Triệu Khương Duy , Hậu Chúa cả tin
Xin khẩn điền , Tướng Quân tránh họa
Được ít lâu, Khương Duy sửa đường sạn đạo gần xong liền viết biểu xin phạt Ngụy lần nữa.
Hậu Chúa còn phân vân thì Tiêu Châu thưa :
- Tôi xem thiên văn thay đất Tây Thục ánh sáng lu mờ, e cất quân sang bất lợi, xin Bệ Hạ không chuẩn y .
Hậu Chúa nghĩ ngợi rồi bảo :
- Thôi để Khương tướng quân đi chuyến nữa xem sao .
Thế là Khương Duy lại ra binh lần nữa.
Liêu Hóa bàn :
- Theo tôi quân sĩ còn mệt mõi, Đặng Ngãi là kẻ địch không vừa, nên tôi không dám lạm bàn .
Khương Duy không bằng lòng nói rằng :
- Xưa Thừa Tướng sáu lần ra Kỳ San, nay ta mấy phen phạt Ngụy, tất cả chỉ vì việc nước. Thôi để ta quyết định : hãy lấy Diêu Dương trước, sau sẽ hay .
Khương Duy để Liệu Hóa giữ Hớn Trung, còn mình đem ba mươi muôn binh đi đánh Diêu Dương.
Tư Mã Vọng bàn với Đặng Ngãi, Ngãi nói :
- Phải phân binh làm hai, một đạo đi cứu Diêu Dương. Gần Diêu Dương có thành Hầu Hà vậy ông đem binh đến Diêu Dương mai phục làm... như vậy, như vậy... còn tôi phục sẳn ở Hầu Hà .
Sau đó cho Hạ Hầu Bá đi tiên phuông .
Tới nơi thấy các cửa thành mở rộng, Hạ Hầu Bá e có kế chi.
Các tướng giục :
- Thành rõ ràng bỏ trống, bá tánh chắc chạy rồi .
Hạ Hầu Bá liền vô thành, quân sĩ lũ lượt đi theo. Vừa qua cổng thành, bỗng các cầu treo đều rút lên, tiếng quân la ó vang dậy. Vừa muốn lui thì quá muộn, Hạ Hầu Bá cùng mấy trăm quân đều bị tên bắn ૮ɦếƭ.
Tư Mã Vọng ùa ra đánh, gặp Khương Duy. Hai bên đều cùng lui lại .
Sau khi nghe Hạ Hầu Bá tử trận, Khương Duy đau xót vô cùng.
Đêm ấy Đặng Ngãi lén đánh trại Thục.
Khương Duy chống trả hết sức mới ra khỏi vòng vây, lui binh hai mươi dậm.
Quân Thục có vẻ bị xao động, Khương Duy nói :
- Được thua là sự thường, ai nói lui binh, ta sẽ chém đầu !
Trương Dực bàn :
- Chắc Kỳ San địch bỏ trống, vậy xin cho tôi đánh Kỳ San, được Kỳ San thì đánh Tràng An như trở bàn tay .
Khương Duy liền ở lại Hầu Hà lo đối địch với Đặng Ngãi, còn Trương Dực đi đánh Kỳ San.
Hàng ngày Khương Duy cho quân chửi mắng, Đặng Ngãi không chịu ra binh.
Đặng Ngãi Nghĩ thầm :
- Hàng ngày nó khiêu khích, chắc sau lưng, nó lẻn đi đánh Kỳ San .
Bèn bảo Đặng Trung ở lại cố thủ, còn mình đi cứu Kỳ San.
Đêm ấy, quân Ngụy la ó khiêu chiến. Khương Duy không cho quân ra đánh . (Đó là Đặng Ngãi giả ý khiêu chiến, xong kéo rốc đi Kỳ San) .
Nhưng Khương Duy cũng đoán được mưu chước của Đặng Ngãi bèn kêu Phó Kiểm ở lại giữ trại, còn Khương Duy lập tức mang quân đi cứu Trương Dực.
Nói về Trương Dực đang bị Đặng Ngãi đánh, quân Thục cả thua, xảy nghe binh kéo tới la ó vang dậy, thì ra đạo quân Khương Duy, vừa kịp tới và xung trận ngay.
Duy đánh Ngãi thua, rút vào Kỳ San cố thủ.
Khương Duy cho quân vây kín.
Hậu chúa lúc này ở Thành Đô hoang dâm vô độ, việc gì cũng nghe Hoạn quan là Huỳnh Hạo. Các quan ai cũng oán giận. Kẻ quân tử thì lánh xa , kẻ tiểu nhân thì đua nhau nịnh hót. Triều chánh đổ nát.
Lúc đó có Điềm Võ chẳng có công chi, chỉ khéo xu phụ Huỳnh Hạo mà được phong Hữu tướng quân.
Điềm Võ tâu với Hậu chúa :
- Khương Duy đánh hoài không thắng, xin cử người khác thay thế .
Hậu chúa hỏi Huỳnh Hạo :
- Ai thay thế được Khương Duy ?
Huỳnh Hạo tâu :
- Điềm Võ thay được .
Tức khác, Hậu chúa cho triệu Khương Duy về trào.
Khương Duy đang vây đánh đặng Ngãi thì liên tiếp có tới ba chiếu chỉ triệu về .
Về đến Hớn Trung, Khương Duy cho quân ở lại đó rồi về Thành Đô ra mắt Hậu Chúa. Nào ngờ chờ mấy ngày liền, Hậu Chúa cũng chẳng lâm trào.
Gặp Khước Chánh, Khương Duy hỏi thăm sự việc thì Khước Chánh bảo nhỏ :
- Huỳnh Hao muốn cho Điềm Võ thay thế ông .
Khương Duy giận nói :
- Ta phải triệt tên hoạn quan này mới được .
Khước Chánh nói :
- Thiên tử sẽ không dung ông đâu. Vả lại ông là rường cột của nước Thục, nên khá mà giữ mình .
Bữa sau, vua và Huỳnh Hạo còn đang yến ẩm trong vườn, Khương Duy đi thẳng vào, quì khóc mà tâu :
- Tôi đang vây Đặng Ngãi, công sắp thành thì được triệu về, chẳng hay có việc chi quan hệ lắm vậy ?
Hậu Chúa không biết nói gì, Khương Duy lại tâu :
- Huỳnh Hạo chính là bọn Thập thường Thị khi trước đó. Xin Bệ Hạ mau trừ bọn chúng thì mới mong khôi phục được Trung Nguyên.
Hậu Chúa không bằng lòng mà rằng :
- Hoạn quan thì có quyền chi mà khanh lo. Chẳng lẽ khanh không dung được một tên hoạn quan sao ?
Rồi cho Huỳnh Hạo ra lạy Khương Duy.
Huỳnh Hạo vừa khóc vừa lạy mà nói :
- Kẻ này chỉ biết ngày đêm hầu hạ Thánh Thượng , xin Tướng quân tha thứ .
Sau đó Khương Duy lui ra, kể chuyện lại với Khước Chánh.
Khước Chánh nói :
- Tôi e tướng quân sẽ mang họa chẳng lâu.
Khương Duy hỏi :
- Vậy phải làm thế nào ?
Khước Chánh nói :
- Tướng quân phải bắt chước Võ Hầu lui về làm đồn điền thì mới thoát được nạn này. Ở Lũng Tây có đặt Đạp Trung rất phì nhiêu, Tướng quân nên xin về đó, một là đủ gạo cho quân, hai là trấn giữ ở biên giới nước Thục, như vậy là kế bảo quốc an thân đó .
Khương Duy chắp tay bái tạ.
Hôm sau, Khương Duy xin Vua được ra Đạp Trung làm đồn điền.
Hậu Chúa chuẩn y.
Quân sĩ được theo Khương Duy về Đạp Trung nghỉ ngơi làm ruộng , đỡ chinh chiến thì ai cũng mừng.
Khương Duy lại cho Hồ Tề giữ Hớn Thọ, Vương Hàm trấn Nhạc thành. Tưởng Thơ và Phó Kiểm giữ quan ải.
Đặng Ngãi hay tin Khương Duy về làm đồn điền thì mừng lắm .
Viết thư dâng Tư Mã Chiêu xin nhân cơ hội mà đánh chiếm Tây Thục .
Giả Sung can :
- Nên cho người lén đâm ૮ɦếƭ được Khương Duy rồi hãy đánh.
Tuấn Mạo nói :
- Hậu Chúa đam mê tửu sắc , việc triều chính ở trong tay hoạn quan. Dù Khương Duy có tài cũng chẳng cứu nổi. Đánh
Thục ngay là phải.
Tư Mã Chiêu cười nói :
- Đó cũng là ý ta. Vậy nên cử ai làm tướng ?
Tuấn Mạo nói :
- Đặng Ngãi có tài trí , nay cử thêm Chung Hội làm Phó, tất xong việc.
Tư Mã Chiêu liền vời Chung Hội tới bàn luận.
Chung Hội lấy bản đồ nước Thục trình bày cặn kẽ với Tư Mã Chiêu . Chổ nào nên đóng quân, chổ nào nên đồn lương.
Tư Mã Chiêu rất bằng lòng hỏi kế đánh ra sao.
Chung Hội thưa :
- Tây Thục đất rộng, xin cho Đặng Ngãi và tôi chia binh hai đạo, mỗi người tiến đánh một ngã mói xong.
Tư Mã Chiêu liền phong Chung Hội làm Trấn Tây Tướng quân, Đặng Ngãi làm Chinh Tây Tướng quân cùng lo đánh Thục.
Chung Hội còn e Đông Ngô thừa cơ đánh Ngụy nên cho người đi sắm sửa chiến thuyền làm cho Ngô phải phòng bị mà không dám cứu Thục.
Tư Mã Chiêu khen ngợi mãi.