Tâm Tâm Niệm Niệm - Chương 10

Tác giả: Tức Phù

"Thiếu phu nhân, thiếu gia đã nhớ lại rồi."
"Vâng, nhưng hình như cậu ấy vẫn chưa nhớ hết."
"Tôi đang chờ bác sĩ kiểm tra lại cho cậu ấy."
"Vâng, tôi đã biết."
Quản gia tắt máy quay người đi vào phòng bệnh. Mà lúc này bên trong phòng bệnh bác sĩ cũng đã kiểm tra xong, còn phải đi làm thêm một vài loại kiểm tra khác.
A Chính một bên làm hết tất cả, mấy tiếng sau mới có thể nghỉ ngơi được một chút.
Mà Hàn Thiếu Tần lúc này lại đặc biệt yên ổn, ngồi trên giường bệnh bấm điện thoại, không nói năng câu nào.
Đột nhiên, Hàn Thiếu Tần vốn đang im lặng lại lên tiếng, phá vỡ không khí yên lặng của căn phòng: "Chưa đi báo cáo tình hình cho vợ tôi à?"
Quản gia hiếm khi chột dạ, hắn ngẩng mặt nhìn Hàn Thiếu Tần, sau đó vẫn giữ bình tĩnh đáp: "Còn chờ kết quả kiểm tra từ bác sĩ nữa."
Hàn Thiếu Tần hừ một tiếng: "Ồ, cực khổ nhỉ?"
Giọng điệu đặc biệt khó chịu, ẩn chứa sự giận hờn. Không giận sao được?
Lục Tâm Niệm dù sao cngx là vợ trên danh nghĩa của hắn, lại chưa kể trước đó bọn họ còn yêu nhau.
Tuy Hàn Thiếu Tần mất trí nhớ, nhưng cô vẫn là vợ hắn, là... là người yêu cũ... à người yêu của hắn.
Ấy thế mà cô chỉ liên lạc cho A Chính - quản gia của hắn, chứ hoàn toàn không thèm liếc hắn một cái. Đến đây cũng bỏ về luôn, chẳng thèm ở lại.
Hàn Thiếu Tần đột nhiên cáu kỉnh không vui, chung quy là vì vợ không để ý tới.
Quản gia tinh mắt tinh ý, tất nhiên là nhẫn ra được sự thay đổi này của thiếu gia nhà mình.
Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ có nội dung mà hắn báo cáo lại sau đó với thiếu phu nhân thì đặc sắc vô cùng.
Ba tiếng sau, quản gia đi đến gặp bác sĩ để nghe kết quả, trời lúc này cũng đã bị màn đêm che kín.
Nhân lúc này, quản gia cũng báo cáo lại tình hình cho thiếu phu nhân của mình, đầu dây bên kia hải đến cuộc gọi thứ hai mới nghe máy.
Lục Tâm Niệm ngồi trươc máy tính, cất giọng hỏi: "Tôi nghe dây, như thế nào rồi?"
Quản gia chậm rãi báo cáo lại tình hình cho Lục Tâm Niệm nghe, cô nghe xong trên mặt lập tức hiện lên một tia vui vẻ.
Xem ra cách này rất khả quan, có khả nang Hàn Thiếu Tần sẽ sớm nhớ lại thôi.
"Ừ, vậy được rồi. Ngày mai cứ để anh ấy xuất viện, có việc gì tôi sẽ gọi sau."
Lục Tâm Niệm vừa nói xong liền có ý muốn tắt máy. Nhưng quản gia đã vội ngăn lại: "Thiếu phu nhân!"
Lục Tâm Niệm nhíu mày: "Còn có chuyện gì à?"
Quản gia khẽ "Vâng" một tiếng: "Hình như thiếu gia đang chờ điện thoại của cô. Hay cô gọi cho cậu ấy một cuộc đi."
"Thiếu gia lúc chiều còn liếc xéo tôi nữa, sợ rằng nếu cô không gọi cho cậu ấy, tôi sẽ bỏ mạng sớm mất."
Lục Tâm Niệm dở khóc dở cười: "Anh ấy đổi tính rồi à?"
Quản gia trịnh trọng gật đầu: "Xem ra là vậy, nhớ lại một chút rồi cho nên khá trẻ trâu."
Lục Tâm Niệm giật giật khóe môi, bất giác cười khẽ một tiếng: "Tôi biết rồi."
Mà lúc này, một đôi mắt đang lén lút nhìn lén quản gia nói chuyện hiện lên sát ý.
Cái tên A Chính đó, hắn ta dám nói mình trẻ trâu!
Ăn cháo đá bát, trừ lương, nhất định trừ lương!
Lục Tâm Niệm một tay lau mái tóc còn đang ướt, tay kia cầm một chiếc điện thoại mình hay dùng lên. Cô tìm tới số điện thoại của Hàn Thiếu Tần, chần chừ một lúc mới nhấn vào nút gọi.
Hàn Thiếu Tần đã ngồi chờ sẵn điện thoại một lúc lâu, sau khi nhìn thấy điện thoại đổ chuông, hắn dột nhiên trở nên căng thẳn. Bình thường dáng vẻ của hắn rất lạnh lùng, dứt khoát. Không biết là vì sao mà bây giờ lại như trai mới lớn thế này.
Hàn Thiếu Tần nuốt một ngụm bước bọt, nhận máy xong thì vội lên tiếng: "Lục Tâm Niệm, tôi nghe đây."
Lục Tâm Niệm nghe ra được sự dịu dàng ẩn chứa bên trong giọng nói của Hàn Thiếu Tần, cô cong môi cười, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc.
Thiếu Tần của cô sắp quay về rồi...
Lục Tâm Niệm khẽ "Ừm" một tiếng: "Đã ăn cơm tối rồi sao?"
"Có thấy nơi nào không khỏe không?"
Hàn Thiếu Tần trầm mặc, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ăn rồi."
"Có một nơi không khỏe."
Lục Tâm Niệm lo lắng nhíu mày: "Nơi nào? Để quản gia gọi bác sĩ đến khám cho anh."
Hàn Thiếu Tần đáp: "Tôi đau tim."
"Nhưng chỉ có Tâm Niệm mới có thể chữa được."
"Tâm Niệm, tôi rất đau..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc