Năm nay sương xuống thật chậm, cỏ trên thảo nguyên vẫn xanh mơn mởn.
Bình nguyên nằm trên sông Hoàng Hà và các nhánh sông Bộc Thủy băng ngang qua, hai con sông lớn này chia làm hàng trăm nhánh tưới cho đất đai, các con sông dài ngắn đan xen vào nhau, cỏ mọc xanh tốt, đâu đâu cũng thơm mùi cỏ, chen lẫn vào đó là thảo nguyên rừng rậm và các trảng cỏ khô.
Đại đội nhân mã đi thẳng mãi trên thảo nguyên xanh tốt ấy.
Tuy là đất tốt, nhưng vẫn chưa được khai phá, chỉ có một số ít mục dân sống, mỗi dân tộc đều có phương thức sống riêng của mình, giống như dân tộc Bạch Di trong nước Triệu, họ có thể tự do tự tại không chịu trói buộc của nhà cầm quyền.
Nơi đây chuyên chăn nuôi ngựa, bò và hươu. Trên đường đi có thể thấy hàng đàn lớn đang thong thả gặm cỏ. Nhưng nơi đây là vùng nguyên thủy nên đây cũng là nơi các loài mãnh thú hoành hành.
Nhưng đáng sợ nhất là bầy sói hoang, đôi lúc lại đuổi theo sau mà chẳng hề sợ hãi.
Hạng Thiếu Long phái mười đội, mỗi đội năm người đi trinh sát trước, để tránh kẻ địch mai phục trong rừng hoặc các bụi cây.
Ba ngày sau, địa thế bắt đầu thay đổi, trước mặt là đồi núi nhấp nhô, các loại cây cối mọc um tùm làm cản trở bước đi của họ.
Hạng Thiếu Long cảm thấy bất ổn lắm.
Với một kẻ hung đồ lừng danh như Ngao Ngụy Mâu, tuyệt đối sẽ không ngu ngốc như bọn Khôi Hồ, ít nhất y cũng đã dò thám bước đi của họ.
Nếu suy luận này chính xác thì gã Ngao Ngụy Mâu ấy nhất định đang theo dõi họ, chờ đến lúc tốt nhất thì mới hạ thủ.
Chúng có thể động thủ ở đây chăng?
Vừa đến lúc chính ngọ, đáp án cuối cùng đã có, đó là một ngọn núi to đang chặn phía trước, con đường duy nhất là một con đường hẹp dài ba dặm.
Hạng Thiếu Long nhíu mày, trầm ngâm một hồi rồi gọi bọn Thành Tế, Tra Nguyên Dụ lại rồi nói: “Nếu ta đoán không lầm thì Ngao Ngụy Mâu và người của y nhất định chờ chúng ta ở thung lũng sâu phía trước”.
Thành Tế gật đầu nói: “Thám tử hồi báo, hình như có người mai phục ở hai bên vách núi, chỉ cần lăn đá xuống thì toàn quân chúng ta sẽ tan vỡ”.
Tra Nguyên Dụ khổ sở nói: “Nơi đây đâu cũng là đồi núi cây cỏ, nếu kẻ địch phóng hỏa, chỉ cần khói mù đặc thì chúng ta cũng ngạt thở mà ૮ɦếƭ”.
Hạng Thiếu Long cười nói: “Khói dày đặc chỉ có thể đối phó với những kẻ không phòng bị, Nguyên Dục, ông hãy sai toàn bộ bọn thủ hạ, chặt sạch tất cả những cây cối trên ngọn núi và sườn đồi này, sau đó lại đào các hố sâu trên sườn đồi, dẫn nước ở con suối gần đây vào trong hố, sau đó dựng trại chung quanh. Trên ngọn núi đặt quân để bảo vệ cho doanh trại. Đồng thời trong doanh trại phải chuẩn bị một lượng lớn nước sạch, ít nhất mỗi trại hai thùng, mỗi người phải mang theo những thứ như khăn mặt, khi gặp khói thì nhúng nước đắp lên mặt, lúc đó sẽ không sợ bị ngạt thở vì khói nữa”.
Tra Nguyên Dụ đang định hành động thì Hạng Thiếu Long gọi y lại nói: “Căn dặn tất cả mọi người ϲởí áօ giáp xuống để làm việc dễ dàng hơn!”
Tra Nguyên Dụ nhận lệnh.
Hạng Thiếu Long, Thành Tế và Ô Trác nghiên cứu một chập rồi đi tìm Triệu Nhã, Triệu Thiên. Thiếu Nguyên quân cùng mấy tên gia tướng xông tới hỏi :
“Hạng Thiếu Long! Tại sao dừng ở nơi nguy hiểm như thế này? Làm sao đối phó với hỏa công của địch?”
Hạng Thiếu Long lạnh lùng nói: “Nếu ngươi thích thì hãy một mình vượt sơn cốc này đi! Thứ lỗi ta không thể phụng bồi được”.
Thiếu Nguyên quân hai mắt như đổ lửa, trầm ngâm một hồi, đương nhiên không dám mạo hiểm, nói: “Tiến không được thì lui về sau đến nơi an toàn”.
Ô Trác nhịn không được nói: “Chỉ còn ba canh giờ nữa là trời tối, đường núi lại khó đi, nếu tiến thối không được thì...”
Thiếu Nguyên quân giận dữ quát: “Câm mồm lại, tên nô tài như ngươi không có tư cách chen vào”.
Ô Trác biến sắc, tay đặt lên đốc kiếm.
Hạng Thiếu Long vỗ vai Ô Trác, mỉm cười: “Công tử nhầm rồi, Ô Trác là chiến hữu của ta, lời của y cũng là lời của ta”.
Thành Tế cười nhạt nói: “Lời người nào có lý, ta sẽ nghe người ấy”.
Thiếu Nguyên quân mặt lúc đỏ ửng, lúc tái nhợt, tức giận bỏ đi mất.
Ô Trác cảm kích nói: “Có thể chen vai sát cánh cùng tôn cô gia chiến đấu thật là một chuyện vui trong đời”.
Hạng Thiếu Long vỗ vai y rồi chỉ về phía sơn cốc: “Chỉ cần có thể thủ qua đêm nay, ta chắc chắn có thể đối phó với phục binh ở trong sơn cốc này”.
Thành Tế nói: “Theo thuộc hạ suy đoán, người của Ngao Ngụy Mâu không đông hơn chúng ta, nếu không sẽ tấn công chúng ta từ sớm”.
Nói một lúc, Hạng Thiếu Long đi tìm Nhã phu nhân.
Nhã phu nhân vui lắm, nói: “Thiếu Long! Có những điều Nhã nhi không nói thì không được, xin chàng chớ trách!”
Hạng Thiếu Long cười: “Hẳn nàng định hỏi về chuyện của ta và Triệu Thiên, yên tâm đi! Tam công chúa vẫn là xử nữ”.
Nhã phu nhân nói: “Nhưng chàng khơi dậy lửa tình của ả, ả làm sao chịu gả cho người Ngụy, chúng ta còn đến Đại Lương làm gì nữa chứ?”
Hạng Thiếu Long nói: “Thì đi đánh cắp Lỗ Công bí lục vậy!”
Nhã phu nhân giận dỗi nói: “Thiếu Long!”
Hạng Thiếu Long nói: “Ta biết nàng muốn nói, nếu Tín Lăng quân biết được chúng ta đến đánh cắp Lỗ Công bí lục của y, tự nhiên sẽ cản trở chúng ta đúng không?”
Nhã phu nhân cắn vào vai gã, giận đến nỗi không nói một lời nào.
Hạng Thiếu Long xoa vai nàng, trấn an: “Hãy tin ta đi! ở cái thời lừa bịp lẫn nhau này, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, cá và gấu đều có cả”.
Nói đến đây, có tiếng bọn thị nữ vọng vào: “Thành phó tướng mời Hạng gia ra ngoài mau!”
Hạng Thiếu Long thở dài quay sang nói: “Hẳn là gã Thiếu Nguyên quân ấy lại gây chuyện rồi”.
Không ngoài dự đoán, Thiếu Nguyên quân triệu tập bọn gia tướng, tự mình rời khỏi ngọn núi này.
Khi Hạng Thiếu Long đến, Bình Nguyên phu nhân đang cố gắng khuyên đứa con trai yêu quý của mình từ bỏ ý nghĩ ấy.
Thiếu Nguyên quân thấy Hạng Thiếu Long, lửa giận bốc lên đến đầu, quát tháo om sòm: “Ta sẽ không chịu ૮ɦếƭ cùng với kẻ khác đâu, ở đây toàn cây cối, địch tối ta sáng, chúng ta có thể giữ được bao lâu? Chỉ có kẻ ngốc nghếch không hề biết đánh nhau mới có thể làm chuyện ngu ngốc như thế này”.
Bình Nguyên phu nhân giận lắm, nói: “Ngươi có tư cách gì phê bình người ta? Ngươi có thể phá được đại quân của Khôi Hồ chăng? Khi Khôi Hồ tấn công, ngoài chuyện nấp ở trong trại, ngươi còn làm được trò trống gì?”
Thiếu Nguyên quân không ngờ mẫu thân lại chạm đến vết thương của mình trước mặt người khác, không thể cất mặt lên được, gật đầu nói: “Hay lắm! Giờ đây bà hoàn toàn đứng về phía người ngoài, quay đầu lại đối phó con trai của mình, từ hôm nay trở đi ta sẽ không có người mẹ ruột như bà”.
“Bốp!”
Bình Nguyên phu nhân giận lắm, tát y một bạt tai, người run rẩy, nói: “Ngươi nói một lần nữa thử xem!”
Thiếu Nguyên quân xoa bên má vừa bị tát, mắt phóng ra một tia nhìn ác độc, liếc về phía Bình Nguyên phu nhân và Hạng Thiếu Long, lạnh lùng nói: “Có tên gian phu này thì còn cần đứa con trai như ta làm gì nữa”, rồi cao giọng nói: “Bọn bay, muốn sống hãy theo ta!”
Bình Nguyên phu nhân giận đến nỗi mặt không còn chút máu, quát lớn :
“Không một kẻ nào được phép đi, nhà này do ta làm chủ, đến lúc nào mới đến lượt y nói chuyện”.
Bọn gia tướng đều im lặng, nhưng ai cũng biết chẳng kẻ nào dám mạo hiểm đi cùng Thiếu Nguyên quân.
Bình Nguyên phu nhân lạnh lùng nhìn Thiếu Nguyên quân rồi nói: “Nếu ngươi không khấu đầu nhận sai với ta, đừng hòng ta tha thứ cho ngươi”, nói rồi hừ một tiếng quay về trại.
Hạng Thiếu Long không thèm để ý đến Thiếu Nguyên quân, hạ lệnh: “Nếu muốn sống thì phải lập tức làm việc cho ta”.
Bọn gia tướng dạ ran, không thèm để ý đến Thiếu Nguyên quân nữa, tản ra đi chặt cây.
Những người khác cũng bỏ đi, chỉ để lại một mình Thiếu Nguyên quân trên ngọn núi.
Mặt trời đã lặn về tây, hoàng hôn buông xuống trên mặt đất, gió lạnh từng chập thổi đến từ Tây bắc.
Hạng Thiếu Long ra lệnh cho toàn quân phải chuẩn bị binh khí gác trên đầu nằm, toàn doanh trại chỉ có vài ngọn đèn, không khí thật thê lương lạnh lẽo.
Hạng Thiếu Long, Thành Tế và Ô Trác ngồi trong một chiếc xe la ở vòng ngoài, quan sát động tĩnh bốn bên.
Có tiếng rơi của vật cứng từ một bên núi truyền lại.
Ba người giật mình.
Cuối cùng đã biết được rõ ràng sự tồn tại của kẻ địch, chứng minh suy đoán của Hạng Thiếu Long là đúng.
Tiếng rơi đó chính là vì kẻ địch gặp phải dây thừng của họ đã đặt sẵn từ trước.
Cần phải biết rằng trước lúc đó, họ chỉ suy đoán rằng quân địch sẽ tấn công.
Nếu có quân địch thì chúng tất sẽ náu mình trong sơn cốc, mà nơi đây là đất người Ngụy, nên Ngao Ngụy Mâu phải đánh nhanh rút gọn, thừa lúc trời tối đến ςướק trại.
Nếu muốn đánh vào đêm tối thì đánh bằng hỏa công là hay nhất. Mà đánh bằng hỏa công thì phải chiếm vị trí thượng phong, tức là kẻ địch phải rời sơn cốc, mục tiêu đó chính là đỉnh núi phía bên kia.
Cho nên họ nắm vào điểm này, đã đặt các dây thừng ở hai bên doanh trại, kẻ địch sẽ bị dây thừng kéo trúng chân, phát ra tiếng, đồng thời có thể biết được vị trí của kẻ địch là ở đâu.
Có nhiều tiếng la oai oái vang lên.
Hạng Thiếu Long cười lớn, cao giọng nói: “Ngao Ngụy Mâu, ngươi trúng kế rồi! Phóng tiễn”.
Ánh lửa bừng lên, hàng trăm ngọn hỏa tiễn bắn lên cao, đặc biệt là hai bên hông trại và sơn cốc.
Nhất thời mồi lửa bay tứ tán, cỏ khô bốc lửa dần dần lan rộng ra sơn cốc, kẻ địch đã hoàn toàn làm mồi cho lửa. Thì ra Hạng Thiếu Long đã sớm sai người tưới dầu lên cây cối.
Khí đen dày đặc, thổi vào sơn cốc, chỉ có một ít thổi về hướng doanh trại.
Mọi người vội vàng rút khăn ra nhúng nước, đắp lên mặt, che mũi lại.
Tiếng kêu la thảm thiết vang lên, bọn địch lúng túng không thể ngờ được là Hạng Thiếu Long tiên phát chế nhân, dùng lửa tấn công bọn chúng.
Có bóng người chạy ra.
Miệng sơn cốc đã bị ngọn lửa chặn lại, nên bọn địch mai phục bốn bên doanh trại chỉ còn cách mạo hiểm tấn công ra.
Triệu binh thấy chủ soái một lần nữa tính toán như thần, lòng quân phấn chấn nên phóng loạn tiễn về phía kẻ địch đang cố ý xông vào các hố nước, đánh lên sườn đồi.
Không hề được yểm hộ, lại bị khói đen dày đặc hun, kẻ địch té nhào xuống, chỉ có vài chục tên là nhào tới được hố nước nhưng cuối cùng cũng bỏ thây trên sườn đồi.
Kẻ địch đã hoàn toàn thất bại.
Hạng Thiếu Long thấy kẻ địch mặc dù lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan nhưng vẫn hung hãn nên thầm kêu may mắn. Nếu giao tranh chính diện, dù thắng được cũng tổn thất nặng nề, đâu có dễ dàng như thế chẻ tre thế này, có thể thấy hai điều trí dũng không thể thiếu một.
Cả ngọn núi gần đó đều bốc cháy dữ dội, lửa bốc lên đến tận trời, từng gốc cổ thụ đổ xuống.
Khói đen bay thẳng vào trong sơn cốc, ngọn lửa lớn tiến dần vào bên trong.
Kẻ địch bị lửa dồn vào trong, có một số tên cố xông ra được thì đã bị biến thành người lửa, không cần bắn tên cũng chẳng sống được.
Vốn là vùng sơn dã tuyệt đẹp nhưng đã trở thành địa ngục trần gian.
Tiếng kêu thảm thiết từ trong vang lên tận trời xanh.
Thây người chất đầy trên sườn đồi và ở các hố nước, máu chảy thành sông.
Đến sáng hôm sau thì trong vùng đất chu vi mười dặm trở thành vùng đất trọc, ở phía xa ngọn lửa vẫn còn cháy, nhưng đã yếu dần.
Diệu kế của Hạng Thiếu Long không mất một binh một tốt, ngay cả hình dáng của Ngao Ngụy Mâu thế nào cũng chẳng biết mà đã diệt gọn được kẻ địch.
Thi thể chất đầy các nơi, ước tính ít nhất đối phương ૮ɦếƭ cháy khoảng một ngàn tên.
Chỉ là chẳng biết Ngao Ngụy Mâu có trong số đó không.
Hạng Thiếu Long dẫn bọn thám tử dò đường trong sơn cốc, sau khi xác định không có kẻ địch đã lập tức khởi hành, rời bỏ cái địa ngục trần gian này.
Qua sơn cốc, sau khi đi về phía Đông hai canh giờ, cả đội nhân mã đã đến bờ Tây của Bộc Thủy, đoạn sông này bùn ít mà cát nhiều, nước rất trong xanh.
Lại đi thêm xuống phía Nam vài dặm nữa thì một mặt hồ trong xanh hiện ra trước mắt, hồ này rất rộng, cỏ cây tươi tốt, có vô số đại nhạn, vịt trời, chim bói cá bay lượn qua lại, trời mây non nước một màu xanh thẳm, đẹp như một bức tranh.
Cả đoàn người sau một đêm mỏi mệt, đến đây thì đã yên tâm, lập tức dựng trại bên hồ, nổi lửa thổi cơm.
Lại có mấy tên quân quăng lưới bắt cá, tăng thêm sự thú vị cho chuyến đi.
Nhã phu nhân nổi hứng, sai người quây màn ở một góc hồ, cùng bọn Triệu Thiên và các cung nữ tắm táp.
Hạng Thiếu Long ngồi ở một tảng đá to bên bờ hồ, ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, một màu xanh vô tận phía trước mắt, nước hồ trong xanh khiến lòng gã mê đắm.
Vài tên lính cởi đồ nhảy xuống hồ vùng vẫy bơi lội, sau trận đánh, chẳng ai trách mắng chúng, ai nấy cũng đều cảm thấy thoải mái.
Bỗng nhiên phía sau có tiếng Bình Nguyên phu nhân dịu dàng vang lên :
“Thiếu Long! Sao ngươi không xuống bơi lội?”
Hạng Thiếu Long quay đầu lại, mỉm cười: “Nếu phu nhân muốn cùng ta uyên ương giỡn nước, thì Thiếu Long này xin được phụng bồi”.
Bình Nguyên phu nhân đỏ mặt, ngồi xuống bên cạnh gã, buồn bã than: “Ta càng lúc càng khâm phục ngươi, nếu trận Trường Bình có ngươi làm chủ soái, bốn chục vạn quân tử vong kia chắc chắn không phải là người Triệu mà là quân Tần”.
Hạng Thiếu Long nhích gần, ᴆụng vai mụ, khiêm tốn nói: “Phu nhân quá khen, chỉ là thắng nhỏ thôi, chẳng có gì đáng nói”, rồi quay sang hỏi: “Thiếu Nguyên quân sao rồi?”
Bình Nguyên phu nhân sầm mặt, nghiến răng nói: “Đừng nhắc tới tên súc sinh vô dụng ấy nữa”, rồi thở dài định nói gì đó nhưng thôi.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói: “Y dám không khấu đầu nhận sai với phu nhân hay sao?”
Bình Nguyên phu nhân quay đầu lại, nhìn sâu vào mắt gã, rồi nói: “Khấu đầu nhận sai có ích gì, ta trước nay không hài lòng với tiên phu, nào ngờ thằng súc sinh ấy lại còn kém y quá xa”, rồi cúi đầu, đỏ mặt nói: “Thiếu Long! Nếu chàng chịu cho ta một đứa con, chỉ cần nó giống chàng một nửa thì thi*p đã thỏa mãn lắm rồi”.
Hạng Thiếu Long giật nảy mình, cả mừng nói: “Lúc này ta mới thật sự không thấy được địch ý của phu nhân đối với ta”.
Bình Nguyên phu nhân nhỏ nhẹ hơn, đỏ mặt nói: “Đó toàn là bởi bản lĩnh của chàng đó, tận mắt nhìn thấy thủ đoạn thần không biết, quỷ không hay của chàng, ta không muốn làm kẻ địch của chàng nữa”.
Hạng Thiếu Long cầm tay nàng, nói: “Phải chăng nàng muốn trở thành người đàn bà của ta?”
Bình Nguyên phu nhân nói nhỏ: “Giờ đây ta cũng chẳng cần giấu chàng nữa, lần này ta quay về nước Ngụy, đã sớm sắp xếp cải giá với một đại tướng nắm binh quyền trong tay, đó là chuyện không thể thay đổi được... chàng có trách ta không?”
Hạng Thiếu Long thở phào, thật ra gã cũng chẳng ham muốn gì người đàn bà này, trước giờ cũng chỉ muốn trêu đùa mà thôi. Một mặt là mượn cách này để báo thù vì Thiếu Nguyên quân đã hại ૮ɦếƭ Tố Nữ, mặt khác đó cũng là một thủ đoạn cầu sinh, cho nên làm sao có thể trách nàng về chuyện này được. Nhưng bề ngoài vẫn giả vờ buồn bã thở dài, ra dáng thất vọng lắm.
Có tiếng cảnh báo vang lên, Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nhìn, chỉ thấy từ xa có bụi tung mù trời, một đội nhân mã đang tiến về phía họ.
Bình Nguyên phu nhân nắm tay gã, ra vẻ mừng lắm: “Viện binh của Quan Phác đã đến”.