Tâm Tâm Niệm Niệm - Chương 11

Tác giả: Tức Phù

"Tôi đau tim."
"Nhưng chỉ có Tâm Niệm mới có thể chữa được."
"Tâm Niệm, tôi rất đau..."
Lục Tâm Niệm: "..."
Cô im lặng mấy giây, sau đó trầm giọng nói: "Để tôi gọi cho quản gia."
Hàn Thiếu Tần khó hiểu: "Để làm gì?"
Tại sao lúc này lại gọi cho tên đó làm gì chứ?
Ngay sau đó, Lục Tâm Niệm đã cho hắn biết được đáp án. Giọng điệu của cô vô cùng nghiêm trọng, giống như đang giải quyết một vấn đề hốc 乃úa nào đó.
"Tôi bảo quản gia đưa anh đi kiểm tra đầu lại, chắc chắn đã xuất hiện triệu chứng khác."
"Chứ bình thường anh đâu có như vậy."
"Bệnh anh nặng thêm rồi!"
Hàn Thiếu Tần: "..."
Hắn vốn muốn làm nũng Lục Tâm Niệm một chút, thâm tâm gào thét hắn phải làm vậy. Vứt hết mặt mũi để nói ra những lời đó, đổi lại bị cô cho rằng có bệnh.
Hàn Thiếu Tần tức đến nghiến răng nghiến lợi, hít một ngụm khí lạnh, hắn giận dữ nói ra từng chữ: "Lục Tâm Niệm, cô... cô... cô đúng là làm tôi tức ૮ɦếƭ."
Lục Tâm Niệm sắc mặt nghiêm trọng hơi giãn ra, khóe môi nhếch lên, ý cười lan rộng khắp khuôn mặt của cô.
Hàn Thiếu Tần hoàn toàn không biết Lục Tâm Niệm ở đàu dây bên kia đang nhếch môi cười, hắn vẫn chuyện tâm bày tỏ thái độ không vui với Lục Tâm Niệm.
Đúng là đáng giận, cô quá đáng lắm rồi!
Lục Tâm Niệm phì cười một tiếng, âm thanh truyền tới bên tai Hàn Thiếu Tần đang hăng say mắng người. Cái miệng của hắn lập tức ngừng lại, vẻ mặt cứng đờ.
Hình như hắn vừa nghe thấy tiếng gì đó, có phải cô đang cười không?
Hàn Thiếu Tần trầm mặc, cảm giác như vừa bị Lục Tâm Niệm chơi mình một vố. Hắn đỏ mặt, nghiến răng nói: "Nếu cô có ở đây, tôi nhất định sẽ đánh đòn cô một trận."
Lục Tâm Niệm bên này đột ngột bị lời nói này của Hàn Thiếu Tần làm cho cứng đờ. Ký ức bỗng chốc ùa về trong đại não của Lục Tâm Niệm.
"Niệm Niệm, đừng nghịch ngợm nữa."
"Nếu em còn nghịch, anh nhất định sẽ đánh đòn em đó."
"Niệm Niệm, nếu em có ở đây anh nhất định sẽ đánh đòn em."
Cảm giác quen thuộc ấy ùa về khiến cho tâm trạng của Lục Tâm Niệm ngỗn ngang cảm xúc, khóe mắt ngập nước, sống mũi cay cay.
Thiếu Tần của cô quay về rồi!
Hàn Thiếu Tần thấy Lục Tâm Niệm không hề nói nặng gì đột nhiên cảm thấy lo lắng. Không lẽ lời của hắn chọc cô không vui, cho nên cô tắt máy rồi?
Hàn Thiếu Tần cầm máy ra xa kiểm tra, xác định cuộc gọi vẫn tiếp tục mới yên tâm thở phào một hơi.
"Tâm Niệm, cô đâu rồi?" Hàn Thiếu Tần lo lắng gọi.
Lục Tâm Niệm hoàn hồn, cô đưa tay gạt đi dòng nước mắt trên gò má, cười đáp: "Nghe đây."
Hàn Thiếu Tần hừ một tiếng: "Còn ở đó sao không lên tiếng, làm tôi tưởng..."
Hàn Thiếu Tần nói đến đây thì đột ngột dừng lại, cảm thấy có chút ngại ngùng.
Nhưng dường như Lục Tâm Niệm đã đoán ra được, ánh mắt cong cong hình vầng trăng, Lục Tâm Niệm cười hỏi: "Tưởng gì? Tưởng tôi tắt máy rồi à?"
Hàn Thiếu Tần chột dạ, lắp bắp đáp: "Làm... làm gì có chứ."
"Tôi hoàn toàn không có tưởng kiểu đó, cô đừng nói bậy."
Lục Tâm Niệm tâm trạng vô cùng tốt, nên muốn trêu chọc Hàn Thiếu Tần một chút, cô khẽ "Ồ" một tiếng, nhàn nhạt nói: "Vậy sao?"
"Vậy tôi tắt máy đây, tạm biệt."
Quả nhiên, giây sau đó Hàn Thiếu Tần đã quýnh hết cả lên, vội nói: "Này, chờ đã, đừng tắt máy."
Sau đó còn buột miệng kêu một tiếng: "Niệm Niệm."
Trái tim của Lục Tâm Niệm khẽ run lên một cái, trên mặt hiễn rõ sự vui vẻ.
"Không tắt, tôi đùa đấy. Tôi vẫn ở đây..."
Lục Tâm Niệm dừng lại mấy giây, sau đó thấp giọng nói tiếp:
"Thiếu Tần, Niệm Niệm vẫn chờ anh."
"Thời thời khắc khắc đều chờ anh quay lại, Thiếu Tần."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc