Tầm Tần ký - Hồi 019

Tác giả: Vô Danh


Ăn uống no say xong, Triệu Mục sai võ sĩ hộ tống Hạng Thiếu Long về Ô phủ. Lúc ấy trời đã tối.
Đang nghĩ ௱ôЛƓ lung thì bỗng có tiếng vó ngựa vọng tới.
Hạng Thiếu Long nâng cao cảnh giác nhìn ra sau. Bốn tên võ sĩ cũng nhìn ra sau. Trong bóng tối, một kỵ sĩ toàn thân mặc đồ đen, bịt mặt, tay cầm trường kiếm, sát khí đằng đằng đang đuổi tới, vừa nhìn đã biết chuyện chẳng lành.
Bốn tên võ sĩ quát lớn, rút kiếm ra quay ngựa lại nghênh địch.
Thích khách ấy phóng nhanh hơn như một cơn gió, vừa phất tay, ném ra một vật màu đen, tung lên cao, đến khi quá đỉnh đầu thì trở thành một tấm lưới lớn bao lấy bốn tên võ sĩ.
Bốn tên võ sĩ tuy võ công cũng khá, nhưng đối phương đã có chuẩn bị tốt, thủ pháp lại nhanh, trong chốc lát cả bốn tên đều nằm gọn trong lưới.
Bốn ngươi kêu la om sòm, định vùng vẫy thoát ra nhưng móc câu trong tấm lưới móc vào da thịt, cả bốn kêu thảm thiết té nhào xuống ngựa.
Lúc này thích khách đến bên xe ngựa, rút kiếm ra chém đứt rèm cửa, Hạng Thiếu Long vội nép sang một góc, lúc này người ấy ném một vật vào trong xe.
Hạng Thiếu Long nhìn thấy, thầm kêu mẹ ơi, lăn người xuống đường, thì ra vật ném vào là một con rắn đang há mồm thè lưỡi. Nếu không phải gã phản ứng hơn người thì sẽ bị con độc xà ấy cắn ૮ɦếƭ tươi.
Khi Hạng Thiếu Long lăn xuống đường, thích khách ấy chém ngã tên phu xe, lao đến bốn tên thị vệ đang chạy đến hộ vệ, bắn ra bốn cây cự tiễn, cả bốn đều trúng tiễn.
Thích khách ấy phóng ngựa về phía Hạng Thiếu Long.
Một nhân vật lợi hại như thế Hạng Thiếu Long lần đầu tiên gặp phải. Đang lúc Hạng Thiếu Long bật người lên thì tên thích khách ấy lại phóng tiễn.
Hạng Thiếu Long chỉ đành lăn ngang qua, tránh được ba mũi của đối phương, mới có cơ hội nhảy lên. Thích khách ấy có lẽ dùng hết tụ tiễn nên rút kiếm chém ra.
Hạng Thiếu Long vẫn chưa có cơ hội rút kiếm, lại lăn xuống đất để tránh, nhưng lần này lại lăn ra sau ngựa đối phương. Khi gã nhảy lên rút thanh Phi Hồng kiếm của Triệu Mục tặng, do mới quay ngựa lại, hai người đối diện nhau.
Thích khách ấy ngẩn ra một lúc rồi quát lớn: “Ngươi không phải là Triệu Mục!”
Hạng Thiếu Long nghe giọng y the thé mới biết đó là một nữ tử, nên cũng ngạc nhiên.
Thiếu nữ che mặt ấy quát lớn rồi múa tít thanh kiếm, thúc ngựa lao đến, chỉ còn cách năm bước, kiếm quang nở rộ, tấn công như vũ bão đến gã.
Hạng Thiếu Long thấy người nàng muốn Gi*t là đại thù nhân thù địch của mình nên không định đả thương nàng. Thấy nàng kiếm pháp tuyệt luân, ngứa tay nên thi triển Mặc Tử kiếm pháp, một kiếm chém xéo, mắt thấy đã trúng vào kiếm của đối phương, nào ngờ mũi kiếm trống không, lúc ấy mũi kiếm của đối phương cũng đã lao thẳng vào mệnh môn của mình.
Hạng Thiếu Long không ngờ nàng lợi hại như thế, ngạc nhiên nhảy sang ngang để tránh.
Nữ tử ấy không đuổi theo, thúc ngựa ra xa rồi lạnh lùng nói: “Đồ nối giáo cho giặc”.
Tiếng vó ngựa xa dần, rồi người cũng lẫn vào trong đêm đen.
Tám tên võ sĩ đều ૮ɦếƭ cả, có thể thấy trên mũi tên và móc câu đều có chất độc, ngay cả mạnh như trâu cũng khó cầm cự được một khắc. Một lát sau, trên đường đầy Triệu binh đang truy tìm dấu vết của thích khách.
Triệu Mục thần sắc trầm trọng nói: “Con độc xà mà tên ấy ném vào trong xe tên gọi là Phong Hầu Kim, cử động nhanh như điện chớp, nọc độc vô cùng. Thiếu Long có thể kịp thời tránh được, thật là phước lớn mạng lớn”.
Hạng Thiếu Long thở phào, may mà gã đã được huấn luyện trong quân đội nhiều năm nên mới có phản ứng nhanh nhẹn như vậy.
Triệu Mục vỗ vai gã nói: “May mà ngươi đã gánh cho ta mối họa này, nếu đổi là ta, có lẽ đã rơi vào tay của ả rồi!”
Rồi lạnh lùng hừ một tiếng: “Ta xem ả trốn ở nơi nào”.
Lúc này một tên võ sĩ phi ngựa tới, nhảy xuống ngựa ghé vào tai Triệu Mục nói mấy câu.
Triệu Mục nghe xong cả mừng, quay sang Hạng Thiếu Long nói: “Ta có chuyện gấp cần gặp Đại vương, sau này ta sẽ nói tiếp với ngươi về chuyện thích khách”.
Nói rồi lên ngựa đi thẳng, hơn trăm tên võ sĩ đuổi theo hộ tống.
Hạng Thiếu Long kinh ngạc, chẳng biết Triệu Mục đã nhận được tin gì mà hớn hở đến thế.
Nghĩ cũng vô ích, Hạng Thiếu Long nhảy lên một con tuấn mã, hai mươi tên võ sĩ hộ tống gã về Ô phủ.
Vào đến cửa lớn, bọn gia tướng giữ cửa dẫn đến thư trai của Ô Thị Lô. Ô Ứng Nguyên và Đào Phương cũng có ở đó, sắc mặt trầm trọng, rõ ràng đã có chuyện nghiêm trọng xảy ra. Hạng Thiếu Long ngồi xuống. Ô Thị Lô nói: “Tần Chiêu vương đã ૮ɦếƭ!”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nhìn lão, nghĩ Tần Chiêu vương chẳng phải là cha ngươi, ૮ɦếƭ rồi thì có gì đáng nói.
Đào Phương biết rõ gã chẳng hiểu gì về chuyện này, nói: “Người kế vị là Hiếu Văn vương. Trong thời gian cử hành tang lễ, nước Tần sẽ không động binh đao. Cho nên các nước sẽ lợi dụng khoảng thời gian này để thực hiện kế hoạch mà trước kia vì sợ Tần nên phải gác lại, bao gồm mở rộng và thôn tính các nước nhỏ khác”.
Hạng Thiếu Long tỉnh ngộ, nói: “Cho nên cũng e ngại Triệu vương tăng cường đối phó với chúng ta”.
Ô Ứng Nguyên thở dài: “Đó không phải là chuyện lo lắng nhất của chúng ta.
Mà là bởi Lã Bất Vi của nước Tần trước giờ vẫn có quan hệ với chúng ta. Người này cực kỳ giàu có, lại có thủ đoạn, vốn là chỗ dựa của chúng ta. Nhưng người kế vị là Tần Hiếu Văn vương, bề ngoài tuy rất nể trọng Lã Bất Vi vì y đã cứu con trai mình, nhưng vẫn còn e ngại lão ta là người Hàn, chỉ xem Lã Bất Vi sau khi đến Tần thì chẳng qua chỉ là một khách khanh có thực ấp ngàn hộ, không có thực quyền. Cũng biết Hiếu Văn vương giở trò, sau khi y lên ngôi vua, Lã Bất Vi có lẽ quyền thế khó giữ, như thế mối quan hệ giữa ta với người Tần cũng đành cắt đứt”.
Hạng Thiếu Long bừng tỉnh, hạ giọng hỏi: “Lã Bất Vi phải chăng muốn thông qua chúng ta để đưa Doanh Chính về Hàm Dương?”
Ba người lộ vẻ ngạc nhiên, ngẩn người nhìn gã giống như lần đầu tiên nhìn thấy gã. Ba người đưa mắt nhìn nhau, Ô Thị Lô hít sâu một hơi, nói: “Thiếu Long thật kiến thức hơn người, một lời trúng đích. Nhưng chuyện này đừng bao giờ để lộ ra ngoài, nếu không ngày mai một miếng ngói của Ô phủ cũng chẳng còn”.
Hạng Thiếu Long cười thầm, ta còn biết Doanh Chính vốn là con của Triệu Cơ và Lã Bất Vi. Chính Lã Bất Vi đã đem Triệu Cơ tặng cho Dị Nhân, người cha trên danh nghĩa của Tần Thủy Hoàng Doanh Chính, mà trước đó Triệu Cơ đã mang thai. Nhưng có một số sử gia cho rằng Tần Thủy Hoàng có một số thủ đoạn tàn nhẫn với Lã Bất Vi, xem ra Lã Bất Vi không giống là cha ruột của Doanh Chính.
Chỗ mù mờ này quả thật chẳng ai có thể làm rõ được.
Tóm lại Lã Bất Vi muốn đem Doanh Chính về Hàm Dương, nhưng lại đang gặp khó khăn.
Ô Ứng Nguyên nói: “Trong tứ đại công tử, Bình Nguyên quân Triệu Thắng của nước Triệu đã ૮ɦếƭ, Xuân Thân quân Hoàng Cát của nước Sở là một kẻ tầm thường, chẳng có gì đáng nói. Mạnh Thường quân đang cáo bệnh nằm ở Tiết Ấp.
Hiện giờ chỉ còn Tín Lăng quân Vô Kỵ của nước Ngụy, người này tinh thông binh pháp, mưu thần dũng tướng dưới trướng không biết bao nhiêu mà kể. Bình Nguyên quân phu nhân vốn là bào tỷ của y, trước kia vì tình nghĩa này nên rất chiếu cố tới Triệu quốc, giờ đây Bình Nguyên quân Triệu Thắng đã ૮ɦếƭ, e rằng thay đổi là khó tránh”.
Ô Thị Lô gật đầu nói: “Cái ૮ɦếƭ của Tần vương khiến cho tình thế đã phức tạp càng phức tạp hơn, nhưng đối với chúng ta có lợi mà không có hại. Bởi vì nước Triệu sẽ nhân lúc Tần hưu binh, khuếch trương đại sự, không rảnh đối phó với chúng ta, chúng ta sẽ có cơ hội ung dung sắp xếp, thật là trời giúp ta”.
Đào Phương cười nói: “Người Yên thảm rồi!”
Ô Ứng Nguyên lắc đầu than: “Cái đó gọi là tự chuốc họa vào thân. Triệu vương tất sẽ tấn công họ mở rộng lãnh thổ. Nhưng nghe nói Thái tử Đan của nước Yên là một nhân tài, tốt nhất có thể ở lại nước Triệu vài năm, chúng ta có thể có thời gian rảnh tay”.
Mọi người lại bàn nhau một chốc nữa rồi quyết định tạm thời không liên lạc với Lã Bất Vi, lại càng không nên ᴆụng tới con tin Doanh Chính ở Hàm Đan, áp dụng sách lược ngồi yên để xem thay đổi.
Hạng Thiếu Long về đến Ẩn Long cư, chỉ có mỗi mình Đông Doanh chờ gã, các nàng kia đều ngủ cả.
Đông Doanh giúp gã thay quần áo.
Hạng Thiếu Long hỏi: “Các nàng đã vào Ô gia được bao lâu?”
Đông Doanh nói nhỏ: “Bọn nô tỳ bốn người từ nhỏ đã được bán vào Ô gia”.
Rồi giọng nàng nhỏ hơn: “Giờ đây chỉ mong thiếu chủ không chê, cho bọn nô tỳ suốt đời được hầu hạ, đó là ân sủng lớn nhất. Chúng tôi chưa gặp qua người tốt như thiếu chủ”.
Hạng Thiếu Long nói: “Thôi được, ngươi cứ đi ngủ trước đã”.
Đông Doanh quay về phòng.
Hạng Thiếu Long trước tiên đi gặp Đình Phương Thị, đắp chăn cho nàng rồi vào phòng Ô Đình Phương. Gã ôm nàng mà cứ mãi nghĩ về nữ thích khách lợi hại kia, mỏi mệt đi vào giấc ngủ, trong chốc lát trời đã sáng.
Trong Ẩn Long cư, Hạng Thiếu Long như lạc giữa rừng hoa, quên mất mình là người của thế kỷ hai mươi mốt. Triệu vương sai người cho gọi gã vào cung diện kiến. Hạng Thiếu Long vẫn còn muốn nán lại nên trong bụng chửi thầm tổ tông của Triệu vương, nhưng ông chủ có lệnh đành phải chia tay với đám hoa thơm này.
Triệu vương tiếp kiến gã ở một điện nhỏ nằm bên điện chính. Triệu Mục đương nhiên ngồi ở chiếu thượng khách, nhưng còn có Nhã phu nhân và Quách Tùng, thật là ngoài dự liệu vậy. Ngoài ra còn có hai người, sau khi dẫn kiến, mới biết một người chính là đại tướng kiêm tướng quốc Liêm Pha, người vừa mới giao chiến với nước Yên trở về. Lão thân người không cao, nhưng rất chắc chắn, khí thế hơn người, tuổi khoảng năm mươi, mặt lớn, mang dáng vẻ phong trần, nhưng thần thái mệt mỏi, chỉ có đôi mắt vẫn sáng, không giận mà có oai, khiến người ta cảm nhận được lão là một người đáng kính trọng.
Một người nữa là tướng quân Lý Mục, thân hình cao ốm, chỉ thấp hơn Hạng Thiếu Long hai thốn. Thời ấy như vậy cũng là tương đối cao, tuổi không quá bốn mươi, vẻ mặt oai nghiêm, có phong thái của một quân nhân.
Liêm Pha và Lý Mục đều chú ý dò xét gã. Triệu vương bảo gã không cần đa lễ, ban cho chỗ ngồi.
Triệu Mục nói: “Thiếu Long ngươi không biết mình may mắn, có một nhiệm vụ quan trọng sắp phải giao cho ngươi đây”.
Hạng Thiếu Long trong lòng mắng thầm nhưng miệng vẫn tạ ơn.
Triệu vương mỉm cười: “Chẳng có ai thích hợp hơn ngươi nữa. Bởi người này không những võ dũng cái thế, can đảm hơn người mà còn cơ cảnh mau lẹ, có thể tùy cơ ứng biến những chuyện bất ngờ. Giả sử ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ thì quay về sẽ có thưởng mà lại được thăng làm tướng”.
Hạng Thiếu Long vội vàng trả lời: “Đại vương cứ căn dặn, thần dù nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không dám từ nan”.
Sáu cặp mắt đều nhìn vào gã.
Triệu vương quay sang Liêm Pha cung kính hỏi: “Tướng quốc xem người này có thể dùng không?”
Liêm Pha nói: “Thiếu Long tuy chỉ là một đới binh vệ, nhưng khi vào gặp chúng ta vẫn bình tĩnh như thường. Lại có phong thái kiếm thủ, chẳng chút tỳ vết, thật là hiếm có. Nhưng điều ta thích thú nhất là y biết nhiệm vụ khó làm nhưng vẫn không khi*p sợ, nghe được ban thưởng vẫn không lộ vẻ vui mừng, có thể có được nhân tài như vậy, thật là phúc của Đại Triệu ta”.
Nhã phu nhân nghe một người đức cao vọng trọng như Liêm Pha mà cũng khen ngợi tình lang của mình hết lời nên trong lòng vui lắm, trộm nhìn Triệu Mục, chỉ thấy ánh mắt y có sát cơ rõ ràng đang đố kỵ với Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long nghĩ thầm tên của người cũng như bóng của cây, Liêm Pha này có tầm nhìn lợi hại, chả trách nào trở thành một danh tướng thời Chiến Quốc nên vội vàng khiêm nhường.
Quách Tùng nghĩ bụng: “Ngay cả Triệu Mục và Liên Tấn cũng không quật nổi ngươi, Triệu quốc ta còn ai phù hợp với nhiệm vụ lần này hơn ngươi nữa”.
Triệu vương cười lớn nói: “Trời phù hộ cho ta!”
Rồi quay sang Triệu Mục nói: “Mời Cự Lộc hầu cho Thiếu Long biết nhiệm vụ lần này”.
Triệu Mục giả vờ nở nụ cười, từ tốn nói: “Nhiệm vụ lần này, bề ngoài xem ra rất đơn giản, chính là Thiếu Long dẫn năm trăm kỵ binh hộ tống mẹ con Bình Nguyên phu nhân và Nhã phu nhân đến nước Ngụy thăm thân và tăng cường tình hữu nghị. Đương nhiên là trong đó có huyền cơ, hay là Quách tiên sinh tự nói ra”.
Hạng Thiếu Long chợt nghĩ, con của Bình Nguyên phu nhân chẳng phải là Thiếu Nguyên quân hay sao? Y và mình trước nay như nước với lửa, tại sao phải hộ tống y? Mà Nhã phu nhân vì lý do gì phải đến nước Ngụy?
Quách Tùng hạ giọng: “Gần đây Tín Lăng quân nước Ngụy có được một quyển bí lục. Trong đó có ghi tường tận cách chế tạo các loại binh khí của Công Thâu Ban nước Lỗ, trong đó có một trăm lẻ tám loại νũ кнí, còn cách chế tạo thang mây để công thành, hơn hẳn các loại thang mây của các nước. Nếu có thể được Lỗ Công bí lục này, Đại Triệu sẽ thành bá chủ, như thế nước Ngụy cũng không thể xưng hùng được”.
Đến lúc này Lý Mục mới lên tiếng: “Ta cũng nghe phong thanh chuyện này, nghe nói trong thiên chế tạo binh khí, có thể thông qua quá trình phối hợp và tôi trong lửa, có thể biến thép thành cứng hơn, nếu được thiên này, chúng ta có thể có loại νũ кнí tốt nhất”.
Triệu vương lo lắng nói: “Tín Lăng quân là người thông minh, thủ hạ giỏi giang lại nhiều, may mà vương muội có một đoạn tình với y, đã đưa thư mời muội tới Ngụy, cho nên chúng ta mới có được cái cớ này, phái ngươi hộ tống vương muội đi”.
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ té ra là vậy, ngạc nhiên nhìn sang Nhã phu nhân, nhớ lại nàng chính là một cao thủ đánh cắp tin tức.
Nhã phu nhân sợ gã biết được mình và Tín Lăng quân có qua lại thì không vui nên lúng túng cúi đầu.
Liêm Pha và Lý Mục nhìn nhau trong lòng đều thắc mắc không hiểu có chuyện gì.
Triệu Mục thì lại ánh lên tia mắt đố kỵ, đối với con người chỉ quen chiếm hữu này, dù người đàn bà mà y đã vứt bỏ, y cũng không muốn nàng bị kẻ khác chiếm hữu.
Liêm Pha nói: “Cự Lộc hầu đã từng đề nghị rất nhiều người, nhưng ta đều phản đối. Bởi vì Tín Lăng quân đều đã biết rõ chúng. Người giới thiệu Thiếu Long là Nhã phu nhân, Thiếu Long hãy cảm ơn phu nhân đã cho ngươi cơ hội này”.
Hạng Thiếu Long vừa nghe, trong lòng vui sướng, lập tức biết Liêm Pha và Triệu Mục có mối quan hệ không tốt. Gã không dám nhìn Triệu Mục, hỏi: “Khi nào thì khởi hành?”
Triệu vương nói: “Ta đã sai người chạy khoái mã đến thông báo với Tín Lăng quân, có lẽ năm ngày nữa sẽ khởi hành. Lý tướng quân sẽ sai người đến giúp cho ngươi”.
Triệu Mục xen vào: “Trong năm ngày này Thiếu Long không được về Ô phủ, phải ở lại trong cung cho đến ngày khởi hành. Ta sẽ sai người nói với Ô gia, họ sẽ phái người mang đồ đạc đến cho ngươi hoặc thăm ngươi, hiểu chưa?”
Hạng Thiếu Long thầm kêu khổ, chỉ đành trả lời: “Tôi vẫn có một vật hữu dụng cho nhiệm vụ lần này, không biết có thể nhờ công tượng chế tạo ra không?”
Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, Quách Tùng cười: “Chuyện này rất dễ, ta sẽ phái người đến cho ngươi sai bảo. Dù khó như thế nào, cũng sẽ hoàn thành ngay trong năm ngày cho ngươi”.
Hạng Thiếu Long cả mừng, y sẽ chế tạo một vài công cụ mà trước đây bộ đội đặc chủng đã dùng, đảm bảo hơn hẳn các loại νũ кнí của Lỗ Ban. Nhưng gã sẽ sai người của Quách Tùng chế từng bộ phận riêng lẻ, sau đó đến nước Ngụy sẽ ráp lại, như thế sẽ không sợ đối phương có thể học được kỹ thuật của hai ngàn năm sau.
Triệu vương cuối cùng cho mọi người lui ra, chỉ giữ lại Liêm Pha để bàn bạc chuyện đối phó với nước Yên.
Triệu Nhã hớn hở đi sau Thiếu Long vào hậu cung, cười nói: “Không biết có phải vì không gặp mỹ nhân Ô gia mà chàng cau mày nhíu mặt như thế không? Có Nhã nhi đi theo chàng đây mà”.
Hạng Thiếu Long cười khổ não: “Rốt cuộc là có những nhân vật quyền quý nào qua lại với nàng? Có thể nói vài người ra xem được chăng?”
Nhã phu nhân hạ giọng: “Người ta đã mong chàng tha lỗi rồi kia mà, chàng lại ghen rồi!”
Nói xong lườm gã.
Hạng Thiếu Long biết dù có tính toán cũng chẳng được, nên chuyển chủ đề :
“Bình Nguyên phu nhân và Thiếu Nguyên quân đến nước Ngụy thăm thân chỉ đơn giản vậy sao?”
Nhã phu nhân đợi được ra xa khỏi bọn cung nữ mới kề tai nói rằng: “Họ đi rồi sẽ không quay lại đâu”.
Hạng Thiếu Long giật mình: “Cái gì?”
Nhã phu nhân buồn bã than rằng: “Vẫn là chuyện liên quan đến trận chiến Trường Bình. Nhân khẩu của chúng ta vốn ít hơn nước khác, giờ đây lại ૮ɦếƭ hơn bốn chục vạn nam đinh. Chín năm nay tuy không ngừng khích lệ sinh sản, quy định phàm là nữ tử đã đủ hai mươi tuổi mà vẫn chưa có chồng, thì sẽ do quan địa phương chịu trách nhiệm cưới gả, kẻ vi phạm sẽ bị đưa vào kỹ viện, trừ phi mười năm nữa nếu không sẽ khó phục hồi được quốc lực như trước. Giờ đây chẳng ai coi trọng chúng ta, nếu không Yên vương Hỷ sẽ không dám tấn công Hàm Đan”.
Hạng Thiếu Long nói: “Nhưng giờ đây chúng ta là người thắng lợi mà!”
Nhã phu nhân dẫn gã vào một vườn hoa, trong vườn hoa ẩn hiện một tòa nhà.
Nhã phu nhân nắm tay gã, nói: “Thắng lợi nhất thời có ích gì, nước nào cũng đang dòm ngó đất đai của chúng ta. Vương huynh lại nghe lời tên bất tài, gian xảo Triệu Mục”.
Nói tới đây, nàng nghiến răng.
Hạng Thiếu Long hiểu rõ được tình cảnh khi đại nạn đến thì mỗi người tự chạy, Ô Ứng Nguyên chẳng phải vì điều này mà có lòng khác hay sao?
Tướng Tần Bạch Khởi có thể nói là tên Gi*t người nổi tiếng nhất thời Chiến Quốc. Trước khi chôn sống bốn chục vạn quân Triệu ở Trường Bình, đã từng chém đầu bốn chục vạn quân Ngụy. Chiêu này quả có độc ác nhưng hiệu quả vô cùng.
Hai người bước lên bậc cấp, đã thấy bọn cung nữ quỳ sẵn ở đó đón tiếp, thấy Hạng Thiếu Long, mắt sáng rỡ hẳn lên.
Nhã phu nhân dẫn y vào trong, cười nói: “Đây là hành cung của Nhã nhi, bọn thị nữ đều là người của thi*p. Thiếu Long thích ai thì cứ gọi người ấy”.
Nhã phu nhân buồn buồn nói: “Ba mươi năm trước, từ khi hai trấn chuyên luyện thép của nước Hàn là Uyển và Trịnh rơi vào tay người Tần, νũ кнí trang bị của bọn chúng đã dần dần vượt lên các nước khác. Cho nên lần này vương huynh mới coi trọng Lỗ Công bí lục như vậy!”
Rồi dịu dàng nói: “Thiếu Long đã từng giành được cuốn bí lục. Nhã nhi có lẽ phải hy sinh lần nữa, chàng có chấp nhận không?”
Hạng Thiếu Long cười khổ não: “Ta đồng ý hay không sự việc có khác gì nhau? Vũ khí của nàng chính là thân thể xinh đẹp, không dùng mỹ sắc chẳng lẽ dùng thứ khác để thay thế sao?”
Nhã phu nhân than rằng: “Giả sử cái giá phải trả là không có chàng, thi*p nguyện không cần Lỗ Công bí lục. Nhã nhi đã rất chán ngán chiến tranh. Chỉ muốn cùng Thiếu Long ở một nơi an lạc, tránh cuộc chiến như thế này, sống với nhau đến đầu bạc”.
Hạng Thiếu Long nói: “Chuyện này hãy nói sau đi. Đúng rồi, tại sao ta không nghe nàng nói đến con của mình”.
Nhã phu nhân buồn bã nói: “Thi*p là người đàn bà không thể sinh sản được. Nếu có con, cuộc sống của thi*p đã không như thế này. Thiếu Long! Chàng có vì điều này mà không yêu thi*p nữa chăng?”
Hạng Thiếu Long vỡ lẽ, nên càng cảm thấy yêu thương nàng hơn.
Một lát sau, tên công tượng do Quách Tùng tuyển chọn đã đến. Hạng Thiếu Long phí hơn hai canh giờ mới nói cho y hiểu phải chế tạo những thứ gì.
Xem hình vẽ của Hạng Thiếu Long, tên công tượng ấy đổ mồ hôi trán. Nhã phu nhân nhìn thấy hình vẽ cũng hỏi gã, nhưng Hạng Thiếu Long chỉ mỉm cười mà không nói. Gã không muốn chế tạo νũ кнí lợi hại gì, chỉ là mong có được trang bị và công cụ có lợi cho việc làm gián điệp và trốn chạy.
Mấy ngày này, gã còn phải luyện tập kỵ xạ thuật trong cung, đó là chỗ yếu nhất của gã. Muốn sống trong thời đại này, có thể bảo vệ được người mình yêu thương, thì phương pháp duy nhất là phải ngang tàng hơn kẻ khách, ác độc hơn kẻ khác.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc