Tầm Tần ký - Hồi 068

Tác giả: Vô Danh


Trong sự mong đợi của mọi người, Kỷ Yên Nhiên uyển chuyển bước vào, bên cạnh còn có Trâu Diễn.
Kỷ Yên Nhiên gầy hơn lúc trước, nhưng không làm giảm đi nét đẹp của nàng, mà còn khiến nàng xinh xắn muôn phần.
Triệu Nhã và Triệu Chi đều là những mỹ nữ có tiếng, nhưng so với nàng thì vẫn còn kém xa lắm.
Đôi mắt Kỷ Yên Nhiên pha vẻ buồn buồn, không biết có phải vì quá nhớ nhung gã hay không.
Trâu Diễn thì thần thái bay bổng, bước vào nội sảnh cùng Kỷ Yên Nhiên.
Hạng Thiếu Long sợ Kỷ Yên Nhiên nhận ra thân hình của mình, vội vàng nấp sau Triệu Bá và Triệu Chi.
Triệu Mục đang ngẩn người ra thì giật mình, sải bước tới phía trước, cao giọng nói: “Hoan nghênh Kỷ tài nữ, Trâu tiên sinh đại giá quang lâm”.
Mọi người nén không được nên đều bước ra, tranh nhau ngắm nhìn mỹ nữ nổi tiếng thiên hạ ấy.
Hạng Thiếu Long cũng bị đẩy tới trước.
Tiếng Triệu Chi vang bên tai: “Đổng tiên sinh!”
Lúc ấy Triệu Mục cũng đang dẫn kiến Kỷ Yên Nhiên và Trâu Diễn cho khách khứa, Hạng Thiếu Long hoảng hồn, quay đầu lại nhìn Triệu Chi, chỉ thấy ánh mắt của nàng nóng bỏng, nhìn mình đăm đắm, vội vàng mỉm cười nói: “Triệu cô nương có điều chi chỉ giáo?”
Triệu Chi vội vàng nói: “Tiên sinh rất giống cố nhân của Triệu Chi!”
Hạng Thiếu Long thở phào, biết Kinh Tuấn chỉ cần lộ ra một chút tin tức chứ không lộ ra toàn bộ, giả vờ làm ra vẻ rất tò mò, nói: “Người ấy phải chăng là tình lang của cô nương?”
Câu này rõ ràng mang chút bỡn cợt, gã biết Triệu Chi nhất định không chịu nổi, cho nên sau này sẽ không thèm để ý đến gã nữa.
Nào ngờ Triệu Chi đỏ mặt, e thẹn cúi đầu, đột nhiên lắc đầu rồi bỏ đi.
Tiếng cười trong trẻo của Kỷ Yên Nhiên vang lên bên tai.
Hạng Thiếu Long thì đang lau mồ hôi lạnh.
Chuyện gì thế này?
Triệu Chi chẳng phải yêu Kinh Tuấn rồi sao? Vì sao có vẻ như có tình ý với mình, lẽ nào gã trở thành tình địch của Kinh Tuấn? Nếu nàng không ưa Kinh Tuấn, tại sao lại viết thư trả lời cho y?
Khi lòng đang rối như tơ vò thì đến lượt Triệu Nhã đến tìm gã. Triệu Nhã vẻ mặt rõ ràng rất ghen tức, nhưng lại giả vờ không có chuyện gì, nói: “Ai nấy đều tranh nhau làm quen với Kỷ Yên Nhiên, cớ gì tiên sinh lại tránh ở chỗ này?”
Hạng Thiếu Long đang còn hận ả, cố ý bỡn cợt, ghé sát bên tai ả nói: “Tại hạ vốn có mê lực trời sinh, nếu để Kỷ Yên Nhiên tới gần thì ả nhất định sẽ đeo riết lấy, cho nên tránh chỗ này còn hơn”.
Triệu Nhã nghe xong đứng ngây người ra, trên đời này lại có gã đàn ông mặt dày tự cho mình có sức hấp dẫn, huống hồ chi lời này lại nói với một nữ nhân, há chẳng phải nói ả cũng vì mê đắm gã mà đến hay sao?
Ả suýt tí nữa phất áo mà đi, chỉ là đôi chân không chịu nghe lời, cứ đứng ૮ɦếƭ dí ở đấy, dù bị gã làm nhục, nhưng hình như cũng có một niềm khoái cảm vì bị làm nhục.
Nhìn vẻ mặt khó chịu không thể che giấu được của ả, Hạng Thiếu Long khoái trá lắm, giả vờ nghiêm nghị nói: “Bỉ nhân càng sợ chung chạ với nữ nhân hơn, bởi vì những nữ nhân ấy bảo đảm không thể lìa xa bỉ nhân được, than ôi! Lúc ấy quả thật mới là đau đầu”.
Triệu Nhã càng ngạc nhiên hơn. Sao lại có hạng người vừa mới gặp mặt đã nói ra lời lẽ vô sỉ đến thế. Nhưng lời ấy khiến ả nhớ lại Hạng Thiếu Long.
Trong lòng ả vô cùng mâu thuẫn, buột miệng nói: “Nam nhân ở đây đều muốn lấy lòng Kỷ Yên Nhiên, cớ gì chỉ có tiên sinh là ngoại lệ?”
Hạng Thiếu Long thấy thích thú vì bỡn cợt được ả, mỉm cười nói: “Người ta nói giữ ngọc trong người chỉ thêm phiền, bỉ nhân cho rằng lời ấy rất có lý. Nếu bỉ nhân giành được Kỷ tài nữ, ả lại quấn lấy không tha, nhất định sẽ khiến kẻ khác đố kỵ, càng phiền toái hơn, không có lợi với đại kế dựng nghiệp của bỉ nhân. Vì thế bỉ nhân chỉ có cách nén lòng. Nói thật với phu nhân, khi còn ở nước Sở, bỉ nhân mỗi đêm đều có nữ nhân bồi tiếp!”
Triệu Nhã nghe xong mả đỏ mặt, nhưng cũng cảm thấy một sự kích thích man dại, cúi đầu nói: “Tiên sinh nói chuyện với nữ tử mới quen lần đầu đều phóng túng như thế sao?”
Hạng Thiếu Long buồn cười, trả lời: “Bỉ nhân trước nay đối với mỹ nhân thích nói gì thì cứ nói, phu nhân không thích nghe cũng mặc, ấy là đức tính của bỉ nhân”.
Lòng tự tôn của Triệu Nhã cuối cùng trỗi dậy, sắc mặt thay đổi, nói: “Tiên sinh thật không nể mặt nữ nhân, ai có thể chịu đựng nổi những lời ấy”.
Hạng Thiếu Long thấy toàn trường đều chú ý đến Kỷ Yên Nhiên, không ai để ý đến họ, cười ha ha nói: “Nữ nhân cũng giống ngựa, chỉ cần nắm bắt được sở thích của chúng, thì có thể khiến cho chúng ngoan ngoãn. Những con ngựa mà Đổng mỗ ưa thích, chưa bao giờ không chịu khuất phục dưới làn roi của Đổng mỗ”.
Lời này càng trắng trợn hơn. Triệu Nhã nhịn không được, bực dọc nói: “Tiên sinh đối với nữ nhân thật ngang ngược, xem con người như súc vật, chả lẽ không màng đến cảm giác của người ta hay sao?”
Trong lòng lại cảm thấy mơ hồ, không biết tên mã si này là người thế nào, lúc thì có vẻ như quân tử không thèm để ý đến nữ sắc, lúc thì như một tên ma đầu háo sắc.
Hạng Thiếu Long nghĩ thầm đã đủ, lạnh nhạt nói: “Đối với bỉ nhân, ngựa còn có phẩm đức cao thượng hơn con người, khi chúng đã biết chủ của mình là ai, thì sẽ không một lòng hai ý nữa”.
Triệu Nhã lặng người đi, câu này đã móc trúng tim đen của ả.
Hạng Thiếu Long lúc này phát giác Triệu Chi đang trong đám người nhưng vẫn nhìn lén gã và Triệu Nhã nói chuyện, nháy mắt với nàng, khiến nàng vội vàng quay đi.
Triệu Nhã phát hiện ra, nhíu mày hỏi: “Tiên sinh và Triệu Chi đã nói gì với nhau?”
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ việc quái gì đến ngươi, không thấy lão tử hỏi ngươi Bình Sơn hầu Hàn Sấm nói gì sao, ghé bên tai ả nói: “Ả là một thớt ngựa hoang, phu nhân cũng vậy”.
Triệu Nhã lúc này quả thật không nhịn được nữa, mặt nổi giận, định trách cứ, bên kia Triệu Mục nói vọng qua: “Đổng tiên sinh đâu rồi, Kỷ tiểu thư muốn làm quen với vị khách chính của buổi tiệc hôm nay”.
Mọi người đều quay nhìn về phía hai người.
Hạng Thiếu Long nhìn Triệu Nhã bằng ánh mắt nồng cháy, mỉm cười rồi đi, lòng khoái trá, xem như đã hả giận, tốt nhất Triệu Nhã sau này đừng để ý đến gã thì hơn.
Than ôi! Nếu ả tu tâm dưỡng tính, nấp trong nhà sám hối, nói không chừng gã sẽ mềm lòng tha thứ cho ả.
Khó khăn mới lách qua được đám người, đến bên Triệu Mục.
Kỷ Yên Nhiên nhìn gã, lập tức ánh mắt ánh lên tia kỳ lạ, khi nhìn kỹ không phải là Hạng Thiếu Long, thì thần sắc lại buồn bã, vẻ mặt thay đổi rất rõ ràng.
Hạng Thiếu Long cố nén tình cảm trong lòng, thi lễ rồi nói: “Đổng Khuông tham kiến Kỷ tiểu thư, Trâu tiên sinh”.
Kỷ Yên Nhiên bình tĩnh trở lại, lễ phép mỉm cười: “Nghe danh tiên sinh đã lâu, Yên Nhiên cũng là người thích ngựa, có cơ hội mong tiên sinh chỉ giáo”.
Hạng Thiếu Long thở dài, thầm nghĩ nếu không nắm bắt cơ hội ngàn vàng này, thì ngày sau sẽ càng nuối tiếc hơn, nếu nàng vì tìm không được mình, hoặc dò hỏi được gã đã đến Tần mà đuổi theo thì thật là phí.
Lúc ấy gật đầu nói: “Bỉ nhân sao xứng với lời khen của tiểu thư, nghe nói Kỷ tiểu thư có thớt ngựa tốt tên gọi Tật Phong, có thể cho bỉ nhân mở rộng tầm nhìn hay không?”
Kỷ Yên Nhiên và Trâu Diễn đều ngạc nhiên.
Kỷ Yên Nhiên lập tức trở nên vui vẻ, nhìn gã rồi nói: “Tiên sinh nếu có thời gian, ngày mai hãy đến chỗ Yên Nhiên, Yên Nhiên có thể thỉnh giáo”.
Người xung quanh đều nhìn Hạng Thiếu Long với ánh mắt ngưỡng mộ, không ngờ người này vì tài nuôi ngựa mà có cơ hội gần gũi với mỹ nữ tuyệt thế tài nghệ song toàn.
Long Dương quân chen vào với giọng eo éo: “Ngựa của nô gia cũng có mấy con ngã bệnh, Đổng tiên sinh có thể đến xem hộ không?”
Hai câu ấy lại khiến cho kẻ khác ngưỡng mộ nữa.
Hạng Thiếu Long đau đầu, thầm kêu mẹ ơi, miệng nói: “Long Dương quân từ xa đến đây, ngựa chỉ vì quá mệt mỏi mà thôi! Nghỉ ngơi một khoảng thời gian thì sẽ khỏe lại mà thôi”.
Lời ấy nói ra thì ai cũng hiểu Hạng Thiếu Long không ưa nam sắc.
Long Dương quân thỏ thẻ: “Ngựa của bổn quân đã nghỉ hơn một tháng, huống hồ chi chúng đã nhiễm bệnh hơn hai ngày nay thôi, tiên sinh chẳng phải là người yêu ngựa hay sao, sao nỡ đành thấy ૮ɦếƭ không cứu?”
Triệu Mục sợ gã đắc tội với Long Dương quân nên mới thuận nước đẩy thuyền nói: “Đổng tiên sinh đâu phải hạng người ấy, ngày mai bổn hầu sẽ cùng Đổng tiên sinh đến bái phỏng tiên sinh”.
Rồi quay sang Kỷ Yên Nhiên nói: “Bổn hầu cũng muốn xem thớt ngựa khiến cho Đổng tiên sinh không thể nào quên được ấy”.
