Trời càng lúc càng tối đen.
Khinh Tuyết chậm rãi đứng lên, rồi đi ra ngoài.
Nhìn vầng trăng mới lên nơi ngọn cây, ánh mắt trở nên quả quyết chưa từng có.
Nàng nhẹ nhàng vịn vào lan can, thân thể có chút suy yếu, đi lại rất khó khăn, nàng xoay người nhìn Ngọc cô cô: “Đã cho người đi thỉnh Hoa Phi chưa?”
“Rồi ạ.” Ngọc cô cô nói.
Khinh Tuyết gật đầu: “Chuyện cần làm, đã dặn dò hết các cung nữ của Hoa Phi chưa?”
“Tất cả đã được dặn dò kỹ lưỡng, tối nay, là Hoa Phi thỉnh nương nương đến Ngọc Hà Hồ.” Ngọc cô cô nói.
“Uh, tốt lắm, về phần Linh Phi, bây giờ ngươi phái người đi thông tri cho cô ta một tiếng đi.” Khinh Tuyết chậm rãi nói.
Ngọc cô cô gật đầu: “Nô tỳ đã cho người đi thỉnh rồi.”
Khinh Tuyết nhẹ nhàng gật đầu: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Nàng khẽ vịn vào tay Ngọc cô cô, gắng gượng đi về phía Ngọc Hà Hồ.
Trăng sáng sao thưa, trăng đêm nay đã được nửa vầng, nhưng nhìn qua lại không được sáng cho lắm, bốn bề lặng yên, như thể biết là có chuyện sắp phát sinh.
Trong lòng Khinh Tuyết, không ngừng bất an.
Nhưng nàng lại không biết là bất an vì cái gì, nàng không muốn để ý tới, chỉ một lòng muốn báo thù cho đứa con.
Tình mẫu tử to lớn, khiến nàng như quên hết tất cả, thẳng đường bước tiến.
Thời điểm đi đến Ngọc Hà Hồ, Hoa Phi đã đứng đó chờ, cung phục viền bằng chỉ vàng chỉ bạc, dáng vẻ đoan trang quý phái, kim châu ngọc sức, cài trên mái tóc được chải bới cầu kỳ, khiến cô ta càng thêm mỹ lệ.
Bờ hồ có chút lạnh, Khinh Tuyết kéo lại vạt áo, khẽ ho một tiếng, thân thể của nàng hiện giờ, tuy là đại nạn không ૮ɦếƭ, nhưng đã yếu ớt lắm rồi.
Yếu ớt, rất nên như thế.
Tuy gió không quá mạnh, nhưng nàng lại cảm thấy thật lạnh, có hương hoa sen, đang thấm vào xương cốt.
Ống tay áo nàng bị gió thổi phần phật, mái tóc dài chỉ dùng một sợi dây buộc hờ, không cài bất cứ thứ trang sức gì, tuy đơn giản, nhưng lại khiến người khác cảm thấy đau lòng.
Mặc kệ là khi nào, nàng đều xinh đẹp động lòng người.
Hoa Phi quay đầu lại, nhìn thấy nàng, nở nụ cười quyến rũ: “Không biết tối nay Tuyết Phi thỉnh bản cung đến đây, là có chuyện gì?”
Nụ cười đắc ý của cô ta. Khiến Khinh Tuyết cảm thấy chướng mắt vô cùng.
Nàng cười lạnh: “Ta có chuyện này, muốn hỏi riêng Hoa Phi.”
“Ô, không biết Tuyết Phi có chuyện gì muốn hỏi bản cung đây?” Hoa Phi hỏi, nhãn thần tươi cười như hoa, mang vài phần khí thế cao quý ép người.
Khinh Tuyết không cắn môi, buông cánh tay Ngọc cô cô ra, đi về phía hồ: “Chuyện này, ta không muốn cho bất cứ kẻ nào khác biết. Ta chỉ muốn chính tai mình nghe một phen.”
Hoa Phi cười, nhãn thần lóe vài tia thâm trầm độc ý.
Rồi sau đó đi theo nàng.
Đi tới bên hồ, Khinh Tuyết mở miệng nói: “Trữ Như Hoa, chuyện lần này, ta biết là ngươi chủ mưu, mà ta cũng biết, ngươi làm việc cẩn thận, sẽ không lộ ra sơ hở, muốn tra ra chứng cớ là việc vô cùng khó khăn.”
Hoa Phi chỉ nhìn nàng và cười, không nói gì, giống như chấp nhận.
Khinh Tuyết tập trung ánh nhìn, bật ra hận ý, tuy trong lòng nàng đã thầm đoán ra, nhưng đến khi được xác nhận chân chính, vẫn có cảm nhận thật khác biệt, nữ nhân này!
“Nhưng không có chứng cớ, không có nghĩa là ta không có biện pháp bắt ngươi!” Khinh Tuyết cắn răng nói.
Hoa Phi chỉ cười: “Ờ, ngươi cho là ngươi có thể làm gì ta nào? Ngươi chẳng qua chỉ là một cống nữ, cho dù nhận được thánh sủng, tấn phong đến hàm quý phi, thì làm sao chứ, thứ ngươi có chỉ là một danh vị, muốn đối đầu với ta sao, không dễ vậy đâu!”
“Ngươi thật sự nghĩ như thế sao?” Khinh Tuyết cắn răng nói, thật không ngờ, cô ta có thể kiêu ngạo một cách đáng giận đến thế.
“Sự thật vốn là như thế, cha anh ta là quan trong triều, hơn nữa ta chính là con dân Nhật Liệt Quốc, ngôi vị hoàng hậu, sớm hay muộn cũng là của ta!” Hoa Phi đắc ý cười nói.
Khiến nỗi hận trong lòng Khinh Tuyết càng lúc càng trào dâng mãnh liệt.
Nàng đưa mắt nhìn bụi hoa bên kia, có một khăn tay màu trắng rất dễ nhìn thấy trong buổi chiều tối, đó là ám hiệu nàng qui ước, khi vẫy khăn tay, là muốn báo hiệu Hách Liên Bá Thiên sắp đến.
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Trữ Như Hoa, ta sẽ cho ngươi biết là ngươi đã sai, hơn nữa, tối nay, ngươi sẽ thất bại thảm hại! Ngươi vĩnh viễn cũng đừng hy vọng có thể lên làm hoàng hậu!”
Nhưng Khinh Tuyết không biết, những lời nàng vừa nói, đã bị Hách Liên Bá Thiên đi đến và nghe được.
Thời điểm khăn ám hiệu được vẫy lên, thật ra Hách Liên Bá Thiên đã đến nơi.
Lời của nàng, lọt vào tai Hách Liên Bá Thiên không sót một chữ.
Trong bóng tối, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của người đàn ông kia trở nên nặng nề, có chút đau lòng nhìn những chuyện đang diễn ra trước mắt.
Khinh Tuyết nói xong, đột nhiên giơ tay tóm lấy cánh tay Trữ Như Hoa, còn tự ngả người về phía sau, nhìn qua, dáng vẻ kia rất giống như thể Hoa Phi đẩy Khinh Tuyết rơi xuống hồ.
“Hoa Phi nương nương, cô muốn làm gì! Đừng làm thế! Đừng làm thế! Đừng đẩy ta xuống nước… Van cầu cô… Van cầu cô…” Giọng nói nhẹ nhàng thánh thót của Khinh Tuyết, vang lên trong đêm tối một cách trong trẻo.
Hoa Phi há hốc mồm, gương mặt kiêu ngạo lập tức biến sắc, đổi sang mười phần kinh hoàng: “Tuyết Phi, cô làm gì vậy… cô làm gì vậy…”
Hai người chống cự lẫn nhau.
Từ một bụi rậm gần đó, một người đàn ông với thần sắc nghiêm trọng bước ra.
Trong lần chống cự cuối cùng, Hoa Phi ngấm ngầm dùng sức.
‘Bùm’ một tiếng, bọt nước nổi lên bốn phía.
Khinh Tuyết cứ thế rơi thẳng xuống hồ.
Tuy Hách Liên Bá Thiên hiện rõ vẻ căng thẳng, nhưng lại không hề động thủ, cũng không ra lệnh cho thị vệ sau lưng xuống nước cứu người.
Về phần Hoa Phi, cô ta khẩn trương kêu cứu: “Mau… Mau cứu người … Mau cứu người … Tuyết Phi nương nương rơi xuống nước, các ngươi mau cứu … cứu nàng!”
Một bóng áo xanh đen xẹt qua, bóng lưng cao lớn của Hách Liên Trường Phong lao thẳng xuống nước, không chút chần chừ, nhanh chóng ôm lấy thân thể nhu nhược trong hồ.
Rồi sau đó bay vọt lên bờ.
Hắn đặt nàng lên bờ, dùng sức ấn xuống bụng Khinh Tuyết vài cái liên tiếp.
Khinh Tuyết nấc lên một tiếng, nôn ra một ngụm nước, u mê tỉnh lại.
Về phần Hách Liên Bá Thiên, chỉ nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng, như nhìn một kẻ hoàn toàn xa lạ.
Ánh mắt hắn ngập tràn giận dữ.
Hoa Phi đứng bên cạnh hắn, nhìn thấy Khinh Tuyết đã được cứu lên, liền quỳ gối trước mặt Hách Liên Bá Thiên: “Hoàng thượng, Tuyết Phi nàng… Nàng không phải do thần thi*p đẩy xuống nước, thật sự… Thật sự không phải… Thần thi*p cũng không biết nàng xảy ra chuyện gì, nàng đột nhiên tóm lấy cánh tay thần thi*p, còn hô đừng đẩy nàng… Nhưng thần thi*p thật sự không hề đẩy nàng… Thần thi*p không hiểu, thần thi*p thật có lỗi… Nhưng… Thần thi*p thật sự không hề đẩy nàng…”
Trên gương mặt diễm lệ của Hoa Phi, là dáng vẻ kinh hoàng thất thố, diễn thật tài tình.
Hách Liên Bá Thiên không trả lời Hoa Phi, chỉ nhìn Khinh Tuyết, cảm thấy thất vọng sâu sắc.
Hắn yêu nàng, nàng, là nữ tử đầu tiên mà hắn thật sự đem lòng yêu thương.
Nhưng thử nhìn mà xem, nữ tử mà hắn yêu là loại đàn bà thế nào.
Một nữ tử thủ đoạn xảo trá.
Một nữ tử vì mưu cầu địa vị mà không từ thủ đoạn!
Sáng nay hắn đã ám chỉ với nàng, chính là nghĩ chỉ cần nàng có thể kịp thời hối cải, hắn có thể vờ như không biết, nhưng nàng khiến hắn phải thất vọng rồi.
Dĩ nhiên ở hắn trước mặt bầy ra màn kịch lừa đảo này.
Khinh Tuyết nhìn Hách Liên Bá Thiên trước mắt, ánh mắt hắn, thật sự khiến nàng sợ hãi.
Nàng cắn môi, muốn nói nhưng bao lời đều nghẹn lại cổ họng.
Chỉ nhìn hắn trân trối.
Hách Liên Bá Thiên nhìn ánh mắt trong suốt của nàng, u quang chợt lóe.
Nàng, chính là dùng ánh mắt trong suốt thuần khiết này để mê hoặc hắn.
Hắn ngồi xổm xuống, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn, khẽ nheo lại, tạo thành một đường thẳng giá băng, đôi môi mỏng hé ra, chậm rãi phun ra từng lời lãnh khốc vô tình: “Nàng muốn nói gì với trẫm? Nói là nàng bị Hoa Phi đẩy xuống nước? Nói chuyện nàng gặp gấu trong hoàng viên là Hoa Phi *** hại?”
Khinh Tuyết chỉ mở mắt thật to, không nói gì thêm.
Lòng nàng như bị tạt một thùng nước lạnh, lạnh, rất lạnh, buốt da buốt thịt, nàng biết, nàng bị người khác *** hại.
Nàng nhìn Hoa Phi đang cười đắc ý.
Linh Phi giống như tự tiếu phi tiếu.
Ngọc cô cô hoàn toàn lạnh lùng vô tình.
Nàng chậm rãi nhắm mắt.
Nàng thua, thua hoàn toàn, thì ra, nàng đã rơi vào âm mưu của kẻ khác từ lâu.
Nhưng thật không ngờ, Ngọc cô cô, thì ra cô ta không phải người của Hách Liên Bá Thiên, mà là người của Hoa Phi, đây chính là điều mà nàng không thể ngờ được.
Thật hận, từng thật lòng tin tưởng một người, thế nhưng lại bị chính người đó hại thê thảm thế này.
Là chính nàng sơ suất, Ngọc cô cô và Linh Phi đã nhiều lần khuyến khích, hẳn là nàng đã cảm thấy có chỗ không hợp lý từ lâu, nhưng bản thân đã quá nóng vội, sơ ý đến mức không tìm hiểu cẩn thận, do đó phạm phải sai lầm nực cười này.
Mà đúng là sai lầm này, khiến nàng thất bại thảm hại.
Giờ phút này, nàng chẳng thấy mình đáng thương chút nào, chỉ cảm thấy thật nực cười, ngay chính bản thân nàng, cũng muốn cười nhạo mình.
Hoa Phi, quả nhiên là một người thâm trầm.
Thì ra ngay từ giây phút nàng bước vào làm chủ Hải Đường Cung, cô ta đã vạch ra âm mưu này xong xuôi, cục diện này, thật tài tình lắm.
Không chỉ đoạt Hách Liên Bá Thiên lại, cũng đoạt cả con tim Hách Liên Bá Thiên lại.
Nàng cắn răng, vài giọt lệ, chậm rãi chảy xuống.
Mối thù của mẫu thân, xem ra khó mà báo được.
Lúc này, có giải thích gì cũng là vô dụng, cái gì nên thấy Hách Liên Bá Thiên cũng thấy hết rồi, cái gì không nên thấy, chỉ một chút hắn cũng không thấy được.
Hắn thống hận nhất là đàn bà thủ đoạn xảo trá.
Nàng thế này, chỉ sợ sẽ khiến hắn chẳng còn chút xót thương nào.
Lần thua này của nàng, thật sự không có cơ hội làm lại.
Hách Liên Bá Thiên nhìn khóe mắt nàng trào lệ, bỗng nhiên cảm thấy trái tim nhói đau.
Rõ ràng rất hận, nhưng giây phút nhìn thấy nàng rơi nước mắt, hắn lại cảm thấy rất rõ ràng rằng lòng mình đang nhức nhối.
Hắn bỗng nhiên duỗi tay ra, có chút vô tình lay vai nàng: “Tại sao nàng không nói? Tại sao nàng không giải thích? Aaaaaaa! Nữ nhân này!”
Khinh Tuyết bị hắn lay rất khó chịu, mở mắt, cười thống khổ: “Nếu ta giải thích, Hoàng thượng sẽ bằng lòng tin tưởng sao? Sẽ không, Hoàng thượng ngài đã nhận định ta là đàn bà thủ đoạn, vậy lời ta nói còn ý nghĩa gì chứ?”
Căn bản là hắn không cho nàng cơ hội giải thích, ánh mắt hắn, đã sớm phán nàng vào tội danh “lòng dạ ác độc”.
Chỉ là có chút thê lương.
Hắn vẫn nói có hắn ở đây, sẽ không có ai tổn thương được đến nàng.
Nhưng kẻ thật sự tổn thương đến nàng, chính là hắn.
Tại sao hắn lại không tin tưởng nàng.
Chung quy, bọn họ đều không nỗ lực thật lòng với đối phương.
Thế nên, nàng không tin tưởng hắn.
Hắn cũng không tin tưởng nàng.
Hắn chỉ nhìn những điều diễn ra sờ sờ trước mắt, căn bản chưa từng nghĩ tới, cũng sẽ không tin, nàng là bị kẻ khác h.ã.m hại.