Tầm Nhiên - Chương 12

Tác giả: Tôn Diệp Nhiên

"Xin lỗi vì đến trễ, tôi là Lam Nghiễm."
"Không trễ, không trễ đâu ạ!"
Chu Khanh nở nụ cười chuyên nghiệp, ông nhìn người đàn ông trước mặt có chút kính nể, giọng cũng hài hòa đi rất nhiều.
Ông chào hỏi một chút, rồi nhìn đồng hồ mới chợt nhớ là cần phải quay quảng cáo, vội vã quay sang Tầm Nhiên mà giới thiệu sơ qua.
"À ngài Lam, đây là cô Tầm diễn viên sẽ đóng cùng ngài hôm nay."
Ánh mắt sắc sảo của Lam Nghiễm đưa xuống nhìn cô một mẫu nhỏ nhắn dưới đất. Môi bất giác mỉm cười. Đúng thật là Tầm Nhiên!
Tầm Nhiên ngước lên, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt của anh. Là Lam Hàn sao?
Tại sao lại là Lam Nghiễm, tại sao đổi tên rồi?
"Cô Tầm, tôi là Lam Nghiễm, hân hạnh được đóng cùng cô."
Lam Nghiễm mở lời trước, anh đưa bàn tay thon dài ra trước mặt cô chờ đợi. Tầm Nhiên lớ ngớ một chút, nhưng được ông Chu thúc mau bắt tay đi thì cô mới giật mình, vội thu lại dám vẻ ban nãy. Cô cũng nhẹ cười đáp lại:
"Chào anh, tôi là Tầm Nhiên. Phải là tôi hân hạnh mới được đóng cùng ảnh đế đây!"
"Quá khen rồi cô Tầm!"
Lam Nghiễm không đợi cô rút tay ra, khẽ cúi đầu mà hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô. Tầm Nhiên có chút sững sờ, gương mặt thoáng chốc đã ửng hồng, cô nhanh rút tay lại.
Khóe miệng Lam Nghiễm vươn nhẹ lên một chút. Anh vội đứng thẳng người, cởi bỏ chiếc kính râm cùng áo khoác bê ngoài đưa cho vệ sĩ bên cạnh.
Chu Khanh cũng đã nói rõ mọi thứ phải diễn cho Tầm Nhiên cùng Lam Nghiễm xem xét sơ qua liền nhanh tiến vào cảnh đầu tiên của buổi quảng cáo.
Tầm Nhiên hít thở một chút lấy lại tinh thần, cô nở nụ cười vô cùng rạn rỡ, tay cầm lấy lọ nước hoa mà diễn xuất.
Quả thật cô rất có tiềm năng làm diễn viên, cô diễn cứ như không diễn. Lam Nghiễm một bên cũng rất chăm chú xem cô diễn.
Cảnh đầu tiên là cô giới thiệu bên hàng dài nước hoa, sau đó bên kỹ thuật sẽ ghép hình ảnh cô vào vườn hoa. Cảnh tiếp đến là Lam Nghiễm sẽ vờ như đi ngang qua cô mà ngửi được mùi nước hoa quyến rũ mà loay hoay tìm kiếm. Cảnh cuối cùng sẽ là Lam Nghiễm trao cho cô một nụ hôn kiểu Pháp. Vì vốn dĩ đây là nước hoa thuộc hàng Pháp cao cấp.
Sau một giờ đồng hồ, Tầm Nhiên đã hoàn thành nhanh vai diễn của mình. Đạo diễn cùng Chu Khanh hết lòng khen ngợi cô, tiến độ nhanh không tưởng.
Lam Nghiễm đưa chiếc khăn trong tay mình cho cô, xem ra đã là chiều rồi. Nên là nghỉ ngơi một chút. Anh bước đến nói chuyện đôi chút cùng Chu Khanh về việc nên đổi sang sáng mai diễn tiếp. Vì bây giờ cũng đã gần xế chiều, ông ta cũng đồng ý.
"Cô Tầm, hẹn mai 8h sáng nha!"
Chu Khanh cùng vài người biên tập thu dọn rồi vẫy tay chào cô bước đi. Tầm Nhiên cũng rất vui vẻ mà chào tạm biệt họ. Cô cũng nên về nhà rồi sáng đến giờ cô vẫn chưa có gì bỏ bụng cả. Nhìn sang Lam Nghiễm vẫn còn đứng đấy như đang chờ đợi ai đó.
Dù sao cũng là người có tiếng tăm, cô bước đến chào anh.
"Anh Lam, chào anh tôi về nha."
"Cần tôi đưa về không?"
"Không cần đâu tôi...."
"Đừng từ chối."
Lam Nghiễm mỉm cười rồi kéo tay cô bước đi. Tầm Nhiên cũng đành đi theo về cùng anh. Dù sao cô cũng không có ai đưa về cả.
Cô thật sự muốn hỏi...đây có phải là Lam Hàn không?
Cô chưa bao giờ nghe mẹ Lam nói về đứa con nào khác nên có hơi rối. Tay cô nắm chặt lấy gấu quần, cô mím môi. Nhưng rồi lại buông lòng hai tay, ngước sang nhìn người đàn ông điển hình này:
"Anh...có biết Lam Hàn không?" 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc