"Nơi này... là nơi anh đã nói thích tôi, Thiếu Tần."
Là nơi bắt đầu chuyện tình của chúng ta năm thanh xuân đẹp đẽ ấy. Nhưng bây giờ, tất cả chỉ còn là kỉ niệm... kỉ niệm của một mình em.
Lục Tâm Niệm thật sự muốn nói ra những lời này. Nhưng cô lại không thốt ra được, chỉ có thể giữ lại trong lòng.
Khoé môi Lục Tâm Niệm nâng lên, ánh mắt mang theo một tia đau lòng nhìn người đàn ông phía xa, thấp thoáng trong những cây bông lau trắng xoá.
Hắn ở đó, ngay trước mắt cô. Nhưng cô lại không có cách nào bước tới đó, bước đến bên cạnh hắn.
Mà Hàn Thiếu Tần lúc này lại đang thất thần, vẻ mặt mơ hồ của hắn hiện rõ tất cả những cảm xúc trong lòng hắn hiện nay.
Cô nói, nơi này hắn đã tỏ tình cô.
Vậy theo ý cô có nghĩa là cả hai đã từng có mối quan hệ đó sao?
Trong đáy mắt Hàn Thiếu Tần hiện lên một tia kinh hãi, bất giác lùi về sau một bước.
Hắn bởi vì chuyện này mà doạ sợ chính mình. Hắn sợ như vậy, cũng vì hắn chẳng nhớ gì cả. Hắn không có chút ký ức nào về chuyện này.
Không.
Hàn Thiếu Tần lắc đầu, vẻ mặt biển đổi, miệng hắn lẩm bẩm: “Nhất định… nhất định là Lục Tâm Niệm bày trò trêu đùa.”
Hàn Thiếu Tần lắc đầu phủ nhận, trực tiếp đổ cho Lục Tâm Niệm bịa chuyện, không tin vào chuyện này.
Làm sao mà tin được, làm sao mà hắn có thể tin được một chuyện mà hắn chẳng hề nhớ chút nào.
“Đúng! Là cô ta lừa mình!”
Lục Tâm Niệm đứng ở từ xa thu hết những biểu cảm của Hàn Thiếu Tần vào trong mắt.
Cô cười khổ lắc đầu, không sao mới chỉ bắt đầu thôi. Vẫn còn nhiều thứ mà Lục Tâm Niệm muốn cho Hàn Thiếu Tần thấy lắm.
Nhưng đã đến đây rồi, nơi đầy ắp kỷ niệm của bọn họ, Lục Tâm Niệm không thể để hai người cứ thế mà rời đi được.
Cô mím chặt môi, cầm điện thoại trong tay bấm gọi vào số điện thoại của Hàn Thiếu Tần.
Hàn Thiếu Tần nhíu chặt mi, nghe thấy tiếng chuông điện thoại thì lập tức nghe máy.
Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Lục-Tâm-Niệm!”
Lục Tâm Niệm nghe được giọng điệu tức giận của Hàn Thiếu Tần thì bật cười.
Trước đây, hắn cũng từng dùng giọng điệu này để gọi tên cô. Lúc ấy, bọn họ vẫn còn là những cô cậu thiếu niên.
Đáy mắt Lục Tâm Niệm hiện ra một tia vui vẻ, đôi môi mấp máy: “Thế nào, nơi anh đang đứng có đẹp không?”
Hàn Thiếu Tần không quan tâm, hắn chỉ muốn biết Lục Tâm Niệm rốt cuộc muốn gì. Cô rốt cuộc đang làm gì?
“Lục Tâm Niệm, tôi không có thời gian đùa giỡn với cô.”
Lục Tâm Niệm không giận, lại còn cười khẽ: “Thiếu Tần, trước đây anh đối với em không hung dữ như thế này đâu.”
Lục Tâm Niệm đột ngột đổi xưng hô một cách đầy thân mật khiến cho Hàn Thiếu Tần trở tay không kịp.
Hắn hừ lạnh: “Cô muốn gì, Lục Tâm Niệm! Tôi không muốn vờn nhau với cô. Cô tốt nhất nên xuất rồi nói rõ với tôi, bằng không đừng trách tôi độc ác.”
Lục Tâm Niệm nghe đến đây thì đã không còn giữ được biểu cảm vui vẻ. Cô mím chặt môi, hít một hơi thật sâu rồi khó khăn cất lời.
“Thiếu Tần, anh quên mất rồi.”
“Anh quên em rồi, quên đi hứa hẹn của chúng ta.”
“Thiếu Tần, anh hết yêu em mất rồi.”