Tầm Tần ký - Hồi 027

Tác giả: Vô Danh


Hôm sau cả đội nhân mã sắp khởi hành thì Bình Nguyên phu nhân án binh bất động không chịu xuất phát.
Hạng Thiếu Long cười thầm trong bụng, dắt theo bọn ba người Triệu Đại hơn mười tên binh đến gặp Bình Nguyên phu nhân.
Đến cửa trại, Hạng Thiếu Long sai thủ hạ canh giữ ở ngoài, còn mình vào trong gặp Bình Nguyên phu nhân.
Bình Nguyên phu nhân vẫn chưa hết giận, lạnh lùng nói: “Hạng Thiếu Long, ngươi giỏi lắm, làm hài nhi của ta bị thương đến mức này”.
Hạng Thiếu Long biết bà đang nói về việc Thiếu Nguyên quân bị đá một cước ở phần hạ âm, bụng cười thầm, miệng lại nói: “Đêm tối, quả thật ty chức không biết người ấy là Thiếu Nguyên quân, may mà ty chức phát giác sớm nếu không đã Gi*t phăng y rồi”.
Bình Nguyên phu nhân đành im lặng, nhưng vẫn còn giận lắm, quắc mắt nhìn gã: “Hài nhi ta sức khỏe yếu ớt, không thể đi đường xa được, các ngươi đến Đại Lương trước đi! Ta phải đợi y hồi phục rồi mới lên đường”.
Hạng Thiếu Long nhìn ánh mắt rực lửa của bà, than rằng: “Ty chức cũng đã cưỡi lên lưng cọp, đành phải giả vờ trước mặt Triệu Thiên, thật ra ty chức đã nghĩ đến lời của Nhã phu nhân, trong lòng đã có quyết định”.
Bình Nguyên phu nhân ngẩn người, có hy vọng với Hạng Thiếu Long, nhìn gã hồi lâu rồi gật đầu: “Nếu như ngươi quả thật có ý đó”.
Hạng Thiếu Long ngắt lời bà: “Nhưng đêm qua Thiếu Nguyên quân hành động như thế rõ ràng đã được phu nhân chấp thuận, như thế khiến cho tại hạ hoài nghi thành ý của phu nhân”.
Bình Nguyên phu nhân lập tức rơi xuống thế hạ phong. Thật ra sau khi bị Hạng Thiếu Long phá hoại âm mưu kín kẽ của mình, bà bắt đầu sợ Hạng Thiếu Long, chẳng biết làm sao đối phó với gã đàn ông này.
Hạng Thiếu Long thấy bà không phủ nhận, biết bà sợ uy thế của mình nên mới lúng túng như thế. Hạng Thiếu Long bước tới, nhìn vào khuôn mặt mệt mỏi của bà, mỉm cười nói: “Sau khi chúng ta đến Đại Lương rồi mới nói tiếp chuyện này được chăng, ít nhất cũng để ta thấy được Tín Lăng quân chứ!”
Bình Nguyên phu nhân bị gã bước sát tới gần, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn vô lễ với ta à? Có biết tội gì không?”
Hạng Thiếu Long ung dung nói: “Ta có tin tức bí mật muốn bẩm báo với phu nhân, không biết phu nhân có hứng thú biết hay không?”
Bình Nguyên phu nhân bị gã làm cho lúng túng, mặt giãn ra nói: “Có chuyện gì?”
Hạng Thiếu Long ghé miệng sát đền gần mặt bà, giả vờ hạ giọng xuống, nói một cách bí hiểm: “Không biết phải chăng Triệu Mục đã để lộ tin tức, mấy nhóm mã tặc ở nước Ngụy bao gồm có cả Khôi Hồ đang giăng lưới đợi chúng ta trên đường. Ty chức còn nghe được phu nhân là một trong những mục tiêu của chúng”.
Bình Nguyên phu nhân mặt trắng bệch, lạc giọng hỏi: “Cái gì?”
Hạng Thiếu Long làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Ta Hạng Thiếu Long đây thề với trời đất, nếu nói dối một chữ thì sẽ bị trời đánh ૮ɦếƭ”.
Thầm nghĩ người trong thời này tuyệt đối không thể thề thốt tùy tiện như ở thế kỷ hai mươi mốt.
Bình Nguyên phu nhân quả nhiên không hề nghi ngờ lời gã, suy nghĩ một hồi rồi mềm giọng hỏi: “Quả thật có cả bọn Khôi Hồ à?”
Hạng Thiếu Long lúc này mới hoàn toàn khẳng định Khôi Hồ chính là người của Ngụy vương, mà Bình Nguyên phu nhân biết được bí mật này nên mới tin lời gã. Gã nhích sang bên phải bà, ghé sát miệng vào, suýt chút nữa là chạm phải vành tai bà: “Tin này là tai mắt nhà họ Ô trong nước Ngụy cho ty chức biết. Lại còn bảo rằng người đứng sau rất có thể là Ngụy vương”.
Bình Nguyên phu nhân nhíu mày nói: “Ngươi có thể đứng ra xa một chút không?”
Hạng Thiếu Long tuy thấy bà khó chịu, nhưng mặt đỏ ửng, tiếng thở gấp rút, biết lòng ham muốn của bà nổi lên nhưng trong lòng vẫn còn mâu thuẫn. Không nén được cười thầm, vui sướng vì có thể báo thù.
Lòng nghĩ người đối với ta bất chấp thủ đoạn, ta làm sao không có chút báo đáp, liền hôn nhẹ lên vành tai bà.
Bình Nguyên phu nhân giật mình, định quở mắng, Hạng Thiếu Long quay về chỗ cũ, mắt nhìn bà đăm đăm, khiến cho lòng bà mềm nhũn, lời quở mắng đến môi không thể nào tuôn ra được.
Chuyện gì thế này?
Kẻ này vừa làm bị thương con trai bà, lại đối xử khinh bạc với bà, tại sao bà không thể phản ứng được.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt đỏ lựng lên, cúi đầu nói nhỏ: “Được thôi! Chúng ta đi theo ngươi”.
Hạng Thiếu Long quay về chuẩn bị đội ngũ, một trăm người của phía Ô Trác cũng gia nhập khiến cho thực lực của gã tăng lên rất nhiều.
Một trăm tên gia tướng ấy người như hổ báo, tinh thần sung mãn, vừa nhìn đã biết là những tay hảo thủ.
Đêm qua Hạng Thiếu Long đã phá được âm mưu của Thiếu Nguyên quân, khiến cho bọn thủ hạ càng kính gã như thần. Nhân lúc bên Bình Nguyên phu nhân vẫn chưa nhổ trại, Hạng Thiếu Long, Ô Trác, Thành Tế, Tra Nguyên Dụ đến một đỉnh núi, mở bản địa đồ ra, nghiên cứu đường đi đến Đại Lương.
Ô Trác rất quen thuộc với địa thế nước Ngụy, nói: “Từ đây đến Đãng Âm, có quan đạo có thể đi được, trước đây người Ngụy lập các chốt canh trên đường. Ở chỗ cao thì có các phong hỏa đài. Nhưng theo thám tử hồi báo, hiện nay trên đường không những không canh phòng mà cả bóng dáng người Ngụy cũng chẳng thấy”.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ, nếu Ngụy vương thật sự sai người tập kích gã, đương nhiên tốt nhất phải tránh xa biên giới nước Triệu, như thế có thể phủi sạch trách nhiệm, rồi bảo rằng bọn giặc đuổi đến từ biên giới nước Triệu. Đặc biệt Khôi Hồ và Hạng Thiếu Long có mối thù, càng có thể bịt miệng được người Triệu.
Than ôi! Bọn cầm quyền trong thời đại này đều là kẻ gian xảo. Nhưng lại nhớ về các chính khách thế kỷ hai mươi mốt, thì cũng chẳng lấy làm lạ nữa.
Thành Tế chỉ lên thượng du của Đãng Âm, sông Hoành Thủy, một nhánh của sông Hoành Hà, nói: “Vượt qua Hoành Thủy thì có một con đường quan đạo dẫn về phía Đông đến Hoàng Thành, một nơi nằm bên bờ sông Hoàng Hà. Giả sử chúng ta có thể đổi lộ trình thì phải chăng mã tặc không thể đoán được?”
Hạng Thiếu Long trầm giọng nói: “Nếu ta là mã tặc, nhất định sẽ tấn công khi các ngươi qua sông. Kẻ địch có chuẩn bị trước, nhân số lại đông hơn chúng ta, chuyện thắng bại không nói cũng biết”.
Ba người nghe xong đều lặng người đi, ai cũng đều biết khi qua sông, giữa sông thì không thể nào phòng bị được, đó chính là cơ hội tốt để cho mã tặc đánh lén.
Hạng Thiếu Long vốn là một quân nhân chuyên nghiệp đã được huấn luyện nghiêm khắc, sau một hồi suy nghĩ, quả quyết nói: “Dù cho chúng ta men theo quan đạo mà đi, cuối cùng cũng sẽ như kẻ địch tính toán, đối phương sẽ dĩ dật đãi lao, còn chúng ta thì lại đang mệt nhoài. Chỉ duy có một cách là thay đổi tình thế, tức là khiến cho kẻ địch trở nên mệt nhoài, chúng ta mới có hy vọng lấy ít thắng nhiều”.
Đoạn nói tiếp với vẻ đầy tự tin: “Giờ đây chúng ta men theo quan đạo xuống phía Nam xuống Hoành Thủy không qua sông mà men theo Hoành Thủy đi về hướng đông, cho đến Nội Hà, như thế sẽ khiến cho kẻ địch bất ngờ, phải vượt sông truy đến, còn chúng ta thì có thể hạ trại ven sông để chờ địch, ưu thế lúc này của chúng ta sẽ nhiều hơn”.
Tra Nguyên Dụ nói: “Nhưng đoạn đường này không dễ đi”.
Ô Trác ngắt lời y: “Chỉ cần bảo toàn tính mạng, khó khăn thế nào cũng phải vượt qua”.
Thành Tế đồng tình: “Cứ quyết định như thế đi! Chúng ta phải tăng cường thêm thám tử, sai bọn chúng dò xét trước và hai bên, thà đi chậm một chút, chứ không để lọt vào bẫy của địch”.
Sau khi quyết định, cả đại đội nhân mã tiếp tục lên đường. Hạng Thiếu Long tự tay chọn một nhóm thám tử khỏe mạnh, cứ năm người một tổ, trước sau trái phải mỗi bên hai tổ, tổng cộng là tám tổ, dùng cờ hiệu để truyền tin cho đội nhân mã.
Đến hoàng hôn, chỉ rời Hoành Thủy một ngày đường, đã chọn một nơi dễ thủ khó công để hạ trại.
Hạng Thiếu Long cả đêm qua không ngủ, nhân lúc ấy chui vội vào trong trại ngủ thi*p đi.
Thức dậy thì bốn bề tối đen, bên cạnh thì có mùi hương, thắp đèn lên nhìn kỹ thì té ra là Nhã phu nhân đang nằm bên cạnh gã. Nhã phu nhân bị ánh đèn chiếu vào mặt, tỉnh dậy, giận dỗi nói: “Chàng đó! Ngủ như con lợn ૮ɦếƭ, có kẻ địch đánh lén thì hỏng bét”.
Hạng Thiếu Long cười nói: “Nàng là kẻ địch à?”
Chỉ cảm giác tinh thần khoan khoái còn bụng thì sôi ục ục mới nhớ là chưa ăn cơm tối.
Nhã phu nhân nghe bụng gã sôi ục ục, cười ngất nói: “Người ta nấu cơm cho chàng rồi, bây giờ đã nguội rồi”.
Hạng Thiếu Long vui mừng trong lòng, một mỹ nữ trước giờ chỉ có người khác phục vụ nay lại tự tay dâng cơm tới miệng gã. Sau khi cơm nước no nên xong thì trời đã sáng.
Thế là cả đội nhân mã tiếp tục men theo quan đạo xuống phía Nam Hoành Thủy, bốn bề đều là đồi núi và rừng, cảnh sắc vô cùng đẹp đẽ.
Bình Nguyên phu nhân thay đổi thái độ, chiếc xe chở bà và Thiếu Nguyên quân bị thương theo sát xe của Triệu Thiên, còn hai trăm tên gia tướng thì ở sau cùng.
Từ sau cuộc nói chuyện sáng hôm ấy, Hạng Thiếu Long không hề nói một câu nào với mụ đàn bà có lòng dạ như rắn độc đó nữa. Chẳng biết trong đầu mụ đang có ý nghĩ xấu xa gì.
Khi đi ngang qua xe Triệu Thiên, nàng Công chúa xinh đẹp ấy vén rèm, cất tiếng gọi: “Hạng Thiếu Long!”
Từ ngày rời Hàm Đan đến nay, đây là lần đầu tiên nàng chủ động nói chuyện với gã. Hạng Thiếu Long kinh ngạc kìm ngựa lại, nhìn nàng nói: “Công chúa có điều gì căn dặn?”
Triệu Thiên nhìn thẳng vào mặt gã một chốc rồi nói: “Hạng Thiếu Long! Ta rất cảm kích ngươi, nhưng cũng hận ngươi!”
Nói xong buông rèm, ngăn ánh mắt tham lam mà trực tiếp của gã.
Hạng Thiếu Long cảm khái vô cùng. Gã là một tay cua gái lão luyện, đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong câu nói của nàng. Nàng gọi thẳng gã là Hạng Thiếu Long, rõ ràng đã xem gã là một người đàn ông hợp với một kẻ cành vàng lá ngọc như nàng. Cảm kích vì rằng gã giữ được sự trong sạch cho nàng, hận vì gã đem nàng tặng cho người Ngụy. Tuy vì lệnh vua khó cãi, nhưng nàng vẫn không khỏi có lòng oán trách gã.
Lòng đau đớn, Hạng Thiếu Long chỉ còn cách quay ngựa lại đi về phía sau.
Trong thế giới hai ngàn năm trước, trời đất ngoài thành thị vẫn giữ được cái diện mạo nguyên thủy bí hiểm của mình. Nếu không phải là đầu mùa đông, nhất định sẽ thấy hàng bầy động vật đang thơ thẩn nơi thảo dã.
Quan đạo này đầy những đồi núi nhỏ, lại có bình nguyên rộng lớn, trông xa xa rất đẹp đẽ. Họ đang đi trên một con đường nhỏ cũng rất đẹp. Lúc ấy đi ngang qua một ngọn núi nhỏ, bên trái có một hồ nhỏ, nước hồ xanh biếc không chút gợn sóng nằm lặng lẽ trong sương sớm.
Bờ bên kia là bụi trúc đang soi mình xuống mặt hồ.
Hạng Thiếu Long than thầm đáng tiếc, nếu đây là một chuyến du lịch thì nhất định sẽ ở lại hai ba ngày.
Đã bỏ xa mặt hồ vừa rồi, nhưng trong lòng gã vẫn còn nhớ đến trước mặt. Đá trong thung lũng nhấp nhô, khoảng rừng xanh tốt, đôi lúc lại có một con thú kỳ lạ nào đó phóng ra rồi biến mất.
Dưới sơn cốc là con suối nhỏ đang lặng lẽ trôi, dưới ánh nắng mặt trời, những tảng đá dưới suối đã thay hình đổi dạng, quả thật gã đã bị say mê bởi cảnh đẹp này.
Hạng Thiếu Long chợt nghĩ, nếu cỗ máy thời gian của lão họ Mã điên rồ kia có thể đưa người qua lại hai thế giới này, gã sẽ tổ chức các đoàn khách du lịch, thì sẽ kiếm được không ít tiền.
Cuối cùng thì hoàng hôn đến, cả đoàn người đã đến được bờ bắc của sông Hoành Thủy.
Hoành Thủy rộng hơn hai mươi trượng, cỏ trên sông mọc đầy, nước sông biến thành màu xanh đậm.
Hạng Thiếu Long đang ngẩn ngơ nhìn ngắm cảnh sông cho mãi đến khi Thành Tế nhắc nhở mới ra lệnh hạ trại.
Ô Trác không cần gã căn dặn đã sai người lên chỗ cao nhất để quan sát động tịnh gần xa.
Nhìn bề ngoài thì tất cả đều yên ắng, đôi lúc có lũ chim chóc, dã thú ra sông uống nước, thậm chí đến gần lũ la và ngựa của họ.
Lần này gã hạ trại theo kiểu lục hoa doanh, soái doanh cùng nằm một nhóm với doanh trại của bọn nữ nhân và Bình Nguyên phu nhân. Những kẻ khác chia thành sáu tổ, bao quanh trung quân, giống như sáu cánh hoa, phía ngoài lại nối kết các xe ngựa lại với nhau, còn ngựa và la thì được nhốt bên bờ sông.
Sau khi sắp xếp xong, trời cũng dần tối, các trại nổi lửa lên, khói cuồn cuộn bốc cao.
Hạng Thiếu Long và Ô Trác, Thành Tế trèo lên một tảng đá to, quan sát bờ đối diện.
Bỗng nhiên trong khu rừng đối diện có động tịnh của lũ thú rừng và chim chóc.
Ba người nhìn nhau cười, nghĩ thầm quá nguy hiểm.
Thành Tế nói: “Nguyên Dục có lẽ sai người chặt cây để làm bè, kẻ địch sẽ tưởng chúng ta ngày mai qua sông”, rồi cười khổ: “Đêm nay có lẽ là đêm yên lành cuối cùng”.
Ô Trác nói: “Bọn giặc tất nhiên sẽ có phục binh ở đây. Ngày mai chúng ta đổi lộ trình đi men về hướng đông, có lẽ chúng sẽ truy kích chúng ta”.
Hạng Thiếu Long mỉm cười nói: “Ô Trác, kẻ nào đang mai phục chúng ta ở bờ bên kia?”
Ô Trác đáp ngay: “Đương nhiên là Khôi Hồ, trong bọn mã tặc chỉ có chúng mới đủ thực lực truy kích chúng ta vào ban ngày. Dù là Ngao Ngụy Mâu, gã cũng không thể dẫn một ngàn nhân mã nghênh ngang đi lại, vì thế hắn chỉ có thể áp dụng chiến thuật đánh lén ban đêm hoặc hỏa công mà thôi”.
Hạng Thiếu Long cười: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Đó là lời dạy chí lý của Tôn Tử, chúng ta làm sao có thể bỏ qua cơ hội này để chúng mệt mỏi một phen”.
Bọn Ô Trác đều sáng mắt lên.
Hạng Thiếu Long tiếp tục nói: “Huống chi chúng ta có một ưu thế, đó là bọn Khôi Hồ không biết chúng ta có thêm một trăm tân binh, chỉ điểm này thôi, chúng ta sẽ khiến cho bọn Khôi Hồ bất ngờ”.
Rồi hạ giọng nói ra kế hoạch của mình.
Cả hai người Ô Trác và Thành Tế nghe xong đều khen không ngớt.
Hạng Thiếu Long lại hỏi: “Tại sao chúng ta đi đã mấy ngày đường mà không hề thấy thôn trang nào của người Ngụy, tại sao chúng ta đi vào chỗ không người như thế này?”
Thành Tế nói: “Đây là mệnh lệnh của Ngụy vương, trong phạm vi năm mươi dặm của quan đạo, không cho bá tính cư trú, sợ khi kẻ địch men theo quan đạo mà đến, có thể ςướק lương thực và phụ nữ, tráng đinh”.
Hạng Thiếu Long lúc này mới bình tĩnh, nghiên cứu kế hoạch chi tiết rồi mới quay về trại.
Đêm ấy gã đến trại của Nhã phu nhân dùng cơm, tắm rửa thay đồ.
Khi gã cùng Nhã phu nhân ngồi trên chiếc chiếu, nàng hỏi: “Thi*p thật không rõ vì sao chàng có thể đoán trước rằng Thiếu Nguyên quân sẽ tập kích Triệu Thiên, càng không hiểu bọn chúng vì sao làm như thế?”
Hạng Thiếu Long trầm ngâm hồi lâu rồi mới quyết định kể lại toàn bộ sự việc chuyện mẹ con Bình Nguyên phu nhân.
Nhã phu nhân nghe xong mặt tái nhợt, câu đầu tiên là: “Hay cho Tín Lăng quân, khiến cho ta tưởng y quả thật nhớ ta, thì ra có ý hãm hại ta”.
Hạng Thiếu Long than rằng: “Nàng không thể nói y không nhớ nàng. Giả sử Ngụy vương bị ta Gi*t ૮ɦếƭ, nàng chẳng phải là người của y hay sao?”
Nhã phu nhân hoảng sợ, ôm chặt gã hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây?”
Hạng Thiếu Long nói: “Có ta ở đây, nàng sợ gì nữa? Y có kế Trương Lương, ta có thang trèo thành, hừ!”
Nhã phu nhân nhíu mày hỏi: “Kế hoạch Trương Lương và thang trèo thành là gì?”
Hạng Thiếu Long lúc này mới nhớ lại Trương Lương là người cuối Tần đầu Hán, lúc này vẫn chưa xuất thế, bật cười rồi đáp: “Nói tóm lại là tùy cơ ứng biến. Chỉ cần người Ngụy không dám làm bậy, chúng ta có thể về nước an toàn”.
Nhã phu nhân nói: “Tại sao Bình Nguyên phu nhân đột nhiên nghe lời của chàng thế, phải chăng...”
Hạng Thiếu Long liền nói: “Đừng nghĩ bậy nữa, ta chỉ vì sự lợi hại của bản thân mà thôi”.
Nhã phu nhân mỉm cười nói: “Ta đương nhiên tin chàng. Bình Nguyên phu nhân tuy thủ đoạn độc ác, nhưng rất nghiêm ngặt trong quan hệ nam nữ. Có phải chàng đã khiến mụ ta phải phá giới hay không? Đừng quên rằng Triệu Ni cũng không thoát khỏi bàn tay của chàng”.
Hạng Thiếu Long thản nhiên nói: “Ta chẳng qua sử dụng ít thủ đoạn với mụ ta chỉ vì muốn cầu sinh mà thôi”.
Nói chưa dứt lời, Tiểu Siêu đã bước vào báo: “Bình Nguyên phu nhân cho mời Hạng gia!”
Bình Nguyên phu nhân ngồi một mình trong trại, tóc 乃úi cao, cắm một cây thoa hình bông hoa, mặt bôi chút phấn nhạt.
Hạng Thiếu Long khen thầm trong bụng, người đàn bà này thật biết trang điểm, chủ yếu là vì mụ vốn là cái giá mắc đồ nên ăn mặc thế nào cũng đẹp.
Lúc còn trẻ mụ hẳn là một người rất đẹp, đáng tiếc là mụ lòng dạ độc ác.
Thấy Hạng Thiếu Long đến, Bình Nguyên phu nhân từ tốn nói: “Mời binh vệ đại nhân ngồi”.
Hạng Thiếu Long mỉm cười hỏi: “Phải chăng ngồi đâu cũng được?”
Bình Nguyên phu nhân liếc nhìn gã: “Binh vệ đại nhân, ngươi càng lúc càng phóng túng với ta rồi đó”.
Rồi quắc mắt nhìn gã, giống như đang trách hôm ấy đã cắn tai mình.
Hạng Thiếu Long thấy vẻ mặt của mụ như vậy, biết mụ đang tương kế tựu kế, muốn dùng thủ đoạn dịu dàng để lung lạc mình.
Nhưng gã không hề sợ, chuyện nam nữ nếu không cẩn thận thì sẽ biến thành tự trói buộc mình, cuối cùng Bình Nguyên phu nhân có thật sự động lòng với gã không, điều ấy vẫn chưa biết được.
Hạng Thiếu Long không hề e ngại, đến gần mụ, ngồi xuống, thở dài.
Bình Nguyên phu nhân quay đầu lại, nhìn gã nói: “Hạng Thiếu Long! Đừng đùa nữa, ngươi rốt cuộc muốn thế nào đây?”
Hạng Thiếu Long cố ý hít mạnh, nói: “Phu nhân thơm quá!”
Bình Nguyên phu nhân giận lắm, dằn lòng lại, nói: “Mau trả lời cho ta!”
Hạng Thiếu Long cười gượng: “Bây giờ ta chỉ muốn một người, phu nhân biết người ấy là ai chăng?”
Bình Nguyên phu nhân bình tĩnh trở lại, gật đầu nói: “Được thôi, ngươi trả lời câu hỏi của ta, nếu vừa ý, ta sẽ đoán người mà ngươi muốn là ai”.
Với thân phận cao quý của mụ nói như thế có nghĩa là sẽ trao thân mình cho đối phương.
Hạng Thiếu Long đã từng nghe đối thoại giữa mụ và Thiếu Nguyên quân, tự nhiên biết người đàn bà này trong bụng có chứa dao kiếm, mỉm cười nói: “Chuyện nam nữ không phải là giao dịch, sao có thể đưa ra điều kiện được. Vả lại ty chức trả lời có vừa ý hay không là do phu nhân nói mà thôi, xin thứ lỗi, ty chức không thể chấp nhận”.
Bình Nguyên phu nhân nhìn gã nói: “Hạng Thiếu Long, phải chăng ngươi trong lòng có quỷ, nên ngay cả một câu hỏi mà chẳng dám trả lời”.
Hạng Thiếu Long nhủ thầm, bà mới trong lòng có quỷ đấy, miệng trả lời: “Ai mà trong lòng không có quỷ? Không có thì sớm đã đi gặp Diêm vương rồi”.
Bình Nguyên phu nhân vốn lớn lên trong gia đình vương hầu, suốt đời có địa vị cao quý, chưa từng bị người ta trêu chọc như lúc này, không thể cất mặt lên được, lại cảm thấy một sự kích thích rất mạnh mẽ trong lòng.
Trước nay, mụ vẫn theo chủ nghĩa công lợi vô tình, lạnh nhạt với chuyện nam nữ. Năm xưa gả cho Bình Nguyên quân là nhắm với tư cách thay thế Triệu vương của đối phương, hôn nhân đối với mụ là một cuộc giao dịch. Cho nên mụ chưa bao giờ để cho kẻ khác kích thích mình. Lần này gặp phải một kẻ trẻ tuổi anh tuấn như Hạng Thiếu Long, tuy hơi bị vẻ ngoài của gã hấp dẫn, nhưng điều làm cho mụ động lòng hơn chính là thủ đoạn ngang ngược và phong độ khác người của Hạng Thiếu Long, khiến cho mụ có cảm giác kỳ diệu khi bị kẻ khác chinh phục.
Giờ đây mụ cảm thấy sự việc trở nên tồi tệ, nhưng cũng cảm thấy rất kích thích. Tâm thái mâu thuẫn này khiến cho mụ không biết làm thế nào mới phải. Lúc ấy không nhớ được Hạng Thiếu Long chỉ là một con cờ hữu dụng.
Hạng Thiếu Long biết được nhược điểm duy nhất của mụ nên mới cố ý tấn công vào.
Hai người nhìn nhau, không hề nhượng bộ.
Tình cảm của Hạng Thiếu Long đối với mụ rất ít, nhưng dáng vẻ cao quý và xinh đẹp, sành sỏi của mụ đã khiến gã có lòng ham muốn, lại thêm trong lòng luôn muốn báo thù, cảm thấy dù đối với người đàn bà ác độc này có hành động gì cũng không phải chịu trách nhiệm. Mà sự nguy hiểm của mụ cũng chính là một thứ rất kích thích.
Gã nhỏm người dậy, nhích sang đến sát bên Bình Nguyên phu nhân rồi mới dừng lại, nhìn vào đôi mắt đầy lúng túng của mụ.
Bình Nguyên phu nhân nhíu mày, hạ giọng nói: “Hạng Thiếu Long! Ngươi có vẻ quá đáng rồi ấy!”
Hạng Thiếu Long cố ý khêu gợi mụ, nhưng biết rằng đối với người đàn bà cao quý này quan trọng là phải dừng lại đúng lúc, từng bước một phá vỡ phòng tuyến của mụ. Gã đứng dậy, cười: “Xem ra phu nhân vẫn chưa đủ can đảm để chấp nhận niềm khoái lạc thật sự”.
Nói rồi dợm bước ra khỏi trại.
Bình Nguyên phu nhân đứng dậy quát lớn: “Hạng Thiếu Long!”
Hạng Thiếu Long xoay người lại, đôi mắt nóng bỏng nhìn từ trên xuống dưới thân người mụ rồi ra vẻ cung kính nói: “Phu nhân có điều chi căn dặn?”
Bình Nguyên phu nhân giậm chân nói: “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, ngươi không được đi, nếu không sau khi đến Đại Lương, ta sẽ cho ngươi biết tay!”
Hạng Thiếu Long bước về hướng mụ, ánh mắt và nụ cười đều đầy vẻ ham muốn.
Bình Nguyên phu nhân lúng túng, lùi về sau ba bước, lần đầu tiên lộ ra vẻ yếu ớt của phái nữ.
Hạng Thiếu Long suýt chút nữa chạm phải người mụ, mới dừng lại đưa tay nâng cằm mụ lên, buộc mụ phải nhìn vào mắt gã.
Làn da trơn mịn vô cùng.
Ở khóe mắt của mụ đã có nếp nhăn, nhưng ngược lại trông rất hấp dẫn.
Bình Nguyên phu nhân hai tay giữ chặt áo, hơi thở bắt đầu gấp rút, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Mụ muốn nhắm mắt, nhưng làm như thế, đối phương sẽ tấn công tiếp nữa.
Nghĩ đến đây về mặt tâm lý mụ không thể nào chấp nhận, nhưng về sinh lý lại là chuyện khác.
Mụ cố nghĩ về đứa con đã bị gã đánh trọng thương, nhưng không thể nào gạt bỏ được hình ảnh của gã đàn ông uy võ này, mà ngược lại hình ảnh của gã càng xâm chiếm trọn con tim bà.
Hạng Thiếu Long dịu dàng nói: “Phu nhân hỏi đi! Nếu ta trả lời được, phu nhân phải cho ta hôn một cái, không được từ chối đấy!”
Bình Nguyên phu nhân đờ đẫn người, thân người như nghiêng về phía trước, mụ cất tay cố đẩy gã ra, nhưng đối phương vẫn đứng yên bất động.
Hạng Thiếu Long cảm nhận được cái khoái cảm được phạm thượng, gã buông cằm mụ, hai tay vòng ra sau lưng, ôm vào chiếc eo mà ngoại trừ Bình Nguyên quân, chưa có một gã đàn ông nào dám ᴆụng vào, xiết mụ vào lòng.
Hạng Thiếu Long nói: “Hạng Thiếu Long đang cung kính nghe đây”.
Bình Nguyên phu nhân run lên như một con chim nhỏ, ngẩng đầu nhìn Hạng Thiếu Long, run giọng nói: “Ngươi làm gì?”
Hạng Thiếu Long vẫn ôm mụ, nói: “Nếu phu nhân không hỏi, ty chức đành cáo lui”.
Bình Nguyên phu nhân không chịu đựng được, ngả vào người gã, run rẩy hỏi: “Hạng Thiếu Long! Ta muốn ngươi nói với ta, tại sao ngươi đặt bẫy hãm hại con trai ta?”
Hạng Thiếu Long đoán rằng mụ muốn hỏi câu hỏi như Nhã phu nhân. Quả thật Bình Nguyên phu nhân rất lợi hại, đã nghi ngờ Hạng Thiếu Long nghe lén cuộc nói chuyện của hai mẹ con mụ. Nếu không biết được điểm này, mụ làm sao gọi hắn tới đây được.
Hạng Thiếu Long mắng thầm trong bụng, người đàn bàn này từ đầu đến cuối đều muốn hãm hại gã.
Nghĩ lại dù mụ có kích thích mình như thế nào cuối cùng cũng không hơn được ham muốn công lợi của mụ.
Hạng Thiếu Long mỉm cười nói: “Kẻ ta đối phó không phải là con trai của bà, chẳng qua là người của ta đã phát hiện có người ngoài nấp gần đấy, số người lại không đông, ta có thể đoán được có lẽ là chúng có hành động bất lợi với Công chúa, nhưng cũng không ngờ có Thiếu Nguyên quân trong đó”.
Đó là một câu trả lời đã soạn trước rất hợp tình hợp lý. Bởi vì bọn Ô Trác là đội kỵ binh mà Bình Nguyên phu nhân không thể nào nghĩ ra được.
Bình Nguyên phu nhân thở dài, quay lại với dáng vẻ giả dối, ngẩng mặt lên để nói, nhưng Hạng Thiếu Long cúi xuống, dùng môi của mình khóa môi của mụ lại.
Nếu Hạng Thiếu Long không biết được âm mưu quỷ kế của mụ, thì sẽ không ᴆụng đến người của mẹ kẻ thù mình. Cho nên rất e ngại bị lôi kéo vào mối quan hệ không rõ ràng. Nhưng giờ đây cả hai bên đang thi triển thủ đoạn để lừa gạt lẫn nhau nên không ngại bất cứ điều gì, ngược lại gã còn cảm thấy khoái trí vì đã xâm phạm đến mẹ của thù nhân mình.
Thân thể mụ căng đầy sức sống, không hề có cảm giác già lão. Hành động của Bình Nguyên phu nhân càng bạo dạn hơn.
Đang lúc ngây ngất, Hạng Thiếu Long chợt buông mụ ra, lùi về phía sau, mỉm cười nói: “Đa tạ phu nhân ân sủng”.
Rồi không thèm để ý đến ánh mắt van xin của mụ, bước ra khỏi trại.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc