Tầm Tần ký - Hồi 099

Tác giả: Vô Danh


Khi mọi người nhập tiệc, Hạng Thiếu Long nhớ lại lời của Kỷ Yên Nhiên, càng lúc càng thấy không ổn nên lẻn ra ngoài tìm Ô Quả.
Lúc ấy Ô Quả đang đứng nói chuyện cùng bọn tùy tùng ngoài quảng trường, thấy Hạng Thiếu Long thì giật mình đến bên gã, hạ giọng nói: “Sao tam gia bỏ đi nhanh như thế?”
Hạng Thiếu Long trầm giọng nói: “Lập tức thông báo với nhị gia, Tín Lăng quân đã phái cao thủ đến Hàm Đan, rất có thể đêm nay sẽ vào cung đánh cắp Lỗ Công bí lục, bảo bọn họ phải tìm cách phòng bị”.
Ô Quả gãi đầu nói: “Cấm vệ quân và bọn thành vệ chúng ta phân chia ranh giới rõ ràng, trừ phi có lệnh của Hiếu Thành vương, nếu không chúng ta chẳng thể nào bước vào hoàng cung”.
Hạng Thiếu Long cũng biết thế, nên nói: “Vậy cứ bảo nhị gia tìm cách sai người giám sát hoàng cung, nếu có kẻ đáng nghi thì phải theo dõi xem bọn chúng ở đâu. Nên sử dụng người của chúng ta, hãy để ý những nơi như lối ra của địa đạo, không chừng Tín Lăng quân có cách vào bí đạo của hoàng cung, nói không chừng bọn chúng cũng có nội ứng ở đây”.
Ô Quả nhận lệnh rồi quay ra.
Hạng Thiếu Long thở phào, quay trở lại nội sảnh.
Bỗng nhiên bên phải có tiếng gọi của một mỹ nữ: “Đổng tiên sinh xin dừng bước”.
Hạng Thiếu Long nghe thanh âm này cũng quen tai lắm, ngạc nhiên nhìn sang.
Quách Tú Nhi mặc bộ hồng bào, bên cạnh có tám nô tỳ, từ con đường đá bên phải bước tới, rõ ràng là đang vào sảnh đường để dự lễ đính hôn.
Hạng Thiếu Long ngừng lại, chúc mừng nàng với vẻ hơi thiếu tự nhiên.
Quách Tú Nhi thản nhiên trả lễ rồi quay sang bọn nữ tỳ nói: “Ta có mấy câu cần nói với Đổng tiên sinh, các ngươi lui qua một bên”.
Tám nữ tỳ đều rất ngạc nhiên, tránh ra xa.
Quách Tú Nhi nhìn Hạng Thiếu Long, ánh mắt rất buồn, chép miệng nói: “Lệnh cha khó cãi, Tú Nhi không còn cách chọn lựa, tiên sinh có hiểu ý Tú Nhi chăng?”
Hạng Thiếu Long không ngờ nàng thẳng thắn như thế, ngẩn người một chốc không biết trả lời thế nào mới phải.
Dù hai người hoàn toàn không có trở ngại, vì mối hận thù giữa hai nhà Ô, Quách, gã cũng không thể kết hợp với Quách Tú Nhi.
Quách Tú Nhi buồn rầu mỉm cười, xoay người, khi quay lại, trong tay Quách Tú Nhi có một chiếc khuyên tai, nàng bước tới phía trước rồi dúi vào tay gã, nói: “Quách Tú Nhi không thể hiến thân cho tiên sinh, nên dùng khuyên tai ngọc này thay thế, nếu tiên sinh có chút tình ý với Tú Nhi, xin hãy giữ trong người, Tú Nhi ૮ɦếƭ cũng không hối hận!”
Nói xong thì quay đi, cúi đầu bước vội vào nhà trong, bọn nô tỳ vội vàng đuổi theo.
Hạng Thiếu Long nắm chặt chiếc khuyên tai vẫn còn hơi ấm, trong lòng dâng lên một nỗi xao xuyến.
Gã đưa tay mở ra xem. Thì ra đó là một chiếc khuyên tai bằng ngọc, có khắc hình chim phượng, nếu đem về thế kỷ hai mươi mốt bán đấu giá đảm bảo có thể sống hết đời.
Nghĩ tới đây, không khỏi tự mắng bản thân.
Người ta đã tình thâm nghĩa trọng đối với mình, mà bản thân gã lại có những ý nghĩ hoang đàng, lắc đầu cười khổ rồi đeo chiếc khuyên tai ấy vào trong cổ, bước vào đại sảnh.
