Vì là cống nữ đầu tiên được thị tẩm, địa vị của nàng thay đổi, nàng không còn là cống nữ thấp hèn nữa, so với các cống nữ, thân phận nàng giờ cao hơn một chút, thành thị thi*p của hoàng đế Nhật Liệt Quốc.
Đúng vậy, một thị thi*p, so với cống nữ thì cao quí hơn nhiều.
Nàng lơ đãng đưa tay ngắt một đóa hoa hải đường, đưa lên mũi ngửi, lại cảm thấy cùng là người, mà khác biệt thật quá lớn!
Nơi nàng ở hiện tại, là biệt cung dành cho phi tử trong hoàng cung, tên Hải Đường Cung, hoa hải đường trồng kín cả sân, hương hoa nhàn nhạt tỏa khắp bốn phía.
Nơi năm cống nữ kia ở, cũng là biệt cung, nhưng là biệt cung của cung nữ.
Đó chính là điểm khác biệt!
Khinh Tuyết không có ý định đi thăm các cống nữ kia, nàng không có tình cảm với họ, chỉ có chút cảm giác với Uyển Bích, nhưng nàng cũng không có khả năng đi thăm họ, bởi vì tuy là nàng được chuyển đến Hải Đường Cung, nhưng so với giam lỏng không khác là mấy.
Có lẽ, hoàng đế Nhật Liệt Quốc cũng sợ các nàng là gian tế của Tề Dương Quốc phái tới thăm dò! Nàng đoán được ít nhiều chuyện đó qua thái độ của cung nữ thái giám trong Hải Đường Cung.
Nhưng mà cũng không sao cả, như vậy cũng tốt, nàng càng được an toàn thoải mái.
Mục đích của nàng, chính là có một cuộc sống tĩnh lặng.
Chỉ có điều nàng có chút tiếc nuối, bởi vì, nàng có nghe cung nữ nói qua, Hách Liên Bá Thiên, cho dù sủng ái một nữ nhân, sẽ không để nữ nhân đó thị tẩm liên tục hai đêm.
Đây là sự ngạo mạn của hắn, làm thế vì hắn không muốn bất kỳ nữ nhân nào nghĩ rằng bản thân đặc biệt.
Hắn thật thông minh, thế nên hiện tại, nghe nói không có nữ nhân nào vì tranh thủ tình cảm hay ghen tuông mà làm loạn hậu cung, chẳng qua có lẽ cũng là vì ai cũng biết hắn tàn bạo đến mức nào!
Tranh thủ tình cảm, ghen tuông dằn mặt, chỉ sợ sẽ ૮ɦếƭ thảm vô cùng!
Ăn xong cơm chiều, đọc sách một lát, Khinh Tuyết cảm thấy có chút mệt mỏi.
Đang muốn đi ngủ, chợt thấy một tiểu cung nữ vội vã chạy vào, là Tiểu Hồng – cung nữ hầu hạ nàng, Tiểu Hồng chạy đến mức thở không ra hơi, dường như có việc gì rất gấp.
Vì thế Khinh Tuyết hỏi: “Chuyện gì mà gấp vậy!”
Tiểu Hồng vội vàng thở hổn hển lấy hơi, sau đó vui sướng nói: “Thị nữ, người thật có phúc! Vừa rồi Lưu công công đến tuyên chỉ, nói là đêm nay Hoàng thượng muốn sủng hạnh người! Đây… đây là lần đầu tiên Hoàng thượng sủng hạnh một nữ nhân hai đêm liên tiếp đó!”
Cái gì?
Hách Liên Bá Thiên muốn sủng hạnh nàng?
Nàng không cho rằng mình có nhiều mị lực đến vậy, có thể khiến Hách Liên Bá Thiên thích nàng đến mức độ đấy, thích đến mức phá vỡ nguyên tắc thị tẩm của hắn! Nàng không phải loại nữ tử vì vui mừng mà mê muội đầu óc, hơn nữa căn bản là chuyện này không có gì đáng để vui mừng.
Nàng hiểu rõ, trong truyện này có nguyên nhân gì đó!
Rốt cục là nguyên nhân gì?
Có lẽ, chỉ có Hách Liên Bá Thiên biết đáp án!
“Thị nữ, ngài còn thất thần làm gì vậy! Nhanh đứng lên thôi, chúng ta đến dục trì tắm, tắm xong công công sẽ dần người đi phụng dưỡng Hoàng thượng!”, thoạt nhìn Tiểu Hồng còn vui mừng hơn nàng, không giấu diếm sự vui mừng.
Chắc chắn là chủ nhân được sủng ái, nô tỳ cũng được thơm lây rồi!
Khinh Tuyết nhẹ nhàng kéo lại vạt áo, sau đó dứt khoát đi theo Tiểu Hồng đến dục trì.
Hách Liên Bá Thiên có một thói quen kỳ lại, phải nói là cổ quái mới đúng! Hắn thích nữ nhân sạch sẽ, thế nên, mỗi một nữ tử chuẩn bị thị tẩm, đều phải đến dục trì tắm rửa, chính là nơi nàng và các cống nữ khác tắm rửa hôm qua.
Nghe nói, bên trong chẳng những có dòng ôn tuyền chảy qua, còn pha thảo dược làm sạch bên trong, mùi thơm ngát sẽ thấm vào da thịt, hơn nữa còn khiến thân thể sạch sẽ.
Khinh Tuyết có chút bất mãn không vui, vì sao có thể yêu cầu nữ nhân phải tắm sạch sẽ, mà bản thân hắn không tắm!
Đương nhiên, ý nghĩ này, nàng chỉ nghĩ trong đầu, nàng sẽ không nói ra, ít nhất tại thời điểm này, nàng không có năng lực phản bác!
Tắm rửa xong, nàng lại mặc yếm thêu hoa hợp hoan một lần nữa, khoác tấm áo mỏng như cánh ve một lần nữa, xuyên qua lớp sa mỏng màu tím, đi về phía tẩm cung của Hách Liên Bá Thiên.
Xuyên qua từng lớp sa mỏng, nàng trấn định tự nhiên đi về phía giường lớn của hắn.
Nụ cười trên mặt nàng dịu dàng mà quyến rũ, có lẽ, nụ cười đó giống mặt nạ hơn, bởi vì nụ cười đó chỉ là sự chuyển động của da mặt, đến cả cơ thịt trên mặt nàng cũng không nhúc nhích!
Nhưng thế là đủ rồi, nam nhân, không phải chỉ cần thế thôi sao?
Hách Liên Bá Thiên đã nằm trên giường, khoác một tấm áo choàng màu đen thêu kim long, ngọc quan đã bị hắn tháo ra từ lúc nào, ném qua một bên, mái tóc đen dài buông xõa, che khuất một phần mắt trái của hắn, khiến hắn càng thêm tà ác nguy hiểm!
Đôi môi hắn cong lên tựa tiếu phi tiếu, đôi mắt hẹp dài, nhìn thẳng vào Khinh Tuyết.
Khinh Tuyết không né tránh, cũng nhìn thẳng vào hắn, không chút sợ hãi.
Hách Liên Bá Thiên cảm thấy có chút thú vị, nhìn ánh mắt dũng cảm của nữ tử trước mắt! Đây là nữ nhân đầu tiên dám nghênh đón ánh mắt của hắn một cách trực diện, hơn nữa còn không sợ hãi, rất thản nhiên trực tiếp!
Hắn vẫn không rõ vì sao đêm nay lại muốn sủng ái nàng, đây là chuyện chưa từng xảy ra với hắn, trước kia, hắn không bao giờ nhớ một nữ nhân, hắn lại càng không để một nữ nhân thị tẩm hai đêm liên tiếp.
Hắn chán ghét phiền toái, phương pháp đơn giản nhất, chính là để các nữ nhân ngang hàng, thế sẽ không có phân tranh!
Nhưng hôm nay, hắn lại muốn nữ nhân này một cách khủng khi*p!
Hắn không rõ, rốt cục là nàng có mị lực gì, tuy rằng nàng rất đẹp, đẹp tựa thiên tiên, nhưng vẫn chưa đủ để lay động tâm tư của hắn.
Nhưng đến giờ phút này hắn đã hiểu được một chút, đúng vậy, là ánh mắt dũng cảm của nàng khiến hắn cảm thấy mới mẻ!
Mọi người thấy hắn đều giật mình sợ hãi, không dám nhìn thẳng, sợ hãi vô cùng, nhưng nàng không thế, nàng không chút sợ hãi, thản nhiên nhìn thẳng vào hắn!
Nghĩ cho kì thì cả nam nhân cũng ít có biểu hiện dũng cảm thế!
Hách Liên Bá Thiên ra lệnh cho hạ nhân lui hết, sau đó ngoắc tay: “Lại đây!” Giọng nói của hắn trầm thấp mà thu hút, như mê hoặc người nghe, đôi môi mỏng mê người khẽ hé mở.
“Dạ.” Khinh Tuyết nhẹ nhàng đáp, không có kháng cự, không có do dự, đi thẳng về phía giường lớn.
Mới đi tới bên cạnh giường lớn, đã thấy Hách Liên Bá Thiên vươn cánh tay dài ra, kéo cả người nàng lên giường.
“A!” Bị bất ngờ, Khinh Tuyết hô ra tiếng, cả người cũng hoảng loạn.
Hách Liên Bá Thiên nhìn bộ dạng thất kinh của nàng, cảm thấy vừa lòng, hắn không thích bộ dáng khúm núm của nàng! Hắn nhìn ra được, ẩn sau sự dịu dàng của nàng là sự bướng bỉnh chưa được thuần hóa!
Đưa đôi mắt trong trẻo nhìn nam nhân đang cười vô cùng đắc ý, Khinh Tuyết cảm thấy giận dữ, là hắn cố ý, tuyệt đối là cố ý! Nhìn hắn cười vô cùng đắc ý, thật khiến người khác tức giận!
Hắn nhìn mắt nàng bừng lửa giận, càng thêm cao hứng, đôi môi mỏng nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi anh đào mà hắn nhung nhớ cả ngày trời rồi!
Mang theo khẩn cấp khát vọng!
Khinh Tuyết chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Không nên, vừa rồi nàng đã tức giận, điều đó là không nên!
Thấy nàng khôi phục bộ dạng bình tĩnh, Hách Liên Bá Thiên cảm thấy cực kỳ không vui, mặt hắn biến sắc! Hắn không thích hoan ái với người gỗ.
Nhìn bộ dạng nàng yên lặng nhận hoan ái, giống như bị ép buộc vậy!
Hắn phẫn nộ cắn đôi môi mềm mọng của nàng, dùng lực một chút, vài giọt máu tươi chảy vào miệng hắn, hắn lại nở nụ cười đắc ý một lần nữa!
Bởi vì nàng lại trừng mắt lên, lại tức giận, không bình tĩnh như thể mặt hồ không gợn sóng nữa!
Khinh Tuyết đưa tay xoa lên vết thương trên môi, không hiểu được, rõ ràng nàng đã rất thuận theo ý hắn, tại sao hắn còn đối xử với nàng như thế!
Đôi mắt xinh đẹp trừng lên, lên án hành vi của hắn mà không cần lên tiếng.
“Đau không?” Hắn hỏi, thanh âm nhẹ nhàng lơ đãng, thờ ơ như đó là chuyện xa xôi không chút liên quan tới hắn.
Khinh Tuyết không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ nhìn hắn, bị cắn đến chảy máu, có thể không đau không? Rõ ràng là hắn muốn nàng nói “đau”, đương nhiên, nàng sẽ không nói điều đó ra.
Nàng chỉ cảm thấy nam nhân trước mắt тһô Ьạᴏ tà vọng, bí hiểm, khiến nàng gặp rất nhiều khó khăn trong việc đoán tâm tư của hắn.
Nàng không biết phải trả lời thế nào mới hợp ý hắn, thế nên chỉ quan sát hắn, quan sát vẻ mặt của hắn, nhưng nhìn qua thì hắn không giống đang phẫn nộ, ngược lại còn có vẻ ung dung, như thể đang nhàn nhã chơi đùa.
Mà nàng, chính là đồ chơi của hắn.
“Đau không?” Hắn lại hỏi lại.
Khinh Tuyết cảm thấy, ánh mắt của hắn sắc nhọn như một mũi tên, dường như có thể xuyên qua nội tâm của nàng, nhìn thấu nàng, đây không phải một chuyện tốt, thế nên nàng nhẹ nhàng mở miệng : “Đau!”
Thanh âm mềm như lông cừu nhẹ nhàng phun ra.
“Biết tại sao không?” Hắn lại hỏi, ánh mắt giảo hoạt như loài hồ ly, mang theo sự giả dối, như muốn lừa nàng vào tròng.
Nhưng nàng lại không thể không đưa đầu vào tròng.
Nàng chỉ có thể lắc lắc đầu, nàng thật sự không biết.
Nàng đã biểu hiện thuận theo ý hắn, hắn còn không hài lòng chỗ nào?
Nàng không biết rằng, vì nàng quá thuận theo ý hắn, mới khiến hắn không thể chịu được! Kỳ thật phần lớn nữ tử đều ngụy trang trước mặt hắn, điều này không có gì lạ!
Nhưng khi nhìn thấy sự ngụy trang của nàng, hắn thật sự muốn xé nát cái vỏ ngụy trang đó. Hơn nữa nhìn bộ dạng nàng cố tình thuận theo, hắn thật sự thấy giận!
Thấy nàng lắc lắc đầu, hắn nhẹ nhàng đưa tay nâng cằm nàng, dùng ánh mắt tà khí nhìn nàng, rồi sau đó, ngón trỏ, nhẹ nhàng xoa lên đôi môi bị cắn chảy máu, đôi môi vốn dĩ đỏ hồng, giờ lại càng thêm kiều diễm ướƭ áƭ, khiến người khác rất muốn cắn: “Khi cùng với trẫm, không cần bầy ra bộ dạng bị ép buộc đó, nhìn rất phiền lòng!”
Nàng càng không hiểu, đưa đôi mắt trong veo nhìn hắn, không phải nàng đã rất thuận theo ý hắn sao? Hắn còn cảm thấy bất mãn chỗ nào chứ?
“Thuận theo, là thuận theo từ đáy lòng, biểu hiện vừa rồi của nàng, như một con dê con nhận mệnh chờ ૮ɦếƭ!” Hách Liên Bá Thiên cắn răng, nhẹ nhàng phun ra một câu.
Bộ dạng vừa rồi của nàng, thật sự gượng ép đến thế sao?
“Chẳng qua… nàng muốn giả vờ, ta cũng không cho nàng giả vờ! Dưới thân trẫm, chưa từng có nữ nhân nào không run rẩy!” Hách Liên Bá Thiên nở nụ cười tà ác, tràn ngập khí phách, rồi sau đó bàn tay hắn vươn ra, thô lỗ xé yếm trên người nàng.
Đôi môi mỏng, từng tấc từng tấc, sưu tầm sự tốt đẹp của nàng, mỗi một điểm mẫn cảm trên người nàng, bị hắn châm lên từng ngọn lửa tiềm ẩn…( đoạn sau bị hạn chế, độc giả tự mình liên tưởng, hì hì – lời tác giả)