Kỳ thật có rất nhiều lúc, người ta cứ thích phức tạp hóa vấn đề.
Dù Hách Liên Bá Thiên có trực tiếp xử tử Lâu Cương Nghị, Tề Dương Quốc cũng chẳng dám ý kiến gì, chẳng qua cổ nhân nói, “hai nước giao chiến, không chém sứ thần”, thế nên hắn cần một cái cớ.
Có điều cái cớ này vặt vãnh quá, không nhắc đến thì hơn.
Ca múa xong, Hách Liên Bá Thiên dựa lưng vào ghế, mắt hơi nheo lại, giống như nhàn rỗi, nhưng không ai dám mất cảnh giác với kẻ trời sinh bạo ngược như hắn.
Hắn đột nhiên mở miệng: “Lâu Thừa tướng, nghe nói quý quốc có một điệu múa rất đặc sắc, hơn nữa còn có lai lịch riêng, tên là Khu Ma Vũ gì đó…”
“Đúng vậy.” Lâu Cương Nghị thấy Hách Liên Bá Thiên nói thế, nhanh chóng trả lời: “Đó là điệu múa dân tộc của nước ta, mỗi lần có sự kiện quốc gia đại sự, đều cho người biểu diễn Khu Ma Vũ, có tác dụng xua đuổi ma quỷ, bảo vệ bách tính bình an.” (Khu Ma: xua đuổi ma quỷ)
“Ồ?” Hách Liên Bá Thiên ngân dài ra vẻ rất hứng thú, dường như trở về dáng vẻ bình thường, dùng đôi mắt hẹp dài nhìn Lâu Cương Nghị chằm chằm.
Bị hắn nhìn chiếu tướng, Lâu Cương Nghị có chút hoảng loạn.
Vào lúc đó, không chỉ Lâu Cương Nghị nhận ra, ngay chính Khinh Tuyết cũng nhìn ra chủ ý của Hách Liên Bá Thiên.
Hắn muốn dùng điệu múa kia làm khó Lâu Cương Nghị.
Đại đa số người đang có mặt biết rõ chuyện Khu Ma Vũ là quốc vũ của Tề Dương Quốc, thậm chí đã được tôn làm điệu múa của thần linh, không thể truyền ra ngoài, cũng không cho phép bạ kẻ nào cũng được học, ai làm trái chém không tha.
Hách Liên Bá Thiên đột nhiên nhắc tới, ý tứ rõ như ban ngày.
Khinh Tuyết nhìn hắn, chợt thấy hắn nói tiếp: “Thật ra trẫm cảm thấy vô cùng hứng thú với điệu múa đó, không biết có may mắn được chiêm ngưỡng không?”
Dù sao Lâu Cương Nghị lăn lộn quan trường cũng đã mấy chục năm, loại chuyện này chưa đến mức khiến ông ta loạn hết đầu óc, ông ta ngẩng đầu lên, cười nói: “Hồi Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng thích, quốc gia của thần xin được thỉnh Hoàng thượng tham dự quốc yến lần tiếp theo.”
Ai ngờ mấy lời đó của ông ta, liền khiến Hách Liên Bá Thiên quát to một tiếng: “Cái gì!”
Hắn hùng hổ đứng bật dậy: “Ngươi nói trẫm muốn xem một điệu múa mà phải chờ quốc yến của các ngươi để được mời!”
“Chuyện này… Hoàng Thượng…” Lâu Cương Nghị không dự đoán được Hách Liên Bá Thiên đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, sợ đến mức phát run, lời nói cũng bắt đầu lắp bắp.
Khinh Tuyết chỉ lẳng lặng nhìn, không nói câu gì.
“Này nọ gì! Trẫm sẽ xem tại đây, hơn nữa xem ngay tối nay!” Hách Liên Phách Thiên quát to, trong lúc nhất thời, khí thế vương giả khiến kẻ khác không dám trái ý hắn.
