“Tôi cứ nghĩ, em còn lâu mới chịu xuất hiện.”
“Còn tưởng không được gặp nữa…”
Lục Tâm Niệm sửng sốt nhìn Hàn Thiếu Tần, lúc hắn nói ra những lời này còn mang theo sự ủy khuất đáng thương, trông chẳng khác gì một người đàn ông bị bỏ rơi.
Khóe môi Lục Tâm Niệm giật giật mấy cái, trong nháy mắt có chút không nói nên lời.
Hàn Thiếu Tần thế này, cô có chút... không quen lắm.
Kể cả khi chưa mất trí hay lúc mất trí rồi, hắn dường như chưa từng dùng giọng điệu này nói với cô thì phải.
Lục Tâm Niệm thật sự hoài nghi, liệu Hàn Thiếu Tần có phải bị đập trúng ở đâu, ản hưởng đến dây thần kinh hay không?
Cô biết, suy nghĩ này của bản thân thật quá quắc, nhưng mà cũng vì hắn quá lạ lẫm, cho nên không thể trách cô được.
Hàn Thiếu Tần thấy Lục Tâm Niệm không nói lời nào thì mím chặt môi lại, vẻ mặt đứng đắn khẽ nhăn lại.
Lục Tâm Niệm cuối cùng cũng hết cách với Hàn Thiếu Tần, song lúc này hắn cũng là người bệnh, cô không thể bắt bẻ hắn gì được.
Lại nói Hàn Thiếu Tần như thế này cũng không phải tệ lắm, hắn giờ đây lại có chút đáng yêu.
Cô thở hắt ra một hơi, bất giác cười khẽ một tiếng: "Được rồi, anh đừng vậy nữa."
"Nhìn xem em đem gì tới cho anh này."
Lục Tâm Niệm mở cặp Ⱡồ₦g thức ăn trước mặt ra, mùi thức ăn thơm phức nhanh chóng bay tới trước mũi của Hàn Thiếu Tần.
Hắn lúc nhập tâm vào làm việc hoàn toàn không biết đói là gì, nhưng giờ ngửi thấy mùi thức ăn của Lục Tâm Niệm mang tới, bụng dạ vô thức réo lên.
Hắn đói rồi!
Hàn Thiếu Tần mấy món ăn bày ra trước mắt mình, khóe miệng nhếch lên: \'Đều là món tôi thích ăn."
Hắn quay sang nhìn Lục Tâm Niệm, hỏi: "Em nấu à?"
Lục Tâm Niệm cười gật đầu cũng chẳng giấu giếm làm gì. Tất cả đúng là cô tự nấu, cô muốn bồi bổ cho Hàn Thiếu Tần.
Dù sao thì bọn họ hiện tại cũng xem như là có chút hy vọng rồi, tương lai chắc chắn sẽ tốt lên. Nấu cho hắn một bữa thì đâu có sao chứ, dù sao hắn cũng sẽ không còn đổ đi như trước kia nữa.
Cô đưa cho Hàn Thiếu Tần một đôi đũa, sau đó nói: "Anh thử xem có vừa miệng không."
Hàn Thiếu Tần nhận lấy, một gắp thức ăn cho vào miệng. Đột nhiên, hắn cảm thấy mùi vị này đặc biệt quen thuộc, giống như hắn đã từng ăn.
Bàn tay cầm đũa khựng lại, trong nháy mắt đờ người ra. Lục Tâm Niệm nhíu mày, lo lắng hỏi: "Anh sao thế? Không ngon à?"
Hàn Thiếu Tần giật mình hoàn hồn lại, hắn lắc đầu: "Không, ngon lắm."
Sau đó dừng lại mấy giấy, rồi trầm giọng nói tiếp: "Chỉ là đột nhi nhớ lại một chút."
Lục Tâm Niệm căng thẳng nhìn Hàn Thiếu Tần: "Anh nhớ ra gì rồi?"
Hàn Thiếu Tần chăm chú nhìn Lục Tâm Niệm, khóe môi hơi nhếch lên: "Trước kia em từng nấu cho tôi ăn rồi à?"
Lục Tâm Niệm gật đầu, Hàn Thiếu Tần bèn nói: "Quả nhiên, tôi vừa nhớ lại chuyện này."
"Cảm thấy hương vị rất quen, sau đó nhớ ra một chút, hình như em cũng từng nấu cho tôi ăn rồi."
Lục Tâm Niệm nghe vậy thi vui vẻ vô cùng. Trước đây vì Hàn Thiếu Tần luôn chống đối, cho nên cô mới không có cơ hội làm mấy việc này, may mà bây giờ có thể thực hiện, góp phần giúp hắn nhớ lại.
Chung quy, nếu cô không cương quyết bỏ đi rồi bày ra kế hoạch kia kích thích hắn, thì sợ hắn rất khó để nhớ được.
Lục Tâm Niệm không nói gì, chỉ ngồi một bên gắp thức ăn vào bát cho hắn.
Ăn uống xong xuôi, Hàn Thiếu Tần có ý giữ Lục Tâm Niệm lại, nhưng bị cô từ chối.
Lục Tâm Niệm thu dọn đồ đạc lại, cười nói: "Em còn có việc phải xử lý, anh cứ làm việc của mình đi."
Hàn Thiếu Tần mím môi: "Không ở lại thêm một chút nào sao?"
Lục Tâm Niệm cười cười: "Để hôm khác."
Hàn Thiếu Tần bày ra vẻ mặt ủy khuất nói: "Hôm khác? Hôm khác là hôm nào? Bao lâu nữa mới đến hôm khác?"
Hắn hiển nhiên đang lo lắng Lục Tâm Niệm một đi là đi luôn, không đến nữa. Tự tin có thể tìm thấy cô trước đây đã biến mất hoàn toàn sau lần vừa rồi cô bỏ đi.
Hắn gì đây chỉ có lo lắng và sợ hãi nếu bản thân không thể tìm thấy Lục Tâm Niệm nữa.
Lục Tâm Niệm nhìn Hàn Thiếu Tần, đáy mắt lộ ra ý cười, cô giơ tay đột nhiên nắm lấy tay của Hàn Thiếu Tần, sau đó cất giọng nói: "Sẽ không bỏ đi nữa đâu, em ở nhà chờ anh về."
Hàn Thiếu Tần giật mình, vành tai mờ hổ đỏ lên một mảng: "Em... em về nhà rồi à?"
Cô gật đầu: "Vừa dọn về lúc anh đi làm."
Tâm trạng của Hàn Thiếu Tần nhanh chóng tốt lên, cũng không kì kèo với Lục Tâm Niệm nữa mà để cô về.
Lục Tâm Niệm rời khỏi phòng làm việc của Hàn Thiếu Tần, tâm tình đang tốt đột nhiên bị sự xuất hiện của một người làm ảnh hưởng.
Cô nhìn người đàn ông trước mắt, ánh mắt lạnh lẽo mang theo một tia căm phẫn.
Mà đối phương cũng nhìn thấy cô, vẻ mặt kinh ngạc mang theo một tia hoảng hốt.
Lục Tâm Niệm chầm chậm tiến tới, lạnh lùng nói: "Châu Bỉnh Phát, sao anh lại ở đây?"
"Anh lại tiếp cận Thiếu Tần sao?"
"Anh có mục đích gì?"
Châu Bỉnh Phát, cái tên mà Lục Tâm Niệm nhớ rõ như in. Chính là người này, nếu không có hắn thì cô và Thiếu Tần sẽ chẳng có ngày hôm nay.
Hắn nói hắn thích cô, nhưng lại làm ra chuyện khốn kiếp đó.
Lục Tâm Niệm khinh thường cái tình yêu chó má đó của hắn!
"Anh rốt cuộc muốn gì ở chồng tôi nữa?"
"Châu Bỉnh Phát, nếu anh dám giở trò, lần này tôi nhất định không tha cái mạng chó nhà anh."