Kỷ Yên Nhiên hỏi về lai lịch của Hạng Thiếu Long, Tín Lăng quân vội vàng nói: “Vị này là đệ nhất kiếm thủ Hạng Thiếu Long đến từ nước Triệu”.
Kỷ Yên Nhiên nở nụ cười nhìn Hạng Thiếu Long rồi nhìn sang Hàn Phi. Hạng Thiếu Long tuy thở phào, biết rằng ả vẫn chưa thích mình cũng nén không được nỗi thất vọng, tựa như cảm thấy bị trúng thương, mâu thuẫn vô cùng.
Hạng Thiếu Long lại trỗi lên tôn nghiêm của người đàn ông. Thầm nghĩ giờ đây không thể theo đuổi ả được, cần gì phải nhìn mặt ả để hành sự. Chỉ thấy ả cười nói với Hàn Phi, còn những kẻ khác chỉ mở mắt mà nghe, một nỗi tức giận vô cớ nổi lên trong lòng, đương nhiên cũng có pha chút sự đố kỵ và bẽ bàng vì bị lạnh lùng, đứng dậy.
Tín Lăng quân ngẩn người ra nói: “Thiếu Long! Ngươi làm gì vậy?”
Kỷ Yên Nhiên cũng quay sang nhìn gã, lúc này ả mới phát hiện thân hình cao lớn và phong thái uy vũ của gã. Hạng Thiếu Long cố ý cười lớn một cách tự nhiên nói: “Kỷ tiểu thư quả thật có nét đẹp trời cho, Hạng mỗ may mắn được gặp, xin cáo từ”.
Kỷ Yên Nhiên hơi ngạc nhiên, rồi sau đó hình như thấy được lòng dạ gã, cười nhạt nói: “Hạng tiên sinh còn ở Đại Lương được bao lâu?”
Hạng Thiếu Long thấy nàng vẫn không có vẻ giữ khách, trong bụng giận lắm, lại cảm thấy quá mất mặt, bề ngoài lại làm ra vẻ không để ý, lạnh nhạt đáp: “Vẫn còn vài ngày nữa”.
Bọn Tín Lăng quân cũng đành bước theo gã ra về.
Trên đường về, Tín Lăng quân trách: “Thiếu Long ngươi không biết đã bỏ qua một cơ duyên tốt. Kỷ Yên Nhiên hiếm khi cười nhiều như vậy, nói không chừng sẽ có đàn ca đãi khách nữa đấy”.
Trong lời lộ vẻ tiếc nuối, có thể nói tài nghệ đàn hát của Kỷ Yên Nhiên hay biết chừng nào.
Còn Hạng Thiếu Long lại nghĩ đến tia mắt hung dữ của Ngao Ngụy Mâu nhìn gã, gã này chẳng phải là hạng hữu dũng vô mưu, kẻ có tài dưới trướng lại nhiều, còn mình thì quả thật đang rơi vào thế nguy hiểm.
Về đến phủ Tín Lăng quân, đến chỗ Nhã phu nhân, nàng kéo tay gã vào phòng trong nói: “Ta đã liên lạc được bọn Ô Trác và Thành Tế, truyền đạt chỉ thị của chàng. Ô Trác cũng nhắn với chàng rằng tai mắt của y ở Đại Lương không biết có phải vì sự kiện lần này có liên quan đến cuộc đấu tranh Tín Lăng quân và Long Dương quân hay không, cho nên đã ẩn mình không chịu tiếp xúc với y, giờ đây chỉ có thể dựa vào bản thân chúng ta thôi. Y còn nói sẽ tìm cách lẻn vào thành”.
Hạng Thiếu Long vừa nghe, trong lòng đã cảm thấy hỏng bét, mệt mỏi nằm vật ra giường của Nhã phu nhân, Nhã phu nhân cởi giày cho gã, dịu dàng nói: “Nhã nhi đã tìm ra được lối vào của địa đạo, chàng sẽ thưởng cho người ta cái gì đây?”
Hạng Thiếu Long vui mừng, ngồi dậy ôm nàng vào lòng, hôn một cái thật kêu rồi nói: “Phu nhân quả thật có bản sự!”
Nhã phu nhân ghé tai gã, nói rõ tường tận lối vào của địa đạo rồi nàng thở dài nói: “Có lẽ đánh cắp Lỗ Công bí lục không quá khó, nhưng làm thế nào để rời khỏi nước Ngụy mà tránh được truy binh mới là chuyện khó nhất. Lỗ Công bí lục là một thứ quan trọng như vậy, Tín Lăng quân mỗi ngày đều sẽ kiểm tra, một khi phát giác đã không còn nữa thì tự nhiên sẽ nghĩ đến chúng ta ngay”.
Hạng Thiếu Long cảm thấy nhức đầu.
Lúc này Tín Lăng quân cho người đến tìm gã, đòi phải lập tức bái kiến.
Bọn người hầu đưa gã đến căn nhà tối hôm đó gã đã nghe được cuộc nói chuyện giữa hai chị em Tín Lăng quân, sau khi phân vai chủ khách ngồi xuống, Tín Lăng quân nghiêm mặt nói: “An Ly vương hạ lệnh mời ngươi ngày mốt đưa Triệu Thiên vào cung, đêm ấy y sẽ thiết yến khoản đãi ngươi”.
Hạng Thiếu Long giật mình, biết được thời khắc quan trọng đã đến.
Tín Lăng quân trầm giọng nói: “Long Dương quân lần này sẽ mượn cớ đọ kiếm để Gi*t ngươi, người ra tay là Ngao Ngụy Mâu, như thế An Ly và Long Dương quân sẽ không chịu trách nhiệm gì cả bởi vì Ngao Ngụy Mâu là khách đến từ nước Tề”.
Hạng Thiếu Long thầm kêu khổ, nếu tỷ võ với Ngao Ngụy Mâu một cách quang minh chính đại thì gã ít có cơ hội thắng hơn.
Tín Lăng quân hạ giọng nói: “Long Dương quân giờ đây hận ngươi đến xương tủy, sẽ không cho ngươi sống sót mà rời khỏi Đại Lương, bởi vì y có Đại vương chống lưng, ta e rằng bảo vệ ngươi không nổi, Thiếu Long có tính toán gì chăng?”
Hạng Thiếu Long trong bụng thầm mắng Tín Lăng quân, than rằng: “Còn có cách nào nữa? Chỉ có nước đến đâu thì hay đến đó”.
Tín Lăng quân nhìn Hạng Thiếu Long một chốc rồi hít một hơi sâu nói: “Nếu lần này Thiếu Long ngươi muốn tránh được tai họa mà có thể tận hưởng vinh hoa phú quý chỉ còn một cách, ngươi có muốn biết không?”
Hạng Thiếu Long kêu thầm trong bụng cuối cùng cũng lòi ra rồi đấy. Rồi giả vờ nhún nhường nói: “Xin Quân thượng chỉ điểm”.
Tín Lăng quân nói: “Đó là Gi*t ૮ɦếƭ tên hôn quân An Ly và Long Dương quân”.
Hạng Thiếu Long giả vờ giật mình la hoảng: “Cái gì?”
Tín Lăng quân lạnh lùng nói: “Vô độc bất trượng phu, y bất nhân ta bất nghĩa.
Bên cạnh người của An Ly cũng có người của ta, có thể giấu binh khí trong cung, chỉ cần ngươi Gi*t ૮ɦếƭ An Ly, người của ta có thể lập tức rút binh khí Gi*t sạch bọn Long Dương quân, lúc ấy ta lên ngôi vua, lại có một dũng tướng như ngươi giúp đỡ, thừa cơ nước Tần không đủ sức đánh sang phía Đông, chúng ta thống nhất Tam Tấn, thiên hạ chẳng phải thuộc về chúng ta hay sao? Ngươi lại có thể Gi*t ૮ɦếƭ Triệu Mục để rửa hận, nếu không quay về nước Triệu ngươi cũng chỉ có con đường ૮ɦếƭ”.
Viễn cảnh y vẽ ra rất hấp dẫn, nhưng Hạng Thiếu Long biết được đó toàn là những điều giả dối, gật đầu nói: “Đó chỉ là phương pháp duy nhất, nhưng An Ly vương tất có kẻ bảo vệ bên cạnh, tại hạ không thể công nhiên mang νũ кнí, làm sao Gi*t được y?”
Tín Lăng quân thấy gã không phản đối, mắt lộ vẻ vui mừng nói: “Ta vốn định giấu trủy thủ dưới chiếu tiệc của ngươi, nhưng cũng không ổn lắm, giờ đây đã đoán được Ngao Ngụy Mâu sẽ khiêu chiến với ngươi trong bữa tiệc, nếu ngươi có thể thắng được Ngao Ngụy Mâu, khi được An Ly vương chúc tụng thì ngươi bất ngờ Gi*t ૮ɦếƭ y, ngươi lại gây hỗn loạn, chúng ta sẽ có cơ hội ra tay. Đồng thời lúc đó người của ta sẽ vào hoàng cung, lo gì đại sự không thành”.
Hạng Thiếu Long nghĩ bụng nếu ta không Gi*t ૮ɦếƭ Ngao Ngụy Mâu thì thế nào đây, gã lại nghĩ lúc này không thừa cơ chiếm ít lợi thế thì thật ngu ngốc, nghiêm mặt nói: “Chỉ cần sau này tại hạ không lo gì cả, Hạng Thiếu Long sẽ giao tính mạng này cho Quân thượng, cố gắng thử qua một lần”.
Tín Lăng quân nhíu mày nói: “Có gì mà sau này không lo?”
Hạng Thiếu Long nói: “Đó chính là Nhã phu nhân và Triệu Thiên, nếu họ có thể rời Đại Lương, tại hạ chẳng còn lo lắng gì nữa, ra tay sẽ dễ dàng hơn”.
Đó gọi là ra giá trên trời, trả tiền dưới đất. Gã đương nhiên biết Tín Lăng quân không thể thả Triệu Thiên đi nhưng có lẽ sẽ thả Nhã phu nhân, bởi vì sau này cuộc hành thích có thành công hay không, Tín Lăng quân cũng có thể sai người đuổi theo bắt Nhã phu nhân lại.
Quả nhiên Tín Lăng quân nói: “Triệu Thiên không thể thả được, bởi vì ngươi phải đưa ả vào trong cung. Còn Nhã phu nhân thì được thôi”.
Hạng Thiếu Long cất được một nửa nỗi lo, nói: “Đại vương của Quân thượng không muốn cho Triệu Thiên làm Bị phi, tại sao còn đón ả vào cung?”
Tín Lăng quân than: “Thiếu Long quá ngây thơ, An Ly có thể dễ dàng khiến cho Triệu Thiên ૮ɦếƭ một cách mập mờ, sau đó phao lên là ả bệnh ૮ɦếƭ, lại đưa thi thể về nước Triệu, Triệu vương cũng không còn cách nào, kế này tuy có chút sơ hở nhưng đó là biện pháp tốt nhất”.
Hạng Thiếu Long nghe mà lạnh người nên gã càng muốn cứu nàng hơn.
Tín Lăng quân nói: “Chỉ cần ngươi Gi*t An Ly, chẳng phải sẽ giải quyết được mọi sự hay sao?”
Hạng Thiếu Long lắc đầu nói: “Con người của tại hạ là như thế, làm gì cũng không muốn liên lụy người khác. Nếu Triệu Thiên, Triệu Nhã không có ở đây, chuyện gì tại hạ cũng có thể tự gánh vác được, dù cho thất bại bị bắt đi chăng nữa cũng không bán đứng Quân thượng, nhưng nếu liên lụy đến họ, tại hạ sợ đến lúc đó không dám ra tay thì hỏng bét”.
Tín Lăng quân không còn cách nào nữa, cố nén cơn giận, gật đầu nói: “Chuyện này để ta nghĩ lại, chắc là sẽ có biện pháp giải quyết thôi”.
Hạng Thiếu Long nghe y nói vậy nên mừng thầm trong bụng, lại nhớ Ô Trác bảo sẽ tìm cách lén vào thành bèn nói: “Để khiến cho An Ly vương không nghi ngờ, tại hạ định mấy ngày nay không nên trốn trong phủ Quân thượng thì hơn, muốn dạo chơi khắp nơi, như thế An Ly sẽ không phòng bị tại hạ nữa”.
Tín Lăng quân nhíu mày nói: “Làm sao được, Long Dương quân sẽ cho người đối phó với ngươi đấy”.
Hạng Thiếu Long cười: “Y sẽ không ngốc nghếch như vậy đâu, nhìn thấy cảnh Sa Tuyên bị tại hạ dễ dàng Gi*t ૮ɦếƭ, giờ đây lại có Ngao Ngụy Mâu thay y ra tay, thời gian hai ngày mà chờ không được sao? Tại hạ chỉ muốn tốt cho Quân thượng thôi, mong sự việc dễ dàng thành công”.
Tín Lăng quân có việc nhờ gã nên không muốn việc gì cũng từ chối, thở dài nói: “Ngươi còn có yêu cầu gì nữa không? Gần đây ta vừa thâu nhận hai ả vũ cơ của nước Sở tặng đến, thanh sắc đều hoàn mĩ, để bổn quân sai chúng đến đây hầu hạ cho ngươi!”
Hạng Thiếu Long tự nhủ mạng này khó giữ còn nghĩ gì đến chuyện trai gái nên nghiêm mặt nói: “Hai ngày nay tại hạ phải giữ mình không ᴆụng đến nữ sắc, Gi*t An Ly xong, Quân thượng dù không tặng mỹ nữ cho tại hạ, tại hạ cũng sẽ xin Quân thượng mà thôi!”
Trong mắt Tín Lăng quân lộ vẻ giễu cợt, cười hà hà nói: “Chuyện đã thành, ngươi muốn vương hầu, Công chúa nước Ngụy đều được cả”.
Hai người nhìn nhau, mỗi người đều bật cười với ý nghĩ riêng của mình.
Hạng Thiếu Long rời căn nhà của Tín Lăng quân đến Thái Vân các của Nhã phu nhân, khi băng qua viên lâm, một tên nô tỳ đi lướt qua, nhét một vật gì đó vào tay gã, khi Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nhận lấy thì nữ tỳ ấy gia tăng cước bộ biến vào trong lùm cây, vì nàng cúi đầu nên gã không nhìn rõ mặt.
Hạng Thiếu Long xòa tay ra, thì ra đó là một tấm khăn gấp rất ngay ngắn, mở ra thì thấy một bức địa đồ rất tinh xảo, bên cạnh có mấy chữ: “Đợi chàng ở Phong Kiều, Kỷ Yên Nhiên”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên lắm, nhìn kỹ lại thì thấy đó là bản đồ đi đến Phong Kiều gần thủ phủ của Tín Lăng quân.
“Hà! Hà! Nàng tài nữ này thật chu đáo, dùng cách này để hẹn với mình, tất nhiên sẽ không ai biết. Không ngờ vẻ ngoài nàng có vẻ kiêu ngạo mà kỳ thực vẫn mong muốn có đàn ông” Gã thở dài rồi ngồi xuống một tiểu đình trong vườn, suy nghĩ xem có nên đi gặp gỡ hay không.
Có tiếng bước chân, một tên lính chạy vội vào báo: “Công tử cho mời đại nhân”.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên quay vào phủ đường gặp Tín Lăng quân.
Tín Lăng quân vui vẻ nói: “Thiếu Long thật có bản lĩnh, Yên Nhiên vừa mới sai người đến báo, mời bổn quân và ngươi giờ Dậu tối nay đến tiểu trúc của nàng tiếp tục cuộc nói chuyện hôm qua, có thể thấy ấn tượng của nàng đối với ngươi rất tốt, chốc nữa ta sẽ sai người đưa ngươi đi!”
Hạng Thiếu Long giật mình, thầm kêu quá nguy. Mảnh vải vừa rồi té ra là một cái bẫy, lần này mới là thật, nếu mình sơ ý thì suýt chút nữa đã mắc lừa.
Nguyên nhân chủ yếu bởi vì quá tự tin vào mình, bất đồ trong lòng cảm thấy hổ thẹn.
Tín Lăng quân nhìn thấy thần sắc gã kỳ lạ nói: “Thiếu Long không vui à?
Người Đại lương ai ai cũng muốn tham gia dạ hội của Yên Nhiên đấy”.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ không biết kẻ nào đã bày trò hãm hại gã, nghe vậy nên cười gượng: “Tại hạ không nên đi thì hơn, để tránh phân tâm”.
Tín Lăng quân cười nói: “Đừng lo lắng thế, đừng tưởng Yên Nhiên sẽ dễ dàng động lòng vì ngươi. Chẳng qua nàng để ý đến những lời vừa rồi của ngươi mà thôi.
Nếu không đi thì ngược lại sẽ gây hoài nghi cho kẻ khác đấy”.
Hạng Thiếu Long hỏi: “Vừa rồi Quân thượng nói sai người đưa tại hạ đi lẽ nào Quân thượng không đi?”
Tín Lăng quân thở dài đánh rượt nói: “Nàng mời ta chẳng qua chỉ vì lịch sự mà thôi, mục tiêu là ngươi, đi đi! Bỏ qua buổi dạ hội của Yên Nhiên, ta cũng lấy làm tiếc cho ngươi đấy”.
Kỳ thực Hạng Thiếu Long cũng rất muốn gặp mỹ nữ đặc biệt này, hôm nay bỏ đi là bởi lòng tự tôn của đàn ông, lần này lại có Tín Lăng xúi giục nên cuối cùng quyết định: “Tại hạ đi cũng được thuận tiện có thể dạo chơi khắp nơi”.
Tín Lăng quân mỉm cười gật đầu.
Hạng Thiếu Long quay về Thái Vân các thì gặp Triệu Nhã, Triệu Thiên đang ngồi nói chuyện, thấy gã quay về cả hai nàng đều cười tươi như hoa, rất vui mừng.
Thấy Triệu Thiên ngồi đó, Hạng Thiếu Long không dám kể lại những lời vừa rồi của Tín Lăng quân e rằng Công chúa yếu đuối này hoảng sợ.
Triệu Thiên lúc đó đứng dậy nói: “Triệu Thiên phải về trước đây”, nói rồi đi thẳng.
Chỉ còn lại Nhã phu nhân, Hạng Thiếu Long kể lại những lời vừa rồi của Tín Lăng quân.
Nhã phu nhân nghe xong thì lạnh người, biến sắc hỏi: “Ngày mốt thì nhanh quá! Làm thế nào đây?”
Hạng Thiếu Long nói: “Chuyện Gi*t ૮ɦếƭ Ngụy vương thì không thể nào được, dù thành công hay không, ta cũng đừng hòng giữ mạng được, cho nên giờ đây chỉ còn một lựa chọn đó là làm thế nào để đánh cắp Lỗ Công bí lục rồi sau đó chuồn cho mau”.
Nhã phu nhân rầu rĩ nói: “Chàng nói thì dễ thôi, đây là nơi người Ngụy có thế lực mạnh nhất, Ngụy vương và Tín Lăng quân đều canh phòng nghiêm mật, chạy thế nào được?”
Hạng Thiếu Long ôm nàng, hôn lên má rồi nói: “Yên tâm đi, Tín Lăng quân giả vờ giả vịt, cũng phải để nàng và Thành Tế bỏ đi nếu không ta sẽ từ chối hành động ám sát lần này của y, vấn đề là làm thế nào các người có thể tránh được sự truy kích của y, điều đáng lo ngại hơn là nói không chừng y sẽ giấu ta bắt nhốt các nàng ở nơi khác”.
Nhã phu nhân rúc vào lòng gã, run giọng nói: “Y chắc chắn sẽ làm như vậy.
Nhưng người ta sao nỡ xa rời chàng, muốn ૮ɦếƭ thì hãy ૮ɦếƭ chung với nhau”.
Hạng Thiếu Long nói: “Từ rày trở đi, ta không cho nàng nhắc đến chữ ૮ɦếƭ, hãy tin ta đi”.
Ngừng một lát rồi nói tiếp: “Nhã nhi là cao thủ đánh cắp tin tức, lần này đến đây để đánh cắp Lỗ Công bí lục chắc là phải có kế hoạch chứ?”
Nhã phu nhân nói: “Đương nhiên là có kế hoạch! Chỉ là không ngờ đây là một cái bẫy! Nhã nhi căn cứ vào thiên cuối cùng mà Quách Tùng có được, chế ra một quyển đầy đủ, chỉ cần đánh cắp được quyển bí lục thật ra, do Nhã nhi và bọn Tiểu Siêu tám người cùng động thủ, sau đó đặt quyển giả vào, khi Tín Lăng quân kiểm tra thì sẽ không phát hiện được chúng tôi đã ra tay, nhưng phải cần ít nhất mười ngày mới được”.
Hạng Thiếu Long chợt nảy ra một kế nói: “Đã là như thế, đêm nay nàng hãy làm sơ qua nửa đầu, sau đó cắt ra, ráp với quyển thật, vậy thì sẽ đảm bảo lừa được Tín Lăng quân”.
Nhã phu nhân mừng rỡ, ôm chặt lấy gã, khen rằng: “Nhã nhi thật ngốc, cách đơn giản thế này này mà không nghĩ ra.
Rồi lại buồn rầu nói: “Nhưng làm thế nào mới rời được nước Ngụy, nếu Tín Lăng quân giữ chàng và Triệu Thiên thì chúng ta dù thành công trốn thoát cũng chẳng có ý nghĩa gì”.
Hạng Thiếu Long nói: “Ông trời không tuyệt đường của con người, chúng ta sẽ đẹp cả đôi đàng”.
Nhã phu nhân vui mừng nói: “Trời không tuyệt đường người, đẹp cả đôi đàng, lời Hạng lang nói nghe thật mới mẻ”.
Hạng Thiếu Long nói: “Bây giờ ta phải đi xem thử có thể gặp được Ô Trác hay không, người này trí dũng song toàn, lại quen thuộc tình hình nước Ngụy chắc sẽ nghĩ ra kế ổn thỏa mà thôi. Đêm nay ta sẽ đến buổi dạ tiệc của Kỷ Yên Nhiên, đến giờ thì ta sẽ âm thầm chuồn ra, hãy nói với ta lối vào bí đạo”.
Hai người bàn bạc tỉ mỉ một hồi rồi Hạng Thiếu Long mang theo các thiết bị, ra khỏi cửa.
Vừa mới bước ra khỏi phủ Tín Lăng quân, đang đi trên đường có người chặn lại hỏi: “Binh vệ có nhận ra tại hạ không?”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nhìn lại, chỉ thấy người này rất quen mặt, một lúc sau mới nhớ lại người này là gia tướng lừng danh dưới tay Thiếu Nguyên quân, tề danh cùng với Từ Hải, người đã bị gã Gi*t ૮ɦếƭ, tên là Phố Bố, gã vui mừng nói: “Thì ra là Phố Bố huynh”.
Phố Bố kéo gã vào quán ăn, ngồi xuống rồi hạ giọng nói: “Đa số bọn chúng tôi đều chán nản Thiếu Nguyên quân, càng không muốn ở lại chốn nguy hiểm dựa vào người Ngụy để tìm sự sống, hy vọng có thể đi theo binh vệ để làm những chuyện oanh oanh liệt liệt”.
Hạng Thiếu Long nhíu mày nói: “Nhưng hiện nay tại hạ thân mình khó giữ, cả Triệu và Ngụy đều không phải là nơi dung thân của tại hạ, các vị theo tại hạ chỉ e tính mạng khó giữ mà thôi”.
Phố Bố nói: “Chúng tôi có bốn mươi tám người, đều là những kẻ gan dạ không sợ ૮ɦếƭ, đã sớm nghĩ qua mọi mặt, mới quyết tâm tìm đến binh vệ. Thấy binh vệ có bụng lo cho chúng tôi như thế, chúng tôi tình nguyện bán mạng cho binh vệ. Một nhân tài như binh vệ sớm muộn cũng thành đại nghiệp, xin hãy thu nhận chúng tôi!”
Hạng Thiếu Long nghĩ ra một chuyện nói: “Các vị không phải ở trong phủ Tín Lăng quân à?”
Phố Bố nói: “Chúng tôi một bộ phận thì ở trong phủ Thiếu Nguyên quân, còn một số thì ở trong một hành quán gần đó, hiện giờ chỉ đợi lệnh binh vệ mà thôi”.
Hạng Thiếu Long đã có được một bài học nên không tùy tiện tin tưởng vào người này, sau khi nói ra cách liên lạc với nhau, bảo rằng: “Các vị có phải người Triệu không?”
Phố Bố lắc đầu: “Người nước nào cũng có, binh vệ cứ yên tâm! Chúng tôi thật lòng kính phục binh pháp và con người của ngài, tuyệt không có lòng khác”.
Hạng Thiếu Long nói: “Tốt lắm! Phố huynh hãy về hành quán trước đợi mệnh lệnh của Hạng mỗ”.
Phố Bố cả mừng bước đi. Y vừa bước đi thì Ô Trác vào.
Hạng Thiếu Long mừng lắm vội vàng cùng Ô Trác mật bàn kế sách.
Sau khi chia tay Ô Trác, mặt trời đã dần về tây, thấy thời gian vẫn còn sớm, Hạng Thiếu Long cứ theo bản đồ mà tới ngoài thành Phong Kiều, quả nhiên cầu này cũng như tên, gió lạnh thổi u u, người qua cầu rất ít ai nấy đều vội vã.
Hai đầu cầu đều có cây cối nhà cửa rất ít, rất vắng vẻ, là nơi lý tưởng để xuống tay Gi*t người.
Theo lý, Long Dương quân hoặc Ngao Ngụy Mâu cũng không cần làm chuyện này, Thiếu Nguyên quân cũng không ngu xuẩn đến nỗi phá hoại chuyện lớn của cửu phụ y, vậy thì rốt cuộc có ai đã lừa gã đến đây?
Nghĩ tới đây, thói tò mò trỗi dậy, sau khi dòm ngó xem kẻ thù đã đến chưa, Hạng Thiếu Long nấp đến gầm cầu trước, lại dùng móc câu nằm ép xuống gầm cầu, làm thế thì dù cho có người khám xét dưới gầm cầu cũng không thể phát giác được gã.
Hạng Thiếu Long nhẫn nại chờ đợi cho đến giờ hẹn, có tiếng bước chân rất nhẹ trên cầu, hình như kẻ địch không mang giầy.
Hạng Thiếu Long thầm kêu nguy hiểm, nếu tưởng rằng có hẹn với giai nhân thì lần này chắc sẽ hố to.
Người trên cầu nói: “Cự Tử! Hạng Thiếu Long sợ quá không đến, trên đường tới đây cũng chăng thấy bóng y”.
Hạng Thiếu Long dưới cầu giật mình, chả lẽ lãnh tụ của Triệu Mặc là Nghiêm Bình đến? Một giọng ồm ồm vang lên: “Tên tiểu tử này sao có thể biết được cạm bẫy của chúng ta? Thật là kỳ lạ!”
Hạng Thiếu Long nhận ra đó không phải là giọng của Nghiêm Bình nhưng lại càng khó hiểu hơn, bọn người phía trên không phải Tề Mặc thì là Sở Mặc, không ngờ tin tức bọn chúng nhanh nhạy như vậy, đoán được Cự Tử lệnh đang ở chỗ của mình, quả thật sóng này chưa hết đã đến sóng kia.
Người kia nói: “Cự Tử! Bây giờ phải làm sao đây?”
Tên Cự Tử ấy cười đáp: “Y tưởng nấp trong phủ Tín Lăng quân là chúng ta không thể moi y ra sao? Kẻ khác sợ Tín Lăng quân, ta Phù Độc đây há sợ lão ta sao?”
Tên thủ hạ ấy trầm giọng nói: “Nghe nói ngày mốt Hạng Thiếu Long sẽ dự tiệc cùng Ngụy vương, Long Dương quân và Ngao Ngụy Mâu tất sẽ không buông tha y, cho nên nếu muốn động thủ thì chỉ còn đêm nay hoặc đêm mai mà thôi”.
Phù Độc trầm giọng một lúc nói: “Chúng ta phải chuẩn bị trước, tối mai hãy ra tay! Nếu có thể thì lấy luôn cái mạng của Tín Lăng quân để ngày sau Đại Sở của chúng ta đối phó với người Ngụy thì sẽ dễ dàng hơn”.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ mình thật may mắn, nghe được âm mưu này, đồng thời cũng biết đây là bọn Sở Mặc, trong lòng không khỏi thầm cảm ơn ông trời.
Nội ứng của đối phương tất biết rõ tình thế và lực lượng phòng thủ trong phủ Tín Lăng quân, lại còn dám vào phủ Gi*t người ςướק đồ, quả thật thực lực ghê gớm lắm.
Nhưng giờ đây đã biết trước được âm mưu của đối phương thì mọi chuyện đã khác.