Trong đại sảnh không khí rất náo nhiệt, hàng trăm nữ tỳ nam bộc đang rót rượu thêm thức ăn cho khách khứa.
Đối diện với cửa lớn của nội sảnh là bốn chiếu tiệc.
Chiếu thứ nhất là phu phụ Quách Tùng và Lý Viên, Quách Tú Nhi, ba chiếu kia là những khách chính như Tinh vương hậu, Điền Đan, Long Dương quân, Hàn Sấm, Cơ Trọng. Còn những khách khác thì được sắp xếp ngồi hai bên, tất cả có ba lớp, mỗi chiếu có bốn người, ở giữa là một khoảng trống, đó là chỗ dàng cho bọn ca vũ biểu diễn.
Đội nhạc sư ngồi hai bên cửa, khi tiếng nhạc tấu lên, không khí càng náo nhiệt.
Hạng Thiếu Long nhân lúc mọi người đang tập trung chú ý đến Quách Tú Nhi thì bước ra phía trước, trong lòng thầm kêu khổ, không biết nên ngồi ở nơi nào đây?
Thời đại này rất coi trọng thân phận địa vị, không thể ngồi bừa chỗ nào cũng được.
May mà Cao Bạch bước đến nói: “Nhã phu nhân đã sớm căn dặn tiểu nhân, muốn ngồi cùng chiếu với Đổng tướng quân, mời tướng quân theo tiểu nhân”.
Hạng Thiếu Long lập tức cảm thấy khó nghĩ, nếu ngồi cùng với Triệu Mục, Kỷ Yên Nhiên và Triệu Chi tất nhiên sẽ chẳng nói được gì, nhưng ngồi cùng Triệu Nhã hai người sẽ trách gã thiên vị, nhưng cũng đánh liều bước theo Cao Bạch.
Trong đám khách ấy, vẫn có nhiều người lần đầu tiên gặp được nhân vật ngồi lên chiếc ghế thành thủ nên đều đưa mắt nhìn theo gã.
Bọn nữ nhân đều ngây ngất trước dáng vẻ cao to, bước đi như hổ của gã.
Nhưng lúc này Hạng Thiếu Long đang rất lo lắng, chỉ biết đi theo Cao Bạch.
Cao Bạch ngừng lại, cúi người nói: “Tướng quân, xin mời ngồi”.
Hạng Thiếu Long định thần nhìn, chỉ thấy ba mỹ nữ đang nhìn gã bằng ánh mắt khác nhau.
Thì ra Triệu Nhã, Kỷ Yên Nhiên, Triệu Chi đều ngồi ở chiếu thứ hai thuộc hàng thứ nhất, chiếu đầu là Triệu Mục, Quách Khai, Thành Tư và Trâu Diễn.
Hạng Thiếu Long mừng thầm, ngầm khen Triệu Nhã suy nghĩ chu đáo, ngồi ở bên cạnh Triệu Chi, đó cũng chính là chỗ thông minh của ả, nếu như ngồi giữa hai nữ nhân nào, đều sẽ có người bị lạnh nhạt, nhưng được xếp ngồi ở cuối chiếu thì rõ ràng gã đã tôn trọng ba thiếu nữ kia.
Nhất thời nam thì lấy làm ngưỡng mộ vì gã được ngồi với ba nữ nhân, nữ thì hy vọng có thể thay thế ba nữ nhân kia được gần gũi nhân vật truyền kỳ này.
Tiếng nhạc vừa dứt thì lại nổi lên nữa, một nhóm ca cơ xinh đẹp hơn trăm người tập trung ở giữa sảnh đường.
Triệu Chi ghé tai gã nói: “Yên Nhiên tỷ bảo thi*p hỏi chàng đã chuồn đi đâu?”
Hạng Thiếu Long cười gượng nói: “Đi nhà xí không được sao?”
Triệu Chi lại nghiêng sang phía Kỷ Yên Nhiên, rồi ghé sang hỏi: “Đi nhà xí mà lâu đến thế sao?”
Hạng Thiếu Long buồn cười lắm, cố nén lại rồi nói: “Chi Chi đã biến thành ống truyền thanh lúc nào, bảo với nàng bất cứ chuyện gì dù lớn dù nhỏ, cả trời cao kia cũng chẳng quản nổi ta”.
Triệu Chi cười khúc khích rồi quay sang truyền lại lời ấy.
Triệu Nhã và Kỷ Yên Nhiên nghe xong đều cười, lát sau Triệu Chi lại hớn hở quay sang Hạng Thiếu Long nói: “Lần này phu nhân hỏi, Quách Tú Nhi và chàng người trước kẻ sau bước vào, vẻ mặt lại khác lạ, phải chăng là chàng đã ςướק ngọc trộm hương, cắm sừng lên đầu Lý Viên?”
Hạng Thiếu Long thầm kêu lợi hại, đương nhiên là phải phủ nhận ngay.
May mà lúc ấy tiếng nhạc đã dừng, cuộc đùa bỡn ấy mới dừng lại.
Quách Tùng đứng dậy tuyên bố gả Quách Tú Nhi cho Lý Viên, nhưng hôn lễ lại chính thức cử hành ở nước Sở, sau đó thì nâng chén cạn với khách khứa, không khí rất tưng bừng.
Hạng Thiếu Long quan sát vẻ mặt Quách Tú Nhi, thấy dáng vẻ của nàng rất cam chịu, trong lòng cảm thấy xúc động.
Nếu không có mình xen vào, Quách Tú Nhi không có cảm giác như thế, bởi vì Lý Viên quả thực là một đấng trượng phu lý tưởng của bọn nữ nhân.
Đối với giới quyền quý trong thời Chiến Quốc, chuyện cưới gả là trò chơi chính trị, càng là những nữ tử có thân phận thì càng như thế.
Nghĩ sâu xa hơn, Ô Ứng Nguyên gả con gái cho mình, chẳng qua đó chỉ là thủ đoạn lôi kéo, chỉ là vừa khéo Ô Đình Phương thương yêu mình nên mới không xảy ra bi kịch.
Trong lòng đầy cảm xúc nên uống thêm hai chén.
Triệu Chi rỉ tai gã nói: “Chi Chi hận không lập tức phanh thây Điền Đan thành muôn đoạn, nhưng người ta không gấp, bởi vì biết Đổng gia nhất định sẽ làm chủ cho Chi Chi đó mà”.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ nàng đã quá coi trọng Hạng mỗ rồi, dịu dàng nói: “Nghĩ đến chuyện vui vẻ hơn không được sao?”
Triệu Chi không biết nghĩ đến chuyện gì, đỏ mặt, hạ giọng nói: “Chi Chi nghe lời căn dặn của Đổng gia!”
Hạng Thiếu Long chưng hửng.
Triệu Chi và Quách Tú Nhi không hề khác nhau, đều cảm thấy nam nhân là kẻ làm chủ, không bao giờ làm theo ý mình, thật là ngoan ngoãn.
Điều khác nhau là Triệu Chi còn may mắn hơn Quách Tú Nhi.
Ở một góc độ nào đó, Thiện Nhu và Kỷ Yên Nhiên đều là những nữ nhân đi ngược lại với thói tục của thời đại này, cũng giống như Mặc Tử, phản đối quyền lực và sự xa hoa với lễ giáo không cần thiết.
Mặc Tử rốt cuộc vẫn là nam nhân, nên có thể để lại tiếng thơm muôn đời.
Kỷ Yên Nhiên dù cho tư tưởng có ưu việt đến đâu thì điều người ta chú ý đến nàng cũng chỉ là sắc đẹp.
Vì Quách Tú Nhi bị ép gả cho Lý Viên nên khiến cho Hạng Thiếu Long trong lòng nghĩ ngợi nhiều, lúc ấy, tiếng bước chân rầm rập khiến cho Hạng Thiếu Long bừng tỉnh.
Cả đại sảnh im phăng phắc, mọi người đều nhìn tên Triệu binh đang lao vào đại sảnh, y va phải một ả nữ tỳ đang bưng thức ăn, nhìn thấy Hạng Thiếu Long thì vội vàng lao đến trước mặt gã, quỳ xuống bẩm cáo: “Đổng tướng quân, không xong rồi, hoàng cung bốc lửa!”
Mọi người đều chưng hửng.
Cuối cùng cơn hỏa hoạn cũng được dập tắt, hành cung của Nhã phu nhân bị cháy trụi, chỉ còn lại ba mươi thi thể cháy đen, có cả bọn Tiểu Siêu, trong đó có hơn mười tên cấm vệ quân, nhưng không ai chạy thoát, trên người đầy vết kiếm và vết tên bắn.
Triệu Nhã khóc lóc thê thảm.
Khi Hạng Thiếu Long vội vàng chạy đến, bọn cấm vệ đã tra xét cả hoàng cung nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của kẻ địch, chỉ thấy một địa đạo gần hành cung có dấu vết của người xông vào, bốn tên cấm vệ quân đang giữ nơi ấy đều bị Ϧóþ ૮ɦếƭ.
Vẻ mặt của Thành Tư càng khó coi hơn Hiếu Thành vương, y vốn là đầu lĩnh cấm vệ, xảy ra chuyện này, trách nhiệm tự nhiên rơi vào y, nặng thì bị chém đầu, nhẹ thì bị cách chức.
Hiếu Thành vương giận đến nỗi run hai tay, chửi mắng ỏm tỏi. Bọn cấm vệ sợ hãi đều quỳ mọp xuống chịu trận. Hạng Thiếu Long nhớ đến bọn Tiểu Siêu, lòng như rướm máu. Hơn mười văn quan võ tướng đều đứng lặng nhìn thảm cảnh ấy.
Hạng Thiếu Long trong lòng dâng lên ngọn lửa báo thù, đối phương ngay cả bọn Tiểu Siêu cũng chẳng tha, tất nhiên trong lòng có ý báo thù, nếu không ςướק bí lục thì cũng đủ, cần gì phải Gi*t người phóng hỏa.
Đằng Dực lúc này đến bên Hạng Thiếu Long, kéo nhẹ gã, tỏ ý có lời muốn nói.
Hạng Thiếu Long ra nơi vắng người, Đằng Dực nói: “Đã tìm ra bọn hung đồ ấy, chúng đang nấp tại hành quán của Hàn Sấm”.
Hạng Thiếu Long giật mình hỏi: “Cái gì?”
Đằng Dực nói với vẻ khẳng định: “Không sai đâu, Tiểu Tuấn thân chinh theo dõi bọn chúng, thấy bọn chúng lẩn vào hành quán của Hàn Sấm, giờ đây vẫn đang theo dõi, đảm bảo bọn chúng có cánh cũng không thoát nổi”.
Ý nghĩ trong đầu Hạng Thiếu Long lướt qua nhanh như điện chớp, nhớ lại đại kế hợp nhất Tam Tấn, người đã nghĩ ra điều này, Bình Nguyên quân nước Triệu thì đã ૮ɦếƭ, giờ đây chỉ còn lại Tín Lăng quân của nước Ngụy, Vô Kỵ, còn có một người khác chính là trưởng bối của Hàn Sấm, bởi vì Hàn Sấm dù tuổi tác hay danh vọng cũng không đủ sức làm chuyện này.
Một bức tranh rõ ràng bắt đầu hiện dần trong đầu gã.
Vì Bình Nguyên quân đã ૮ɦếƭ, nước Triệu không còn ai thúc đẩy cho kế hoạch này, chỉ còn hai nước Ngụy, Hàn vẫn đang âm thầm thực hiện giấc mơ ấy.
Đó chính là nguyên nhân mà Hàn Sấm ngầm chứa chấp người của Tín Lăng quân.
Nếu bọn người của Tín Lăng quân không ra tay độc ác như thế, nói không chừng Hạng Thiếu Long sẽ tha cho bọn chúng, bởi vì gã không hề coi Lỗ Công bí lục vào đâu cả. Nhưng giờ đây bọn chúng đã gây nên mối huyết thù, nên gã không thể thương lượng được.
Bỗng nhiên nghe Hiếu Thành vương quát lớn: “Đổng Khuông ở đâu?”
Hạng Thiếu Long nói: “Lập tức triệu tập mọi người, chuẩn bị hành động”.
Rồi sải bước về phía Hiếu Thành vương.
Lúc bấy giờ, Triệu Mục, Điền Đan, Long Dương quân, Hàn Sấm, Cơ Trọng, Tinh vương hậu, Lý Viên, đều đã đến, ai nấy đều lặng yên xem Hiếu Thành vương xử lý thế nào.
Hiếu Thành vương quắc mắt nhìn Hạng Thiếu Long, quát lớn: “Ngươi làm thành thủ thế nào mà để kẻ địch lẻn vào cũng chẳng biết?”
Ba người Lý Viên, Quách Khai, Cơ Trọng đều lộ vẻ vui mừng. Còn ngược lại Hàn Sấm thì cúi đầu, rõ ràng cả y cũng không biết người của Tín Lăng quân lại tàn độc đến thế, liên lụy đến Hạng Thiếu Long. Tinh vương hậu thì mặt mày rầu rĩ, đứng một bên Hiếu Thành vương im lặng không nói.
Hạng Thiếu Long đưa mắt nhìn quanh, đều thấy rõ phản ứng của từng người một.
Gã không quỳ mọp xuống như bọn Thành Tư mà vẫn hiên ngang nói: “Hung thủ đã sớm ẩn vào thành trước, chỉ là chờ đến đêm nay mới động thủ mà thôi”.
Hàn Sấm giật mình, lộ ra vẻ hoảng hốt.
