"Tâm Niệm... Tâm Niệm..."
"Đừng đi... Tâm Niệm!!!"
Hàn Thiếu Tần gào lên một tiếng thất thanh, hai mắt choàng tỉnh, hắn bật dậy khỏi giường, sắc mặt nhợt nhạt, mồ hôi nhễ nhại trên trán.
Hóa ra không phải là sự thật, hóa ra chỉ là một giấc mơ.
Hàn Thiếu Tần thở phào một hơi, nhưng sắc mặt vẫn không khá lên được. Có lẽ bản thân vẫn bị ám ảnh bởi giấc mơ vừa rồi, cho nên thoáng chốc không thấy lấy lại tinh thần được.
Mà lúc này, cửa phòng cũng truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập, giọng nói của Lục Tâm Niệm từ bên ngoài truyền tới: "Thiếu Tần, anh không sao chứ? Thiếu Tần, anh ổn không? Mở cửa cho em đi."
Hiển nhiên vừa rồi Lục Tâm Niệm ở phòng bên cạnh cũng nghe được tiếng hét thất thanh kia của Hàn Thiếu Tần.
Hàn Thiếu Tần đưa tay vuốt mặt, hắn thở hắt ra một hơi, sau đó rời giường bước tới mở cửa.
Lục Tâm Niệm ở bên ngoài sốt ruột nhìn hắn, vẻ mặt lo lắng sau khi nhìn thấy Hàn Thiếu Tần không sao mới thuyên giảm.
Cô nhíu chặt mày, thấp giọng hỏi: "Anh sao thế? Gặp ác mộng sao?"
Hàn Thiếu Tần nhìn Lục Tâm Niệm đang muốn trả lời thì đầu hắn đột nhiên nhói lên một cái. Hàn Thiếu Tần đưa tay ôm đầu, vẻ mặt thống khổ không nói thành lời.
Lục Tâm Niệm trông thấy dáng vẻ này của hắn thì sốt hết cả ruột, cô vội đỡ hắn, vừa dìu hắn vào phòng vừa nói: "Sao thế, đau đầu hả?"
"Em gọi bác sĩ cho anh nhé?"
"Thiếu Tần..."
Hàn Thiếu Tần lắc đầu không đáp, hắn ngồi xuống giường, đầu đau như 乃úa bổ, đột nhiên trong đại não truyền tới những đoạn ký ức chưa từng xuất hiện.
Khung cảnh ngọt ngào giữa hắn và Lục Tâm Niệm từ bé đến lớn, khung cảnh hai người ngọt ngào lúc trưởng thành. Còn có cả hình ảnh hắn và cô xảy ra tranh chấp, cải nhau.
Hắn tức giận bỏ đi, sau đó cả người trong tình trạng say xỉn lái xe trên đường lớn. Ánh đèn xe chói mắt chiếu thẳng vào mắt hắn, chiếc xe hắn đang lái mất kiểm soát, tai nạn cứ thế xảy ra...
Hàn Thiếu Tần mơ hồ mất đi ý thức, đến khi hắn tỉnh dậy đã là sáng hôm sau. Lúc này bản thân vẫn còn đang ở trong phòng ngủ, Hàn Thiếu Tần vừa bật dậy liền tìm kiếm bóng dáng người nào đó, vẻ mặt hoảng hốt, sợ hãi.
"Tâm Niệm, Niệm Niệm..." Hàn Thiếu Tần yếu ớt kêu lên một tiếng.
Dứt khoát rút kim truyền nước biển trên tay xuống. mặc kệ dòng máu đỏ tươi chảy nơi vết kim đâm vào.
Hắn rời khỏi giường, dáng vẻ vội vàng như đang đi tìm kiếm ai đó.
Cửa phòng bật mở, Lục Tâm Niệm đang đi về phía này trông thấy Hàn Thiếu Tần từ trong phòng lao ra thì chạy tới.
"Thiếu Tần, anh tỉnh rồi sao?"
Hàn Thiếu Tần quay đầu, trông thấy bóng dáng mà mình đang tìm kiếm thì vội chạy tới, hắn không nói hai lời, trực tiếp ôm chầm cô vào lòng, cả người hắn run lên bần bật.
Lục Tâm Niệm thoáng ngây người, sau vẫn đưa tay ôm lấy hắn, cô hoàn toàn không nhận ra sự biến hóa nơi hắn.
Hắn Thiếu Tần tìm lại được ấm áp từ trên người Lục Tâm Niệm, cả khuôn mặt vùi vào hõm vai cô, tham lam hít lấy hương thơm của riêng cô.
Giọng nói khàn ᴆục của hắn vang lên: "Niệm Niệm, để em chờ đợi rồi."
"Niệm Niệm, anh có lỗi với em."
Lục tâm Niệm ngây người, trong chốc lát không phản ứng kịp với lời nói của hắn.
"Là anh không nghe em giải thích, là anh tin lời tiểu nhân."
"Niệm Niệm, là lỗi do anh, nếu không phải anh không tin em thì đã không để em chờ năm năm ròng rõ."
"Niệm Niệm..."
Hàn Thiếu Tần đẩy Lục Tâm Niệm ra, hai mắt đỏ bừng nhìn cô, hắn thều thào nói:
"Em có thể tha thứ cho anh không?"