Hạng Thiếu Long và Kỷ Yên Nhiên trong lòng đều bực bội nhưng không còn cách nào nữa.
Kỷ Yên Nhiên chỉ đành nói: “Yên Nhiên đương nhiên hoan nghênh vô cùng, Hầu gia hãy đến cùng Đổng tiên sinh”.
Còn Triệu Nhã thì có cảm giác khác.
Ả không ngờ Kỷ Yên Nhiên lại chủ động hẹn hò với tên quái vật ăn nói bậy bạ ấy, chẳng lẽ y thật sự có sức hấp dẫn đối với nữ nhân hay sao? Vả lại mình quả thật bị y làm cho lúng túng, không biết nên thích thú hay chán ghét y.
Triệu Mục nói: “Buổi tiệc đã bắt đầu, mời Kỷ tiểu thư hãy nhập tiệc”.
Kỷ Yên Nhiên đưa mắt nhìn Trâu Diễn.
Trâu Diễn hiểu ý ngay, cười nói: “Yên Nhiên và Đổng tiên sinh đều là người thích ngựa, hôm nay có được cơ hội tốt này, hay là để lão phu và Đổng tiên sinh đổi chỗ ngồi cho nhau”.
Lần này ngay cả Triệu Mục cũng thất kinh, song ai cũng biết Kỷ Yên Nhiên trước nay vẫn có hứng thú với kỳ nhân dị sĩ, không hề có chuyện tư tình nam nữ, nào ngờ hai người này quả thật có tình riêng.
Hạng Thiếu Long cố nén nỗi vui mừng, vui vẻ nói: “Đây quả thật là cơ hội muốn mà không được, chỉ sợ bỉ nhân kiến thức nông cạn chỉ làm bẩn tai Kỷ tiểu thư”.
Kỷ Yên Nhiên nở nụ cười, ai nấy đều ngây ngất, rồi dịu dàng nói: “Chỉ sợ Yên Nhiên không đủ sức nghe mới đúng”.
Không dám nhìn Hạng Thiếu Long nữa, xoay người bước theo Triệu Mục đến chiếu tiệc đầu tiên phía bên trái.
Bộ y phục màu xanh rất hợp với làn da và mái tóc đen tuyền của nàng khiến ai nấy cũng phải ngẩn ngơ nhìn theo.
Triệu Nhã hận không đâm Hạng Thiếu Long hai đao, vừa mới nói không thèm gần Kỷ Yên Nhiên, mà giờ đây lại bám riết lấy ả. Trong khoảnh khắc ấy, ả kinh ngạc nhận ra mình đã hoàn toàn quên bẵng Hạng Thiếu Long, trong lòng chỉ có gã đàn ông thô lỗ man rợ khiến ả vừa giận vừa yêu, cao thâm khó lường này.
Hạng Thiếu Long ngồi vào chiếu mới phát giác vẫn khó mở lời, một là hai người vì cách nhau năm xích, cũng bởi vì phía sau lưng có tên thị nữ đang ân cần phục thị, khiến cho bọn họ có ngàn lời mà không nói được.
Chiếu đối diện là Triệu Mục và Triệu Nhã, Triệu Nhã thì cố ý không thèm nhìn Hạng Thiếu Long, vẻ mặt rất giận.
Còn Triệu Mục thì tưởng Triệu Nhã vì mình ép ả gần gũi Hạng Thiếu Long, nên trong bụng khó chịu, vì thế cũng không lấy làm kỳ lạ.
Gần một trăm chiếu đều ngồi đầy người, rất náo nhiệt.
Trâu Diễn thì ngồi cùng Quách Khai, cười nói rất vui vẻ.
Kỷ Yên Nhiên ngồi xuống, cũng cảm thấy không có cơ hội nói chuyện với Hạng Thiếu Long, bởi vì nàng vẫn là người được chú ý nhất của buổi tiệc, ai nấy đều tới chào hỏi khiến nàng phải bận rộn trả lời.
Suy nghĩ nhạy bén, lời nói cao quý của nàng khiến ai nấy đều nghiêng ngả.
Có hai đôi mắt không rời Hạng Thiếu Long, một là Long Dương quân đang ngồi ở chiếu đầu, một là của Triệu Chi đang ngồi cùng với Triệu Bá đối diện với Triệu Mục.
