Khi gã chui vào xe, đôi chị em sinh đôi đó lao vào lòng gã, vui mừng khóc rấm rức.
Hạng Thiếu Long nhất thời không biết ai là Điền Trinh, ai là Điền Phụng. Sau một hồi dỗ dành, hai thiếu nữ ấy mới không còn kích động nữa.
Một người nói: “Các người giấu người ta thật là khổ!”
Hạng Thiếu Long chợt hiểu ra: “Nàng là Điền Phụng”.
Xe ngựa lúc ấy đã rời khỏi hầu phủ được một đoạn, đột nhiên dừng lại.
Hạng Thiếu Long bảo hai thiếu nữ ngồi yên, thò đầu ra hỏi: “Có chuyện gì?”
Phố Bố ở phía trước quay lại nói: “Xe của Nhã phu nhân đang dừng ở phía trước, mời tiên sinh bước qua”.
Hạng Thiếu Long cảm thấy đau đầu lắm, nhưng không còn cách nào, nhảy xuống xe, dặn dò: “Các ngươi bảo vệ cho xe ngựa”.
Nói xong sải bước đến xe ngựa của Triệu Nhã đang dừng phía trước.
Xe ngựa lăn bánh quay về hướng phủ đệ của Hạng Thiếu Long. Hai người ngồi sánh vai bên nhau.
Triệu Nhã ngồi lặng lẽ.
Khi Hạng Thiếu Long cảm thấy không ổn, Triệu Nhã lạnh nhạt nói: “Đổng Khuông! Hãy cho ta biết! Ngài không phải là hạng háo sắc, tại sao lại để ý tỷ muội họ Điền!”
Hạng Thiếu Long trong lòng kêu khổ, biết được Triệu Nhã nghi ngờ mình, bởi vì gã đã từng kể chuyện mình và chị em họ Điền cho ả nghe.
Gã tuy đã xây dựng được lòng tin rằng Triệu Nhã sẽ không bán đứng mình nữa, nhưng chuyện này có liên quan đến sự sống ૮ɦếƭ của hàng trăm người, gã không thể vì chuyện tình của mình mà quên hết mọi thứ. Vả lại cũng chưa biết giờ này Triệu Nhã đối với Hiếu Thành vương như thế nào.
Triệu Nhã sợ gã không thừa nhận, nói tiếp: “Biết rõ bọn chúng đã trở thành người của Điền Đan mà ngài còn bảo Triệu Mục đòi lại bọn chúng, chẳng giống tác phong trước nay của ngài tí nào. Nếu không đã sớm tiếp nhận bọn ca cơ của vương huynh”.
Hạng Thiếu Long nhất thời lúng túng, trả lời bừa: “Ta thật không hiểu phu nhân muốn nói gì?”
Triệu Nhã buồn rầu nói nhỏ: “Thiếu Long! Chàng vẫn chưa chịu nhận người ta sao? Phải chăng muốn Nhã nhi ૮ɦếƭ trước mặt chàng?”
Hạng Thiếu Long giật mình, nhưng tuyệt đối không thể mềm lòng, bởi vì ả rất tráo trở.
Rồi vờ ngạc nhiên nói: “Trời ơi! Té ra phu nhân tưởng lão Đổng ta là người khác giả hay sao? Nào! Hãy kiểm tra mặt của ta xem có phải hóa trang hay không?”
Đó gọi là dùng lại kế cũ, bởi vì ả thực sự chưa gặp qua một loại mặt nạ nào tinh xảo đến thế.
Triệu Nhã giật mình, thất vọng đến nỗi không giám sờ vào mặt gã, run giọng nói: “Ngài thật sự không phải là chàng?”
Hạng Thiếu Long nhớ mình đã bôi thuốc lên người, nói: “Nếu không tin, thì có thể ngửi mùi cơ thể của ta, mùi của mỗi thớt ngựa đều không giống nhau, con người cũng thế, nào!”
Rồi xích lại ngửa cổ lên.
Triệu Nhã ghé sát mũi lại ngửi, quả nhiên đã phát giác được một mùi chưa bao giờ tiếp xúc nhưng đem lại ấn tượng sâu sắc, thất vọng thở dài rồi né qua một bên, dựa đầu vào cửa sổ nói: “Tại sao chàng lại giành lấy bọn chúng?”
Hạng Thiếu Long chợt nghĩ ra một kế, thở dài nói: “Cũng chỉ vì con cọp cái của bỉ nhân, bỉ nhân lần này rời nước Sở là muốn tránh xa ả, nào ngờ ả từ xa một mình đuổi đến Hàm Đan, nổi trận lôi đình, nói không có thị tỳ sai khiến, bỉ nhân thấy tỷ muội họ Điền xinh đẹp như hoa nên xin Triệu Mục đưa chúng về hầu hạ cho ả. Nhưng không hề biết đã sớm tặng cho Điền Đan, đối với ta mà nói, chọn hai người khác cũng thế thôi, nào ngờ Hầu gia hiểu nhầm tâm ý của ta, giúp đỡ nhiệt tình mới xảy ra chuyện này khiến phu nhân phải hiểu nhầm”.
Rồi lại ngạc nhiên hỏi: “Đôi chị em nhà ấy có liên quan gì đến Hạng Thiếu Long?”
Triệu Nhã mặt tái nhợt, ánh mắt lộ vẻ thất vọng, quay lại, giọng buồn bã nói: “Ngài đi đi!”
Xe ngựa lúc ấy dừng lại trước cổng lớn của tòa phủ đệ. Hạng Thiếu Long thở dài rồi xuống xe.
Thiện Nhu thấy Hạng Thiếu Long dắt hai mỹ nữ tuyệt sắc có dung mạo giống nhau bước vào trong nội đường, sa sầm mặt, giật mình, hỏi với vẻ không vui: “Chàng đi đâu? Sao đi không nói người ta một tiếng?”
Thiếu Long đang lo lắng vì chuyện Triệu Nhã, trả lời: “Nàng rõ ràng thấy ta về phòng thay y phục, nàng tưởng ta không biết nàng lén lút theo dõi ta hay sao?”
Điền Trinh, Điền Phụng lúc ấy mặt biến sắc, giật mình nhìn hai người.
Hạng Thiếu Long lúc này mới biết mình đã nói nặng lời, không thể nào bù đắp được, Thiện Nhu quả nhiên hai tay chống nạnh, mặt đanh lại, chỉ có chưa rút đao ra thôi, rít lên: “Ai lén lút? Nếu không lẻn đi dự buổi tiệc quái quỷ ấy, suốt đời chàng sẽ không thay y phục chứ gì? Thay y phục không có nghĩa là tắm rửa à? Không có nghĩa là đi tiểu sao?”
Rồi không thể nhịn được nên cười khúc khích, liếc gã rồi nói: “Người ta không nói nữa”.
Hạng Thiếu Long thở phào, gã không muốn hai chị em họ Điền này bị lạnh lùng, họ đều là những người không nơi nương tựa, không thể nào chịu đựng nổi những lời dọa nạt ban nãy, cười gượng nói: “Nhu tỷ giả thật giống, cả ta cũng tưởng tỷ là phu nhân của ta”.
Hai câu ấy nói xong, vẻ mặt Thiện Nhu lại sa sầm.
Hạng Thiếu Long mừng thầm trong bụng, giả vờ ngạc nhiên nói: “Nhu tỷ không để ta ᴆụng tới, nhưng lại muốn làm phu nhân của ta, thiên hạ này đâu có chuyện dễ dàng đến thế?”
Thiện Nhu nhìn thẳng vào gã giống như một con mãnh thú bị thương, một dáng vẻ vừa hung dữ vừa đáng yêu.
Hạng Thiếu Long lập tức mềm lòng, nhún vai nói: “Chỉ cần nàng nói một câu yêu ta, thì trời cao biển rộng này là của chúng ta!”
Điền Trinh và Điền Phụng cuối cùng cũng hiểu được bọn họ đang đùa, nên bắt đầu cũng cảm thấy rất thú vị.
Thiện Nhu dãn ra nhưng hai tay vẫn chống nạnh, đưa mắt nhìn hai chị em xinh xắn này, hất hàm hỏi: “Bọn họ là ai?”
Hạng Thiếu Long sợ nàng trút giận lên hai thiếu nữ này, nên vội vàng đến sau lưng nàng, nắm hai vai nàng, rồi nói với giọng dịu dàng: “Bọn họ đương nhiên là hầu hạ cho phu nhân của Đổng mã si này!”
Điền Trinh và Điền Phụng ngoan ngoãn quỳ xuống thi lễ.
Thiện Nhu tỉnh bơ nói: “Đứng dậy!”
Rồi quát lớn: “Ô Quả!”
Ô Quả suýt tý nữa đã lao ra ngay theo tiếng gọi, rõ ràng y đang nấp ở ngoài cửa nghe lén.
“Lập tức đưa hòm lớn rương nhỏ ở ngoài cửa vào phòng bên cạnh” Thiện Nhu ra lệnh.
Rồi quay sang chị em họ Điền nói: “Vào đó và chỉ cho bọn chúng đặt hành lý của các người”.
Chị em họ Điền biết được vị phu nhân này đã chính thức cho phép họ ở lại nên hớn hở đi. Chỉ cần có thể ở bên cạnh Hạng Thiếu Long, bọn họ sẽ chấp nhận mọi đau khổ.
Trong nội đường chỉ còn lại đôi vợ chồng thật giả khó phân ấy.
Hạng Thiếu Long thấy chị em họ Điền đã qua được cửa ải này, lòng mừng thầm, hôn lên mà nàng rồi nói: “Phu nhân đã hài lòng chưa, giờ đây muốn chồng được chồng, muốn nô tỳ được nô tỳ rồi đó!”
Thiện Nhu bị gã làm cho bật cười, nhưng vẻ mặt vẫn cố lạnh lùng: “Không cần phải dùng mỹ nhân kế, tìm hai mỹ nhân đến đây làm gì? Xem dáng vẻ yểu điệu của bọn chúng, Thiện Nhu ta chắc phải phục vụ trở lại cho bọn chúng đây?”
Hạng Thiếu Long nhíu mày nói: “Đó phải chăng là ghen tuông?”
Thiện Nhu bĩu môi nói: “Chuyện này chẳng liên quan gì đến ghen tuông cả, chỉ là phân tích theo lý tính mà thôi, ta quá rõ bụng dạ lãng tử của chàng mà!”
Nàng tuy nói cứng, nhưng vẫn cứ để cho Hạng Thiếu Long nắm lấy vai mình, đối với một mỹ nữ có tính cách nam nhi như nàng, thực ra trong lòng đã nghĩ thế, chỉ là cửa miệng không chịu chấp nhận mà thôi!
Hạng Thiếu Long đã thấy được tâm ý của nàng, vừa buồn cười vừa bực mình, khổ não nói: “Hảo Nhu Nhu của ta! Nghe lời ta đi! Tỷ muội họ thật đáng thương, bị Triệu Mục ђàภђ ђạ, giờ đây mới có thể thoát ra được, ta đảm bảo bọn họ về sau này đều hạnh phúc vui vẻ. Không tin thì hãy hỏi Triệu Chi Chi của chúng ta, nàng sẽ biết được mọi chuyện mà thôi”.
Thiện Nhu hơi cảm động, cúi đầu nhưng không nói gì.
Hạng Thiếu Long xoay người nàng lại, ghé môi tới định hôn nàng.
Thiện Nhu vùng mạnh, thoát ra, đỏ mặt giậm chân nói: “Chàng tưởng ta là Chi Chi, muốn ta quy phục chàng sao? Gi*t xong Triệu Mục chúng ta đường ai nấy đi. Đừng tưởng ta nhất định phải gả cho chàng”.
Rõ ràng nàng ngoài miệng thì cứng nhưng trong lòng đã mềm, Hạng Thiếu Long chịu không được, cười lạnh lùng: “Đường ai nấy đi cũng được, chả lẽ ta phải quỳ xuống cầu xin nàng thí cho chút tình ái hay sao? Hãy cẩn thận, nếu ta nổi giận sẽ lập tức thôi nàng, rồi đuổi nàng ra khỏi Đổng gia đấy, ha ha!”
Nói xong câu cuối thì bản thân nén không được nên cũng cười phá lên.
Thiện Nhu vốn không biến sắc nhưng đã thấy gã cười cũng nén không được nên cười theo, rồi nghênh mặt lên, giả vờ lạnh lùng nói: “Cô nương không có hứng thú bồi tiếp ngươi, ta về phòng ngủ đây, nếu ta phát giác có tên trộm nào xông vào, sẽ lập tức Gi*t ૮ɦếƭ ngay, đừng nói ta không cảnh cáo trước”.
Nói xong bỏ đi.
Lúc ấy, gã đã phát giác khi bên cạnh Thiện Nhu thì không còn cảm thấy phiền não về chuyện của Triệu Nhã nữa.
Ma lực của Thiện Nhu quả thật lợi hại.
Ô Quả và bọn thân vệ đều tỏ ra ân cần với họ, khiến cho hai thiếu nữ ấy tươi cười như hoa, thấy Hạng Thiếu Long đến thì ai nấy đều tản ra.
Ô Quả bước đến bên Hạng Thiếu Long, hạ giọng nói: “Không ngờ trong thiên hạ lại có một đôi mỹ nhân như thế này, quả thật là một cực phẩm của nhân gian”.
Rồi chép miệng, dẫn bọn kia ra ngoài.
Hai thiếu nữ đã quỳ xuống đất chờ nghe Hạng Thiếu Long sai bảo. Thấy bọn họ cúi đầu, Hạng Thiếu Long cảm thấy xúc động.
Cho dù có giúp được Tiểu Bàn thống nhất thiên hạ, xây dựng được một nước Trung Quốc rộng lớn, nhưng phong tục của xã hỗi này không có cách nào thay đổi trong chốc lát.
Địa vị nhỏ bé của nữ giới, rốt cuộc vẫn phải tiếp tục, cho đến thế kỷ mười chín và thế kỷ hai mươi mới dần dần được bình đẳng.
Chuyện duy nhất có thể làm được là phải yêu thương tất cả những nữ nhân bên cạnh mình, từ đó có thể thấy được Mặc Địch quả là ngọn đèn trí tuệ chiếu sáng cho thời đại này, thuyết Kiêm á của ông chính là nhằm vào những tập tục cổ hủ lâu đời của xã hội này, chỉ tiếc là ngày sau những kẻ cầm quyền lại đội lên chiếc mũ lễ nghĩa, giẫm phụ nữ ở dưới chân, làm cho vấn đề này phải chôn vùi trong hơn hai ngàn năm, quả thực tội nghiệp cho nữ nhân.
Hạng Thiếu Long bước đến đưa tay kéo bọn họ đứng dậy, dịu dàng nói: “Ta chưa có cơ hội nói chuyện với hai nàng, Hạng Thiếu Long ta không phải là Triệu Mục, hai nàng không cần phải quỳ lạy, trong tẩm thất cũng không có lễ trên dưới gì cả, đó là mệnh lệnh duy nhất của ta”.
Một trong hai người nói: “Hạng công tử đã cứu bọn thi*p, người ta cam tâm tình nguyện hầu hạ công tử, làm cho công tử vui lòng”.
Hạng Thiếu Long thấy nốt đồng tiền trên khuông mặt của nàng hơi sâu, vui mừng nói giống như đã tìm ra được lời giải đáp cho một trò chơi có thưởng: “Nàng là Điền Phụng!”
Hai thiếu nữ cười khúc khích, dáng vẻ xinh xắn muôn phần, nhất là vẻ mặt của họ như nhau khiến cho Hạng Thiếu Long ngất ngây, nhìn không chớp mắt.
Điền Trinh kêu: “Công tử!”
Hạng Thiếu Long sửa lại: “Tạm thời gọi ta là Đổng gia, đừng để lộ cho kẻ khác biết được”.
Hai thiếu nữ ấy đều giật mình, ngoan ngoãn chấp nhận.
Nhìn bọn họ hoảng sợ, dáng vẻ cam chịu, Hạng Thiếu Long biết bọn họ nhất thời không thể sửa đổi được lại càng cảm thấy thương yêu hơn, thưởng cho mỗi người một cái hôn.
Cả hai nhiệt tình hưởng ứng, quả nhiên gã đã phân biệt được.
Điền Trinh dịu dàng, Điền Phụng man dại.
Cả hai đều khiến gã ngây ngất không biết mình đang ở đâu.