“Hàn Thiếu Tần, để xem lần này anh tìm tôi thế nào.”
“Thứ đàn ông thối tha!”
Lục Tâm Niệm trước kia trốn đi những Hàn Thiếu Tần vẫn có thể tìm ra được là bởi vì cô muốn.
Là vì cô muốn hắn có thể tìm ra được cho nên mới như vậy. Lúc đó, Lục Tâm Niệm chỉ muốn thử xem cảm giác thế nào, cũng muốn thử xem Hàn Thiếu Tần sẽ có cảm xúc gì.
Thật tiếc, chỉ có mình công mang trong mình sự mong ngóng, chờ đợi và hi vọng.
Lục Tâm Niệm chưa từng thừa nhận với một ai, nhưng cô biết bản thân đã xem Hàn Thiếu Tần là chồng của mình. Chính xác là một người chồng mà cô muốn đồng hành đến cuối cuộc đời.
Phải, Tâm Niệm có chút "thích" Hàn Thiếu Tần.
Nhưng đáng tiếc, tất cả chỉ có mình cô mong muốn điều đó, còn Hàn Thiếu Tần...
Lục Tâm Niệm nghĩ đến đây thì bất giác cười nhạt một tiếng, cô nhìn mình trong gương. Vẻ mặt khổ sở này thật khiến cho Tâm Niệm chán ghét.
Cô từ trước đến nay chưa từng khổ sở vì đàn ông, vậy mà...
Tâm Niệm lắc đầu, hít sâu một hơi rồi đứng thẳng lưng. Cô ném hết đồ hóa trang vào thùng rác rồi nhấc chân rời khỏi nhà vệ sinh.
Rời khỏi thành phố A, rời khỏi Hàn Thiếu Tần có lẽ sẽ khiến cho cô bớt mệt mỏi và suy nghĩ hơn.
...
3 ngày sau, Hàn Thiếu Tần vẫn chưa cảm thấy gì cả sau khi Lục Tâm Niệm bỏ trốn.
Nhưng qua một tuần, khi phụ huynh nhà nội muốn hai vợ chồng quay về dùng cơm tối thì Hàn Thiếu Tần mới quýnh hết cả lên.
Gấp gáp như vậy, hắn biết tìm Lục Tâm Niệm ở đâu đây?
Hàn Thiếu Tần nhíu mày, gọi thuộc hạ vào: "Đi tìm Lục Tâm Niệm về đi."
Thuộc hạ ngước mắt sau ba giây chần chừ lập tức đáp: "Vâng."
Nhưng điều mà Hàn Thiếu Tần không ngờ được cũng đã đến, thuộc hạ của hắn lần này lại không tìm thấy Lục Tâm Niệm.
Cho dù có huy động hết người, vẫn không thể tìm được Lục Tâm Niệm.
"Không có tin tức nào?" Hàn Thiếu Tần nhíu chặt mày, tức giận gằn từng chữ.
Thuộc hạ run sợ cúi đầu, thấp thỏm đáp: "Vâng, hoàn toàn không tìm thấy tin tức về thiếu phu nhân thưa thiếu gia."
Hàn Thiếu Tần không nhịn được mà bật cười, là tức đến bật cười.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ được, Lục Tâm Niệm lần này một đi là đi thật.
"Đã huy động hết người chưa?" Hàn Thiếu Tần hỏi lại.
Thuộc hạ gật đầu: "Đã huy động hết người rồi thưa thiếu gia."
Nhưng kết quả vẫn thế, vẫn không thể tìm thấy thiếu phu nhân của bọn họ.
Sắc mặt Hàn Thiếu Tần trở nên âm trầm, tức giận ẩn ẩn xuất hiện noi đáy mắt. Hắn trầm mặc hồi lâu mới ra hiệu cho thuộc hạ ra ngoài.
Trong phòng làm việc, Hàn Thiếu Tần với vẻ mặt âm u cầm điện thoại liên tục nhấn gọi vào một số.
Nhưng đáp lại hắn chỉ có giọng nói máy móc của nhân viên tổng đài truyền tới.
Hàn Thiếu Tần bật cười, thanh âm trầm thấp đầy âm u, hắn nghiến răng nghiến lợi, tay siết chặt chiếc điện thoại.
"Lục Tâm Niệm, cô khá lắm!"
"Lần này vậy mà dám trốn đi thật."
"Mẹ kiếp, chờ tôi tìm ra được thì cô ch.ết chắc!!!"