Lâu Cương Nghị khó xử trừng mắt: “Hoàng Thượng, sao có thể xem ngay tối nay được? Ngài muốn làm khó thần sao? Thần không mang vũ giả nào đến, hơn nữa Khu Ma Vũ là thánh vũ, sao có thể biểu diễn ở dị quốc! Làm thế là bất kính với thánh vũ!”
“Ý ngươi muốn nói trẫm không xứng được xem? Hay là bổn quốc không xứng?” Hách Liên Bá Thiên nghiến răng nghiến lợi, ngữ khí vô cùng тһô Ьạᴏ, vài phần hung hãn, khiến không người nào dám khinh nhờn.
“Hồi Hoàng Thượng, thần không có ý đó, có điều mỗi nước có phong tục tập quán riêng, Hoàng Thượng đừng làm khó thần thế.” Lâu Cương Nghị trầm tĩnh lên tiếng.
Nhưng dù ông ta có thông minh cỡ nào, cũng không đấu lại với Hách Liên Bá Thiên.
Thứ nhất, Hách Liên Bá Thiên vốn không có ý định buông tha ông ta, khi đã giở đến thủ đoạn này, tức là hắn đã chẳng màng chuyện quang minh chính đại hay bẩn thỉu đê hèn, từ trước đến giờ hắn nổi danh ngang ngược, căn bản chưa từng bận tâm người khác đánh giá thế nào. Vốn dĩ hắn là bạo chúa. Chẳng qua để tâm đến chuyện triều chính nên ngày thường ít giở thủ đoạn này ra dùng. Có những lúc nói lý hoàn toàn vô tác dụng.
Thứ hai, ông ta cho rằng ông ta vẫn là Thừa tướng như ở Tề Dương Quốc sao? Muốn dùng biện pháp nào để tự cứu cũng là vô ích.
“Nếu trẫm nhất định muốn xem thì sao?” Hách Liên Bá Thiên nhếch môi cười lạnh, nhìn Lâu Cương Nghị chằm chằm, nói từng chữ từng chữ một, thái độ quả quyết, vô tình.
Lâu Cương Nghị nhíu mày, vào lúc này, ông ta thật sự không biết phải đối phó với Hách Liên Bá Thiên thế nào, bởi vì ông ta đã nhận ra, Hách Liên Bá Thiên cố ý làm khó ông ta, thật là nan giải.
“Truyền những vũ nữ giỏi nhất ra, để Lâu Thừa tướng hướng dẫn, rồi biểu diễn Khu Ma Vũ một lần cho trẫm xem!” Không cho Lâu Cương Nghị cơ hội nghĩ cách đối phó, Hách Liên Bá Thiên đã hạ lệnh xuống.
“Hoàng Thượng…” Lâu Cương Nghị vừa nghe mặt liền hiện vẻ khó xử, do dự lưỡng lự chưa xong, đã bị Hách Liên Bá Thiên chặn đường lùi.
“Lâu Thừa tướng, ngươi không cần nói gì nữa, trẫm tin, ngươi làm quan nhiều năm, ắt là đã xem Khu Ma Vũ không ít lần, trẫm tin với tài trí của ngươi, hướng dẫn người khác là việc không hề khó khăn, vũ giả trẫm truyền đến là những cao thủ bậc nhất, chỉ cần ngươi nói qua, cũng đủ để bọn họ tiếp thu.” Hách Liên Bá Thiên không cho Lâu Cương Nghị bất cứ cơ hội nào, chỉ tuyên bố với thái độ chuyên quyền.
Thể hiện bản chất độc tài từ trong ra ngoài.
Đối với hắn, Lâu Cương Nghị không còn gì để nói. Chỉ có thể đứng đó, cau mày, dường như đang cân nhắc.
Hách Liên Bá Thiên ung dung cười lạnh, càng thêm khí phách.
Khinh Tuyết nhìn ông ta, nàng biết, ông ta sẽ trúng kế này của Hách Liên Bá Thiên, kiểu người như Lâu Cương Nghị, nhất định sẽ coi tính mạng bản thân hơn tất cả. Không cần nghĩ, Khinh Tuyết cũng biết ông ta sẽ chấp nhận.
Quả nhiên, một hồi lâu sau, Lâu Cương Nghị ra vẻ như làm ra một quyết định vô cùng khó khăn, nói: “Nếu Hoàng đế Nhật Liệt Quốc đã hạ lệnh, thần chỉ có thể tuân mệnh!”
Khi ông ta nói mấy lời này, thái độ không có vẻ bất bình nhiều lắm, sau đó đi tới trước mặt các vũ giả, hướng dẫn bằng lời. Thật là tài trí.
Từ đầu đến cuối, ông ta không thực hiện bất cứ động tác gì, chỉ hướng dẫn bằng lời, vẫn khiến các vũ giả nắm được vũ điệu.
Khinh Tuyết thản nhiên ngồi đó, quan sát với vẻ lạnh nhạt, vẻ mặt bình tĩnh, đến lúc này, tâm trạng nàng thật sự đã ổn định.
Nàng biết, thế là ván đã đóng thuyền.
Nhưng nàng không ngờ, sự tình còn nhiều biến ảo khôn lường.
Trước buổi tiệc này, Lâu Cương Nghị sao có thể không dự đoán được ít nhiều? Ông ta dám đến, tất là đã chuẩn bị chu toàn, kẻ dày dạn kinh nghiệm chốn quan trường có bao giờ là hạng vớ vẩn.
Hách Liên Bá Thiên nhẹ nhàng kéo tay Khinh Tuyết: “Nàng ăn chút gì đi, trẫm đoán nàng chưa ăn tối đâu.”
Nói xong hắn chỉ vào những món ăn trên bàn.
Khinh Tuyết cười, động tác đó, vốn rất bình thường, nhưng trong cuộc sống, những quan tâm nhỏ nhặt lơ đãng mới là thứ nguy hiểm nhất, đi vào lòng người nhất.
Nếu không tính đến sự đa nghi và thân phận đế vương, Hách Liên Bá Thiên thật sự là một người đàn ông tốt.
Hắn có thể ngang ngược mà vô tình, trái lại cũng có thể dịu dàng mà đa tình.
“Vừa rồi đi vội, quả thật thi*p chưa ăn gì!” Nàng đáp, cầm một miếng bánh nhỏ lên ăn.
“Tuyết Phi có thể nếm thử món gà này, đây là món gà hấp lá sen, chỉ là những nguyên liệu bình thường, nhưng là do đầu bếp mới tiến cung chế biến ra theo công thức gia truyền đặc biệt, hương vị khác xa những món trước kia!” Lưu công công chỉ vào một món ăn giới thiệu.
Khinh Tuyết gật đầu.
Lưu công công cầm một đôi đũa, nhẹ nhàng tách mở chiếc lá sen.
Nhất thời một mùi thơm ngát tỏa ra, vừa có hương sen, lại như có một mùi hương đặc biệt khác, vô cùng độc đáo, vô cùng mê người.
Vừa ngửi liền thấy bụng cồn cào.
Khinh Tuyết gắp một miếng, ăn thử, cảm thấy miếng thịt rất mềm và thơm, lớp da giòn giòn, vừa cắn vào, miếng thịt như có nước, trơn tuột mềm mại, thơm ngon khó tả.
Hương vị đúng là không giống lá sen và gà của trước kia, nàng nở nụ cười ngọt ngào: “Hoàng Thượng ăn một miếng không?” Nàng nhẹ nhàng hỏi.
Kỳ thật nàng muốn dời sự chú ý của bản thân, cứ nhìn Lâu Cương Nghị và Lâm Thành Ngọc mãi, nàng sợ bản thân không thể chịu đựng được. Nỗi căm hận trong lòng càng lúc càng quấn quít bám riết nàng, khiến nàng khó chịu vô cùng.
