Năm ngày sau, Hạng Thiếu Long có thể xuống giường đi lại được, ngoài vết thương ở hông vẫn còn đôi lúc nhói đau, thể lực và tinh thần đã hoàn toàn phục hồi trở lại.
Tình cảm giữa gã và Triệu Thiên phát triển đến mức không thể rời nhau, tuy suốt ngày nấp ở trong phòng nhưng không cảm thấy buồn bã chút nào.
Kỷ Yên Nhiên từ hôm ấy không hề đến nữa. Nghe Trâu Diễn nói Tín Lăng quân vẫn còn đa nghi nên giám sát nàng rất kỹ.
Hạng Thiếu Long nghĩ rằng tình hình canh gác của Đại Lương sẽ ngày càng lơi lỏng, vì rằng con người là như thế, không thể mãi mãi kiên trì được. Vả lại sau khi không tìm ra tung tích của bọn họ, ai cũng nghĩ rằng bọn họ đã cao chạy xa bay.
Đêm ấy hai người lang tình ý thi*p, đang lúc không thể rời nhau được thì Yên Nhiên đến, thấy Triệu Thiên đang đỏ mặt thì nàng cũng thế.
Kỷ Yên Nhiên giận dỗi liếc mắt nhìn gã, rồi mới cất giọng oanh vàng: “Mười ngày trước, muội đã phái người ra ngoài thành, lại sai người giả làm hai người, lưng đeo mộc kiếm giả, cố ý cho người phát hiện tung tích. Quả nhiên rất có hiệu quả, hôm qua Tín Lăng quân thân hành dắt người đuổi đến biên giới nước Sở, Đại Lương cũng canh phòng bớt cẩn mật hơn, đây là lúc hai người trốn thoát khỏi nơi đây”.
Hạng Thiếu Long và Trâu Diễn cùng lúc vỗ án khen hay không ngờ Kỷ Yên Nhiên lại có diệu kế như thế.
Kỷ Yên Nhiên buồn bã nhìn Hạng Thiếu Long, trên mặt hiện ra vẻ không nỡ xa rời.
Hạng Thiếu Long hỏi: “Muội đi theo với chúng ta nhé?”
Kỷ Yên Nhiên buồn bã lắc đầu: “Yên Nhiên cũng rất muốn như vậy, nhưng giả sử cùng đi như vậy, ai cũng biết muội và huynh có liên hệ với nhau, như thế Yên Nhiên cũng sẽ liên lụy rất nhiều người. Nói không chừng có cả Trâu tiên sinh nữa. Hôm ấy Tín Lăng quân đến lục soát thiên lầu cũng bởi vì Yên Nhiên mượn cớ đến ngắm sao, cho nên mới khiến y nghi ngờ”.
Hạng Thiếu Long cũng biết đó là sự thực, thở dài hỏi: “Vậy lúc nào chúng ta mới có thể gặp lại nhau?”
Kỷ Yên Nhiên nhoẻn miệng cười: “Yên tâm đi! Nguyện vọng lớn nhất cuộc đời của Yên Nhiên chính là phò trợ tân thánh nhân thống nhất thiên hạ, khiến cho vạn dân không chịu nổi cái khổ của chiến loạn nữa, sau này làm sao bỏ huynh được”.
Hạng Thiếu Long lắc đầu cười khổ: “Huynh chẳng tin mình là thánh nhân gì cả, dù cho có thể quay lại nước Triệu, nguy hiểm cũng bủa vây tứ bề. Nếu nàng muốn tìm thánh nhân thật sự thì hãy nhẫn nại tìm nữa thì hơn, tránh nhìn sai người, sau này hối hận không kịp”.
Trong lời nói đầy ý chua xót, bởi vì gã biết được nguyên nhân thật sự Kỷ Yên Nhiên yêu mình toàn là bởi tưởng rằng gã là thánh nhân.
Kỷ Yên Nhiên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, cúi đầu không nói.
Trâu Diễn nghiêm mặt nói: “Lời ngài nói ngược lại chứng thực ngài chính là thánh nhân, bởi vì ngôi sao của ngài đang bị ngôi sao khác chèn ép, theo thiên tượng, ngài ít nhất phải hai mươi năm nữa mới thống nhất được thiên hạ, cho nên trước đó nguy hiểm trùng trùng”.
Hạng Thiếu Long nghe xong giật mình, mắt trợn tròn, miệng há hốc nhìn Trâu Diễn. Lần đầu tiên không dám xem thường nhà huyền học cổ đại này, bởi vì Tần Thủy Hoàng quả thật hai mươi năm sau mới thống nhất được các nước, trở thành vị Hoàng đế đầu tiên trong lịch sử.
Kỷ Yên Nhiên nói: “Trâu tiên sinh, Triệu Thiên công chúa, Yên Nhiên mong hai người ra ngoại sảnh đợi một chốc, Yên Nhiên có lời muốn nói với Thiếu Long”.
Trâu Diễn và Triệu Thiên hiểu ý bước ra ngoài phòng chốt cửa lại, Kỷ Yên Nhiên vẫn cúi đầu trầm giọng nói: “Hạng Thiếu Long, muội muốn huynh biết rõ rằng, Kỷ Yên Nhiên yêu con người của huynh chứ không liên quan gì đến việc huynh có phải là thánh nhân hay không”.
Hạng Thiếu Long biết lời nói ban nãy đã làm tổn thương tới nàng nên hối hận lắm đưa tay ôm nàng vào lòng.
Kỷ Yên Nhiên lại buồn bã nói: “Sáng sớm ngày mai, Hàn Phi công tử sẽ vận chuyển một vạn thạch lương về nước Hàn, Yên Nhiên đã nói trước với y, một xe lương sẽ có một ngăn kín, có thể đưa chàng thoát khỏi Đại Lương. Hạng lang! Yên Nhiên sống là người của Hạng gia chàng, dù thế nào cũng sẽ đến tìm chàng, xin chàng đừng quên Yên Nhiên đó!”
Hạng Thiếu Long và Triệu Thiên nằm trong ngăn kín dưới gầm xe lương, an toàn thoát khỏi Đại Lương, đoàn xe đi về hướng Tề Thủy, đến đó thì đổi xuống thuyền, men theo sông đến biên giới nước Hàn.
Phía ngoài tuyết đã rơi, đoàn xe đi rất chậm, lại thêm trong ngăn kính co chăn dày nên hai người không cực nhọc lắm, ngược lại còn thấy nơi đây là một chốn hạnh phúc vô cùng.
Triệu Thiên thì thầm với Hạng Thiếu Long: “Ta chưa từng thấy nữ nhân nào vừa đẹp mà lại có bản sự hơn Yên Nhiên tỷ, chỉ cần tốn chút công sức là có thể đưa chúng ta thoát khỏi Đại Lương”.
Hạng Thiếu Long thấy nàng nói vậy, trong lòng lại nghĩ chuyện khác, mỉm cười nói: “Nàng có thể đừng làm Công chúa nữa không?”
Triệu Thiên quay mặt lại, say đắm nhìn gã rồi nói: “Triệu Thiên chỉ lo một chuyện, đó là không thể làm nữ nhân của Hạng Thiếu Long”.
Hạng Thiếu Long nói nhỏ: “Vậy thì tốt lắm, ta sẽ tìm cách giấu muội ở một nơi, sau đó tung tin rằng muội đã bị Ngao Ngụy Mâu Gi*t ૮ɦếƭ, lúc đó muội không cần phải về cung để làm một nàng Công chúa tội nghiệp nữa”.
Triệu Thiên vui mừng nói: “Chàng chấp nhận làm thế vì Thiên nhi à? Không sợ phụ vương giáng tội hay sao?”
Hạng Thiếu Long mỉm cười nói: “Ta là tân thánh nhân, đâu dễ bị kẻ khác giáng tội”. Rồi cười hì hì nói: “Thực ra cũng vì bản thân ta thôi”.
Triệu Thiên đỏ mặt, rúc vào người gã, vừa thẹn vừa mừng thỏ thẻ: “Hạng lang!”
Hạng Thiếu Long cảm động lắm, ôm chặt nàng lại.
Triệu Thiên dịu dàng nói: “Thiên nhi đã từng nói với Hạng lang là hãy Gi*t ૮ɦếƭ Triệu Mục để báo thù. Nhưng giờ đây Thiên nhi đã đổi ý, chỉ mong có thể cùng Hạng lang cao chạy xa bay, không cần để ý đến chuyện khác nữa”.
Hạng Thiếu Long than thầm trong bụng, vậy mối thù của Thư Nhi tính như thế nào? Triệu Mục và gã đã ở cái thế không đội trời chung nữa.
Xe dừng lại, thì ra đã đến bến Tề Thủy.
Ba chiếc thuyền của nước Hàn mang theo một vạn thạch lương giong buồm về Hàn.
Được Hàn Phi giúp đỡ, Hạng Thiếu Long và Triệu Thiên nấp trong một khoang thuyền nhỏ.
Lúc ấy trên thuyền toàn là binh lính nước Hàn nhưng Hàn Phi vẫn cẩn thận để tránh lộ phong thanh. Triệu Thiên bỗng nhiên nhớ đến Kỷ Yên Nhiên, nói: “Chàng có biết không, Yên Nhiên tỷ không phải là người Ngụy, mà là hậu duệ của quý tộc nước Việt, cho nên mới xinh đẹp, võ thuật mới cao cường như thế”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên hỏi: “Sao nàng biết?”
Triệu Thiên nói: “Đương nhiên là biết, khi chàng hôn mê, Yên Nhiên tỷ đã nói chuyện với ta rất nhiều”.
Ngừng một lát rồi nói tiếp: “Chàng có đoán được vì sao nước Hàn lại sai một người không biết ăn nói như Hàn Phi công tử đi mượn lương hay không? Thì ra Hàn vương lo y ngày sau đi du thuyết học thuyết của mình nên cố ý sai y đi làm việc này để làm nhục y”.
Hạng Thiếu Long lắc đầu nói: “Nước Hàn đã quá yếu, lại còn có một hôn quân như thế, lấy việc mượn lương làm trò đùa”.
Triệu Thiên nói: “Nhưng Hàn vương lần này tính sai, vì nhờ có Kỷ Yên Nhiên lên tiếng giùm Hàn Phi công tử nên đã động được Ngụy vương giúp y có thể mượn được lương”.
Hạng Thiếu Long giật mình: “Nhưng có điều không ổn, xem ra nước Ngụy quả thật muốn tấn công nước Triệu, nếu không, không cần thiết phải làm thân với Hàn”.
Triệu Thiên giận dỗi nói: “Đừng nhắc đến những chuyện mất hứng này được không?”
Ba ngày sau, đội thuyền tiến vào biên giới nước Hàn.
Hạng, Triệu hai người từ biệt Hàn Phi. Hàn Phi sai người dắt đến một thớt ngựa ô, nói: “Hạng huynh! Đây là thớt ngựa Kỷ tiểu thư quý nhất, đặc biệt sai tại hạ mang theo để trao lại cho huynh”.
Triệu Thiên kêu a một tiếng, nhận ra đây là con tuấn mã mà đêm ấy Kỷ Yên Nhiên đến cứu họ, nàng thích thú vuốt ve chú ngựa.
Hạng Thiếu Long thấy mỹ nhân ơn sâu nghĩa nặng, trong lòng dâng lên nỗi nhớ nhung, thở dài một tiếng.
Hàn Phi đương nhiên hiểu rõ tâm tình của gã, cầm tay gã nói: “Lần này đến nước Ngụy, thu hoạch lớn nhất là quen được một hồng nhan tri kỷ như Yên Nhiên và nhân vật anh hùng nhìn cao trông rộng như Hạng huynh đây. Ngựa này tên gọi Tật Phong. Xin bảo trọng!”
Hạng Thiếu Long cùng Triệu Thiên lên ngựa, phóng đi, từ xa vẫn còn nhìn lại, thấy Hàn Phi đang vẫy tay tạm biệt họ.
Hai người ngày đi đêm nghỉ, men theo phía Bắc biên giới nước Hàn, tiến về Triệu quốc.
Kỷ Yên Nhiên còn chuẩn bị cho họ lương khô và những vật dụng cần thiết, đơn giản, khiến họ không còn lo lắng nữa.
Cảm giác quay về Triệu lần này không giống với chuyến qua Ngụy, tâm tình cũng nhẹ nhõm nhiều hơn. Triệu Thiên được hưởng cái thú yêu đương nam nữ, nàng vui như một con chim nhỏ được sổ Ⱡồ₦g, không ngừng hát những bài hát nước Triệu bên tai Hạng Thiếu Long.
Càng lên phía Bắc, thời tiết càng lạnh, khi tuyết rơi chỉ còn cách nấp vào các động đá.
Mười ngày sau, họ đã đến được khu rừng thưa rộng lớn ở biên giới nước Hàn.
Vượt qua khu rừng thưa này là tiến vào lại biên giới nước Ngụy, phải đi ba ngày nữa mới đến biên giới nước Triệu.
Đây là khu vực săn bắn nổi tiếng của nước Hàn, thuộc khu vực Khâu Lăng, là khu rừng hỗn giao của những loại cây lá kim và cây lá rộng, những loại cây như kiều mộc, á kiều mộc, quán mộc rất nhiều.
Đâu đâu cũng có thể thấy gấu đen, ngựa, hươu, sơn dương, thỏ hoang, lại còn các loài sói hoang, có lúc tập trung thành bầy đuổi theo sau ngựa. Khi Hạng Thiếu Long quay ngựa lại phóng phi châm Gi*t mấy con đầu, thì bầy sói hoang mới quay lại tranh nhau xác đồng loại, nên không đuổi theo nữa.
Hai người một ngựa, băng xuyên qua khu rừng, cành cây tán lá đều phủ đầy tuyết.
Hôm nay đã đến được bờ Tây của một dòng sông dài, ở giữa nước sông vẫn chưa kết băng, chảy cuồn cuộn về phía Đông bắc.
Khí hậu càng lạnh hơn, hai người toàn thân quấn chặt áo bông, lại mang thêm mạng che mặt mới miễn cưỡng chống lại được gió tuyết.
Tuyết ngập đến tận đầu gối, ngay cả Tật Phong cũng đi rất khó khăn, chỉ còn cách là xuống ngựa đi bộ, mong có thể tìm được nhà người dân để tránh gió tuyết.
Bốn bề đều yên lặng, chỉ có bước chân đạp trên tuyết nghe rào rạo.
Đôi khi vọng lại tiếng gầm của hổ dữ hoặc tiếng rú của bầy sói hoang khiến cho người ta phải dựng tóc gáy.
Trước buổi trưa, gió chợt thổi mạnh, hoa tuyết bay mù trời khiến họ không thể nào mở mắt ra được, bước chân không vững nữa.
Nghỉ một lát sau, Tật Phong cũng không chịu bước tới trước nữa.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ làm thế nào cũng tránh cơn gió tuyết này, nhưng tứ bề vắng lặng. Chợt nhớ lại trước kia trong quân đội đã học qua cách đắp nhà bằng băng của người Eskimo, xem ra rất dễ dàng, tính trẻ con trỗi dậy, gã ra bờ sông dùng đao móc các tảng băng lên, đắp thành một tòa nhà bằng băng có thể chứa cả người lẫn ngựa, phía dưới có trải chăn, lại chặt củi nổi lửa phía bên trong, hơi ấm lan tỏa trong căn nhà, bão tuyết cũng trở nên lãng mạn hơn. Con Tật Phong cũng hồi phục được sức khỏe.
Triệu Thiên thấy tình lang của mình có bản sự như vậy, lại càng phục gã sát đất.
Hai người ôm nhau ngủ. Sáng hôm sau, bỗng bị đánh thức vì có âm thanh lạ.
Hai người để ý lắng nghe thì có tiếng chim hót líu lo trên bầu trời. Ngẩng đầu lên nhìn qua lỗ thoát khí trên trần nhà thì thấy bầu trời xanh trong, tuyết không còn nữa.
Hai người cả mừng, vội vàng thu dọn hành trang, rời bỏ nhà băng đầy ấm áp ấy.
Hạng Thiếu Long sợ Tật Phong bị tê chân, nên dùng vải bọc kín bốn vó của nó lại, lại dùng vải trải lên lưng phủ xuống bụng để tránh khí lạnh xông vào иộι тạиg. Lại chế ra một chiếc xe trượt tuyết đơn giản, bỏ hành trang lên trên để Tật Phong kéo. Hạng Thiếu Long dắt phía trước cùng Triệu Thiên sánh vai tiếp tục đi về hướng bắc, lúc này họ cũng chẳng biết mình bước trên lãnh thổ của Hàn hay Ngụy.
Triệu Thiên đi chẳng bao lâu thì đã mệt nhoài, ngồi lên xe trượt tuyết do Tật Phong kéo đi.
Cây cối như một bức tường thành cao, trùng trùng điệp điệp, nơi nào cũng có, khi băng qua khiến cho người ta mất đi cảm giác phân biệt, may mà Hạng Thiếu Long có kinh nghiệm hành quân phong phú, khi mấy ngày hôm trước trời còn sáng, đã tìm được vị trí của sao Bắc Cực, nhận định được địa hình, nên mới không đi sai phương hướng.
Tuyết dưới chân kêu rào rạo, chốc chốc lại thấy dâu chân của động vật in trên tuyết.
Thời tiết tốt không kéo dài được bao lâu, sau buổi trưa tuyết bắt đầu rơi tiếp càng lúc càng nặng.
Hạng Thiếu Long trong lòng kêu khổ, đang lúc chưa biết phải đi tiếp hay dừng lại thì bảy căn nhà gỗ xuất hiện ở bên trái bìa rừng.
Hai người cả mừng, lê bước về phía những căn nhà ấy.
Mấy căn nhà gỗ được dựng trên nền đá, các thanh gỗ gác lại với nhau, mái nhà hình chữ nhân đầy tuyết.
Họ vừa thấy trong lòng đã vui sướng, đến trước căn nhà cao giọng kêu lên, nhưng không hề có tiếng trả lời.
Triệu Thiên thốt nhiên kêu lên, chỉ về phía cổng của căn nhà lớn nhất, chỉ thấy vết máu đầy rẫy, trông thật đáng sợ.
Hạng Thiếu Long bước lại xem, vết máu vẫn còn mới, rõ ràng chuyện xảy ra cách đây không lâu, vì thế căn dặn Triệu Thiên ở ngoài, còn mình đẩy cửa bước vào.
Không lâu sau, Hạng Thiếu Long bước ra, sau khi tra xét mấy căn nhà khác, đến bên Triệu Thiên nói: “Thiên nhi đừng sợ, ở đây vừa xảy ra chuyện đáng sợ, xem ra tất cả nam nữ lão ấu ở đây đã bị lùa vào căn nhà này và Gi*t ૮ɦếƭ, ngay cả một con chó cũng không tha, tất cả nữ nhân đều bị ૮ưỡɳɠ ɓứ૮”.
Triệu Thiên biến sắc: “Ai làm chuyện này?”
Hạng Thiếu Long nói: “Không phải mã tặc cũng là binh lính, nếu không cũng không thể dễ dàng khống chế những thợ săn dũng mãnh này”.
Triệu Thiên run rẩy nói: “Chúng ta làm thế nào đây?”
Hạng Thiếu Long chưa trả lời thì có tiếng vó ngựa vang lên.
Hai người giật mình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người một ngựa, từ xa tới gần, ngồi trên ngựa là một đại hán khôi ngô, trên lưng ngựa còn có một con hươu vừa săn được.
Người ấy tuổi khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu, trông rất khỏe mạnh, hai mắt sáng ngời, mặt thô, rất có khí khái, từ xa trông thấy họ đã cao giọng chào: “Các bằng hữu từ đâu đến?”
Rồi gọi lớn: “Đằng Dực về rồi đây!”
Hạng Thiếu Long và Triệu Thiên nhìn nhau, đều biết rõ đây là nhà của đại hán ấy.
Đại hán tên Đằng Dực ấy phóng ngựa đến trước cổng nhà, mắt lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn vào căn nhà không có người thân của mình, rõ ràng đã cảm thấy được sự việc rất lạ kỳ.
Hạng Thiếu Long bước lên chặn y lại, thành khẩn nói: “Bằng hữu, hãy nghe tại hạ nói vài câu trước đã”.
Đằng Dực nhảu xuống ngựa, lạnh lùng nhìn gã nói: “Các người là ai?”
Hạng Thiếu Long nói: “Chúng tôi chỉ là người qua đường, phía trong...”
Đằng Dực đẩy vai gã quát lớn: “Tránh ra!”
Hạng Thiếu Long vốn là người rất nặng và thế đứng rất vững, nhưng bị y đẩy thì loạng choạng lui về sau, tuy không đề phòng, nhưng có thể thấy Đằng Dực là người có sức mạnh kinh nhân.
Đằng Dực lao vào nhà như cơn lốc, tiếp theo là tiếng kêu thảm thiết và tiếng khóc xé lòng, đó chính là nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là sự việc quá đỗi thương tâm.
Triệu Thiên hơi cay ở mũi, gục đầu vào vai Hạng Thiếu Long mà chảy nước mắt.
Bỗng có tiếng quát lớn, Đằng Dực lao ra, tay cầm kiếm, đôi mắt rực lửa, chỉ về phía Hạng Thiếu Long nói: “Có phải ngươi đã làm không?”
Hạng, Triệu cả hai người đều ngạc nhiên.
Đằng Dực vì quá đau đớn phẫn nộ mà không giữ được bình tĩnh, một kiếm chém thẳng về phía trước.
Hạng Thiếu Long đã phòng bị sẵn, rút thanh mộc kiếm, đỡ trường kiếm của y, tay kia đẩy Triệu Thiên ra.
Hạng Thiếu Long bị gã chém đến nỗi tê tay, thầm khen người này còn mạnh hơn cả Ngao Ngụy Mâu. Đằng Dực không kể sống ૮ɦếƭ tấn công điên cuồng về phía trước, kiếm pháp thi triển đến tinh diệu tuyệt luân.
Hạng Thiếu Long không ngờ lại gặp được một kiếm thủ đáng sợ như thế này ở nơi đầy tuyết phủ, ngay cả phân thần giải thích cũng không dám. Gã vận dụng Mặc Tử kiếm pháp, chỉ thủ mà không công, vừa đánh vừa lùi, đỡ hơn trăm đường kiếm của đối phương. Đằng Dực thốt nhiên kêu rống lên, khuỵu xuống đất, ôm đầu đau đớn khóc.
Triệu Thiên hoảng sợ chạy qua nấp sau lưng Hạng Thiếu Long, nói: “Đại ca! Người trong ấy không phải là chúng tôi Gi*t đâu”.
Đằng Dực vừa khóc vừa gật đầu nói: “Ta biết chứ! Các hạ dùng mộc kiếm, trên người không có vết máu, chỉ là ta nhất thời nóng nảy mà thôi”.
Rồi té sấp xuống tuyết mà vẫn cứ khóc.
Đằng Dực quỳ trước mộ, yên lặng như tượng gỗ.
Ở dưới nấm mồ ấy là cha mẹ, huynh đệ, thê tử và nhi nữ của y.
Cuộc sống hạnh phúc đã xa rời y.
Y thậm chí không biết kẻ thù của mình là ai, chỉ cố gắng hết sức để đi tìm.
Thù hận dày xé con tim y.
Triệu Thiên đứng một bên khóc rưng rức.
Hạng Thiếu Long đến bên Đằng Dực, trầm giọng nói: “Đằng huynh có muốn báo thù chăng?”
Đằng Dực ngẩng đầu dậy, trong mắt lộ vẻ kiên định, nói: “Nếu Hạng huynh có thể giúp Đằng Dực này báo thù rửa hận, cái mạng này xin giao cho Hạng huynh”.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ người này kiếm pháp cao minh, võ dũng cái thế, nếu được y giúp đỡ thì như hổ thêm cánh. Gật đầu nói: “Đằng huynh có nghĩ tại sao bọn tặc tử kia lại lùa tất cả mọi người vào trong một căn nhà chăng?”
Đằng Dực vụt nói: “Chúng muốn giữ sáu căn còn lại để dùng”.
Hạng Thiếu Long rất khâm phục sự nhanh trí của y, nói: “Cho nên chúng nhất định sẽ quay lại vào trước hoàng hôn”.
Đằng Dực hai mắt lộ vẻ hằn lên tia hận thù, gục đầu xuống hôn lên tuyết rồi bước đến trước Hạng Thiếu Long, hai tay ôm vai gã, giọng cảm kích nói: “Xin đa tạ! Các người mau lên đường đi! Nếu không gặp phải bọn chúng càng nguy hiểm hơn”.
Hạng Thiếu Long mỉm cười nói: “Nếu Đằng huynh muốn báo thù thì đừng nên kêu tại hạ bỏ đi”.
Đằng Dực nhìn Triệu Thiên rồi lắc đầu nói: “Tiểu thê tử của Hạng huynh vừa xinh đẹp, lòng dạ lại tốt. Ta không muốn nàng gặp phải bất hạnh, ba huynh đệ của Đằng mỗ tuy không bằng Đằng mỗ, nhưng cũng không phải là dễ đối phó, có thể thấy kẻ địch vừa nhiều vừa đông, võ công lại giỏi, chúng ta chưa chắc là đối thủ của chúng”.
Hạng Thiếu Long nói với giọng đầy tự tin: “Nếu giao phong chính diện, chúng ta không phải là đối thủ, nhưng giờ đây tại hạ đã có một kế. Nhân lúc vẫn còn thời gian, chúng ta hãy lập tức bố trí”.