"Tâm Niệm?"
"Em vẫn còn ở bên Hàn Thiếu Tần sao?"
Lục Tâm Niệm cười lạnh: "Không thì sao? Anh nghĩ với chiêu trò của anh có thể chia cắt được chúng tôi sao?"
Ác ý trong mắt Lục Tâm Niệm đối với Châu Bỉnh Phát càng lúc càng dày đặc.
Trước kia đối với Châu Bỉnh Phát có bao nhiêu thiện cảm, quý mến thì sau chuyện đó đã không còn một móng nào nữa.
Hắn chính là tên khốn nạn, là tên khốn mà Lục Tâm Niệm muốn băm ra thành trăm mảnh!
Lục Tâm Niệm hừ lạnh một tiếng, nơi này vốn không phải nơi phù hợp để cô cùng Châu Bình Phát ôn lại "chuyện cũ". Lục Tâm Niêm để lại cho Châu Bỉnh Phát một ánh mắt, sau đó hừ lạnh xoay người rời khỏi đó.
Mà Châu Bỉnh Phát lúc này vẫn đang khi*p sợ nhìn Lục Tâm Niệm rời đi.
Hắn không ngờ mình sẽ gặp được Lục Tâm Niệm ở đây, càng không ngờ Lục Tâm Niệm sau lần đó vẫn ở bên Hàn Thiếu Tần.
Càng không ngờ, sau bao năm Lục Tâm Niệm đã thay đổi hoàn toàn, cô dường như trở nên bản lĩnh hơn, thông minh hơn, sắt đá hơn.
Châu Bỉnh Phát nhíu mày, đột nhiên cảm thấy có chút hoảng sợ.
...
Lục Tâm Niệm rời đi, lúc trên xe đã vội bấm điện thoại gọi đi cho ai đó, sắc mặt của cô từ đầu đến cuối hoàn toàn không tốt một chút nào.
Cô không ngờ sau bao năm Châu Bỉnh Phát vẫn có thể tiếp cận được Hàn Thiếu Tần. Chắc chắn hắn đã lợi dụng việc Hàn Thiếu Tần mất trí nhớ để đến bên cạnh.
Bàn tay Lục Tâm Niệm siết chặt lại, đáy mắt lộ ra một tia u ám.
Châu Bỉnh Phát, lần này hắn đừng hòng giở trò. Cô nhất định sẽ không để chuyện năm đó xảy ra một lần nữa.
Đến giờ tan tầm, Hàn Thiếu Tần hiếm khi ra về đúng giờ. Khi kim dài đồng hồ điểm tới số 12, hắn lập tức đứng dậy khỏi ghế, rời khỏi phòng làm việc đi về.
Nửa tiếng sau, Hàn Thiếu Tần có mặt tại nhà, trên tay còn cầm theo một hộp bánh.
Lục Tâm Niệm ở trong phòng khách chờ sẵn, vừa thấy Hàn Thiếu Tần đi làm về cô liền đứng dậy, tiếp tới cầm áo vest giúp hắn, nhỏ giọng hỏi:
"Nay về sớm vậy?"
Hàn Thiếu Tần xếch khóe miệng cười: "Ở nhà có người chờ, tất nhiên sẽ về sớm."
Lục Tâm Niệm cong mắt nhìn hắn, Hàn Thiếu Tần đưa hộp bánh đến trước mặt cô, lại nói: "Cho em."
Lục Tâm Niệm kinh ngạc nhìn hắn, bởi đây là tiệm bánh mà cô thích ăn nhất. Cô nhìn vào hộp bánh có mặt kính trong suốt, ánh mắt càng lộ rõ sự kinh ngạc. Không những đây tiệm bánh mà cô thích ăn, đến cả bánh cũng là loại cô thích.
Lục Tâm Niệm nhận bánh, nghi hoặc hỏi: "Anh biết em thích ăn ở đây sao?"
Hàn Thiếu Tần gãi đầu đáp: "Lúc đi ngang mơ hồ nhớ lại nên ghé mua."
"Đúng loại em thích phải không?"
Lục Tâm Niệm gật đầu: "Đúng ạ. Em thích lắm."
Hàn Thiếu Tần đột nhiên duỗi tay xoa đầu của Lục Tâm Niệm, trong ánh mắt nhàn nhạt hiện lên một tia ôn nhu.
"Em thích là được."
"Sau này sẽ mua cho em nhiều hơn."
Như bù đắp những đắng cay mà em đã phải chịu trong năm năm ròng rã này.
Quãng đời còn lại, hắn sẽ dùng nó để đền bù cho cô...