân vật như Lý Tư tiên sinh đi theo”.
Hạng Thiếu Long cảm thấy hổ thẹn, gã nào có cái tầm nhìn đó.
Triệu Thiên lo lắng nói: “Nhưng Hạng lang đã sớm phái người thông báo cho Nhã phu nhân ở Đại Lương, bảo bọn họ chờ chúng ta ở đó, nhưng giờ đây chúng ta lại đến Tề Sở trước, há chẳng phải đã khiến cho bọn họ chờ uổng phí mất một năm hay sao?”
Hạng Thiếu Long nói: “Đến lúc này thì đành thế thôi. Nhưng ta đã phái Kinh Tuấn đến Ngụy tìm bọn họ, khi chúng ta từ Tề đến Ngụy, bọn họ có thể cùng chúng ta gặp nhau giữa đường, nhiều nhất cũng chỉ có ba tháng mà thôi!”
Triệu Thiên nghĩ cũng phải, không nói gì nữa.
Lúc bấy giờ Xuân Doanh bới cơm thêm cho Hạng Thiếu Long, Hạng Thiếu Long cười hỏi nàng đi đường có vất vả chăng.
Thu Doanh đứng một bên cười nói: “Tiểu thư khi ở Hàm Dương, mỗi ngày đều dạy bọn thi*p học cưỡi ngựa bắn tên, đi thế này chẳng có gì vất vả cả!”
Ô Đình Phương cười, đắc ý nói: “Có một đại sự phụ như ta chỉ điểm, cả bọn các người cũng đều trở nên rất lợi hại”.
Bỗng nhiên ngoài trại có tiếng lao xao, tiếp theo là tiếng Đằng Dực vang lên: “Tam đệ hãy ra đây một chút!”
Hạng Thiếu Long nghe giọng nói có vẻ nặng nề, biết không hay, vội vàng vén rèm bước ra.
Phía ngoài có nhiều người đang tập trung, bọn Lã Hùng, Khuất Đấu Kỳ đều đã đến.
Kinh Tuấn lúc này vừa mới quay về, hớn hở nói: “Hạng thái phó! Chúng tôi đã bắt được một tên địch về, đừng trách tiểu đệ, vì mới lên bờ đã gặp một gã đang đứng tiểu tiện, nên bất đắc dĩ mới ra tay”.
Hạng Thiếu Long giật mình, nhìn bọn Khuất Đấu Kỳ, ai nấy mặt mũi ngưng trọng, Khuất Đấu Kỳ thì càng đáng ghét hơn.
Hai người Ô Ngôn và Ô Thư, được chọn ra từ trong tinh binh đoàn của Ô gia, bắt một tên bị trói ké hai tay ra sau, người ướt sũng nước, lạnh đến nỗi mặt tái như xác ૮ɦếƭ, người mặc đồ của mục dân, đẩy tới trước mặt Hạng Thiếu Long, bắt y quỳ xuống.
Đằng Dực trầm giọng nói: “Ngươi là ai?”
Kẻ ấy run lẩy bẩy vì lạnh, cúi đầu nói: “Tiểu nhân là Đặng Giáp, chỉ là mục dân của nước Hàn, vừa mới đi ngang qua đây, không biết cớ gì mà lại bắt tiểu nhân về đây”.
Kinh Tuấn nói: “Đừng tin y, người này trong ngươi có giấu cung tên, tuyệt không phải người tốt”.
Đằng Dực đưa thanh kiếm cho Hạng Thiếu Long nói: “Nhìn vào νũ кнí của y, người này rất có thể đến từ nước Yên”.
Tiêu Nguyệt Đàm đang đứng yên lặng lắng nghe, thì thất thanh nói: “Cái gì?”
Hạng Thiếu Long cũng ngẩn người ra, không ngờ chuyện này lại có liên hệ đến nước Yên, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ, trầm ngâm một lát rồi hạ lệnh: “Thay y phục khô cho y trước, ta sẽ tự thẩm vấn y”.
Ô Ngôn và Ô Thư nhận lệnh rồi giải y đi.
Hạng Thiếu Long quay sang bọn quân sĩ đang đứng nhìn, lạnh lùng quát: “Các ngươi còn chưa quay về canh gác, mời hai vị thiên tướng ở lại”.
Rồi quay sang bọn Kỷ Yên Nhiên nói: “Các nàng về trước chờ ta”.
Khi chỉ còn lại năm người Đằng Dực, Kinh Tuấn, Tiêu Nguyệt Đàm, Khuất Đấu Kỳ, Lã Hùng, Hạng Thiếu Long nói: “Nếu người này quả thật đến từ nước Yên, chúng ta sẽ rất nguy hiểm đây”.
Ai nấy mặt mũi đăm chiêu, im lặng không nói.
Dưới ánh đèn từ trong trại hắt ra, tuyết bên ngoài đang bay bay, không khí rất nghiêm túc.
Khuất Đấu Kỳ ho khan một tiếng, quỳ xuống: “Mạt tướng đã sơ suất, mong Thái phó trách tội”.
Lã Hùng bất đắc dĩ cũng quỳ xuống xin tội, Hạng Thiếu Long trong lòng mừng lắm, không ngờ đã làm nhụt nhuệ khí của hai người này, song trong tình huống này muốn vui cũng vui không được, đỡ hai người dậy nói: “Chỉ cần mọi người có thể thành thực hợp tác, ứng phó nan nguy, chuyện nhỏ này, bổn nhân tuyệt không để trong lòng”.
Gã cũng thay đổi rất lợi hại, lời này nói ra, nếu hai người không ngoan ngoãn nghe lời, sẽ tuyệt không khách khí.
Hai người như hai con gà trống bại trận, rầu rĩ đứng dậy.
Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Tất cả phải đợi khảo vấn tên Đặng Giáp này rồi hãy nói! Xong nếu ta là y, nhận là ૮ɦếƭ, không nhận ngược lại còn có thể sống được, nên thà không khai thì hơn”.
Đằng Dực mỉm cười: “Chuyện này hãy giao cho ta, may mà trời lạnh chưa lâu, để ta ra ngoài tìm một ít đồ”.
Khi mọi người còn đang ngơ ngác, y đã bước ra khỏi trại.
Quả nhiên như Tiêu Nguyệt Đàm đoán, Đặng Giáp nhất mực không khai.
Hạng Thiếu Long biết rõ tính cách của Đằng Dực, biết y sẽ có cách, nên ngăn không cho bọn Khuất Đấu Kỳ dùng hình đối với y, chỉ trói y lại trong trại, phái người canh giữ.
Một lát sau Đằng Dực đem về một bao tải, trong đó có thứ gì đang lúc nhúc, không biết đang giấu thứ gì?
Bọn Hạng Thiếu Long đang ngồi trong trại, nhìn bao vải ấy, chỉ có Kinh Tuấn hiểu, cười lớn nói: “Đem ống tre đến cho ta!”
Đằng Dực lạnh lùng bước vào trong trại, quát thủ hạ: “Đem y đứng dậy!”
Bọn hai người Ô Ngôn đang đứng kẹp y ở giữa.
Đặng Giáp lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn Đằng Dực, không biết có thứ gì đang ngọ nguậy trong bao vải.
Khuất Đấu Kỳ nói: “Đằng tiên sinh định đối phó với y thế nào đây?”
Đằng Dực thò tay vào bao, móc ra một con chuột đồng lông lá đen kịt, giơ tới trước mặt Đặng Giáp, cười nói: “Ngươi có khai không?”
Nhìn con chuột đồng lớn đang kêu chít chít trong tay Đằng Dực, cả những người túc trí đa mưu như Hạng Thiếu Long, Tiêu Nguyệt Đàm đều đổ mồ hôi, không biết y dùng món này làm thế nào để khiến cho Đặng Giáp khuất phục đây?
Đặng Giáp hiên ngang nói: “Ta vốn chỉ là một người chăn dắt mục súc, chả có gì đâu mà phải khai?”
Tiêu Nguyệt Đàm cười lạnh lùng: “Còn muốn không nhận, ngươi nói giọng nước Yên, còn mục dân thì làm sao trong tình huống này mà vẫn có thể hiên ngang không sợ, ngươi lại còn muốn lừa người ta hay sao?”
Đặng Giáp vừa nghe, đã biết lộ sơ hở, nói: “Ta vốn không hiểu các người đang nói gì, nếu không tin ta là người của Đặng gia thôn, có thể phái người đến đó hỏi sẽ biết ngay”.
Lúc này Kinh Tuấn đem ống tre đến, quát: “Tuột quần y xuống!”
Mọi người đều đồng thời ngạc nhiên.
Bọn Ô Ngôn lập tức kéo phăng quần y, Đặng Giáp Tʀầռ tʀʊồռɢ trùng trục, lộ hết ra trước mặt mọi người.
Kinh Tuấn cắm một đầu ống trúc vào hạ thể y, dùng dây thừng buộc lại thật chặt phía sau môn.
Đặng Giáp ngạc nhiên nói: “Các ngươi muốn làm gì?”
Đằng Dực cười: “Sẽ nhanh chóng biết được thôi”.
Rồi quay sang bọn hai người Ô Ngôn dặn: “Đè y ngồi xuống đất!”
Lúc này mọi người đều đã hiểu, đều kêu tuyệt vời, cảm thấy còn tàn nhẫn hơn cả dùng hình tra khảo gấp nhiều lần.
Đằng Dực mở nắp ống tre, cho con chuột đồng vào, rồi đậy nắp lại.
Tức thời trong ống có tiếng chuột đồng đang chạy, ống tre và Đặng Giáp đồng thời đều lay động.
Đặng Giáp thét lên: “Hạng Thiếu Long, ngươi độc ác lắm!”
Lã Hùng ngồi xuống nói: “Đặng huynh đệ ngươi làm sao biết được y là Hạng Thiếu Long?”
Đặng Giáp biết đã nói hớ, song lúc này không thể biện bác được, hai mắt cứ nhìn theo sự chuyển động của ống tre.
Trong số mọi người ở đây, đương nhiên chỉ có một mình y có thể hiểu được động tác của con chuột đồng mà thôi.
Hạng Thiếu Long cũng ngồi xuống, vỗ vào má y, dịu dàng nói: “Hãy ngoan ngoãn khai đi! Nếu chứng minh lời ngươi là thực, chúng ta đi một đoạn rồi thả ngươi mà thôi”.
Đằng Dực lạnh lùng nhìn y rồi trầm giọng nói: “Con chuột đồng này chạy đã mệt, lại đói sắp muốn ăn đây, ngươi hay là cứ chờ đến lúc ấy rồi hãy khai đi vậy!”
Kinh Tuấn cười nói: “Đến lúc ấy thì có lẽ đã trễ mất rồi, nếu ngươi có thể nói sớm, thì ngươi còn có thể sinh con và tiểu tiện được đấy”.
Thật ra không cần bọn họ dọa nạt, Đặng Giáp cũng đã bắt đầu hoảng sợ, kêu lên: “Tháo ra rồi hẵng nói!”
Khuất Đấu Kỳ lắc đầu, nói: “Ngươi không cần nói, thứ ấy sẽ vĩnh viễn ở trong ống trúc này”.
Tiêu Nguyệt Đàm lạnh lùng cười: “Còn không biết tranh thủ thời gian? Đồ ngốc!”
Bỗng nhiên không biết vì sao Đặng Giáp kêu thảm thiết: “Tiểu nhân khai, lần này phụng lệnh Thái tử, ối chao, mau rút ra”.
Hạng Thiếu Long biết y hoàn toàn gục ngã, nháy mắt với Đằng Dực, bảo y lấy con chuột đồng ra. Nói thực cả bản thân gã cũng rất sợ thứ này.
Đằng Dực lắc đầu quát: “Còn chưa nói!”
Đặng Giáp đành trả lời theo từng câu hỏi, kể hết mọi chuyện ra.
Tuy Đằng Dực lấy con chuột đồng ra, mặc dù trời lạnh lắm, Đặng Giáp vẫn cứ mồ hôi chảy ròng ròng, có thể thấy độc hình này lợi hại đến mức nào.
Lời khai của y, không những đã tiết lộ âm mưu của người Yên, mà còn giúp cho hai người Hạng Đằng hiểu rõ được ngày ấy ở Hàm Đan ai đã đột kích Long Dương quân.
Thì ra Thái tử Đan của nước Yên vì bị Liêm Pha vây khốn kinh thành, không cách nào giải vây được, nên đành đánh liều phái thủ hạ là Từ Dy Loạn dẫn ba ngàn dũng sĩ mở đường huyết, phá vòng vây, bí mật đột nhập vào biên giới nước Triệu, hy vọng có thể gây nhiễu loạn, khiến cho người Triệu tự động rút binh.
Vì thế trước tiên Gi*t Long Dương quân, chuyện này thất bại thì Gi*t vài người Tề để giá họa cho Điền Đan.
Kế này không thành lại sinh kế khác.
Thái tử Đan là kẻ giao lưu rộng rãi, mưu kế sâu xa, mua chuộc nhiều người ở các nước khác, lúc này biết Hạng Thiếu Long đi sứ nước Ngụy, lập tức thông báo cho Từ Dy Loạn, lệnh cho y tìm cách giả thành người Triệu Gi*t Hạng Thiếu Long.
Y biết rằng Hạng Thiếu Long đại diện cho Trang Tương vương, nếu gã bị Gi*t, người Tần làm sao ngồi yên không để ý đến, chỉ cần người Tần dùng binh với người Triệu, kinh sư người Yên sẽ được giải vây, chiêu này quả thật lợi hại.
Từ Dy Loạn cũng là hạng người túc trí đa mưu, lập các điểm canh gác trên đường Hạng Thiếu Long đến Ngụy, chờ đợi thời cơ.
Cuối cùng quyết định ngày mai khi bọn họ qua sông, thì giả thành quân Hàn thừa cơ đột kích. Lúc ấy Hạng Thiếu Long vượt sông không được, lại không dám đi sâu vào biên giới nước Hàn, chỉ đành quay sang biên giới nước Triệu, Từ Dy Loạn sẽ phục sẵn ở đó, dồn Hạng Thiếu Long vào chỗ ૮ɦếƭ, như thế âm mưu đã thành công.
Khi mọi người nghe đến chuyện này thì đều nhíu mày.
Những người Yên này hành hung ở đất người khác, hoàn toàn không hề e sợ, còn bọn họ thì không dám kinh động đến người Triệu và người Hàn, để tránh gây nhiều rắc rối, thật là đau đầu.
Lại thêm ngoài bọn Từ Dy Loạn, nói không chừng người của Dương Tuyền quân và người Hàn cấu kết với nhau đối phó bọn họ, bọn họ lại có một nghìn người, nếu đối phương có ý đột kích, mục tiêu rất rõ ràng như thế này, quả thực khó mà chạy thoát.
Còn bọn họ nếu xây thành đắp lũy để chống trả, thì sẽ trở thành con thú bị vây, kết quả là chẳng đi đâu được cả, thật là không ổn.
Bọn Hạng Thiếu Long ngồi trong trại bàn bạc một chốc, nhất thời chưa nghĩ ra được cách nào để ứng phó.
Khuất Đấu Kỳ đề nghị: “Giờ đây chúng ta đã biết người của Từ Dy Loạn trốn ở bờ đối diện, hay là cứ âm thầm vượt qua, nhờ đêm tối, tấn công chúng thì chúng sẽ trở tay không kịp”.
Tiêu Nguyệt Đàm nói: “Chuyện này thật là mạo hiểm, ta đã nghe tên của người này, rất biết dụng binh pháp, tất sẽ sai người bí mật giám sát chúng ta, còn chuyện Đặng Giáp thất tung, sẽ khiến cho y nghi ngờ, nhân số của đối phương lại nhiều hơn chúng ta ba lần, làm như thế thì chẳng khác nào đi nộp mạng”.
Lã Hùng mặt mũi tái mét, giọng run run hỏi: “Hay là chúng ta lập tức rời khỏi ngay trong đêm nay, chỉ để lại trại trống, đến khi người Yên phát giác thì đã đuổi theo không kịp nữa”.
Hạng Thiếu Long tuy khinh bỉ người này, nhưng thấy lời y quả là cách duy nhất, gật đầu nói: “Đi thì tất nhiên phải đi, nhưng đi như thế nào mới là khó tính, hơn một ngàn con người, dù cho hành động nhanh chóng, nhưng có vài cách trở, sớm muộn cũng bị bọn chúng đuổi theo kịp”.
Khuất Đấu Kỳ gật đầu nói: “Dù chúng ta tiến vào nước Triệu hay nước Hàn, cũng đều phải cẩn thận, phái trinh sát đi dò đường, để tránh vào Triệu Hàn, cho nên lộ tuyến phải vòng vèo, hành quân chậm chạp, bọn người tinh minh như Từ Dy Loạn, tất phải dễ dàng đuổi theo chúng ta”.
Lúc bấy giờ Đằng Dực mới lên tiếng: “Ta có một đề nghị, tức là phải xé lẻ ra, chia thành nhiều đường, như thế đối phương sẽ không biết đuổi theo nhóm nào, chúng ta sẽ dễ dàng trốn chạy hơn”.
Mọi người đều im lặng, hiểu lời y.
Hạng Thiếu Long quả quyết nói: “Đó là cách duy nhất, cứ quyết định như thế đi!”
Tuyết càng lúc càng rơi nặng hạt.