"Thiếu Tần, Niệm Niệm vẫn chờ anh."
"Thời thời khắc khắc đều chờ anh quay lại, Thiếu Tần."
Bên tai Hàn Thiếu Tần là giọng nói mềm mại mang sự nhớ nhung của Lục Tâm Niệm.
Trái tim của Hàn Thiếu Tần vô thức nhói lên một cái, đau đớn trong tim khiến cho sắc mặt của hắn biến đổi.
Hắn đã biết năm năm này của Lục Tâm Niệm chắc chắn không tốt. Nhưng giờ đây khi nghe thấy cô nói ra những lời này, tim hắn càng đau gấp bội.
Chắc chắn những gì Lục Tâm Niệm còn khó khăn hơn những gì hắn đã nghĩ tới.
“Thiếu Tần…” Lục Tâm Niệm khàn gọi gọi một tiếng.
Nơi khoé mắt đọng lại giọt nước mắt trong suốt ấm nóng. Theo sự cay xè nơi sống mãi, dòng nước ấm nóng mặn chát ở khoé mắt Lục Tâm Niệm chảy xuống.
Cô thấp giọng nỉ non từng tiếng, như đang gọi bù cho những năm qua không thể gọi.
“Thiếu Tần.”
“Thiếu Tần.”
Hàn Thiếu Tần ngồi trên giường bệnh, hai bả vai hắn run lên theo từng tiếng gọi của Lục Tâm Niệm.
Đôi môi run rẩy khẽ thốt ra một tiếng “Ừm”, sau đó thấp giọng đáp: “Tôi đây, Tâm Niệm.”
“Tôi ở đây…”
Hai trái tim lạc lối cuối cùng cũng tìm được con đường để rời khỏi nơi tăm tối kia.
Cảm giác nhẹ nhõm, vui mừng len lỏi xuất hiện trong lòng mỗi người.
Hàn Thiếu Tần mím môi, đáy làn nhẹ nhõm thở ra một hơi, hắn nói: “Tâm Niệm, hiện tại tôi không nhớ rõ mọi chuyện… nhưng tôi, tôi sẽ có gắng.”
“Cho tôi chút thời gian, được không?”
“Em có thể chờ tôi không?”
Lục Tâm Niệm cong môi cười, giọng nói khàn ᴆục mang theo chút vui vẻ vang lên: “Được, em chờ. Đã chờ năm năm rồi, thêm chút nữa thì có gì đâu chứ.”
Thậm chí Lục Tâm Niệm nguyện ý chờ hắn cả đời. Vì kiếp này của cô, ngoài Hàn Thiếu Tần ra thì chẳng thể tiếp nhận thêm một ai khác.
Đời này của Lục Tâm Niệm chỉ có thể yêu Hàn Thiếu Tần.
Đêm dài trôi qua, Lục Tâm Niệm hiếm khi ngủ được một giấc ngon lành.
Mà Hàn Thiếu Tần lại trằn trọc khó ngủ. Mãi đến ba giờ sáng, mí mắt của hắn mới nặng nề khép lại.
Hắn không biết bản thân và Lục Tâm Niệm trước đây như thế nào. Nhưng hắn cảm nhận được, mình chắc chắn rất yêu cô.
Bởi sau khi mơ hồ nhớ ra, cảm giác của hắn dành cho Lục Tâm Niệm giờ đây rất mãnh liệt.
Mãnh liệt đến mức tim hắn lúc nào cũng khó chịu, nhói đau.
Chẳng lẽ đây là sự trừng phạt ông trời dành cho hắn sao?
…
Hàn Thiếu Tần tỉnh giấc, hôm nay có thể xuất viện. Mới sáng sớm quản gia đã thay hắn đi làm thủ tục xuất viện.
Vừa xuất viện Hàn Thiếu Tần đã quay lại công ty làm việc.
Ngày hôm qua hắn biến mất cả một ngày khiến cho nhân viên không khỏi lo lắng.
Vừa đi làm lại, Hàn Thiếu Tần đã bận rộn với công việc của mình, hoàn toàn không có thời gian để nghỉ ngơi.
Đến trưa, Hàn Thiếu Tần vẫn còn đang đắm chìm trong công việc mình đã dồn từ hôm qua đến giờ thì bên tai lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Trợ lý đẩy cửa bước vào, thấp giọng nói: “Hàn tổng, bên ngoài có người tìm gặp.”
Hàn Thiếu Tần nhíu mày, không biết ai đến tìm hắn giờ này. Nghĩ một lúc, hắn mới gật đầu cho phép người bên ngoài vào.
Mấy phút sau, cửa phòng một lần nữa được đẩy ra.
Hàn Thiếu Tần đang cúi mặt chăm chú làm việc thì ngẩng đầu lên. Vừa nhìn thấy người nọ, ánh mắt của hắn lập tức sáng lên, từ trên ghế đứng bật dậy.
“Tâm Niệm?”
Lục Tâm Niệm nhếch môi: “Vẫn đang làm sao? Bận rộn nhỉ?”
Hàn Thiếu Tần bận rộn thật, nhưng lúc này lại lắc đầu đáp:
“Không bận.”
“Tôi rảnh lắm, lúc nào cũng rảnh.”
Hàn Thiếu Tần đột nhiên nhướng mày, nghi hoặc hỏi: “Em đến thăm tôi à? Chịu gặp mặt rồi ư?”
“Tôi cứ nghĩ, em còn lâu mới chịu xuất hiện.”
“Còn tưởng không được gặp nữa…”