"Em lên xe đi, tôi và em đến tòa."
"Tôi không cần."
"Trễ giờ rồi, em không muốn ly hôn sao....?"
Nghe Lam Hàn hỏi thẳng thắn như thế, Tầm Nhiên nhìn đồng hồ trên tay, cũng đã gần trễ rồi, cô không thể chờ được nữa.
Đành mở cửa xe bước vào. Cô ngồi bên ghế lái phụ, nhìn hắn muốn nhướm người lên để cài dây an toàn cho cô, Tầm Nhiên từ chối mà tự làm, mở lời coi như cảm ơn hắn đã chở cô đi.
"Cảm ơn."
Lam Hàn nhìn hành động có chút xa cách từ chối này, cũng chỉ gượng gạo cười, hắn ngồi ngay ngắn lại, mở động cơ rồi nhấn ga rời đi.
Suốt thời gian cô và hắn đến tòa án, cả hai chẳng nói một câu nào. Hắn thì chuyên tâm lái xe, cô thì quay đầu ra hướng cửa sổ mà nhìn khung cảnh xung quanh.
....
Lam Hàn và Tầm Nhiên bước vào cửa tòa, cả hai dường như nhớ lại cảm giác năm đó cũng đã cùng nhau đi đến đây đăng kí kết hôn. Giờ thì ngược lại rồi, những xúc cảm trong lòng cả hai cũng khác nhau hoàn toàn, kẻ thì tiếc, người thì nhớ nhung. Nhưng chung quy cả hai vẫn không thể quay trở lại ban đầu.
Giây phút cả hai đều lần lượt đặt 乃út kí vào tờ đơn ly hôn, thật sự đã chấm hết rồi.
Bước ra khỏi toà án, Lam Hàn mỉm cười, giọng hắn vô cùng trầm ổn.
"Tầm Nhiên, chúc em hạnh phúc....tạm biệt."
Chỉ những lời nói vỏn vẹn đôi ba câu, hắn nhanh rời đi. Tầm Nhiên im lặng, đi theo lối ngược đường với hắn.
Kể từ bây giờ, hai người chính là hai ngã rẻ, khác biệt không ai chạm vào ai.....
Tầm Nhiên nhanh chóng ổn định lại tinh thần. Cô bắt một chiếc xe chở mình đến trung tâm thương mại. Hôm nay là ngày đầu tiên cô diễn, cô không thể nào làm việc với gương mặt ủ rũ này được. Như thế sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.
Nhìn đoàn người đã đứng trước ở đấy, Tầm Nhiên vội vã chạy đến.
"Cô Tầm đúng không?"
"Là tôi, xin chào ngài."
Người đàn ông trước mặt nâng gọng kính lên, xem xét qua một lượt rồi bắt tay ra chào cô thân thiện.
"Tôi là Chu Khanh, quảng cáo hôm nay tôi sẽ là người chỉ đạo."
"À, xin chào ngài Chu, hân hạnh cho tôi quá.
Tầm Nhiên nở nụ cười chuyên nghiệp, cô đưa tay ra chào ông. Rồi cũng cúi chào những người xung quanh.
"Được rồi, hôm nay là giới thiệu nước hoa. Cô may mắn lắm đấy nhé, được ảnh đế vừa về nước muốn hợp tác quay cùng đấy!"
Lão Chu cười khà khà, vỗ vỗ vai cô mà thầm chúc mừng. Ông cũng rất là bất ngờ cùng vui mừng khi một ảnh đế nổi trội vượt bậc lại chú ý đến một cái quảng cáo tầm thường này. Nếu lần này mà được quay cùng người đó, chắc chắn đây sẽ là những phim quý giá để đời của ông.
Tầm Nhiên cũng rất bất ngờ với thông tin này. Cứ tưởng sẽ là diễn viên nam bình thường, mà lần này lại là ảnh đế nên có hơi áp lực cho bản thân.
"Ảnh đế...ông muốn nói ai ạ?"
"Kia..."
Ông Chu bất chợt chỉ tay về phía đằng xa. Một bóng dáng cao lớn, xung quanh vô vàng vệ sĩ đi bên cạnh. Hắn ta đeo một lớp kính râm, chân thon dài chầm chậm bước về hướng này.
Tầm Nhiên mở to đôi mắt ra nhìn người đàn ông trước ánh, ánh mắt cô chợt tối lại, chân bất giác lùi lại một bước. Lòng lại run lên, người đàn ông này....tại sao lại giống như thế chứ?
"Xin lỗi vì đến trễ, tôi là Lam Nghiễm."