Còn Bình Sơn hầu Hàn Sấm vốn lúc nãy không thèm để ý đến gã, thấy Hạng Thiếu Long được ngồi cùng Kỷ Yên Nhiên thì giận dữ nhìn gã.
Lúc này có người hỏi Kỷ Yên Nhiên: “Không biết đối với Kỷ tiểu thư, trên đời có gì khiến cho tiểu thư động lòng nhất?”
Mọi người đều thích thú, nhìn Kỷ Yên Nhiên, xem nàng đối đáp thế nào.
Kỷ Yên Nhiên làn thu ba sóng sánh, mỉm cười: “Câu hỏi này rất khó trả lời! Trong mỗi giai đoạn khác nhau của loài người, đều có câu trả lời khác nhau, có lẽ khi thời xuân sắc của Yên Nhiên đã qua, thứ muốn có được chính là tuổi xuân!”
Mọi người đều biết nàng cố ý lẩn tránh, nên tỏ vẻ không hài lòng, buộc nàng phải trả lời.
Hạng Thiếu Long không để cho người ngọc gặp khó, cười ha ha nói: “Kỷ tiểu thư đã sớm có câu trả lời. Đó là thứ không thể có được, mãi mãi khiến cho người ta động lòng”.
Mọi người đều im lặng, suy nghĩ kỹ lại thì đều thấy có lý.
Ví dụ như ai không muốn làm vua của một nước, nhưng cũng chính vì mình không có phước phần ấy nên mới động lòng.
“Không ngờ Đổng tiên sinh ngoài tài nuôi ngựa còn có tuyệt học khác” Quách Tùng khen.
Ai nấy đều cười rộ lên.
Long Dương quân dịu dàng nói: “Không biết Đổng tiên sinh động lòng với vật gì?”
Bình Sơn hầu Hàn Sấm chen vào: “Đương nhiên là ngựa tốt chạy mỗi ngày ngàn dặm, thứ vốn không thể nào có được!”
Câu ấy nhất thời gây nên một trận người nghiêng ngả, không khí rất vui vẻ.
Hạng Thiếu Long biết lúc này chính là cơ hội tốt để tạo nên hình tượng của mình, cao giọng nói: “Không phải đâu! Không phải đâu! Dù cho có hai thớt ngựa tốt, cũng không thể bù đắp cho đại cuộc, bỉ nhân chỉ muốn có một vạn con chiến mã để mang lại chiến thắng cho Đại vương mà thôi”.
Người nước Triệu ai nấy đều gật đầu khen hay.
Triệu Nhã nén không được nói: “Nhưng thứ làm cho Đổng tiên sinh động tâm là sự vật gì không thể có được kia mà?”
Hạng Thiếu Long cười rộ lên, tiếp tục dùng cái giọng khàn khàn ấy, nhìn Triệu Nhã rồi nói: “Bỉ nhân trước nay vẫn thiếu sức tưởng tượng, biết rõ những thứ không thể có được thì chẳng phí sức để suy nghĩ, nhưng những thứ có thể có được mà lại chưa thể lấy được, quả thật khiến cho Đổng mỗ không thể ngủ yên được”.
Nam nhân đang ngồi đều hiểu câu ấy bằng ý khác nên cười ầm lên.
Triệu Nhã thấy gã nhìn mình nói chuyện, vừa giận vừa vui, cúi đầu để né tránh tia nhìn ấy. Còn Kỷ Yên Nhiên ngồi bên cạnh lại nghĩ rằng mình chính là thứ mà y sắp có nhưng vẫn chưa có được, mặt đỏ lựng lên, len lén liếc gã, hận không thể lập tức ngã vào lòng gã.
Đột nhiên lúc ấy có thị vệ bước vào, ghé tai Triệu Mục nói nhỏ mấy câu.
Triệu Mục ngạc nhiên, nhìn Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long không biết chuyện gì thì Triệu Mục đứng dậy nói lớn: “Đêm nay chúng ta có thêm một vị khách quý, y chính là đại hồng nhân Lý Viên tiên sinh, khách khanh của Xuân Thân quân nước Sở”.
Hạng Thiếu Long vừa nghe đã hồn phi phách tán, mổ hôi ướt cả sống lưng.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc