Trong gian tiểu trúc trang nhã của Triệu Chi, Hạng Thiếu Long ngồi dựa thoải mái trên chiếc ghế, hai chị em Thiện Nhu và Triệu Chi đang ngồi trước mặt gã. Thiện Nhu thì gườm gườm nhìn gã, còn Triệu Chi thì mặt lạnh như băng, cúi đầu không biết có tâm sự gì.
Thiện Nhu gằn giọng nói: “Ta sai muội tử đến mời các hạ, hy vọng có thể cùng các hạ hợp tác, đối phó Điền Đan!”
Hạng Thiếu Long sớm biết sẽ gặp phải vấn đề này, ôm đầu nói: “Các ngươi định ám sát y ở Hàm Đan, đừng hòng lão tử giúp ngươi làm chuyện ngu ngốc ấy, dù cho đắc thủ cũng khó mà trốn thoát”.
Thiện Nhu lạnh lùng nói: “Ngươi mới là kẻ ngốc, bọn ta đã thăm dò, biết được Điền Đan đã đến ngoài thành vào hoàng hôn hôm nay, chỉ là chưa vào thành. Kẻ hộ tống y là danh tướng nước Tề tên Đản Sở, số quân đến một vạn tên. Cho nên cơ hội duy nhất Gi*t y chính là lúc y ngồi xe vào thành, trong số thủ hạ của tên đại gian tặc ấy, có hai huynh đệ tên gọi Lưu Trung Hạ và Lưu Trung Thạch, không những thân thủ cao cường mà sức lực có thể xé xác mãnh hổ. Ngươi xem!”
Rồi kéo áo xuống, lộ ra nửa bộ иgự¢ trắng trẻo, chỉ thấy trên ấy có một vết kiếm khiến người ta kinh sợ. Hạng Thiếu Long không ngờ nàng gan dạ đến thế, nhìn chằm chằm vào nơi ấy rồi gật đầu nói: “Cô nương có thể trốn thoát thật là may mắn”.
Thiện Nhu kéo áo lại, nhìn gã gườm gườm: “Điền Đan chẳng phải là đại thù nhân của ngươi hay sao? Không ai rõ chuyện của Điền Đan hơn ta, ta đã từng làm nô tỳ trong phủ của y, nói như thế, chắc ngươi đã hiểu chỗ lợi khi hợp tác với ta!”
Hạng Thiếu Long không muốn giằng co với nàng nữa, than rằng: “Thực ra ta và Điền Đan Chẳng có quan hệ gì cả, chỉ là đêm ấy không muốn làm tổn thương tỷ muội cô nương, nên mới thuận miệng nói theo cô nương mà thôi”.
Thiện Nhu và Triệu Chi đồng thời đều ngạc nhiên.
Thiện Nhu quắc mắt lên, khi Hạng Thiếu Long trong lòng kêu không hay thì nàng đã nhanh chóng rút cây trủy thủ trong người ra, lao vào gã như con hổ cái, ngọn trủy thủ đâm thẳng vào иgự¢ gã.
Hạng Thiếu Long nhanh chóng lách người qua, chụp bàn tay đang cầm cây trủy thủ của nàng, ôm nàng vật xuống đất rồi đè lên người nàng thật chặt.
Thiện Nhu không ngừng vùng vẫy, lại định cắn gã nữa.
Hạng Thiếu Long ngẩng đầu dậy, đè hai tay nàng xuống, hai chân áp sát đùi nàng, đồng thời cảnh giác nhìn sang Triệu Chi, chỉ thấy nàng hoang mang, lặng người nhìn tỷ tỷ đang nằm dưới thân Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long yên tâm, nhưng không biết làm thế nào để xuống thang.
Vấn đề lớn nhất là gã có thể phớt lờ tỷ muội họ, bởi vì chứng thực được hai thiếu nữ này chính là tỷ muội của Thiện Lan.
Thiện Nhu tuy là có sức khỏe, nhưng làm sao bì được với Hạng Thiếu Long, sau một hồi vùng vẫy thì mềm nhũn cả người, chỉ thấy иgự¢ đang phập phồng thở, hai mắt gườm gườm nhìn Hạng Thiếu Long, nhưng trông vẫn quyến rũ lắm.
Triệu Chi thì ngồi yên một chỗ, không hề hành động cũng chẳng lên tiếng.
Hạng Thiếu Long cúi đầu nhìn mỹ nữ dữ dằn này, cười nói: “Ta có lòng tốt, tại sao tiểu thư lại đối với ta như thế?”
Thiện Nhu mắng: “Đồ lường gạt!”
Hạng Thiếu Long hiểu ra, thì ra nàng vì bị gạt mà nổi giận đến nỗi muốn Gi*t gã, đương nhiên là bởi vì không có sự giúp đỡ của gã mà sinh ra thất vọng, từ đó có thể thấy nàng rất coi trọng mình.
Gã nghe rõ cả nhịp đập trái tim nàng, cảm giác được dòng máu đang chảy trong người nàng, ngửi mùi thơm thoang thoảng phát ra từ người nàng, lắc đầu cười: “Vẫn không chịu buông trủy thủ ra ư?”
Thiện Nhu trừng mắt nhìn gã rồi buông cây trủy thủ ra.
Hạng Thiếu Long hạ giọng nói: “Chỉ cần nàng hứa không tấn công ta, ta sẽ lập tức buông nàng ra”.
Thiện Nhu miễn cưỡng ừ một tiếng.
Hạng Thiếu Long cầm cây trủy thủ của nàng ném vào góc tường rồi mới chầm chậm ngồi dậy nhích qua một góc tường ngồi đó.
Thiện Nhu vẫn còn nằm đó, giống như không có sức để ngồi dậy.
Hạng Thiếu Long nhìn sang Triệu Chi, nàng quay mặt sang chỗ khác không thèm nhìn gã.
Thiện Nhu bật người dậy, không thèm nhìn Hạng Thiếu Long, rít qua kẽ răng: “Cút!”
Hạng Thiếu Long vẫn tỉnh như không, cười: “Nhu cô nương đuổi bỉ nhân như thế, nhất định sẽ hối hận suốt đời”.
Thiện Nhu đến bên Triệu Chi ngồi xuống, trợn mắt nói: “Ngươi là thứ gì, nhìn thấy bộ mặt kẻ lường gạt như ngươi thật là đáng ghét”.
Triệu Chi vẫn cúi đầu, không hề phụ họa, xem ra nàng tuyệt không muốn Hạng Thiếu Long rời khỏi nơi đây.
Hạng Thiếu Long thở dài nói: “Hai vị cô nương có yêu cha mẹ của mình không?”
Thiện Nhu giận dữ nói: “Cần gì phải hỏi đến điều đó nữa?”
Nàng tuy không khách sáo, nhưng rốt cuộc vẫn trả lời cho nên bảo Hạng Thiếu Long cút đi chỉ là giận mà nói thế thôi.
Hạng Thiếu Long nói với giọng bình tĩnh: “Có thể báo thù mà không đi báo thù thì gọi là bất hiếu. Nhưng biết rõ báo thù là đi chịu ૮ɦếƭ khiến cho linh hồn cha mẹ đau lòng cũng là một điều bất hiếu. Trong tình huống này tuy là nói nhẫn nhịn để sống, lại là tự khắc chế mình, báo đáp công ơn cha mẹ”.
Thiện Nhu hơi ngạc nhiên, hạ giọng nói: “Không cần ngươi dạy đời bọn ta, hãy quay về mà hưởng vinh hoa phú quý của ngươi đi!”
Hạng Thiếu Long hơi giật mình, biết được thiếu nữ này quả thật có tình ý với mình cho nên mới giận dữ vì bị lừa gạt, lúc này lời nói đầy vẻ oán trách.
Triệu Chi nhìn sang gã, lạnh lùng nói: “Giờ đây tất cả mọi điều đã rõ, tỷ muội bọn ta không hề có liền quan gì đến ngài, mời Đổng tiên sinh quay về! Bọn ta coi như đã ૮ɦếƭ, chẳng việc gì với ngài”.
Giọng nói của nàng cũng như tỷ tỷ, Hạng Thiếu Long cảm thấy tội nghiệp, dịu dàng nói: “Các vị không muốn gặp lại Thiện Lan hay sao?”
Hai thiếu nữ đều đồng thời giật mình, nhìn gã bằng ánh mắt nghi ngờ.
Thiện Nhu kêu lên: “Ngươi nói gì?”
Hạng Thiếu Long đứng dậy, đến trước mặt hai chị em quỳ xuống một chân, ngẩng đầu nhìn, nói với vẻ thành khẩn: “Hãy tin ta đi! Thiện Lan đang ở một nơi rất an toàn lại còn có nơi để quay về, đang chờ hai vị cô nương đến đoàn tụ cùng nàng”.
Triệu Chi lạnh lùng, run giọng nói: “Đừng gạt bọn ta nữa! Tỷ tỷ làm sao có thể thoát khỏi tai kiếp ấy?”
Hạng Thiếu Long lại dùng thân phận của Đổng Khuông để thề độc.
Hai thiếu nữ ấy nhìn nhau, sau đó ngồi sát lại, vừa buồn bã vừa vui mừng.
Chờ hai thiếu nữ bình tĩnh lại, Hạng Thiếu Long nói: “Đổng mỗ tuyệt không xem vinh hoa phú quý là gì cả, còn chuyện Điền Đan, vì bản thân ta không oán thù với y, rất khó Gi*t y, vả lại đây cũng là hành vi ngu ngốc. Trong tình thế lúc này, có mạng Gi*t người cũng không có mạng trốn thoát, vả lại cơ hội thành công nhỏ thế này, sao không sống cho tốt rồi sau đó tìm cách đối phó y?”
Thiện Nhu quay mặt nhìn ra cửa, tuy có vẻ không thèm nghe nhưng với tính cách của nàng, không còn mắng chửi nữa thì có nghĩa là đã động lòng.
Triệu Chi nói với vẻ van vỉ: “Lan tỷ giờ đang ở đâu? Tại sao ngài gặp tỷ? Tỷ... tỷ có phải đang ở chỗ của ngài không?”
Hạng Thiếu Long mỉm cười nói: “Chi cô nương nghĩ bỉ nhân đang lừa gạt hay sao?”
Triệu Chi trừng mắt nhìn gã, giận dữ nói: “Ta cũng rất muốn đâm ngươi hai dao!”
Hạng Thiếu Long cười: “Thôi thì hãy đấm ta hai quyền đi thôi!”
Thiện Nhu quay đầu lại, cố dằn lòng nói: “Ngươi làm sao mới chịu giúp bọn ta ám sát Điền Đan?”
Hạng Thiếu Long cảm thấy đau đầu lắm, lời vừa rồi tựa như đã uổng phí, vỗ trán nói: “Trời ơi? Té ra lời Đổng mỗ cô nương hoàn toàn không nghe gì hay sao?”
Triệu Chi cắn răng nói: “Giả sử tỷ muội bọn ta đồng thời hiến thân cho ngài, ngài có thay đổi ý định không?”
Thiện Nhu giật mình, nhưng không lên tiếng, cắn môi cúi đầu, lần đầu tiên lộ vẻ e thẹn hiếm thấy.
Hạng Thiếu Long không ngờ nàng lại đưa ra lời đề nghị bất ngờ đến thế, chưng hửng nhìn nàng, cảm thấy cổ họng khô khốc hắng giọng rồi nói: “Chi cô nương đã nói đùa, ta quả thực không phải là không chịu giúp đỡ, mà là có nỗi khổ không thể nói ra được, không thể phân tâm vào chuyện khác”.
Triệu Chi dịu dàng nói: “Vậy thì thế này nhé, nếu giả sử quả thật không có cơ hội, tỷ muội chúng tôi tuyệt không miễn cưỡng tiên sinh cùng ૮ɦếƭ, nhưng nếu có cơ hội thành công mà rút lui được, tiên sinh có thể hoàn thành hộ tâm nguyện bảy năm qua của chúng tôi hay không? Chúng tôi một khi đã trở thành người của tiên sinh thì đã có quan hệ với tiên sinh rồi đó”.
Hạng Thiếu Long nhìn Thiện Nhu rồi quay sang Triệu Chi, lòng than thầm, nếu gã từ chối thẳng thừng thì nhất định sẽ làm tổn thương đến lòng tự tôn của họ.
Thở dài rồi nói: “Ôi! Ta quả thật đã bị đả động bởi thành ý của hai người, nhưng không muốn diễn trò giậu đổ bìm leo, thế này nhé, trước tiên hãy xem tình hình rồi sau đó bàn kế hoạch, à này, tại sao không thấy Chính thúc của các vị?”
Thiện Nhu thấy gã đổi ý thì vẻ mặt cũng dãn ra, tên Đổng Khuông này thân phận đặc biệt, con người lại tinh minh, thân thủ lợi hại, trong tay còn có bọn thủ hạ, có y giúp đỡ, sợ gì không thành công.
Triệu Chi nói: “Sức khỏe Chính thúc không tốt lắm, cho nên ngoài chuyện dò thám tin tức, chúng tôi không muốn làm Chính thúc lo lắng”.
Hạng Thiếu Long đứng dậy, ngáp một cái rõ to rồi nói: “Khuya rồi! Bỉ nhân phải về thôi”.
Hai thiếu nữ ấy dìu gã đứng dậy.
Ba người đều cảm thấy lúng túng vì mối quan hệ không rõ ràng này.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ chuồn sớm thì hơn, nói: “Không cần tiễn!”
Rồi bước ra ngoài cửa.
Hai thiếu nữ nhìn nhau, Triệu Chi đưa gã ra cổng rồi nói: “Dùng ngựa của người ta nhé?”
Hạng Thiếu Long trả lời: “Không cần, dù sao cũng không xa lắm”.
Khi đi đến rừng trúc, thấy Triệu Chi vẫn còn đi bên cạnh, Hạng Thiếu Long nói: “Mời Chi cô nương hãy quay về, không cần đưa nữa”.
Triệu Chi không nói một lời, bước vào trong bóng tối rồi hạ giọng nói: “Ngài có thể không cần quay về nữa”.
Hạng Thiếu Long tim đập thình thịch, Triệu Chi nói như thế, rõ ràng là tỏ ý muốn hiến trinh tiết quý giá cho mình, đối với một kẻ kiêu ngạo như nàng, lời này quả thật khó nói ra.
Nhưng gã không có phước hưởng, tuy là lòng muốn lắm.
Thở dài rồi cắn răng nói: “Cô nương không cần làm thế, giả sử cô nương trong lòng đã có Đổng mỗ, ta sẽ tự tìm cách, nhưng giờ đây cô nương đã có kẻ khác trong lòng, lại không thật lòng yêu một kẻ thô lỗ không biết thư lễ như tại hạ, cần gì phải hạ mình như thế? Tại hạ giúp hai vị cô nương chẳng phải là vì muốn được báo đáp đâu!”
Triệu Chi bỗng nhiên đấm lên vai gã, rồi giận dỗi nói: “Người ta hận ngài ૮ɦếƭ đi được!”
Nói xong quay đầu đi mất.
Hạng Thiếu Long lắc đầu, sau một hồi đứng lặng thì bình tĩnh trở lại, quay về.
Nghĩ tới buổi luận kiếm ngày mai, trong lòng lại hớn hở.
Con đường phía trước vẫn chưa thể biết được, nhưng gã có lòng tin vượt qua được tất cả.
Gã biết vận mệnh của người thời này, nhưng đối với tương lai bản thân còn rất mù mờ.
Dù thế nào đi nữa, trong thời đại Chiến Quốc này, cuộc sống phong phú hơn ở thế kỷ hai mươi mốt nhiều.