"Mẹ kiếp, chờ tôi tìm ra được thì cô ch.ết chắc!!!"
Lục Tâm Niệm đang phơi nắng giữa trời Tây bất giác hắt xì một tiếng. Miệng lẩm bẩm không biết như đang chửi ai đó, nhưng sau mấy giây vẻ mặt đã khôi phục lại biểu cảm hưởng thụ như trước.
Lục Tâm Niêm như biến mất khỏi trái đất, hoàn toàn bốc hơi.
Mà sự biến mất này của cô đã thành công khiến cho Hàn Thiếu Tần khốn đốn.
Trước hết đã bị bố mẹ hai bên chất vấn hồi lâu khi không thấy Lục Tâm Niệm quay về dùng cơm cùng hắn. Nếu không phải Hàn Thiếu Tần miệng mồm lợi hại, sợ rằng lúc này Hàn gia và Lục gia đã sóm gà bay chó sủa.
Hàn Thiếu Tần nói rằng Lục Tâm Niệm đã ra nước ngoài du lịch trong lúc hắn đi làm việc. Cho nên Hàn Thiếu Tần không thể đưa cô đi cùng được.
May mắn cho Hàn Thiếu Tần là Lục Tâm Niệm cũng rất hay đi chơi mà không báo trước như vậy, hắn mới thành công qua ải một lần.
Nhưng chuyện đó qua đi, thì Hàn Thiếu Tần còn phải nát óc vì phải tìm cách tra được Lục Tâm Niệm đang ở đâu.
Đã một tháng, kể từ ngày Lục Tâm Niệm bỏ trốn đã được một tháng. Một tháng nay hắn ăn không ngon, ngủ không yên vì người phụ nữ đó.
"Đáng ch.ết! Chờ tôi tìm ra được thì cô biết tay với tôi."
Nếu là trước đây chắc chắn sẽ có khả năng sẽ thực hiện được trong nháy mắt. Nhưng bây giờ, đã qua một tháng rồi mà vẫn không tìm ra, khả năng sẽ rất khó để cho Lục Tâm Niệm "biết tay" như hắn nói.
Sắc mặt Hàn tổng gần một tháng qua âm u như núi băng, trên dưới đều cảm thấy sợ hãi khi đối mắt với hắn.
Không biết hắn đang gặp phải chuyện gì, nhưng chắc chắn thời gian này không thể chọc giận Hàn tổng được.
"Vẫn chưa tìm thấy cô ta sao?"
"Thưa thiếu gia, vẫn chưa."
"Mẹ k.iếp! Một đám ăn hại các người, chỉ một người phụ nữ cũng không tìm ra?"
Thuộc hạ cúi thấp đầu, không dám trả lời lại. Bọn họ đã cố gắng hết sức rồi, nhưng thiếu phu nhân giống như biến mất khỏi trái đất vậy, bọn họ hoàn toàn bất lực.
Thiếu phu nhân lần này cũng thật biết chơi, một lần trốn liền mất tăm không thấy đâu luôn.
Chả bù cho những lần trước, tìm một lần liền thấy.
Bất quá, chuyện này có khi cũng là chủ ý của thiếu phu nhân. Sợ rằng trước kia bọn họ dễ dàng tìm được là bởi vì thiếu phu nhân "cho phép".
Đám thuộc hạ ảo não thở dài một hơi trong lòng, nghiêm túc đứng nghe Hàn Thiếu Tần mắng.
Hàn Thiếu Tần mắng xong liền đuổi người ra ngoài, ngay lúc này chuông điện thoại của hắn đột nhiên reo lên. Là âm báo có tin nhắn mới gửi đến.
Hắn bình thường vốn chẳng buồn quan tâm đến mấy tin nhắn này, nhưng hôm nay trời xui đất khiến thế nào lại cầm điện thoại lên xem.
Quả nhiên, ông trời làm gì cũng có lý do cả.
Hắn nhận được một tin nhắn từ số lạ, nhưng thứ đáng quan tâm là nội dung bên trong đó.
Bàn tay cầm điện thoại của Hàn Thiếu Tần bất giác siết chặt, gân xanh nổi lên.
"Ông xã, có phải không tìm ra tôi đúng không?"
"Tôi biết mà, anh làm gì có khả năng tìm ra được tôi."
"Hàn Thiếu Tần... cùng tôi chơi một trò chơi nhé?"
Ký tên: Lục Tâm Niệm - vợ của Hàn Thiếu Tần.
Sau đó, Hàn Thiếu Tần cho người điều tra về số điện thoại này. Nhưng đáng tiếc, Lục Tâm Niệm đã sớm có chuẩn bị từ trước.
Tin nhắn đúng là ý của cô, nhưng nười gửi lại là người khác, mà người đó cũng chẳng biết Lục Tâm Niệm là ai, chỉ làm vì có tiền thôi.
Lục Tâm Niệm ở trời tây vui chơi không cần nghĩ cũng biết rất thoải mái, thoải má nhất là khi nghĩ đến vẻ mặt hận không thể Ϧóþ ch.ết cô của Hàn Thiếu Tần.
Haha.
Cô sợ hắn chắc?
Còn lâu nhé!
Lục Tâm Niệm ngẩng đầu nhìn trời, miệng lẩm bẩm:
"Lần này, hi vọng kết quả trò chơi sẽ khiến cho chúng ta thấy thoải mái."
"Nếu tôi thua, tôi sẽ giải thoát cho anh... Thiếu Tần."