Khi Hạng Thiếu Long và Triệu Nhã sánh vai quay trở lại buổi tiệc, nơi ấy đã ồn ào, vừa nhìn đã thấy ít nhất có hơn năm mươi người, quá nửa đều là những kẻ quen mặt, bao gồm cả bọn Quách Tùng.
Quách Khai vừa thấy bọn họ đã nháy mắt với Hạng Thiếu Long, rồi kéo gã đến chỗ Quách Tùng và Triệu Mục, giới thiệu gã cho Quách Tùng.
Triệu Nhã như đường gặp phải ong mật, được một đám nam nhân vây quanh chúc tụng, có thể thấy mê lực của ả không hề giảm đi chút nào.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ tính thích ứng của Triệu Nhã quá mạnh, sau khi bị đả kích mà vẫn hồi phục nhanh như vậy. Than ôi, tốt hơn là hãy tránh xa ả, nói cho cùng thì cả hai bên cũng có một đoạn chân tình.
Quách Tùng thân mật nói: “Đổng tiên sinh từ xa đến đây, Quách mỗ thế nào cũng phải mời ngài, không biết ngày mai tiên sinh có thời gian hay không, Hầu gia và Quách đại phu đương nhiên cũng có mặt”.
Hạng Thiếu Long mỉm cười nói: “Quách công khách sáo như vậy, tại hạ không rảnh cũng phải rảnh”.
Quách Tùng cả mừng hẹn thời gian.
Triệu Nhã lúc ấy mới thoát ra được, đến bên Hạng Thiếu Long, chưa kịp mở miệng thì có người cười toe tóet chạy đến: “Hôm nay cuối cùng đã gặp được phu nhân!”
Hạng Thiếu Long quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nam tử tuổi khoảng ba mươi, trông rất anh tuấn, rảo bước chạy đến.
Người ấy bước chân có lực, lưng đeo trường kiếm.
Triệu Nhã vừa gặp y, hai mắt sáng lên, không thèm để ý đến Hạng Thiếu Long nữa, nhoẻn cười: “Bình Sơn hầu nói như thế, thật oan cho thân thi*p quá, chả lẽ người ta thật khó gặp đến thế sao?”
Thì ra đó là sứ tiết do nước Hàn phái đến, Bình Sơn hầu Hàn Sấm, xem ra cũng là một nhân vật có tên tuổi.
Triệu Mục cười ha ha nói: “Các người khoan hãy đùa nhau đã, nào, Sấm hầu, để tại hạ giới thiệu cho Sấm hầu quen biết vị mã si nổi tiếng thiên hạ, Đổng Khuông tiên sinh”.
Hàn Sấm nhìn Hạng Thiếu Long, vẻ mặt lạnh lùng, chào hỏi mấy câu thì kéo Triệu Nhã qua một bên, dáng vẻ rất thân mật.
Hạng Thiếu Long giận lắm, lại hận mình rốt cuộc không thể quên được người đàn bà lẳng lơ này, may mà lúc ấy đã có mặt nạ che, nhưng bỗng nhiên cũng ít lời lại.
Triệu Mục đã nhìn thấy, lựa lúc kéo gã qua một bên nói: “Chuyện Triệu Nhã cứ giao cho tại hạ, sớm muộn gì tiên sinh cũng có cơ hội. Nhưng ta nói trước, người đàn bà này có chồng khắp thiên hạ, tiên sinh chỉ chơi bời thôi, đừng cho là thật”.
Hạng Thiếu Long biết hiểu nhầm càng lúc càng sâu, vội vàng nói: “Chuyện chính quan trọng hơn, những chuyện này đối với tại hạ, thật tình mà nói có hay không cũng chẳng sao?”
Triệu Mục không hề tin tưởng gã, định nói tiếp thì ngoài cửa có tiếng hô: “Long Dương quân nước Ngụy đến”.
Trong đại sảnh đều lập tức im lặng, rõ ràng có hơn quá nửa số người chưa từng gặp qua mỹ nam tử nổi danh thiên hạ này.
Triệu Mục lúc này hai mắt ánh lên tia sáng dị kỳ, nhìn ra cửa.
Tiếng hoàng bội vang lên, Long Dương quân người mặc y phục lòe loẹt, có bốn năm tên kiếm thủ hộ vệ, ưỡn ẹo bước vào trong sảnh.
Trong sảnh lập tức vang lên tiếng trầm trồ, chủ đề chính là về tên nam yêu này. (Tiếng hiện đại gọi là gay)
Triệu Mục vỗ vai Hạng Thiếu Long rồi bước tới.
Quách Khai đến bên Hạng Thiếu Long, hạ giọng nói: “Trên đời này có nhân vật như thế, quả thật tuyệt vời không còn gì bằng”.
Nhạc Thừa cũng đến bên gã, lắc đầu nói: “Hầu gia chắc phải bận rộn đây!”
Hạng Thiếu Long thấy Triệu Mục và Long Dương quân cười đùa với nhau, trong lòng cũng khen hay, đồng thời cũng cảm thấy cảnh giác. Long Dương quân này rất thích đàn ông, nếu không cẩn thận thì sẽ bị y phát giác.
Tiếng Triệu Nhã vang lên phía sau: “Sao rồi? Nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của các vị, phải chăng đã bị người đàn ông ấy mê hoặc?”
Hạng Thiếu Long không thể nào quên được cảnh Bình Sơn hầu thân mật, lạnh lùng hừ một tiếng, bỏ ra ngoài.
Triệu Nhã đuổi theo, cười nói: “Sao Đổng tiên sinh không vui, phải chăng người ta đã có lỗi với ngài?”
Hạng Thiếu Long giật mình, đến lúc này mới biết chính xác mình vẫn còn tình với ả phóng đãng này, nên không nén nổi lòng ghen tuông, mất đi vẻ bình thường. Vội vàng trấn tĩnh, dừng bước nhìn về phía ả, mỉm cười nói: “Phu nhân quá lời, phu nhân không hề làm chuyện gì khiến cho bỉ nhân mất hứng, sao lại nói những lời như thế?”
Đồng thời cũng nghĩ lúc nãy Triệu Nhã giả vờ dùng Hàn Sấm để thử tâm ý của mình: “Tại sao người ta vừa nói một câu mà Đổng tiên sinh đã né tránh” Triệu Nhã liếc mắt.
Hạng Thiếu Long biết không còn cách nào giải thích, nên cũng không thèm giải thích, lạnh nhạt nói: “Con người ta thích làm gì thì cứ làm, chưa bao giờ nghĩ đến lý do”.
Triệu Nhã nhìn gã, trong lòng có một cảm giác quen thuộc, sự ngang ngạnh đầy nam tính ấy càng khiến cho lòng ả mềm hơn, buồn rầu thở dài: “Con người tiên sinh thật khó đoán, lúc thì dịu dàng hơn bất cứ ai, lúc thì lạnh lẽo vô tình khiến cho người ta không biết ứng phó thế nào mới phải”.
Hạng Thiếu Long lúc này đã thấy Triệu Chi cùng Triệu Bá vào đại sảnh, đến bên Triệu Mục. Triệu Mục đưa bọn họ đến gặp Long Dương quân. Liền mỉm cười với Triệu Nhã: “Ở đây có đủ người khiến cho phu nhân phải bỏ công suy nghĩ, cần gì phải nhọc lòng cho con người thô lỗ như tại hạ. Kìa! Bình Sơn hầu đến tìm phu nhân đó”.
Triệu Nhã nhìn theo tia mắt của gã, Hàn Sấm cũng vừa chào hỏi xong với Long Dương quân, đang đi về hướng ả, trong lòng thầm mắng Hàn Sấm đến không đúng lúc.
Sau khi Hạng Thiếu Long bỏ đi, ả cảm thấy một sự mất mát và trống rỗng vô bờ, cho nên quay về với lối sống ong bướm trước kia, hy vọng có thể tìm quên, để giảm đi nỗi thống khổ vì ân hận và nhớ nhung Hạng Thiếu Long.
Thế nhưng chẳng ai có thể thay thế Hạng Thiếu Long.
Khi Hàn Sấm đến Triệu, ả cũng từng có một đoạn tình với y. Nhưng không lâu sau thì phát giác kẻ này không thể thay thế Hạng Thiếu Long, nên tình cảm cũng nhạt nhẽo đi, ả phải tìm người khác để thay thế vào.
Lần này khi gặp Đổng Khuông, tức là Hạng Thiếu Long, thì giống như phát hiện một cảm giác mới. Sáng nay tuy tức giận vì sự thô lỗ của y, nhưng đối với ả cũng là một sự kích thích. Cho đến khi Hạng Thiếu Long nói những lời khiến ả tâm hồn ngây ngất, ả như quay về với cảm giác đắm say lúc còn bên cạnh Hạng Thiếu Long, trái tim đã sớm chứa đầy hình ảnh của người này.
Hạng Thiếu Long càng tỏ vẻ mạnh mẽ thì càng khiến ả cảm thấy đây chính là hóa thân của Hạng Thiếu Long, ả không thể nào cưỡng lại nổi. Đến trong lúc này, Hàn Sấm ngược lại trở thành một chướng ngại đáng ghét.
Thoáng chốc Hàn Sấm đã đến bên cạnh hai người.
Hạng Thiếu Long mỉm cười rồi cáo từ, đi về phía Triệu Mục và Long Dương quân.
Triệu Chi và Long Dương quân đồng thời cũng bước về phía Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long giả vờ thay đổi dáng đi, cất giọng khàn khàn, cung tay nói: “Đổng Khuông bái kiến Long Dương quân!”
Đôi mắt của Long Dương quân ánh lên tia ngạc nhiên, nói: “Đã từ lâu nghe đại danh của tiên sinh, hôm nay được gặp, còn gì may mắn bằng!”
Triệu Chi vẫn với đôi mắt to ấy, đứng nhìn gã.
Triệu Mục cười ha ha, đưa bọn Triệu Bá và các đại thần trong nước Triệu lần lượt dẫn kiến Hạng Thiếu Long.
Long Dương quân nhoẻn cười: “Tiên sinh quả thật là hào sĩ thời nay, chả trách nào khiến cho bọn nữ nhân nhìn không chớp mắt!”
Triệu Chi đỏ mặt, mới biết vì Hạng Thiếu Long mà mất tự nhiên, cúi mặt xuống, lại bực bội liếc Long Dương quân.
Hạng Thiếu Long bị Long Dương quân nhìn đễn nỗi nổi da gà, thầm mong sao y đừng nhìn mình nữa.
Triệu Bá cười ha ha nói: “Long Dương quân và Đổng tiên sinh đều là cao thủ kiếm thuật, hay là chọn một ngày đến hành quán để tỷ thí, há chẳng phải là chuyện hay trong võ đàn hay sao?”
Long Dương quân ngó láo liên toàn trường rồi cười nói: “Nếu mời Kỷ tài nữ của chúng ta đến hành quán của Triệu quán chủ, nói không chừng tất cả những người ở đây đều đến xem, lúc ấy mới quả thật là chuyện hay!”
Mọi người đều cười rộ lên.
Triệu Chi nén không được, thầm nhìn lén Hạng Thiếu Long, vẻ mặt rất kỳ lạ.
Hạng Thiếu Long thầm kêu khổ trong bụng, chắc chắn là tên Kinh Tuấn ấy lộ ra điều gì, nếu không vẻ mặt của ả cũng không kỳ lạ đến thế.
Đến lúc này, ngoài cửa có tiếng hô lớn: “Kỷ Yên Nhiên tiểu thư đến!”
Toàn trường bỗng im phăng phắc, bất luận là nam hay nữ, đều ngó ra ngoài.
Giai nhân lâu ngày không gặp lẽ nào nổi tiếng đến thế.