Tầm Tần ký - Hồi 015

Tác giả: Vô Danh


Khi bị thủ hạ của Nhã phu nhân khiêng lên xe, Hạng Thiếu Long tỉnh dậy nhưng toàn thân mềm nhũn vô lực. Nhã phu nhân ngồi ở trên xem để đầu gã gối trên đùi mình, dịu dàng vuốt ve mái tóc của gã mà cứ thở dài, rõ ràng không biết gã dần dần tỉnh dậy.
Hạng Thiếu Long không lấy làm lạ. Bởi vì nàng không biết rằng gã đã từng được huấn luyện để chống lại các chất dược vật, đã từng được chích nhiều loại kháng thể, sức đề kháng đối với dược vật và độc tố hơn người bình thường rất nhiều lần.
Độc tố được chích vào có lẽ được luyện từ thực vật, có thể tạm thời làm gã hôn mê đi, nhưng không hề tổn hại đến cơ thể, gây di chứng về sau. Lúc đó gã thậm chí cảm thấy thân thể dần dần hồi phục sức lực.
Tại sao nàng phải đối phó gã? Trên mặt gã có cảm giác kỳ lạ, thì ra nước mắt của Nhã phu nhân nhỏ trên mặt gã.
Xe ngựa chầm chậm đi ra, đương nhiên không ai dám cản.
Nhã phu nhân buồn rầu thở dài rồi thì thầm: “Thiếu Long đừng trách ta, ta bị ép, nếu không làm như thế này, chúng ta đều sẽ rất thê thảm”.
Hạng Thiếu Long không phải là kẻ ngốc, làm sao không đoán được đây chính là âm mưu của Cự Lộc hầu Triệu Mục, nhưng không hề đoán được y sẽ làm gì, dù y có gan to bằng trời thì cũng e rằng không dám công nhiên tổn hại gã. Nhưng tại sao y lại giúp Liên Tấn, một người ngoài để đối phó với gã, người trong nhà? Nhã phu nhân bình tĩnh trở lại không nói lời nào.
Hạng Thiếu Long giả vờ hôn mê sẵn dịp nghỉ ngơi, để ứng phó với bước tiếp theo của kẻ địch.
Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại.
Tiếp theo là tiếng mở cửa xe.
Nhã phu nhân run rẩy, kêu nhỏ: “Hầu gia!”
Gã Hầu gia ấy bước lên xe, cửa xe đóng lại rồi tiếp tục đi.
Hơi thở của Nhã phu nhân trở nên gấp gáp, ngạc nhiên hỏi: “Hầu gia định làm gì?”
Một giọng ồm ồm vang lên: “Không có gì! Chỉ thử phản ứng của y thôi”.
Hạng Thiếu Long cười thầm trong bụng, đã biết đối phương định làm gì, nên tập trung ý chí, thả lỏng toàn thân.
Quả nhiên dưới đùi bỗng nhói đau, thì ra đối phương đã dùng vật bén đâm vào.
Nhã phu nhân giận dỗi nói: “Vẫn còn chưa tin nô gia sao?”
Triệu Mục cười hì hì nói: “Cẩn thận thì tốt hơn, ta đâu có biết ngươi có hợp với y lừa ta hay không”.
Nhã phu nhân không cãi lại, bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, Triệu Mục hôn đánh chụt lên má nàng.
Triệu Mục cười nói: “Giả sử ta cưới nàng, nàng có chịu bỏ tên tiểu tử này mà theo ta chăng?”
Nhã phu nhân thở dài nói: “Hầu gia đừng trêu đùa nô gia nữa, ngài chỉ thích Ô Đình Phương, làm sao lại thích con người hoa tàn liễu rủ như thi*p?”
Triệu Mục cười nói: “Sao lại hoa tàn liễu rủ, được rồi! Ta không ép nàng nữa, chỉ cần ngươi làm theo lời ta, gã tiểu tử này sau đêm mai sẽ thuộc về ngươi rồi đó”.
Hạng Thiếu Long chợt hiểu ra, chả trách nào Triệu Mục lại hận mình như vậy, té ra là vì tuyệt sắc mỹ nhân Ô Đình Phương này.
Nhã phu nhân lầm bầm: “Ta thật không hiểu, Hạng Thiếu Long dù đã thua, Ô Thị Lô chắc gì sẽ chịu gả tôn nữ yêu quý của mình cho ngài, ngài đối phó với Hạng Thiếu Long như vậy có ích chi?”
Triệu Mục đắc ý nói: “Sơn nhân tất có diệu kế, chuyện này không cần ngươi lo. Cho ta biết, thằng tiểu tử này và ta ai hơn ai?”
Nhã phu nhân run giọng đáp: “Đương nhiên là Hầu gia rồi”.
Giọng Triệu Mục trở nên lạnh lùng: “Vậy tại sao ta đem thằng tiểu tử này ra giao dịch với ngươi, ngươi lập tức đầu hàng ngay”.
Hạng Thiếu Long suýt chút nữa rút trủy thủ ra Gi*t phăng y, nhưng đương nhiên không thể làm như vậy, bởi vì gã còn có mục tiêu lớn hơn, đó chính là Gi*t Liên Tấn.
Triệu Nhã chỉ đành đáp: “Bởi vì y thật sự yêu ta”.
Triệu Mục nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói: “Sau khi làm y tỉnh dậy, Thúy Nương sẽ cho hắn uống một viên “trinh nữ đãng”, sau đó y sẽ ngủ ba canh giờ thì mới gọi y tỉnh dậy”.
Triệu Nhã lo lắng hỏi: “Quả thật không có chuyện gì sao?”
Triệu Mục cười lạnh lùng nói: “Thấy ngươi quan tâm y như vậy, ta thật muốn Gi*t phăng thằng tiểu tử này. Yên tâm đi! Y ngoài chuyện bị mất sức vì xuân dược, tất cả vẫn bình thường, chẳng qua y chắc chắn sẽ thua về tay Liên Tấn trong trận tỷ võ này mà thôi. Nhớ lấy, ngày mai ngươi phải theo Hạng Thiếu Long, về sau ta không quản ngươi nữa”.
Xe ngựa dừng lại.
Sau khi Triệu Mục xuống xe, xe tiếp tục đi.
Hạng Thiếu Long trong bụng than thầm quá nguy hiểm, mưu kế này không thể gọi là không độc, mượn nữ sắc để hại gã, quả thật lợi hại.
May mà gã là Hạng Thiếu Long, nếu là người khác, bị Gi*t ૮ɦếƭ cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, có lẽ chỉ có thể trách mình không biết khống chế.
Hạng Thiếu Long bị khiêng vào phòng Nhã phu nhân, bọn hạ nhân ra đi, chỉ còn lại Nhã phu nhân và nữ nhân tên gọi Thúy Phương mà Triệu Mục sai đến giám thị họ.
Y đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể lừa dối được hai nữ nhân này? Xuân dược vào miệng tất sẽ tan ra, không thể ói ra được.
Tiếng bước chân xa dần.
Hạng Thiếu Long mạo hiểm hé mắt ra nhìn, chỉ thấy Nhã phu nhân và một nữ nhân đang đứng ở nơi xa, không biết đang tranh cãi chuyện gì.
Gã chợt nảy ra một ý, xé vội vạt áo nhét vào trong miệng, chặn đường thực quản lại.
Hai nữ nhân quay vào lại, Triệu Nhã bực mình nói: “Sao Hầu gia lại không tin ta như vậy?”
Thúy Nương hạ giọng nói: “Xin phu nhân thứ lỗi, Hầu gia dặn dò tiểu tỳ phải tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, ngài đã quá nể mặt phu nhân rồi. Nếu không ngài thích nhất là xem những chuyện này, nếu người đến không phải là tiểu tỳ mà là ngài thì phu nhân sẽ càng khó chịu hơn”.
Nhã phu nhân không kháng nghị, im lặng chấp nhận.
Có tiếng nghiền thuốc, tiếp theo là mùi thơm.
Một hoàn thuốc to bằng ngón tay cái đổ vào miệng gã, rơi đúng ngay miếng vải.
Thúy Nương cười nói: “Xong rồi! Thuốc vào là tan ngay, bất cứ ai cũng chẳng thể kháng cự nổi”.
Xuân dược cách một lớp vải mà vẫn cứ tan rất nhanh.
Thúy Nương bước ra nói: “Để tiểu tỳ múc nước làm gã tỉnh dậy”.
Nhã phu nhân nói với theo: “Giả sử y tỉnh dậy biết ta đã cho y uống xuân dược, sau này chẳng phải sẽ hận ta hay sao?”
Hạng Thiếu Long sợ xuân dược tan vào miệng nên thầm kêu khổ, có được thời cơ này liền vội vàng nhổ ra giấu dưới gối.
Thúy Nương cười trả lời: “Yên tâm đi! Y bị dược lực khống chế, thần trí nửa tỉnh nửa mê, chẳng biết gì đâu”.
Nhã phu nhân chỉ khẽ hừ một tiếng, trong lòng có lẽ không vui.
Thúy Nương có vẻ không hề sợ nàng, mỉm cười rồi bỏ đi.
Lát sau Thúy Nương quay lại, dùng nước lạnh tạt vào mặt gã, ngạc nhiên nói :
“Thể chất của người này thật kỳ lạ, da vẫn chưa chuyển sang màu hồng”.
Hạng Thiếu Long cười thầm, thét lớn một tiếng, giả vờ bị dược lực khống chế, ôm trọn hai người vào lòng, đồng thời thi triển thủ pháp đã được học trong quân đội, ấn mạnh ngón tay cái vào đại động mạch ở sau gáy cả hai, cả hai không kịp kêu đã ngã lăn xuống.
Cả hai hôn mê chỉ mấy phút nhưng cũng đủ cho gã thực hiện kế hoạch.
Hạng Thiếu Long rút miếng vải có thấm thuốc dưới gối lên, cho vào mồm mỗi người một chút xuân dược, còn mình thì ngồi nghỉ một bên.
Lát sau da cả hai dần dần chuyển sang màu hồng, bắt đầu tỉnh dậy rồi ՐêՈ Րỉ gào thét vang trời, lao vào nhau cấu xé áo quần lẫn nhau như hai mụ điên.
Hạng Thiếu Long thầm kêu lợi hại, lùi ra một góc xem.
Hạng Thiếu Long ngồi nhắm mắt, theo cách điều thần dưỡng tức của Nguyên Tông đã dạy, loại trừ tạp niệm, không hề để bất cứ sự việc gì lọt vào tai mình, không biết qua bao lâu, chờ cả hai ả hoàn toàn yên lặng mới mở mắt ra.
Cả hai người đàn bà giờ đây đã rũ rượi, quần áo rách bươm, mệt mỏi ngủ thi*p đi.
Đêm ấy gã nằm mộng thấy Thư Nhi thất khiếu chảy máu, thê lương gọi gã báo thù cho nàng, gã kêu thất thanh một tiếng, bừng tỉnh dậy mặt trời lúc đó đã lên ba cây sào.
Hai người đàn bà chẳng biết đi đâu, chỉ có một tên thị tỳ đang đứng đó, thấy gã tỉnh dậy liền quỳ xuống thi lễ nói: “Đại thiếu gia của Ô gia đang chờ Hạng gia ngoài sảnh. Hạng gia, người không sao chứ?”
Hạng Thiếu Long giả vờ mệt mỏi, kêu lớn: “Nước! Đem nước cho ta!”
Tên thị tỳ cười nói: “Hạng gia đêm qua đã làm việc quá sức, dáng vẻ phu nhân cũng giống như Hạng gia vậy”.
Hạng Thiếu Long cười thầm thị tỳ cũng giống chủ nhân, cô ả cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Tên thị tỳ mỉm cười bước ra.
Hạng Thiếu Long giả vờ chân đứng không vững, loạng choạng bước ra ngoài sảnh.
Nhã phu nhân với đôi mắt thất thần đang tiếp Ô Ứng Nguyên và Đào Phương, thấy dáng vẻ gã như vậy, cả hai mắt đều lộ vẻ giận dữ Nhã phu nhân thấy gã bước ra, trong mắt lộ vẻ hối hận, đứng dậy, định nói gì đó, nào ngờ Hạng Thiếu Long té nhào xuống đất rồi hôn mê, chiêu này là để tránh giải thích của Hạng Thiếu Long.
Gã quyết định tạm thời lừa cả Ô Ứng Nguyên và Đào Phương, nếu như thế thì càng làm cho Triệu Mục và Liên Tấn tin hơn, để bọn chúng ngược lại trúng kế của gã.
Ô Ứng Nguyên và Đào Phương vừa giận vừa lo, vội vàng đem hắn về biệt quán.
Ngủ được hồi lâu, Ô Ứng Nguyên trầm giọng nói: “Tình hình không xong, ta xem Thiếu Long đã trúng độc thủ của Nhã phu nhân, Đào công mau đi mời Hoàng diệu thủ đến, xem có thể hồi phục thể lực cho y trước khi tỷ võ hay không?”
Nói rồi thở dài đầy vẻ nuối tiếc và oán trách.
Hạng Thiếu Long mở mắt, ngồi bật dậy. Hai người giật mình, đứng ngây ra như phỗng.
Hạng Thiếu Long cười khổ não: “Nếu muốn ta từ đây cứ giả vờ hôn mê nữa thì còn khó chịu hơn đánh ta một trận”.
Hai người cả mừng, vội hỏi có chuyện gì. Đến khi Hạng Thiếu Long kể lại toàn bộ sự việc thì cả hai ôm bụng cười.
Ô Ứng Nguyên vội sai Đào Phương căn dặn bọn võ sĩ canh giữ chặt chẽ không cho bất cứ ai tiến vào.
Đào Phương quay lại ngồi xuống nói: “Thiếu Long thật lợi hại, dược vật trên mũi kim nhất định được luyện từ Hôn Ma thảo, chích vào máu, cả ngựa cũng hôn mê, không ngờ ngươi lại không sợ”.
Ô Ứng Nguyên nói: “Đó có thể nói trời đã giúp ta, Thiếu Long chuẩn bị vận dụng ưu thế này như thế nào?”
Hạng Thiếu Long nói: “Tùy cơ ứng biến! Tóm lại thuộc hạ sẽ làm cho Triệu Mục và Liên Tấn bất ngờ”.
Đào Phương nói: “Vừa rồi Nhã phu nhân sai người đến hỏi tình hình của ngươi, ta đã đuổi y đi, giả sử ả thân hành đến tìm ngươi, Thiếu Long có cần gặp hay không?”
Ô Ứng Nguyên nói: “Thà đừng gặp thì hơn”.
Hạng Thiếu Long nói: “Xuân dược ấy tuy lợi hại, nhưng nghe Triệu Mục nói, sau khi nghỉ vài thời thần thì thể lực sẽ phục hồi lại đôi chút, chẳng qua là không thể ứng phó với trận đấu kịch liệt mà thôi!”
Ô Ứng Nguyên nói: “Điều này cũng có lý, nếu Liên Tấn thắng mà không cần đấu, làm sao ra oai trước mặt Đại vương và công khanh đại thần trong triều”.
Hạng Thiếu Long nói: “Ta đồng ý lời đại thiếu gia, nếu không gặp mặt ai cả thì kẻ địch tưởng rằng ta đã hồi phục thể lực, đêm nay không cần giả vờ mệt mỏi nữa”.
Đào Phương nói: “Nhưng Thiếu Long ít nhất cũng phải giả vờ sức cùng lực kiệt, trước khi khởi hành ta sẽ bôi cho ngươi một ít phấn xám, như thế thì kẻ địch sẽ bị mắc lừa ngay”.
Nói đến đây của ba người đều cười phá lên.
Hoàng cung nước Triệu nằm ở trung tâm thành Hàm Đan, chung quanh bao bọc bởi một lớp tường thành, con sông chạy quanh vừa sâu vừa rộng.
Buổi dạ tiệc trong cung được cử hành ở điện Tường Thụy.
Chiếu ngồi của Triệu vương hướng về của phía Bắc, hai bên được sắp đặt bốn chục chiếu, chiếu được phân ra hai hàng trước sau, mỗi chiếu có thể ngồi mười người, chiếu trước đương nhiên là vương hầu đại thần, chiếu sau là gia quyến và bọn gia tướng võ sĩ có thân phận đặc biệt.
Càng ngồi gần Triệu vương thì thân phận địa vị càng cao, vị trí của Ô Thị Lô và Quách Tùng đều ở chiếu thứ ba bên trái và bên phải, có thể thấy được sự quan trọng của hai người đối với nước Triệu.
Sau khi khách khứa vào điện, lần lượt ngồi vào chiếu của mình, khi nói chuyện cũng phải kề đầu ghé tai, không dám ồn ào nữa, không khí trở nên căng thẳng nghiêm túc.
Ô Thị Lô cùng Ô Đình Phương và Ô Đình Uy bước vào, lập tức thu hút ánh mắt chú ý của nhiều người, một là bởi vì vẻ đẹp thoát tục của Ô Đình Phương, hai là vì hai người tỷ võ đêm nay đều là kiếm thủ của Ô phủ.
Quách Tùng đứng dậy nghênh đón, nói vài câu khách sáo, rồi ghé vào tai lão nói nhỏ: “Nghe nói đêm qua Hạng Thiếu Long vẫn còn đến chỗ Nhã phu nhân, không biết kềm chế mình như vậy làm sao thành đại sự, xem ra đêm nay y chắc chắn sẽ thua”.
Quách Tùng thân người trung bình, tuổi trong khoảng bốn mươi, mặt trắng không râu, nhưng đôi mắt rất tinh minh, khi nói chuyện vẻ mặt rất phong phú, xem ra có vẻ là người không có tâm cơ, nhưng những người quen biết y đều biết sự lợi hại trong nụ cười có chứa đao thương của y.
Ô Thị Lô trong lòng giận dữ lắm, một là vì Hạng Thiếu Long, hai là vì Quách Tùng đang thầm chê lão có mắt mà không tròng, giới thiệu nhầm người để tỷ võ với Liên Tấn, nên gượng cười mà đáp rằng: “Quách gia của ngài thủ hạ đông đúc, hay là kiếm một người ra để cho chúng tôi đại khai nhãn giới”.
Khi hai người đang đấu khẩu, Triệu Mục, Nhã phu nhân cùng mấy tên võ sĩ đều đến, công khanh đại thần vội vàng đến hành lễ với y.
Thấy Ô Đình Phương, mắt y sáng lên, bước tới trước: “Đình Phương tiểu thư, đã lâu không gặp”.
Ô Đình Phương hành lễ xong, lạnh nhạt nói: “Hầu gia khỏe chứ?”
Ô Thị Lô và Quách Tùng không dám thất lễ cũng quay sang chào hỏi y.
Lúc ấy ngoài cửa có tiếng ồn ào, té ra bọn Võ Hắc đã cùng Liên Tấn bước vào. Chỉ thấy Liên Tấn thần thái bay bổng, dương dương đắc ý, nở nụ cười chào hỏi mọi người.
Ô Đình Phương đã nghe tin Hạng Thiếu Long bị Nhã phu nhân ép vào phủ, thấy mọi người chú ý đến Liên Tấn, bước đến Nhã phu nhân, ghé vào tai nàng gằn giọng nói: “Tại sao ngươi hại Thiếu Long, chàng có gì bất trắc ta sẽ không tha cho ngươi”.
Nhã phu nhân chẳng nói được lời nào, Liên Tấn bước đến, nghĩ đến chuyện tối nay phải ở bên gã, nhất thời vừa thẹn vừa giận, cúi đầu xuống.
Liên Tấn thi lễ cùng Triệu Mục, Ô Thị Lô cùng Quách Tùng, mắt nhìn về phía Ô Đình Phương và Nhã phu nhân.
Liên Tấn đang định bước đến chỗ hai người ấy, Triệu Mục bỗng nhiên nói :
“Nếu Ô lão bản đồng ý, bổn hầu muốn mời Liên Tấn ngồi với ta”.
Mọi người đều ngạc nhiên, Triệu Mục nói thế có nghĩa là công khai đòi người, muốn thu nạp Liên Tấn dưới cờ.
Liên Tấn cũng rất bất ngờ. Võ Hắc cũng biến sắc, nếu Liên Tấn chấp nhận thì y đừng hòng ở lại Ô gia.
Ô Thị Lô trong lòng giận lắm, nhưng mặt vẫn cười: “Nếu Liên Tấn thích, lão phu sao không đồng ý!”
Rõ ràng là muốn Liên Tấn chọn lựa.
Liên Tấn thầm rủa Triệu Mục, phải biết rằng người thời này rất trọng tình nghĩa chủ bộc, làm thực khách phải tận trung với chủ, suốt đời không quên, giờ đây Triệu Mục có thái độ ép bức mình như vậy, nếu gã gật đầu tất cả sẽ bị thiên hạ khinh khi, nhưng chỉ có về với Triệu Mục thì mới có thể tồn tại.
Nhưng gã cũng đã vào ở thế trên lưng cọp, đánh liều đáp: “Đa tạ Hầu gia coi trọng, Liên mỗ sao dám không tuân mạng”.
Ai nấy đều im lặng nhìn Ô Thị Lô.
Ô Thị Lô quả nhiên đã trải qua nhiều sóng gió, cười lớn nói: “Liên Tấn, tối nay ngươi phải đem vinh dự về cho Hầu gia, chỉ thắng chứ không được bại”.
Hàm ý của câu này là nếu ngươi bại thì đừng hòng ở lại Hàm Đan.
Liên Tấn và Triệu Mục nhìn nhau cùng cười lớn, vừa nghe đã biết vẻ đắc ý trong tiếng cười của chúng. Ô Thị Lô lập tức biết ngay trong đó có chuyện mờ ám, đồng thời đều quay sang nhìn Nhã phu nhân, nàng đang cúi đầu.
Nhã phu nhân đương nhiên biết hai người vì sao cười sảng khoái như thế, trong lòng dâng lên nỗi hối hận, nghĩ đến tình cảnh nhục nhã của Hạng Thiếu Long sẽ diễn ra trong lát nữa đây, nàng bước vội đến hàng chiếu thứ hai bên trái.
Tiếng trống báo hiệu nhập tiệc vang lên.
Ô Thị Lô càng bất mãn hơn với Hạng Thiếu Long, lại thầm trách Đào Phương và Ô Ứng Nguyên tại sao giờ này vẫn chưa đến.
Gần một ngàn vương thân quốc thích, công khanh quý tộc kéo nhau vào tiệc, đây là buổi tiệc cung đình lớn nhất từ ngày đánh lui được quân Yên.
Mọi người đã yên vị, Triệu vương vẫn chưa đến, Hạng Thiếu Long được Đào Phương và Ô Ứng Nguyên kẹp hai bên đưa vào, lưng đeo mộc kiếm, vẻ mặt nhợt nhạt.
Mọi người trong tiệc đều nghe phong thanh câu chuyện sáng nay gã được khiêng ra từ phủ của Nhã phu nhân nên đều chú ý tập trung nhìn gã.
Hạng Thiếu Long ngoài vẻ mặt nhợt nhạt chẳng khác gì với thường ngày, so với Liên Tấn còn có phần tráng kiện hơn.
Triệu Mục và Liên Tấn nhìn nhau, đều cười thầm rằng lúc này Hạng Thiếu Long ngoài mạnh trong yếu.
Nhã phu nhân nén không được lén nhìn gã, lòng đau đớn, chính mình đã hại y, giờ đây người ta cả thành đều biết, y làm sao không biết được? Y có chịu tha thứ cho mình không? Nàng giận mình đã khuất phục dưới Triệu Mục, nhưng giờ hối hận đã muộn. Nếu Liên Tấn làm bị thương y thì chỉ có cái ૮ɦếƭ mới đền được.
Ô Thị Lô thấy gã bước đi vững chãi mới yên tâm, cười lớn nói: “Thiếu Long lại đây!”

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc