Sáng sớm, Chu Đãi đến chẩn trị cho Khinh Tuyết, hắn liền kinh ngạc vì bị một đôi mắt sưng đỏ và một gương mặt u buồn đập vào mắt, không, nói cho chính xác thì phải là hoảng sợ mới đúng.
Hắn trợn mắt nhìn Khinh Tuyết: “Cô bị sao đấy?”
“Không sao hết!” Khinh Tuyết nhìn hắn hờ hững đáp một câu. Nàng còn biết trả lời thế nào đây, bởi vì thất vọng, nàng một đêm không ngủ, mới biến thành bộ dạng này.
Thật sự là không nói nên lời.
“Ta vẫn nghĩ Tuyết Phi nương nương là một người kiên cường, tình huống nào cũng nhẫn nhịn vượt qua rồi xoay chuyển cục diện được, không ngờ cô lại bị đả kích dễ dàng như thế! Haizzz, thật không biết rốt cục cô đã gặp phải chuyện gì?” Chu Đãi nói một lèo, nhìn như vô tình.
Nhưng thật sự là đang cổ vũ Khinh Tuyết, muốn nàng kiên cường thêm một chút, đừng gục ngã một cách dễ dàng.
Khinh Tuyết cười nhẹ: “Đúng vậy, vẫn tự nhủ phải thật kiên cường, chuyện có thế nào cũng không kích động, càng không được gục ngã dễ dàng, không ngờ lại có lúc khinh địch rồi sẩy chân. Thật nực cười.”
Nói xong nàng ngẩng đầu lên, thần sắc tươi tắn hơn rất nhiều, không tiêu cực như lúc nãy.
Là nàng tự dìm mình xuống đau thương, đáng lẽ nàng không định yêu đương ai, vô tình lại vướng lưới tình, cũng tốt, hắn vô tình đa nghi, càng khiến nàng tắt lửa lòng nhanh hơn, tương lai tránh được việc bị tổn thương quá nhiều.
“Thái y ah, y thuật của ngươi quả nhiên cao minh, chẳng những có thể trị bệnh tật trên người, còn trị được cả tâm bệnh trong lòng, thật tuyệt vời đấy!” Khinh Tuyết cười nói.
Cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều.
Tuy vẫn còn chút đau lòng, nhưng nàng nghĩ nàng có thể vượt qua được.
Đau đớn bi thương hơn chục năm cũng vượt qua được, chút tổn thương này thật quá vặt vãnh, không có chuyện gì mà Khinh Tuyết nàng không làm được.
“Đương nhiên rồi, rất nhiều bệnh sinh ra từ tâm, thân là thầy thuốc, chẳng những phải chữa lành bệnh tật, còn phải chữa lành được cả cõi lòng, nếu chỉ biết chẩn trị những triệu chứng biểu hiện bên ngoài, có đến già y thuật cũng không khá được.” Nghe được Khinh Tuyết tán dương, Chu Đãi cũng không khiêm tốn, càng kiêu ngạo buông thả, không quên ba hoa thêm mấy câu.
Khinh Tuyết trừng mắt, tên Chu Đãi này, khiêm tốn ghê cơ!
Chu Đãi thấy vẻ mặt Khinh Tuyết không được tán đồng cho lắm, liền hỏi: “Nương nương cảm thấy Chu Đãi nói không đúng sao?
Khinh Tuyết vừa nghe liền gật gật đầu: “Ta không dám tán đồng.”
“Không phải nương nương cũng vừa khen ngợi ta đấy sao?” Chu Đãi nói, không ngừng múa 乃út trên giấy, ghi ra một loạt dược liệu: “Kỳ thật, ta cũng hùa theo tâng bốc nịnh hót nương nương thôi, nương nương nói là hay, hạ thần đương nhiên cũng phải nói hay theo, có thế nào cũng phải tán dương trầm trồ, đây là phương pháp sinh tồn của thần!”
Khinh Tuyết nghe thế, rốt cục nhịn không được nở nụ cười.
Chu Đãi này, chỉ giỏi ngụy biện, khiến nàng cũng phải cười.
Rõ ràng bản thân hắn không biết khiêm tốn, mèo khen mèo dài đuôi, giờ lại mồm mép nói thành vì muốn nàng đẹp lòng mới nói thế.
Con người này!
Nhưng thật sự hắn khiến nàng nhẹ lòng không ít.
Biết rõ hắn chẳng qua chỉ muốn giúp nàng vui vẻ nhẹ nhõm hơn, nàng khẽ nói: “Cám ơn.”
Một tiếng cám ơn này, bao hàm nhiều ý nghĩa lắm, nếu không có hắn, giờ phút này nàng đã chẳng còn sống sót, càng chẳng thể lật ngược thế cờ, có lẽ, lúc này nàng đã đi đến đầu bên kia của cầu Nại Hà cũng nên.
Người đàn ông này, nhìn qua thì thấy hắn không để ý tới thế sự, kỳ thật hắn cũng là một người tốt.
“Nương nương, ngài không biết nên cám ơn hạ thần như thế nào sao? Chỉ cám ơn suông như vậy, không bõ công thần chút nào!” Chu Đãi nói.
Khinh Tuyết nghe thế, cười hỏi: “Chu Thái y, ngươi muốn ban thưởng gì?”
“Đương nhiên là vàng bạc châu báu, lăng la tơ lụa!” Chu Đãi đưa ra một câu trả lời thật thô tục.
Về phần Khinh Tuyết, tuy biết hắn không phải loại người chỉ biết có lợi lộc, nhưng vẫn làm theo, nàng chẳng có gì để báo đáp hắn, thứ duy nhất nàng có, cũng chỉ có mấy thứ vật ngoài thân đấy.
Dù hắn không cần gấp hay thiếu thốn gì, nhưng nàng thấy cất giữ bên người cũng tốt.
Vì thế nàng cười: “Người đâu, đem hòm vàng Hoàng thượng ban cho hôm qua ra đây, đưa cho Chu Thái y!” Nàng nói rất rộng rãi.
Mấy vật ngoài thân này, một thứ nàng cũng không cần.
Chỉ cần báo thù xong, nàng sẽ ra đi, rời khỏi địa phương chỉ biết có tiền bạc và quyền lực này.
“Không… Không cần…” Chu Đãi quả nhiên là ngây ngẩn cả người, hắn vốn chỉ là thuận miệng nói đùa, thật sự không ngờ Khinh Tuyết lại bảo người khiêng ra một hòm vàng thật.
Hắn cứu sống nàng, hoàn toàn tình nguyện, không phải vì mưu cầu lợi lộc danh vọng gì.
Huống chi, hắn có công ăn việc làm tử tế, không thiếu mấy thứ này.
“Nương nương, thần chỉ nói đùa thôi.” Hắn nói.
Khinh Tuyết cũng cười: “Chu Thái y, bản cung biết tâm tư của ngươi, ngươi đừng từ chối, cứ nhận hết chỗ này đi, coi như là tâm ý của bản cung.”
Nàng cố ý nói thật nghiêm chỉnh.
Nhưng Chu Đãi nhìn nụ cười của nàng, liền hiểu ra là nàng đang cố ý.
Hắn cũng biết, nàng hiểu hắn không phải người như vậy. Vì thế cười, chắp tay: “Như vậy thần xin nhận, đa tạ Tuyết Phi nương nương ban thưởng!”
Nếu không nhận, ngược lại chỉ khiến kẻ khác sinh lòng hoài nghi, nhận rồi tự nhiên sẽ không có ai hoài nghi chút gì.
Dứt lời, hắn trình tờ giấy trước mặt cho Khinh Tuyết xem: “Bệnh điên của nương nương hiện tại khỏi hẳn rồi, không cần uống thuốc nữa, nhưng nương nương bị thương liên tục, thân thể vô cùng suy yếu, cần tẩm bổ và điều dưỡng cho tốt, thần sẽ kê mấy phương thuốc bổ khí ích thân, có thể khiến ngọc thể nương nương nhanh chóng khỏe lại. Khôi phục sức khỏe trước kia!”
Hắn vừa nói, vừa cố ý đưa giấy đến trước mặt Khinh Tuyết cho nàng xem.
Khinh Tuyết cảm thấy động tác của hắn có phần kỳ quái, vì thế cẩn thận xem tờ giấy một phen, thật ra trên tờ giấy cũng chẳng ghi gì ngoài tên vị thuốc, nhưng trên lòng bàn tay hắn có hai hàng chữ rất nhỏ, thật sự chẳng có gì đáng kinh ngạc.
Hắn muốn nói gì với nàng.
Nàng giơ bàn tay trắng nõn ra, nâng tờ giấy lên, đưa mắt nhìn, thật ra là nhìn chữ trên lòng bàn tay Chu Đãi.
Khinh Tuyết nhướng mày, nhãn thần u ám.
Nàng nhớ tới chuyện tối qua Hách Liên Trường Phong không lộ diện, rõ ràng hắn đã nói, sẽ bí mật bảo vệ nàng trong cự ly gần, nàng đến đó một mình, nhất định hắn sẽ ra gặp mặt.
Nhưng hôm qua nàng chờ một buổi chiều cũng không thấy hắn.
Thì ra là có người theo dõi, hắn sợ bị kẻ khác phát hiện quan hệ giữa hắn và nàng, thế nên mới không ra gặp nàng.
Không cần nghĩ nhiều, nàng cũng biết ai đã phái người theo dõi nàng và hắn.
Trừ bỏ Hách Liên Bá Thiên, còn ai trồng khoai đất này?
Chẳng lẽ hắn đã biết chuyện giữa nàng và Hách Liên Trường Phong.
Nàng nghĩ đến chuyện tối qua hắn đột nhiên đến tìm nàng, còn những hành động khác thường đêm qua, dường như nàng đột nhiên hiểu ra điều gì đó, nhưng lại đồng thời cảm thấy không thể hiểu nổi.
Nhưng mặc kệ thế nào.
Nàng cười, nàng và Hách Liên Trường Phong trong sạch, không sợ kẻ khác theo dõi.
Nhưng nỗi thất vọng trong lòng, dường như đầy thêm mấy phần.
Nàng buông tờ giấy ra, thất thần một lúc, rồi sau đó nói: “Phương thuốc này bản cung nhìn cũng không hiểu, ngươi cứ mang đi bốc thuốc đi, bản cung tin tưởng ngươi.”
Chu Đãi gật gật đầu, cười, nhân khi cúi người hành lễ, nhẹ nhàng lau mực trên tay vào quần áo. Chữ này là dùng một loại thuốc nước để viết, lau nhẹ liền biến mất.
Hắn cố ý mặc quần áo màu đen, chính là để lau chữ trên tay cũng không bị kẻ khác phát hiện.
Bởi vì hiện tại xung quanh đầy kẻ theo dõi, vì đề phòng kẻ khác phát hiện, hắn chỉ có thể chọn cách này để dùng.
“Vậy thần xin cáo lui trước.” Chu Đãi nói.
Khinh Tuyết gật gật đầu: “Chu Thái y cứ lui đi.”
Đối với Hách Liên Bá Thiên, nàng không nên dùng chân tình để đối đãi, bọn họ sẽ không trở thành một đôi tình nhân chân tâm thật ý, hắn đã không tin tưởng nàng, nàng cũng sẽ không tin tưởng hắn.
Chung quy là hai người không hề đối mặt với người kia, cả hai đều quay lưng về phía nhau
Thôi dẹp hết, vốn dĩ nàng tiếp cận hắn vì mục đích riêng, để tâm thực hiện tiếp cho xong thôi.
Chu Đãi đi rồi, Khinh Tuyết đi ra vườn.
Nhìn thấy bàn đá, nàng chợt nhận ra đã lâu rồi mình không pha trà.
Ban đầu, nàng học pha trà là vì muốn lấy lòng Hách Liên Bá Thiên, nhưng hiện tại, nàng pha trà không chỉ vì muốn lấy lòng hắn.
Nàng nhận ra rằng, lúc pha trà, lòng của nàng bình tĩnh đến cảnh giới mà trước nay chưa từng đạt được, có thể nhờ làn khói mong manh ngát hương trà, bỗng dưng nhìn thấu nhiều chuyện.
Cũng có thể khiến lòng tĩnh lặng hơn.
Nàng xoay người, nói với Xuân nhi: “Sai người lấy bộ trà cụ mang ra đây, ta muốn pha trà.”
“Vâng, nô tỳ đi làm ngay.” Xuân nhi đáp.
Khinh Tuyết chậm rãi đi vào trong vườn.
Một vườn hải đường đã bị dọn đi, đổi thành một vườn hoa quế.
Hoa quế ngát hương, trời thu thế này, nếu nấu một ấm trà, hẳn là trà cũng có hương hoa quế.
Nhãn thần nàng hiện sự thản nhiên.
Nàng chậm rãi ngồi xuống ghế đá.
Xuân nhi rất nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau, đã đem bộ trà cụ đến.
Khinh Tuyết nhìn lướt qua Xuân nhi: “Ngươi lui ra đi, ta muốn pha trà một mình.”
Xuân nhi hiện vẻ khó xử, Khinh Tuyết thấy lòng lạnh ngắt, nói vậy thì Xuân nhi chính là kẻ Hách Liên Bá Thiên phái tới theo dõi nàng rồi: “Nếu không ngươi đứng xa ra một chút, không được quấy rầy ta.”
Xuân nhi nghe xong gật đầu: “Vâng, nương nương.”
Nhìn Xuân nhi đi xa, Khinh Tuyết chậm rãi cầm đá lửa, chà xát vài cái rồi nhóm bếp lò, nàng thích tự tay làm từ đầu đến cuối, loại cảm giác này rất tuyệt.
Lửa dần bùng lên, nàng rót nước vào ấm, rồi đặt lên bếp.
Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng chụm lại bốc một nhúm trà, kề lên mũi hít một hơi, thật sự thơm lắm, đồ vật để nàng dùng hiện giờ, đều là những thứ tốt nhất.
Đốt đuốc cũng không tìm thấy một vật thấp kém nào.
Đẹp đẽ quí giá như vậy, khiến nàng không có chút cảm giác chân thật nào.
Những lá trà màu xanh lục nho nhỏ, rơi xuống tách trà bạch ngọc không một tỳ vết, bạch ngọc phối với lục trà, thật rất đẹp mắt.
Nghĩ nghĩ một chút, nàng giơ tay, kéo một cành hoa quế, hái mấy bông hoa nhỏ, cười rồi thả vào chén trà.
Nước sôi lục bục, nàng cầm khăn nhỏ lót tay, cẩn thận nhấc ấm, nhẹ nhàng lắc lắc, đợi một lát mới rót nước nóng vào chén.
Chắt nước thứ nhất đi, lại rót nước vào, đậy nắp lên, chắt nước trà vào chén thủy tinh.
Chén thủy tinh trong suốt long lanh, nước trà màu lục nhạt, thật sự rất đẹp.
Hít một hơi, sẽ thấy hương hoa quế thoang thoảng.
Thật là thơm.
Hách Liên Bá Thiên bãi triều trở về, liền chứng kiến cảnh đấy. Dường như tâm tình của nàng đã khởi sắc hơn nhiều.
Nàng không còn quá ủ dột, mà có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.
Nhưng hắn không thích dáng vẻ bình tĩnh này, hắn có cảm giác nàng đang đeo mặt nạ, hắn thích một Khinh Tuyết chân thật, sống động, biết khóc biết cười. Không cần Khinh Tuyết luôn nở một nụ cười giả dối.
Hắn từ từ đi về phía nàng, ngồi xuống mặt đối mặt với nàng.
Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, cười nhẹ, nhưng nụ cười kia chỉ là chuyển động của da mặt, không hề tác động đến đáy mắt: ‘Hoàng thượng, thỉnh dùng trà.”
Nói xong, nàng nhẹ nhàng nhấc chén trà, đặt trước mặt hắn.
Như thể chuyện đêm qua chưa từng phát sinh, như thể đêm qua hắn và nàng chưa từng tranh cãi.
Nàng thế này, khiến lòng hắn nghẹn cứng.
Tại sao nàng lại muốn xa lánh hắn.
Hắn không nhận chén trà, cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ nhìn nàng chăm chú, nhìn thật chuyên tâm, như quên cả chớp mắt.
“Hoàng thượng!” Nàng ngẩng đầu lên, nhìn hắn.
Không thể ngờ, lại nhìn thấy đôi mắt như hồ sâu không thấy đáy, trong mắt hắn là những tia sáng màu lam, lấp lánh ánh sao, như muốn nhấn chìm người đối diện. Lòng nàng bắt đầu động đậy.
Nhưng nàng cắn răng, không muốn động chân tình.
Nàng đưa mắt ra chỗ khác, vẫn cảm thấy thật mất tự nhiên: “Hoàng thượng ghét bỏ trà thần thi*p pha sao?” Nàng nói.
Hắn vẫn lặng im như tượng.
Khinh Tuyết nhìn hắn một cái: “Nếu Hoàng thượng đã ghét bỏ thì đổ đi!” Dứt lời nàng đưa tay nhấc chén trà, ý định hắt xuống đất.
Bàn tay to lớn thô ráp kia đưa ra đỡ tay nàng, đón chén trà nàng định hắt một cách chuẩn xác, sau đó uống một hơi đến hết, nhưng mắt vẫn nhìn nàng không dời. Nàng không hiểu được hắn có ý đồ gì.
Chỉ cảm thấy lòng mình rối loạn.
Ánh mắt hắn khiến nàng bối rối.
Hắn uống xong đặt chén trà xuống bàn.
Khinh Tuyết đưa mắt đi chỗ khác, không dám nhìn hắn nữa, sau đó cầm ấm trà, rót hết nước vào một cái chén, lắc lắc mấy cái, rửa sạch bụi trong chén.
Rồi nàng đặt ấm trà đã rót đầy nước lên bếp, chỉ chốc lát sau, nước lại sôi, nàng nhấc ấm, rót vào chén.
Có điều trong lòng bối rối, khiến tay chân cũng trở nên luống cuống.
Ấm nghiêng một cái, nước sôi bắn tung tóe.
Nước sôi bắn thẳng lên mu bàn tay nàng, nàng hít sâu một hơi, sợ hãi đặt ấm xuống mặt bàn, nhẹ nhàng nghiêng tay để nước sôi chảy đi hết.
Hách Liên Bá Thiên nhìn nàng, rồi sau đó cầm lấy tay nàng, nhẹ nhàng kề lên môi, hôn chỗ bị nước sôi bắn vào, bờ môi lạnh giá của hắn giúp nàng đỡ đau hơn rất nhiều.
Nàng ngây ngẩn cả người, quên cả đau, chỉ nhìn hắn.
Rõ ràng, đêm qua đã cách một biển trời, hôm nay, hắn lại dùng vẻ mặt đấy nhìn nàng, dùng hành động này để khiến nàng rung động.
“Tại sao lại không cẩn thận thế!” Hắn khẽ trách mắng, nhưng thái độ ngập tràn âu yếm.
Khinh Tuyết không trả lời.
Hắn quay đầu, nói với cung nữ: “Mau mang thuốc trị bỏng ra đây cho nương nương.”
Khinh Tuyết rụt tay lại, chỗ bị nước sôi bắn vào hơi đỏ lên, ướƭ áƭ, như thể vẫn kề bên bờ môi hắn, nàng lắc lắc đầu: “Chỉ là vết thương vặt vãnh, không có gì đáng ngại.”
Bị bỏng thế này đã tính là cái gì, trước kia khi còn ở Lâu phủ, vết thương kiểu này chưa từng thiếu.
Chỉ cần ngâm tay vào nước lạnh là dịu ngay.
Khinh Tuyết ngâm tay vào bình nước lạnh, sau đó dấp nước lạnh lên vết đỏ, quả nhiên là tốt hơn rất nhiều
Hách Liên Bá Thiên lại nhìn nàng chăm chú. Nhất thời không ai lên tiếng.
Hắn bỗng nhiên nói: “Nếu nàng không muốn theo giúp trẫm phê duyệt tấu chương thì thôi!” Hắn suy nghĩ thật lâu, rốt cục lên tiếng.
“Hoàng thượng đã muốn thần thi*p theo giúp, thần thi*p sẽ theo giúp.” Khinh Tuyết có chút sửng sốt, nhưng vẫn đáp trả. Nàng ngẩng mặt, mỉm cười, nhưng nụ cười kia thật sự rất chói mắt.
Hách Liên Bá Thiên chỉ hận không thể xé rách lớp ngụy trang này của nàng ngay lập tức.
Nhìn nàng thế này, lòng hắn thật khó chịu.
“Không cần, nếu nàng nhớ trẫm thì đến tìm trẫm là được rồi, trẫm cho nàng đặc quyền, có thể tự do ra vào ngự thư phòng bất cứ lúc nào.” Hách Liên Bá Thiên nói.
Khinh Tuyết vừa nghe, trong lòng chấn động, đặc quyền đến mức đấy sao.
Đối với một phi tử mà nói, đặc quyền đó thật sự quá vinh dự, chỉ sợ từ cổ chí kim, ít có phi tử nào có được đặc quyền tự do ra vào ngự thư phòng này.
Nhưng đặc quyền mà hắn trao cho nàng, có ý tứ đặc biệt gì không đây?
Phải chăng, hắn muốn kiểm tra nàng, thế nên mới cho nàng đặc quyền đấy?
Có lẽ thế. Nàng thật sự cho rằng mị lực bản thân chưa ghê ghớm đến mức độ đấy.
Không phải hắn vẫn hoài nghi nàng đó sao.
Làm như vậy, không phải là muốn nàng hành động sao?
Nhưng hắn phải thất vọng rồi, nàng nào phải gian tế.
Nhưng nàng thật hoài nghi, chẳng lẽ hắn chưa từng hoài nghi Chu Uyển Bích sao?
Ngẫm lại thì Chu Uyển Bích án binh bất động đã lâu, nàng không nghe được tin tức nào về cô ta.
Cô ta tính tu dưỡng tâm hồn sao?
Nhưng mặc kệ cô ta thế nào, cũng không liên quan đến nàng, đã nói từ lâu rồi, ai làm việc của người nấy, không can thiệp vào kế hoạch của đối phương.
Nhưng lúc này lòng nàng có chút lo lắng, lo lắng không biết cô ta đang âm mưu chuyện gì.
Nghĩ nghĩ một chút, rốt cục nàng mở lời: “Hoàng thượng, thi*p có chuyện này muốn nói với ngài.” Mặc kệ là vì Hách Liên Bá Thiên cũng được, không phải vì Hách Liên Bá Thiên cũng được. Nàng không thể để mưu kế của Chu Uyển Bích thực hiện thành công, cô ta giúp là Tề Dương Quốc, Khinh Tuyết nàng lại đối phó với Tề Dương Quốc, chung quy là hai người ở hai đầu chiến tuyến, nàng không thể để Chu Uyển Bích hoàn thành kế hoạch.
“Chuyện gì?” Hắn hỏi, cảm thấy vẻ mặt của nàng có chút kỳ quái.
Khinh Tuyết đưa mắt nhìn các cung nữ xung quanh một lượt.
Hách Liên Bá Thiên hiểu ý nàng, ra lệnh: “Các ngươi lui ra hết đi.”
Cung nữ lui ra hết, Hách Liên Bá Thiên nhìn Khinh Tuyết.
Lúc này Khinh Tuyết mới chậm rãi nói: “Hoàng thượng, nếu thi*p nói Chu Uyển Bích là gian tế Tề Dương Quốc phái tới, Hoàng thượng có tin không?” Nàng hỏi.
Chỉ thấy Hách Liên Bá Thiên nhìn nàng, dường như có chút kỳ quái tại sao nàng lại đột nhiên nhắc tới chuyện đấy. Vì sao trước kia không nói, lại chọn đúng lúc hắn kiểm tra nàng mà nói?
Nhìn ánh mắt không tin nổi của hắn, Khinh Tuyết thở dài: “Hoàng thượng không tin?”
“Trẫm sẽ cho người điều tra.” Hách Liên Bá Thiên đáp, vấn đề không phải ở chỗ hắn tin hay không, vấn đề là ở chứng cứ, hắn chỉ tin chứng cứ.
“Lời thi*p nói là thật. Chu Uyển Bích án binh bất động đã lâu, thi*p đoán cô ta đang âm mưu chuyện gì đấy, hy vọng Hoàng thượng phòng bị nhiều hơn.” Khinh Tuyết nói thêm, bỗng nhiên ý thức được lời này của mình hình như không đúng, nhưng nàng thật sự lo lắng về chuyện Chu Uyển Bích án binh bất động, có trời mới biết cô ta đang suy tính âm mưu gì.
Giờ phút này, nàng bỗng nhiên lo lắng cho an nguy của hắn.
Nhưng hắn lại không tin lời nàng.
“Uh.” Hắn đáp: “Chuyện này, trẫm sẽ điều tra rõ ràng.”
Khinh Tuyết cúi đầu, nhìn ra được hắn cũng chưa tin, nhưng điều gì cần nói nàng cũng nói hết rồi, nếu hắn không tin, nàng cũng chẳng biết làm gì thêm.