Bọn Lý Viên thì cười lạnh lùng vì gã đùn đẩy trách nhiệm. Bởi vì nếu hung thủ đã sớm lẻn vào thành Hàm Đan trước, lúc ấy gã chưa ngồi lên chiếc ghế thành thủ, tất nhiên trách nhiệm không phải của gã.
Hiếu Thành vương lúc này giận quá mất khôn nên quát lớn: “Ngươi còn dám nói những lời thế này?”
Hạng Thiếu Long càng lúc càng hiểu rõ con người của Hiếu Thành vương, bình tĩnh nói: “Chuyện này nếu không có nội ứng thì quả thật khiến người ta khó tin, dù thời gian, tin tức, phương thức ra vào không để lại dấu vết đều kín như áo trời, tuyệt không phải giống như chuyện đột kích. Cho nên mạt tướng dám cả quyết rằng hung đồ đã ẩn trong thành Hàm Đan một thời gian dài, đêm nay mới chớp thời cơ ra tay”.
Hiếu Thành vương đã bình tĩnh hơn, bắt đầu suy nghĩ lời của Hạng Thiếu Long.
Điền Đan chen vào nói: “Đại vương sao không để Đổng tướng quân tra xét hành tung của kẻ địch, để y lấy công chuộc tội”.
Long Dương quân cũng phụ họa theo.
Tinh vương hậu cũng hạ giọng rỉ tai Hiếu Thành vương mấy câu.
Hiếu Thành vương nhìn Hạng Thiếu Long nói: “Quả nhân cho ngươi nội trong vòng ba ngày phải tìm cho ra bọn tặc tử ấy”.
Rồi quay sang tên Thành Tư đang run bần bật, nói: “Nhốt tên ngu xuẩn này vào ngục, đợi tìm được bọn tặc tử rồi sẽ xử chung một thể”.
Thành Tư gào lên thảm thiết.
Hiếu Thành vương nhìn sang Hạng Thiếu Long, lời nói đã ôn hòa hơn, gắt nhẹ: “Còn chưa đi giải quyết chuyện này?”
Hạng Thiếu Long chậm rãi nhìn mọi người, thấy Triệu Mục lo lắng, thì ung dung cười nói: “Chuyện nhỏ như thế này cần gì phải ba ngày, sáng mai trước khi mặt trời mọc, những thứ trong nội cung sẽ được đặt ngay trên bàn Đại vương, bọn hung đồ sẽ bắt đến cho Đại vương không sót một mống, dù có ૮ɦếƭ cũng đem xác về cho Đại vương. Nếu không làm được, Đổng mã si này không cần Đại vương động thủ, cũng không còn mặt mũi nào để thấy ánh mặt trời của ngày mai”.
Nói xong, trong lúc mọi người đang trố mắt thì bước ra cửa hoàng cung.
Hàn Sấm tái nhợt, nhân lúc mọi người đang chú ý đến Hạng Thiếu Long thì âm thầm rút lui, vòng qua cửa khác đuổi theo Hạng Thiếu Long.
Trong đại hiệu trường trước cửa cung, bọn Ô Quả và hơn một trăm thân vệ đã kìm ngựa đứng chờ.
Hạng Thiếu Long không nói lời nào, phóng thẳng lên ngựa, Hàn Sấm lúc này đã đuổi kịp, kêu lớn.
Hạng Thiếu Long đã sớm biết y đuổi theo, bảo người nhường cho y một thớt ngựa, cùng Hàn Sấm ra khỏi cửa cung.
Hàn Sấm hỏi: “Đổng tướng quân định đi đâu bắt người?”
Hạng Thiếu Long quắc mắt nhìn y, lạnh lùng nói: “Đương nhiên là đến hành quán của Hàn hầu, chả lẽ Hàn hầu cho rằng bọn tặc tử đang nấp chỗ khác hay sao?”
Hàn Sấm giật mình: “Tướng quân đã nói đùa!”
Hạng Thiếu Long thở dài: “Trước mặt chân nhân nào dám nói đùa, nhờ ân đức của Hàn hầu, mà Đổng mỗ cũng biết Hàn hầu cũng không ngờ tặc tử tàn độc đến thế, giờ đây sự việc vẫn có thể quay lại được, chỉ cần Hàn hầu chịu hợp tác, nếu không hậu quả như thế nào, Hàn hầu chắc cũng đã rõ”.
Nói xong thúc ngựa xông về phía trước.
Ô Quả vung roi, đuổi theo.
Tiếng vó ngựa rầm rập, phá vỡ giấc mộng đẹp của cư dân Hàm Đan.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc