"Em có thể tha thứ cho anh không?"
Lục Tâm Niệm ngước mắt nhìn hắn, hai mắt đỏ ửng ngập nước. Cô cuối cùng cũng chờ được rồi, cuối cùng cũng chờ được ngày hắn nhớ ra tất cả rồi.
Lục Tâm Niệm đương nhiên là đồng ý, ngày tháng này cô đã nghĩ tới không biết bao nhiêu lần. Bây giờ đã đến rồi, cô làm sao có thể bảo không được cơ chứ?
Lục Tâm Niệm hai mắt đẫm lệ gật đầu, cô ôm chặt lấy eo của Hàn Thiếu Tần, cả người run lên bần bật vì kích động.
Hai người cuối cùng cũng quay lại bên nhau, hạnh phúc như những ngày trước đây. Mà kết quả này khiến ai cũng cảm thấy vui vẻ, mừng thay cho hai người.
Song, việc Hàn Thiếu Tần nhớ lại cũng là việc đáng lo ngại đối với một số người. Ngay sau khi Hàn Thiếu Tần nhớ lại tất cả hắn liền chuẩn bị để tìm đến Châu Bỉnh Phát để tính sổ.
Nếu không phải do tên tiểu nhân kia li gián, thì chuyện của hai người đâu đến nước này.
Hàn Thiếu Tần mang theo lửa giận ngồi vào xe di chuyển đến công ty của Châu Bình Phát làm việc.
Người tính khôn bằng tác giả tính, chiếc xe chở Hàn Thiếu Tần khi băng qua ngã tư đèn đỏ lại bị một chiếc container mất thắng đâm vào.
Chiếc xe hơi dường như bị nghiền nát, bên tai là âm thanh vụn vỡ cùng với tiếng la hét thất thanh.
Hàn Thiếu Tần một mặt máu me, cả người sau cú va chạm mãnh liệt kia đã sớm không còn nguyên vẹn.
Đến khi Lục Tâm Niệm hay tin, Hàn Thiếu Tần đã sớm trở thành một cái xác lạnh lẽo.
Cô tựa như rơi từ chín tầng mây xuống, rõ ràng mới đây bọn họ còn chìm đắm trong hạnh phúc khi Hàn Thiếu Tần nhớ lại mọi chuyện. Vậy mà, vậy mà tất cả lại kết thúc ngay lúc mọi thứ sắp chạm đến đích.
Cô tự như một cái xác không hồn, chẳng còn chút sức lực nào để đến nhìn mặt hắn lần cuối.
Thiếu Tần của cô, tình yêu của cô...
Lục Tâm Niệm khóc đến thương tâm, cứ ngỡ như hai mắt sắp mất luôn khả năng nhìn sau trận khóc mãnh liệt này. Cô không muốn tin vào sự thực Thiếu Tần cứ thế mà rời xa mình, càng không tin hắn sẽ bỏ mình ở lại một mình nơi đây.
"Tại sao... tại sao lại tàn nhẫn với chúng tôi như vậy chứ?"
"Năm năm chờ đợi... năm năm chờ đợi để đổi lấy một cái xác lạnh lẽo."
"Ông trời, ông có mắt không vậy... tại sao... tại sao lại đối xử với chúng tôi như vậy..."
...
"Không!!!"
Một tiếng hét thất thanh vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng, Lục Tâm Niệm một thân mồ hôi ướt đẫm giật mình tỉnh giấc.
Cả người mơ hồ run lên bần bật, trên khuôn mặt giờ đây đã ướt đâ, nước mắt giàn giụa.
Người đàn ông bên cạnh cũng vì vậy mà giật mình tỉnh giấc, hắn vội ôm cô vào lòng, vỗ về nói: "Bảo bối, em sao vậy? Gặp ác mộng sao?"
Lục Tâm Niệm nhờ hơi ấm của người đàn ông mới dần dần lấy lại được tinh thần.
Cô nức nở trong lòng hắn, nghẹn ngào kể lại giấc mơ của mình. Hàn Thiếu Tần sau khi nghe xong, vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ.
Hắn nhìn vợ mình, thấp giọng hỏi: "Em mơ thấy Châu Bỉnh Phát ly gián vợ chồng mình, sau đó anh không tin em, tức giận cãi nhau một trận rồi bỏ đi, sau đó bị tai nạn?"
Lục Tâm Niệm gật đầu, Hàn Thiếu Tần đưa tay đỡ trán: "Làm gì có chuyện vô lý đó. Anh làm sao tin lời cái tên lươn lẹo đó được? Vợ anh là nóc, anh dám không tin tưởng nóc nhà mình sao?
Nói đặng, Hàn Thiếu Tần mới ôm Lục Tâm Niệm vào lòng, vỗ về an ủi: "Không sao đâu, đó cũng chỉ là mơ thôi."
"Chắc hôm nay em bị tên họ Châu đó ăn hết tiền bài nên mới cay cú đến vậy."
"Bà xã đừng lo, lần tới anh giúp em khiến tên đó phá sản, sạt nghiệp luôn."
"Được không?"
Lục Tâm Niệm đáng thương gật đầu, cô nhìn hắn khàn giọng hỏi: "Anh cũng sẽ không bỏ lại em chứ?"
Hàn Thiếu Tần cưng chiều hôn lên môi Lục Tâm Niệm một cái, ôn nhu đáp: "Tất nhiên, cho dù em có bỏ anh, anh vẫn ôm đùi em không chịu đi."
"Chúng ta cùng nhau sống tới ngày đầu bạc răng long."
Hết truyện!