Hách Liên Bá Thiên nhìn nàng một cái, rồi sau đó bỗng nhiên đưa mắt nhìn Lâu Cương Nghị đang hướng dẫn các vũ giả, giọng nói hùng hậu có vài phần lạnh lùng tàn bạo chậm rãi vang lên, giống như cố tình: “Thịt đã tới miệng, sao có thể lãng phí!”
Hắn dứt lời, Khinh Tuyết liền thấy Lâu Cương Nghị run rẩy một chút, xem ra, câu Hách Liên Bá Thiên vừa nói thật sự đã hù dọa ông ta.
Một người luôn kiêu ngạo như Lâu Cương Nghị, cuối cùng đã có ngày hôm nay.
Khinh Tuyết cười lạnh nhạt, vài phần chua xót.
Người này, đáng lẽ phải là người cha hiền lành đáng kính của nàng, kết quả, ông ta lại trở thành kẻ mà nàng hận nhất.
Nỗi hận nàng dành cho ông ta, khác hoàn toàn so với nỗi hận nàng dành cho Lâm Thành Ngọc, nỗi hận dành cho ông ta, là thứ hận xiết chặt con tim, cào xé ruột gan.
Không khí bữa tiệc trở nên kỳ quái không thể nói thành lời, không có ca múa, không có tiếng ti trúc thánh thót, chỉ có tiếng Lâu Cương Nghị hướng dẫn cách múa.
Văn võ bá quan cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng không ai hỏi ra lời, thậm chí cả thì thào lén lút trước mặt Hách Liên Bá Thiên họ cũng không dám.
Mỗi người đều chờ đợi trong yên lặng, có lẽ, trong lòng bọn họ, đã coi mỗi lời của Hách Liên Bá Thiên như lời vàng ý ngọc của thần linh, lại thêm Hách Liên Bá Thiên người cũng như tên, ngang ngược bẩm sinh, từ trước đến giờ, việc hắn đã quyết thì ít có ai dám trái lời.
Hơn nữa, nhìn thấy Lâu Cương Nghị bị chèn ép thế, văn võ bá quan vô cùng thỏa mãn, nói gì thì nói, Nhật Liệt Quốc và Tề Dương Quốc vốn không ưa gì nhau.
Rốt cục, sau hơn nửa canh giờ, duyệt lại một phen, Lâu Cương Nghị quay người tâu với Hách Liên Bá Thiên: “Hoàng Thượng, các vũ nữ đã học xong.”
“Học xong rồi sao?” Hách Liên Bá Thiên chẳng buồn ngước mắt, chỉ nói một câu.
Lâu Cương Nghị gật đầu: “Đã học xong.”
Ngoài dự đoán của mọi người, Hách Liên Bá Thiên không ra lệnh cho các vũ nữ bắt đầu múa, chỉ miễn cưỡng hỏi một câu: “Nghe nói đây là thánh vũ của Tề Dương Quốc, chẳng những không được biểu diễn tùy tiện, càng không thể truyền ra ngoài biên giới, chuyện này quan hệ đến tín ngưỡng, phải không?”
Không ai có thể nghĩ ra Hách Liên Bá Thiên sẽ hỏi về vấn đề này. Khinh Tuyết cũng có chút nghi hoặc, nhìn Hách Liên Bá Thiên, dù không biết hắn muốn làm gì, nhưng nghe câu hỏi cắc cớ của hắn, nàng biết, nhất định là có nguyên nhân của nó.
Lâu Cương Nghị đương nhiên cũng cảm thấy có phần kỳ quái, nhưng nhất thời không nghĩ ra nguyên do gì, mà Hách Liên Bá Thiên đã hỏi, ông ta chỉ có thể chắp tay hành lễ trả lời: “Đúng là như thế.”
Nghe được câu đó, rốt cục Khinh Tuyết cũng nghĩ ra được ý định của Hách Liên Bá Thiên.
Rõ ràng hắn muốn dùng chiêu “Gậy ông đập lưng ông”(*), mà Lâu Cương Nghị, đang tự đưa đầu vào tròng cho hắn xử.
Nàng cười lạnh, xem ra, lần này, Lâu Cương Nghị gặp hạn lớn rồi, Hách Liên Bá Thiên đã xếp đặt từng đường đi nước bước, ông ta giờ tiến không được mà thoái cũng không xong.
Nếu vừa rồi ông ta từ chối hướng dẫn, Hách Liên Bá Thiên có thể giận dữ hạ lệnh chém tại chỗ, giờ ông ta hướng dẫn, Hách Liên Bá Thiên lại xử lý ông ta với tội danh thân làm Thừa tướng mà để lộ bí mật quốc gia.
Bất luận thế nào, ông ta cũng không thể thoát được kiếp nạn này.
Chiêu này của Hách Liên Bá Thiên, đúng là hoàn hảo, khiến người khác không còn đường sống.
Từng bước từng bước dồn Lâu Cương Nghị vào chỗ ૮ɦếƭ.
Khinh Tuyết đưa mắt nhìn Lâu Cương Nghị, thấy trong mắt ông ta bắt đầu hiện ra sự sợ hãi.
Đúng vậy, bằng vào trí thông minh của ông ta, vào lúc này, ắt là đã nhận ra ý đồ của Hách Liên Bá Thiên.
Lâm Thành Ngọc ở chỗ kia, tuy rằng tràn ngập sợ hãi, nhưng không hề ý thức được mình đang chênh vênh bên bờ vực sống ૮ɦếƭ, chỉ ngồi sợ hãi một cách rất an phận, không nói tiếng nào, xiết chặt hai tay.
Hoàn toàn không còn uy thế oai phong như ở Lâu phủ trước kia.
Khiến Khinh Tuyết suýt chút nữa thì không nhận ra bà ta chính là Lâm Thành Ngọc.
Người đàn bà vênh mặt hất hàm sai khiến đầy vẻ khí thế đó đây sao.
Khinh Tuyết hy vọng biết bao rằng bà ta có thể thông minh hơn một chút, có thể nghe ra dụng ý của Hách Liên Bá Thiên, nếu được vậy, giờ phút này, sắc mặt bà ta chắc hẳn đang không tầm thường?
Nàng cười lạnh.
Đôi mắt hẹp dài của Hách Liên Bá Thiên tỏa ra sát khí mãnh liệt, hắn hùng hổ đứng dậy, dáng vẻ cao lớn của hắn khiến ai nấy đều vã mồ hôi lạnh.
Khí thế hung bạo bẩm sinh trong cơn thịnh nộ tỏa ra xung quanh, khiến cả cung điện cấm khẩu.
Trong sự lặng yên căng thẳng, tiếng quát lạnh lẽo của hắn vang lên: “Nếu đã là quốc vũ của Tề Dương Quốc, thì không thể truyền ra ngoài, ngươi thân là Thừa tướng, lại dám hướng dẫn quốc vũ cho người nước khác, đáng phán tội gì!”
Lâu Cương Nghị vừa nghe, sụp đổ tại chỗ, quỳ gối giải thích: “Hoàng đế Nhật Liệt Quốc, xin ngài tha mạng! Thần chỉ là vì muốn bầy tỏ sự tôn trọng với ngài, ngài đã muốn xem, thần sao có thể cự tuyệt!”
“Trẫm chẳng qua chỉ muốn thử lòng trung thành của ngươi một lần, thật không ngờ, ngươi lại là kẻ tham sống sợ ૮ɦếƭ như thế, người như ngươi mà làm Thừa tướng một nước, thử hỏi nước đó làm sao có thể hùng mạnh được! Hôm nay, trẫm sẽ thay Quốc chủ Tề Dương Quốc xử lý ngươi!”Hách Liên Bá Thiên hung bạo quát.
Thanh âm như sấm, khiến những người đang có mặt ngây ngẩn cả người.
Khinh Tuyết đưa mắt nhìn Lâm Thành Ngọc, chỉ thấy bà ta trợn tròn hai mắt, ngồi đó như hóa đá.
Lúc này, hẳn là bà ta đã sợ đến mất hết tri giác!
Rốt cục bà ta cũng phải nếm trải mùi vị của việc cận kề cái ૮ɦếƭ.
Khinh Tuyết chỉ cảm thấy đáy lòng chua xót, lúc này, khoảnh khắc phát hiện ra thi thể của mẫu thân như hiện ra trước mắt nàng, dung nhan khuynh thành bị rạch nát. Đôi mắt trong trẻo, ૮ɦếƭ không nhắm được mắt.
Lòng nàng thầm nhủ: mẫu thân, mẹ có thể nhắm mắt rồi …
“Hoàng Thượng, ngài ngậm máu phun người!” Lúc này, Lâu Cương Nghị không cầu xin van lạy, có lẽ vì ông ta đã nhìn ra, Hách Liên Bá Thiên quyết không buông tha, thế nên ông ta cũng không hạ mình lạy lục.
“Lớn mật! Như ngươi mà dám dùng thái độ đó nói chuyện với Hoàng thượng của bổn quốc sao!” Không cần Hách Liên Bá Thiên mở miệng, Lưu công công đã quát lên phẫn nộ, tỏ rõ khí phách.
Khinh Tuyết cười khẽ, xem ra Lưu công công cũng đã nhìn ra manh mối, dù sao cũng làm thái giám tổng quản bao nhiêu năm, nhãn lực không thể xem thường.
Dường như Lâu Cương Nghị cũng hiểu ông ta ôn hòa hay cứng rắn thì cũng chạy trời không khỏi nắng, vì thế liền đi vào trọng điểm, chỉ cần giữ được tính mạng, những thứ khác không quan trọng: “Có câu “hai nước giao chiến, không chém sứ thần”, ta là đặc sứ của Tề Dương Quốc, cho dù Hoàng đế Nhật Liệt Quốc ngài muốn Gi*t, cũng không thể chém ta ngay lúc này, muốn phán quyết thế nào, cũng phải chờ Hoàng đế nước ta đến phân xử.”
Lời ông ta rất có lý.
Nhưng Hách Liên Bá Thiên sao có thể không ngờ đến lý lẽ này.
Hắn nhanh chóng đưa ra câu trả lời đã được chuẩn bị trước.
“Ồ, cái gọi là “hai nước giao chiến, không chém sứ thần”, do kẻ nào quy định?” Hách Liên Bá Thiên ngang ngược đáp trả, dứt lời, không cho ông ta cơ hội trả lời, bồi tiếp: “Trẫm là Hoàng đế Nhật Liệt Quốc, ý chỉ của trẫm là lớn nhất, quyền định đoạt là ở trẫm, cái gọi là “hai nước giao chiến, không chém sứ thần” không phải do trẫm định ra, ở Nhật Liệt Quốc tất nhiên là không có hiệu lực!”
Dứt lời hắn cúi đầu, cái liếc mắt hung ác của hắn, khiến không ai dám khinh nhờn: “Còn nữa, trẫm là thay Tề Dương Quốc loại bỏ tai họa, không được chỗ nào?”
Lời này tuy có chút độc đoán, nhưng ngẫm kỹ thì không phải vô lý hoàn toàn. Từ xưa đến nay, ý chỉ của đế vương là thánh chỉ, không có gì thay đổi được kim khẩu ngọc ngôn của Hoàng đế.
Câu trả lời của hắn, chính là lời phán xử cho Lâu Cương Nghị.
Lâu Cương Nghị lại không nói gì, ngược đời là ông ta còn đưa mắt nhìn Khinh Tuyết, đôi mắt ông ta lóe ra những ánh nhìn quái gở, khiến Khinh Tuyết không thể hiểu nổi.
Nhưng nàng không tránh né, nàng công khai đáp trả ông ta bằng ánh mắt hận thù lạnh như băng hà phương Bắc, không chút che dấu.
Việc này khiến văn võ bá quan rất thắc mắc, bởi mắt nàng hừng hực lửa giận. . . không chút che dấu, mà ánh mắt hận thù đấy không phải thứ có thể giả vờ.
Đó là mối hận từ tận tim gan xương tủy, xiết chặt linh hồn.
Hách Liên Bá Thiên liếc mắt nhìn Lâu Cương Nghị một cái, quát: “Người đâu, áp giải Lâu Cương Nghị!”
Hắn vừa dứt lời, hơn hai mươi thị vệ dáng vẻ cao lớn đột ngột xông vào, tiến đến bẻ quặt tay chân Lâu Cương Nghị, ấn chặt ông ta xuống sàn.
Những người này đều mặc trang phục thị vệ, tất cả đều là thủ hạ của Hách Liên Trường Phong, quả nhiên, Hách Liên Trường Phong chậm rãi đi tới từ phía sau, vẻ mặt trầm tĩnh cứng rắn, nhưng trong ánh nhìn cứng rắn là sự đau khổ rất khó để nhìn ra.
Lâu Cương Nghị biết phản kháng cũng vô ích, chỉ có thể quỳ gối dưới sự khống chế của bọn thị vệ.
“Hoàng Thượng xin tha mạng! …” Lâm Thành Ngọc sợ tới mức mặt mày tái nhợt, toàn thân run rẩy, nhưng bà ta rất hiểu nếu Lâu Cương Nghị có bất trắc gì, bà ta cũng đừng mong thoát, vì thế vội vàng quỳ xuống bên cạnh Lâu Cương Nghị van vỉ Hách Liên Bá Thiên.
* * *
(*): Nguyên văn đoạn trên là “Thỉnh quân nhập ung”.
Nguyên ý của “Thỉnh quân nhập ung” là mời ngài vào trong chum. Còn ý chính của câu thành ngữ này là chỉ: “Dùng biện pháp trị người của anh ta để trị lại anh ta”. Nó tương tự như “Gậy ông đập lưng ông”.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tư trị thông giám – Đường Kỷ”.
Võ Tắc Thiên thời nhà Đường là một vị nữ hoàng duy nhất trong lịch sử TQ. Nhằm giữ gìn ách thống trị của mình, bà đã giở thủ đoạn khủng bố mạnh mẽ và hậu thưởng cho người tố giác. Do đó, một số quan viên hà khắc của bà đã tìm đủ mọi cách để vu cáo cho người bất đồng chính kiến với mình, và không ngừng cải tiến dụng cụ tra tấn để tiến hành bức cung đối với phạm nhân. Trong đó, đại thần Chu Hưng và Lai Tuấn Thần là thối tha nhất.
Một hôm, có người mật báo với Võ Tắc Thiên là Chu Hưng mưu làm phản, Võ Tắc Thiên bèn cử Lai Tuấn Thần đi xử lý vụ án này và ra hạn phải giải quyết xong. Lai Tuấn Thần và Chu Hưng vốn quan hệ mật thiết với nhau, nên cảm thấy rất khó xử. Ông suy đi tính lại mãi, cuối cùng đã nghĩ ra một kế. Ông mời Chu Hưng đến phủ mình chơi, rồi hỏi Chu Hưng có cách nào hay nhất để bức cung phạm nhân. Chu Hưng không hề hay biết ý đồ của Lai Tuấn Thần là nhằm vào mình, bèn đắc ý nói rằng, có thể đặt sẵn một cái chum, đốt lửa ở xung quanh rồi bỏ phạm nhân vào trong chum, như vậy phạm nhân không chịu được đành phải khai ra hết. Lai Tuấn Thần bèn sai người chuẩn bị mọi thứ như Chu Hưng đã nói, sau đó trở mặt nói với Chu Hưng rằng: “Nay có người cáo ông mưu làm phản, bệ hạ cử tôi xét hỏi ông, bây giờ xin mời ông vào ngồi trong chum”. Chu Hưng sợ mất hồn vía, không biết nói thế nào cho phải, đành ngoan ngoãn nhận tội.Hiện nay, người ta vẫn hay dùng câu thành ngữ này để chỉ hiện tượng dùng cách trị người của anh ta để trị lại anh ta.