“Anh quên em rồi, quên đi hứa hẹn của chúng ta.”
“Thiếu Tần, anh hết yêu em mất rồi.”
Bên tai Hàn Thiếu Tần là âm thanh nức nở nghẹn ngào của Lục Tâm Niệm. Không biết là vỉ sao, hắn càng nghe cô nói ra nhưng lời trách móc đau lòng kia thì tim lại càng đau.
Cảm giac đau nhói mãnh liệt đến mức khiến cho sắc mặt của hắn dần dần trở nên tái đi, như không còn chút huyết sắc nào.
Vì sao?
Vì sao hắn lại đau như vậy?
Cảm giác như có hàng vạn con dao đâm xuyên qua tim hắn, khiến cho hắn không cách nào chịu đựng được sự thống khổ này.
Hắn quên rồi, hắn quên tình yêu của hắn và Tâm Niệm sao?
Hắn đã quên những gì rồi, tại sao... tại sao hắn lại chẳng nhớ được gì cả?
Hàn Thiếu Tần bất giác khuỵu xuống, tay ôm иgự¢, vẻ mặt vặn vẹo như đang chịu đựng cơn đau nào đó.
Cảm giác trái tim nhói đau, Ⱡồ₦g иgự¢ như bị ai đó Ϧóþ nghẹn khiến cho Hàn Thiếu Tần muốn ngất đi.
"Tôi... tôi quên gì? Lục Tâm Niệm... tôi đã quên mất thứ gì..."
"Vì sao... vì sao tôi không nhớ?"
"Không... Lục Tâm Niệm, cô chơi tôi... cô dám chơi tôi... đúng, chắc chắc là cô đang chơi tôi."
Hàn Thiếu Tần ngã khuỵu xuống đất, vừa thều thào vừa nói, giọng nói khàn ᴆục như người bị cảm mạo.
Mà Lục Tâm Niệm ở đằng xa trông thấy Hàn Thiếu Tần như thế này thì kích động không thôi. Cô vội vàng nhấc chân, vừa đi được mấy bước thì bị ai đó kéo tay lại.
Người đàn ông bên cạnh nhíu mày, lắc đầu thấp giọng nói: "Thiếu phu nhân, nếu bây giờ cô ra đó. Bao nhiêu công sức của chúng ta sẽ đổ xuống sông hết."
Lục Tâm Niệm nhìn quản gia của Hàn gia, nháy mắt liền dừng bước. Cô hít sâu một hơi, tay đưa lên đặt lên иgự¢ trái, đè lại cảm giác khổ sở của chính mình lại.
Hàn Thiếu Tần đột ngột ôm đầu, cơn đau truyền đến trong nháy mắt. Hắn gục xuống, cả người run lên, một chút ký ức bị phong ấn bên trong não bộ của hắn đột ngột xuất hiện.
Hình như, hắn nhớ ra thứ gì đó...
Hàn Thiếu Tần khổ sở rên lên từng tiếng, miệng lại không ngừng gọi lên cái tên mà hắn đang nghĩ tới.
"Lục Tâm Niệm... Tâm Niệm... Niệm Niệm..."
Ngay sau đó không lâu, hắn giông như kiệt sức mà ngã ra trực tiếp rơi vào hôn mê.
Lục Tâm Niệm lúc này đã không nhịn được nữa, cô xuyên qua đám bông lau chạy đến bên cạnh Hàn Thiếu Tần.
Nhìn hắn ngất lim nằm đó, nước mắt của Lục Tâm Niệm không nhịn được mà lăn dài trên gò má.
Quản gia bên cạnh cùng Lục Tâm Niệm đỡ Hàn Thiếu Tần đang hôn mê bất tỉnh dậy, sau đó một cùng đưa hắn đến bệnh viện.
Lục Tâm Niệm để Hàn Thiếu Tần dựa vào lòng mình, bàn tay nhẹ nhàng мơи тяớи gò má của Hàn Thiếu Tần, ánh mắt nhìn hắn chất chứa sự đau lòng.
Thiếu Tần của cô...
Nếu không phải có vụ tai nạn vào năm đó, nếu không phải xảy ra chuyện kia, thì có lẽ... bọn họ đã có một cuộc sống hạnh phúc rồi.
Lục Tâm Niệm nhắm chặt hai mắt, trong mơ hồ nhớ lại chuyện lúc trước.
Ngày đó, cô và Hàn Thiếu Tần xảy ra một chút hiểu lầm, không biết là ai đó ở sau lưng giở trò, để Hàn Thiếu Tần nghĩ Lục Tâm Niệm cùng người khác qua lại, phản bội hắn.
Trong cơn nóng giận, Hàn Thiếu Tần đã chạy đi uống rượu, rồi sau đó xảy ra tai nạn xe cô. Năm đó, hắn vừa tròn 22 tuổi.
Sau vụ tai nạn đó, Hàn Thiếu Tần sau hôn mê tỉnh dậy lại hoàn toàn quên mất Lục Tâm Niệm là ai. Hắn không hề nhớ tới Lục Tâm Niệm, không còn lưu giữ một chút ký ức nào liên quan đến hai người bọn họ nữa.
Thật là trớ trêu...
Lục Tâm Niệm nhớ lại, lại kiềm không được mà rơi lệ. Cô cúi thấp đầu, nhìn Hàn Thiếu Tần đang ở trong lòng mình, hắn không biết đang mơ thấy gì mà nhăn mặt lại rồi.
Tâm Niệm giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi đang nhíu chặt lại của Hàn Thiếu Tần. Qua một lúc, Hàn Thiếu Tần trở lại bình thường, hô hấp nhè nhẹ như đang ngủ.
Đưa Hàn Thiếu Tần đến bệnh viện xong, Lục Tâm Niệm không ở lại lâu mà trực tiếp rời đi, nhưng trước khi đi, cô lại lưu luyến không nỡ rời ra Hàn Thiếu Tần.
Quản gia bước đến, nhỏ giọng nói: "Thiếu phu nhân yên tâm, tôi sẽ chăm sóc thiếu gia thay cô."
Lục Tâm Niệm nhìn vị quan gia trẻ tuổi bên cạnh, cô cười gật đầu: "Vậy phiền anh rồi. Tôi đi đây, bác sĩ có nói gì thì phiền anh báo cho tôi một tiếng."
Quản gia gật đầu sau đó nhìn Lục Tâm Niệm rời đi rồi quay người hướng tới phòng bác sĩ chịu trách nhiệm về bệnh tình của Hàn Thiếu Tần để nói chuyện.
Đến lúc Hàn Thiếu Tần tỉnh dậy, trước mắt là trần nhà trắng xóa, mùi thuốc khử trùng nồng nặc quanh chóp mũi. Hắn nhíu chặt mày, chống tay ngồi dậy.
Nơi này hóa ra là bệnh viện, Hàn Thiếu Tần mím chặt môi lại, đầu vẫn còn đau nhức, khó chịu, nhưng so với lúc đầu thì nhẹ hơn một chút.
Trong đại não thấp thoáng hiện lên ký ức của những chuyện đã xảy ra, Hàn Thiếu Tần bất giác nhíu chặt mày lại.
Là ai đã đưa hắn đến đây?
Hàn Thiếu Tần quay đầu, trong phòng ngoại trừ hắn thì không còn ai khác. Ngay lúc hắn cảm thấy có chút khó hiểu thì bàn tay vô tình chạm phải thứ gì đó.
Hàn Thiếu Tần cúi đầu, ấy thế mà lại thấy một chiếc khuyên tai nằm đó.
Hắn mím chặt môi, nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên lại cảm thấy chiếc khuyên tai này có chút quan thuộc, giống như đã từng thấy ở đâu đó rồi.
Trong đầu Hàn Thiếu Tần lập tức hiện lên một hình ảnh, tuy ngắn ngủi những cũng đủ để hắn biết được, chủ nhân của chiếc khuyên tai này là ai.
Là của Lục Tâm Niệm, chính xác là Tâm Niệm những năm trước. Nhưng năm cô còn là thiếu nữ ngây thơ, rạng rỡ.
Hàn Thiếu Tần nghĩ đến đây thì giật mình, hắn nắm chặt khuyên tai trong tay, cũng mặc kệ bản thân vừa mới tỉnh dậy mà rút kim truyền nước biển ra, sau đó lao ra khỏi phòng bệnh.
Hắn đang tìm kiếm Lục Tâm Niệm.
Chính xác hơn là Niệm Niệm mà hắn đã nhìn thấy...
Lục Tâm Niệm, cô đang ở đâu?