"Lục Tâm Niệm, Lục Tâm Niệm!"
"Lục Tâm Niệm, cô đang ở đâu?"
Thân ảnh người đàn ông loạng choạng xuất hiện trên hành lang của bệnh viện. Sắc mặt của hắn đặt biệt nhợt nhạt, giống như không có chút huyết sắc nào.
Nhưng hắn vẫn mặc kệ tất cả, vẫn tiếp tục tìm kiếm bóng dáng mà mình muốn thấy.
Hắn biết, Lục Tâm Niệm đã đến đây, thậm chí có lẽ cô chính là người đã đưa hắn đến đây.
Hàn Thiếu Tần rốt cuộc vẫn không hiểu, vì sao cô đến đây rồi mà lại không chịu gặp mặt hắn.
Rốt cuộc là vì sao, cô lại từ chối gặp mặt hắn, cho dù hắn đang nằm viện cũng không hề ở lại thêm một giây nào.
Phải chăng cô đang giận hắn?
Trong lòng Hàn Thiếu Tần một mực nghĩ vậy, cô ấy có lẽ đang giận hắn, giận hắn vì sao không nhớ ra cô, giận hắn vì sao lại quên mất tình cảm của bọn họ.
Hàn Thiếu Tần quả thật vẫn chưa thể nhớ ra hết, nhưng hắn giờ đã lại biết được, Lục Tâm Niêm quả thật là người mà hắn đã từng quen biết, là người thân thuộc bên cạnh hắn. Nhưng ký ức vụn vặt không liên kết xuất hiện trong đầu hắn, đã cho hắn biết điều đó.
Hàn Thiếu Tần biết, cô chính là người mà mình để ý đến nhất. Lại cũng là người duy nhất bị mình lãng quên.
Hàn Thiếu Tần rốt cuộc vẫn không thể hiểu được, chung quy đã xảy ra chuyện gì. Ngay lúc này đây, hắn chỉ biết mình muốn được gặp mặt Lục Tâm Niệm.
Nhưng làm sao có thể chứ, Lục Tâm Niệm đã sớm rời đi, hắn hoàn toàn không có cơ hội đó.
Quản gia từ phòng bác sĩ quay lại thì không thấy Hàn Thiếu Tần đâu liền vội vàng đi tìm kiếm. Lúc say mới thấy thiếu gia nhà mình hoảng loạng chayju khắp bệnh viện tìm kiếm thứ gì đó, đến gần mới phát hiện hóa ra là đang tìm thiếu phu nhân.
Quan gia bước tới, vội vàng ngăn cản Hàn Thiếu Tần đang mất khống chế lại.
"Thiếu gia, cậu bình tĩnh lại một chút."
Hàn Thiếu Tần giật phăng cánh tay của người nọ ra, tức giận gào lên: "Buông ra, tôi muốn gặp Tâm Niệm."
Quản gia nhíu mày, không biết vì sao thiếu gia lại như thế này. Liệu có phải cậu ấy đã nhớ điều gì không?
Hắn cũng chẳng dám hỏi nhiều, trước mắt phải đưa Hàn thiếu gia về phòng trước, tránh gây ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Quản gia cưỡng chế đưa Hàn Thiếu Tần đang bùng nổ quay lại phòng bệnh, sức lực hai người chênh lệch rõ ràng khi Hàn Thiếu Tần vừa tỉnh dậy.
Ở trong phòng bệnh, Hàn Thiếu Tần nhìn quản gia với ánh mắt đầy nghi hoặc pha lẫn sự giận dữ.
"Nói, có phải các người cấu kết với nhau không?"
"Có phải anh biết Lục Tâm Niệm ở đâu không?"
Quản gia đang mím môi bình tĩnh đáp: "Thưa thiếu gia, tôi không biết thiếu phu nhân ở đâu cả."
Hàn Thiếu Tần bị chọc tức đến mức cười ra tiếng, cánh tay run rẩy chỉ quản gia đang nghiêm chỉnh đứng trước mặt mình.
"Không biết? Không biết sao?"
"Tốt, các người cứ giấu giấu giếm giếm đi."
Quản gia nghiêm mặt nhìn Hàn Thiếu Tần tức giận mà không phát tiết được, không biết hắn đang nghĩ gì trong đầu, chỉ thây hắn trầm tư hồi lâu mới lên tiếng.
"Thiếu gia, cậu vội vàng tìm thiếu phu nhân để làm gì?"
Hàn Thiếu Tần hừ lạnh, không thèm đáp lại.
Đám người này làm chuyện xấu sau lưng hắn, hà cơ gì hắn phải nói cho bọn họ biết.
Quản gia vẫn không tỏ thái độ gì, nghiêm túc hỏi tiếp: "Có phải thiếu gia đã nhó lại gì rồi không?"
Hàn Thiếu Tần nhíu mày: "Anh biết rõ sự tình như vậy?"
Quản gia cúi đầu không đáp, nhưng từ vẻ mặt của hắn cũng đã thấy được đáp án.
Người này biết rõ sự tình bên trong!
Hàn Thiếu Tần nhíu nhíu mày, bất tri bất giác nhớ về chuyệ cũ, trong đầu liên tục hiện lên những hình ảnh vụn vặt của mình và Lục Tâm Niệm.
Hắn im lặng hồi lâu mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp đặc biệt yên tĩnh: "Tôi nhớ ra gì đó, cảm giác bản thân đã quên rất nhiều chuyện."
"Tôi cứ nhìn thấy Lục Tâm Niệm lúc trước, tất cả hình ảnh của chúng tôi, cứ xuất hiện không cố định."
Hàn Thiếu Tần ngước đôi mắt đỏ âu của mình nhìn quản gia, thấp giọng hỏi: "A Chính, có phải tôi đã bị mất trí nhớ không?"
A Chính, quản gia của Hàn Thiếu Tần trầm mặc mấy giây sau đó gật đầu: "Trước kia thiếu gia bị tai nạn, dẫn đến mất trí nhớ. Thiếu gia hoàn toàn quên mất chuyện giữa cậu và thiếu phu nhân. Cho nên... hiện tại mưới xảy ra những chuyện như thế này."
Hàn Thiếu Tần mặc dù đã đoán được nhưng sau khi nghe quản gia nói lại, hắn vẫn nhịn không được để lộ một tia kinh ngạc trên mặt.
Hắn thạt sự bị mất trí, lại đặc biệt quên mất Lục Tâm Niệm.
Vì sao?
Vì sao hắn lại quên mất có mình cô?
Hàn Thiếu Tần nhíu mày, không đầu không đuôi hỏi một câu: "Bao lâu rồi?"
Quản gia ngẩng đầu, rất nhanh liền biết Hàn Thiếu Tần đang hỏi gì: "Đã hơn 5 năm rồi, thưa thiếu gia."
Năm năm sao?
Hắn đã quên mất Lục Tâm Niệm được 5 năm rồi sao?
Hàn Thiếu Tần nhíu mày, lại hỏi: "Trước kia... tôi và cô ấy là một cặp à?"
Quản gia thành thật gật đầu: "Vâng, hai người đã đính hôn, chỉ chờ ngày cử hành hôn lễ thôi. Tình cảm rất tốt."
Hàn Thiếu Tần nhíu chặt mày, nghe đến đây tim hắn chợt quặn đau, cảm giác khó chịu dâng lên.
Hắn và Lục Tâm Niệm đã có quãng thời gian hạnh phúc với nhau, thậm chí còn sắp tiến đến hôn nhận.
Vậy mà hắn lại quên mất cô, quên cô hẳn năm năm...
Hàn Thiếu Tần không dám nghĩ tới, hắn sợ trái tim của hắn lại nhói lên.
Năm năm qua, cô rốt cuộc đã chịu đựng nhũng gì, Hàn Thiếu Tần không dám nghĩ.
Vì hắn biết, cô chắc chắn rất khổ sở.
Lục Tâm Niệm.
Tâm Niệm...