Trong xe ngựa, Triệu Nhã nằm phục trong lòng Hạng Thiếu Long, trông rất thê lương.
Hạng Thiếu Long ôm vai ả, dịu dàng nói: “Hãy bình tĩnh lại! Người ૮ɦếƭ không thể sống lại, chúng ta chỉ nên chuyển đau buồn thành sức mạnh, ứng phó những nguy cơ đang trùng trùng trước mặt!”
Triệu Nhã nói: “Bọn chúng ૮ɦếƭ thật là thảm, cả mặt mũi cũng không nhận ra, rốt cuộc đồng đảng của chúng là ai, tại sao lại biết bí đạo vào trong hoàng cung?”
Hạng Thiếu Long giật mình, chuyện này nếu truy ra nữa thì e rằng Tinh vương hậu cũng có phần trong đó, nhưng nếu không giải thích rõ ràng với Triệu Nhã, với trí thông minh của ả sau này sẽ phát giác ra mình có điều giấu diếm nên nói ra vai trò của Hàn Sấm trong vụ này.
Triệu Nhã nghe xong giận lắm, nói: “Sao chàng lại buông tha cho Hàn Sấm?”
Nhìn thấy ánh mắt đầy thù hận của ả, Hạng Thiếu Long thở dài, nói: “Ta đã hết cách rồi, chuyện này có lẽ cũng liên quan đến Tinh vương hậu, trong tình thế hiện nay, đối với nước Triệu có hại mà không lợi. Nếu Hàn, Triệu giao tranh thì sẽ có lợi cho Điền Đan và Lý Viên, Nhã nhi có hiểu cho lòng ta chăng? Đừng quên ta đã từng hứa rằng sẽ gúp vương huynh của nàng thoát qua ải này!”
Nghe rất có lý nên Triệu Nhã không hỏi nữa mà họ giọng nói: “Thiếu Long, thi*p hận vương huynh, ngoài bản thân và lợi ích của mình ra, y chẳng hề để ý đến chuyện gì khác nữa”.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ kẻ làm Hoàng đế e rằng rốt cuộc đều biến thành như thế, quyền lực tuyệt đối sẽ biến cho bất cứ người nào trở nên sa đọa tuyệt đối.
Nghĩ tới đây, bất đồ liên tưởng đến Tần Thủy Hoàng trong tương lai, trong lòng dâng lên một mỗi lo lắng không tên.
Thành Hàm Đan trải qua buổi sáng không hề yên tĩnh.
Đầu của bọn hung thủ bị chặt, toàn thành chấn động, khiến cho tiếng tăm Hạng Thiếu Long càng được đẩy cao hơn.
Mấy hôm nay bọn Hạng Thiếu Long đều bận rộn, lo lắng chuyện phòng thủ, thực ra là ngầm sắp xếp để bắt Triệu Mục về Hàm Dương, hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Thành Tư nhờ Quách Khai nói tốt cho nên được miễn tội phục lại nguyên chức. Hai kẻ này càng ghen tị với Hạng Thiếu Long hơn, đồng thời cũng lấy làm lạ vì sao Triệu Mục biết Hạng Thiếu Long có âm mưu mà vẫn chưa có bất cứ hành động gì.
Điền Đan và Lý Viên vì sự kiện Tín Lăng quân đều im hơi lặng tiếng, khiến cho không ai biết bọn chúng đang có chủ ý gì.
Hàn Sấm thì càng ẩn thân kín hơn, ít ra ngoài, không dám đòi hai chị em Điền Trinh, Điền Phụng với Hạng Thiếu Long nữa, tránh cho Hạng Thiếu Long một nỗi phiền toái.
Long Dương quân thì quyết định quay về Đại Lương.
Hiếu Thành vương chọn ngày bày yến trong cung để đưa tiễn Long Dương quân.
Ba ngày trước khi cử hành buổi yến, Triệu Mục sai người đi tìm Hạng Thiếu Long, Hạng Thiếu Long trong lòng biết rõ là chuyện gì, đến hầu phủ gặp Triệu Mục.
Tên gian tặc ấy đưa Hạng Thiếu Long vào trong mật thất, vui vẻ nói: “Biện pháp hiệu trung thư của ngươi thật hiệu quả, lập tức có thể thử được ai trung thành với bổn hầu, kẻ nào là hạng tiểu nhân dao động, thuận gió bẻ đà”.
Hạng Thiếu Long nói: “Hầu gia hãy mau đưa tên những kẻ xem ra không chịu ký vào thư hiệu trung cho tiểu nhân để tiểu nhân đưa cho Hiếu Thành vương trừng trị bọn chúng”.
Triệu Mục móc ra một danh sách, trải trên bàn cười nói: “Ý nghĩ của ngươi thật hợp với bổn hầu, nào! Ta đã chuẩn bị cả rồi”.
Hạng Thiếu Long nhìn kỹ lại, chỉ thấy ghi hơn mười cái tên, Thành Tư cũng ở trong số đó, ngoài ra là những tướng lĩnh, đại thần có địa vị trong thành.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Thành Tư chẳng phải là người của Quách Khai sao? Tại sao lại xuất hiện trong danh sách này, lẽ nào là...”.
Triệu Mục hai mắt quắc lên: “Tên tiểu tử vong ơn bội nghĩa này, lúc đầu nếu không phải nhờ ta y làm sao đủ tư cách ngồi lên cái chỗ đại đầu lĩnh của cấm vệ quân? Tốt nhất ngươi hãy nhân lúc Hiếu Thành vương bất mãn với y mà lật nhào y luôn thể”.
Y nói như vậy, Hạng Thiếu Long lập tức hiểu rõ Thành Tư vốn không phải là người của y, chỉ là muốn mượn đao Gi*t người để người của y có thể thay thế cho chỗ của Thành Tư.
Từ đó mà suy luận, ai có cơ hội nắm giữ cấm vệ quân nhiều nhất, có lẽ kẻ ấy là đồng đảng của Triệu Mục.
Triệu Mục cười nói: “Dù cho lật không được y, chúng ta cũng chẳng có tổn thất gì”. Rồi trầm giọng nói: “Hiếu Thành vương quả thật đã gọi Lý Mục về, y đang xuất lãnh hơn hai mươi vạn tinh binh trên đường quay về, trong vòng bảy ngày nữa sẽ đến Hàm Đan. Hừ! Chẳng qua y quay về cũng chỉ nạp mạng, bởi vì Hiếu Thành vương chẳng còn có thể sống được bao nhiêu ngày nữa”.
Hạng Thiếu Long trong lòng mừng thầm, biết Triệu Mục đã định ra kế hoạch đoạt ngôi vua, giả vờ vui mừng nói: “Tiểu nhân đã chuẩn bị ổn thỏa, Hầu gia định khi nào thì ra tay?”
Cơ mặt Triệu Mục máy động, vết sẹo trên mặt như một con độc xà, hai mắt lạnh lùng, nói: “Buổi tống tiễn Long Dương quân vào ba ngày sau tất cả đại thần tướng lĩnh đều tập trung trong cung, đó chính là thời cơ tốt nhất”.
Lúc này cả Hạng Thiếu Long cũng không hiểu, ngạc nhiên nói: “Nhưng lúc đó chẳng phải trong cung sẽ bảo vệ nghiêm ngặt hơn hay sao, chúng ta làm gì có cơ hội?”
Triệu Mục nở nụ cười, gằn giọng nói: “Chỉ cần ngươi tìm cách đưa bọn tướng lĩnh thủ thành trung thành với Hiếu Thành vương ra khỏi cung rồi thay vào người của chúng ta, lúc ấy lực lượng phòng thủ đã rơi vào tay chúng ta, Hàm Đan chẳng phải đã trở thành miếng thịt trong thớt tùy cho chúng ta cắt xẻo hay sao?”
Hạng Thiếu Long trầm giọng nói: “Hầu gia có thể nói rõ hơn không?”
Triệu Mục gật đầu nói: “Kẻ giúp đỡ chúng ta vẫn là tên tiểu tặc Hạng Thiếu Long, ta đã bố trí dấu vết cho thấy y vào thành, lúc ấy không cần ngươi nhắc, Hiếu Thành vương cũng sẽ sai ngươi truy tìm tên tiểu tặc ấy, ngươi có thể điều động tất cả binh lính, thừa thế bao vây hoàng cung, một mặt mở cửa thành cho đại quân của Điền Đan kéo vào, lúc ấy còn sợ gì hơn một vạn cấm vệ quân ấy nữa, huống hồ chi trong cấm vệ quân còn có người của ta”.
Hạng Thiếu Long nhíu mày nói: “Như thế chẳng phải làm mạnh quá hay sao?
Hình như không giống với ý nguyện của Hầu gia lắm?” Rồi hạ giọng nói: “Hầu gia quả thật tin tưởng người Tề đến thế sao?”
Triệu Mục có vẻ không vui nói: “Bổn hầu tự biết sắp xếp, chỉ cần ngươi có thể nắm được binh quyền trong thành Hàm Đan, nghe chỉ thị của ta, ba ngày sau chính là lúc Hiếu Thành vương chầu trời. Tất cả những chuyện khác không cần ngươi nhọc lòng, xong chuyện ta bảo đảm ngươi sẽ trở thành thống soái ba quân của nước Triệu, vinh hoa phú quý, sẽ được hưởng hết”.
Hạng Thiếu Long biết sự việc không đơn giản như y nói, nhưng cũng biết nếu hỏi dấn tới nữa sẽ khiến cho y nghi ngờ, nên ngoan ngoãn nghe theo rồi cáo từ, lập tức vào cung gặp Triệu vương.
Hiếu Thành vương tiếp kiến gã trong nội cung, Hạng Thiếu Long sợ trong bọn thị vệ có người của bọn Triệu Mục nên đưa mắt, Hiếu Thành vương hiểu ý, cùng gã bước vào ngự hoa viên, bọn thị vệ chỉ đứng từ xa canh gác.
Hiếu Thành vương nghe Hạng Thiếu Long bẩm cáo xong thì thở dài nói: “Đến ngày nay quả nhân mới biết hai người Lý Mục và Liêm Pha trung thành và quan trọng với Đại Triệu chúng ta biết dường nào. Trừ Triệu Mục và gian đảng của y xong, Đại Triệu của chúng ta trong có Quách Khai và Đổng khanh, ngoài có Lý Mục và Liêm Pha, nào sợ không thể trùng hưng, lại thêm có Lỗ Công bí lục trong tay, chuyện thống nhất thiên hạ cũng có thể thấy được, Đổng khanh hãy làm tốt công việc của mình, quả nhân tuyệt không quên công lao của khanh đâu”.
Đối với Hiếu Thành vương, nói ra những lời này thì cũng đã là thật lòng lắm rồi. Nếu Hiếu Thành vương có thể cảm thấy được lần này không thể như ngày trước, nước Triệu giả sử qua được một ngày, quả thật là có hy vọng trùng hưng.
Nhưng Hạng Thiếu Long thì trong lòng dâng lên một cảm giác bất an. Có lẽ không hợp với hành vi vong ơn bội nghĩa trước nay của Hiếu Thành vương, khiến cho gã cảm giác bất ngờ.
Nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của Hiếu Thành vương, Hạng Thiếu Long trầm giọng nói: “Nếu Thành tướng quân bị miễn chức, Đại vương sẽ dùng kẻ nào?”
Hiếu Thành vương nhất thời không hiểu ý, nhíu mày nói: “Đổng tướng quân cớ gì nóng lòng muốn biết?”
Hạng Thiếu Long nói: “Triệu Mục thủy chung vẫn không tin tưởng hạ thần, có rất nhiều chuyện giấu diếm hạ thần, hạ thần thấy y nắm chắc như vậy, nhất định là trong tướng lĩnh cấm vệ có kẻ trung thành với y, nếu Thành tướng quân bị miễn chức, tên đồng đảng ấy của Triệu Mục rất có thể thay thế cho vị trí của Thành tướng quân”.
Hiếu Thành vương lắc đầu cười: “Đó chỉ là ý nghĩ một bên của Triệu Mục, sự thật là quả nhân nhất thời nghĩ chưa ra sẽ giao cho ai. Nhân tuyển thì có mấy người, quả nhân không tin bọn chúng đều đã đầu khảo cho tên gian tặc ấy”.
Hạng Thiếu Long trong lòng nghĩ ra một kế, nói: “Giả sử Thành tướng quân xảy ra chuyện, trong tình thế hiện nay, Đại vương tất sẽ sai người tạm thời thống lãnh cấm vệ quân, vậy trong lòng Đại vương kẻ ấy là ai?”
Cấm vệ của hoàng cung do thống lãnh cấm vệ quân chỉ huy, ở phía dưới có mười viên ngự tiền đới binh vệ, phân chia nhau thống lãnh mười quân cấm cung, mỗi quân có một ngàn năm trăm người, bọn này chuyên bảo vệ cho sự an toàn của Triệu vương, thân thủ cao hơn hẳn bọn sĩ tốt giữ thành.
Trong tình huống thông thường, nếu thống lãnh cấm vệ quân không làm tốt nhiệm vụ thì sẽ chọn từ trong bọn đới binh vệ ra một người giỏi nhất để thay thế.
Hiếu Thành vương suy nghĩ một hồi rồi chép miệng nói: “Chuyện này nhất thời không thể quyết định được”.
Hạng Thiếu Long biết rõ tính cách thiếu cương quyết của y, không hỏi rõ, nói: “Xem ra nếu không thể có thư hiệu trung trong tay, sẽ không biết được âm mưu của Triệu Mục, chuyện này cứ giao cho hạ thần, Đại vương cứ yên tâm”.
Hiếu Thành vương rất tin tưởng vào gã, nói: “Ngày mai quả nhân sẽ đưa một nửa tấm binh phù cho ngươi, đề tùy ý ngươi điều động binh mã”. Dừng lại một chốc rồi nói tiếp: “Nếu Điền Đan quả thật có tham gia vào cuộc phản loạn này, quả nhân cũng thừa cơ Gi*t phăng y đi, Đổng khanh có thể làm được điều này chăng?”
Hạng Thiếu Long trầm giọng nói: “Đại vương có nghĩ đến hậu quả chăng?”
Hiếu Thành vương thở dài: “Chuyện này quả nhân đã nghĩ rất lâu, nước Tề nếu không có Điền Đan, cũng giống như cọp không nanh vuốt, vấn đề là kẻ này không dễ đối phó nên mới hỏi ý kiến của Đổng khanh”.
Nhìn dáng vẻ của y, Hạng Thiếu Long nghiến răng nói: “Chuyện này cứ giao cho hạ thần! Hạ thần có thỉnh cầu mong Đại vương chấp nhận”.
Hiếu Thành vương nói: “Đổng khanh cứ nói!”
Hạng Thiếu Long nói: “Chuyện đói phó với Triệu Mục, xin Đại vương đừng nói với bất cứ kẻ nào, cả Quách đại phu cũng vậy”.
Hiếu Thành vương ngạc nhiên lắm, nói với vẻ không vui: “Đổng khanh phải chăng cũng nghi ngờ Quách đại phu?”
Hạng Thiếu Long nói: “Một ngày chưa có được thư hiệu trung, chúng ta khó mà xác định kẻ nào là gian đảng, nói không chừng thủ hạ của Quách đại phu cũng có người của Triệu Mục, trong thời khắc quan trọng này, sai một ly là đi một dặm, cẩn thận vẫn tốt hơn”.
Hiếu Thành vương suy nghĩ một lát rồi gật đầu. Lại bàn bạc hồi lâu rồi Hạng Thiếu Long mới quay về trạm chỉ huy, tìm Đằng Dực kể hết mọi sự.
Vẻ mặt Đằng Dực nghiêm trọng, lát sau mới nói: “Triệu Mục bắt đầu nghi ngờ đệ. Đệ thật lợi hại, nhất là chuyện ςướק lại Lỗ Công bí lục, nếu ta là Triệu Mục cũng sẽ đề phòng”.
Hạng Thiếu Long cười khổ não nói: “Không những Triệu Mục vì chuyện này mà nghi ngờ đệ, theo đệ thấy vấn đề lớn nhất là chúng ta đã vô tình thu được lợi ích nhờ cái ૮ɦếƭ của Nhạc Thừa, lại có Quách Khai giở trò nên giờ đây chúng ta từ chỗ tối đã ra chỗ sáng, thật là bất lợi”.
Đằng Dực hỏi: “Tại sao?”
Hạng Thiếu Long mỉm cười giải thích rồi nói: “Giờ đây phải tìm cách đoạt lấy thư hiệu trung thì mới biết được Triệu Mục đã sắp xếp thế nào, đệ thấy tên gian tặc ấy nhất định sẽ sai chúng ta đi tiên phong, còn y thì rung đùi hưởng lợi. Đệ phải đi tìm Điền Đan!”
Đằng Dực nói: “Vạn lần đừng làm thế, ta thấy Điền Đan cũng hoài nghi đệ, đệ đến như thế này nói không chừng sẽ lộ sơ hở. Nếu y hỏi chuyện Lỗ Công bí lục đệ sẽ trả lời như thế nào? Y không phải là Hiếu Thành vương, không dễ dàng tin đệ đâu. Huống chi chỉ có trời mới biết y và Hàn Sấm có quan hệ gì. Lại còn có cả Lý Viên, gần đây chúng ta đang bỏ sót y”.
Hạng Thiếu Long nghe xong mà lòng ngổn ngang trăm mối, bỗng có thuộc hạ vào báo Long Dương quân đến tìm gã.
Hạng Thiếu Long cười khổ nói: “Giờ đây người đáng tin nhất có lẽ cũng chỉ là tên bán nam bán nữ này”. Nói xong thì ra chính đường tiếp kiến Long Dương quân.
Phất tay cho bọn tùy tùng lui xuống, hai người ngồi ở một góc, lặng lẽ không nói.
Long Dương quân tinh thần đã khỏe hơn nhiều, thần thái không có gì khác so với trước, đã quay về vẻ tự tin lúc ban đầu, nhìn gã đầy tình ý rồi dịu dàng nói: “Sáng nay Lý Viên đến tìm bổn quân, bảo rằng chỉ cần ta chịu liên thủ ép Hiếu Thành vương rút binh ra khỏi nước Yên, chuyện hợp tung sẽ thành, nếu không Tề, Sở sẽ động binh với nước Triệu. Hừ! Y cũng ngông cuồng lắm, mới làm được quốc cửu gia có mấy ngày mà đã xem mình là đại diện của Sở vương”.
Hạng Thiếu Long nói: “Nếu Tề, Sở đối phó với chúng ta, nước Ngụy có xuất binh giúp đỡ chăng?”
Long Dương quân mỉm cười: “Đổng huynh tuy trí sâu như biển, nhưng vẫn còn có điều chưa biết, hạng gian nhân như Lý Viên, nói một đằng nhưng làm một nẻo, y nói như thế chẳng qua là che đậy âm mưu lớn hơn, huynh tốt nhất hãy bảo Hiếu Thành vương đề phòng. Chao ôi! Nô gia thật lo lắng cho Đổng huynh!”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Quân thượng cớ sao nói lời này?”
Long Dương quân chép miệng: “Bổn quân biết Đổng huynh có thể ngồi vào chiếc ghế thành thủ, Tinh vương hậu cũng giúp đỡ khá nhiều. Nhưng ta cũng nhắc nhở Đổng huynh rằng nữ nhân này rất lợi hại, có thể dễ dàng đưa người ta vào chỗ ૮ɦếƭ. Ngày trước Tín Lăng quân ở Hàm Đan cũng đã từng gần gũi với mụ ta. Giờ đây Đổng huynh có lợi cho mụ ta, mụ ta đương nhiên sẽ coi trọng Đổng huynh. Đến khi Đổng huynh không còn giá trị lợi dụng thì xem mụ ta sẽ đối phó với Đổng huynh như thế nào đây?”
Hạng Thiếu Long thầm lo lắng, quả thật gã cũng không yên tâm về chuyện của Tinh vương hậu. Giờ đây nghĩ lại, mụ quả thật không đơn giản. Trong cuộc đấu tranh trước mắt, dù là bên nào thắng, kẻ có lợi vẫn là mụ ta. Vấn đề là một ngày còn Liêm Pha, Lý Mục, sẽ không ai dám động đến mụ.
Hạng Thiế Long đặt mình vào vị trí Tinh vương hậu, cũng hận không có người thay mình trừ đi gã trượng phu hữu danh vô thực này để cho đứa con của mình ngồi lên vương vị, còn mình thì sẽ đứng đằng sau thao túng tất cả, buông rèm nghe chính sự. Lúc ấy sẽ trọng dụng Liêm Pha và Lý Mục, địa vị sẽ càng vững như Thái Sơn.
Đột nhiên gã hiểu ra sự quan trọng của mình, chỉ có gã mới có thể giúp mụ ta khống chế Triệu Mục và chống lại các thế lực Tề, Sở.
Nghĩ tới đây một đôi tay mềm mại đặt lên tay gã.
Hạng Thiếu Long giật mình, nhìn sang Long Dương quân chỉ thấy ánh mắt y nhìn mình đầy dịu dàng, miệng chân thành nói: “Hãy rời Hàm Đan! Nếu không Đổng huynh sẽ ૮ɦếƭ không chỗ chôn thân, dù ai ngồi lên ngai vua của nước Triệu, rốt cuộc cũng sẽ đưa huynh vào chỗ ૮ɦếƭ”.
Hạng Thiếu Long cố nén chịu, quả quyết lắc đầu: “Đổng mỗ đã không còn nghĩ đến chuyện sống ૮ɦếƭ nữa, nhất là trong lúc tồn vong của quốc gia, càng không thể né tránh không màng đến, nếu không nửa đời còn lại sẽ khó mà yên lòng, cũng sẽ hổ thẹn với vong hồn tiên phụ trên trời”.
Long Dương quân thấy gã kiên quyết như thế, rút tay lại, thở dài rồi dịu dàng nói: “Đổng huynh quả thật là anh hùng, nô gia không ép nữa, nếu có một ngày Đổng huynh không chịu đựng được nữa, xin hãy nhớ rằng có nô gia đang đợi ở Đại Lương”.
Ngừng một lát rồi nói tiếp: “Tinh vương hậu và Quách Khai tuy bất đồng ý kiến về chuyện chiếc ghế thành thủ, nhưng hai người này thủy chung vẫn vì lợi ích mà cấu kết lẫn nhau, Đổng huynh hãy cẩn thận!”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên, vô số ý nghĩ lướt qua trong đầu, đồng thời thầm trách mình sơ sót, không kịp thời nhận ra thủ đoạn của Tinh vương hậu.
Long Dương quân đứng dậy cáo từ.
Hạng Thiếu Long hơi cảm động, ân cần đưa y ra cửa.
Trong khoảng khắc, gã biết cần phải đặt lại sách lược, nếu không đừng hòng có mạng rời khỏi Hàm Đan, chứ đừng nói đến chuyện bắt sống Triệu Mục.