Khoan…. Đây là chỗ nào? Nhà Lâm Sân. Áo khoác của ai? Tống Tiểu Oản.
Trong đầu Tống Hoài Quân trong không ngừng hiển thị dáng vẻ người khoác áo hồng chồng chéo lên hình ảnh của một người đàn ông, hai cái tên không hề liên quan vọng đến, Lâm Sân, Tống tiểu oản, Tống tiểu oản, Lâm Sân...
Bình thường Tống Hoài Quân có chút phóng đãng không thích trói buộc, nhưng người bên cạnh đều biết tính tình anh rất tốt.
Tim phổi mặt mũi anh lớn nên chẳng so đo với xíu tổn thương, hì hì cười cười sẽ không để chuyện gì trong lòng, an an ổn ổn lớn lên, từng nếm qua khổ đau, đã gặp đủ chuyện trên đời, nhân sinh tiếp nối, dù chợt có sóng gió, anh cũng có thể bình thản ung dung, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, cơ hồ không có sự cố gì không xử lý nổi.
Anh cho rằng, thời khắc ngoài ý muốn nhất đời này, chính là đột nhiên biết được mình làm bố, tựa như một tiếng sét đánh ngang trời, mới biết nhân sinh đặc sắc vậy.
Bây giờ tiếng sét thứ hai đến rồi, mở ra không phải điều vui vẻ, mà phẫn nộ, kinh ngạc, không thể tin.
Tuổi còn trẻ, vậy mà lại cảm nhận được cơn đau tim chợt đến của người cao tuổi, trước mắt hiện lên một khoảng tăm tối.
Huyệt thái dương giật giật, anh lại dùng sức đạp cửa, cánh cửa đáng thương lung lay, tiếng rống giận dữ đầy bi phẫn: “Lâm Sân! Cậu cút ra đây cho tôi!”
Anh tức giận đến phát run, muốn rách cả mí mắt, hận không thể lập tức xông vào xách cổ “bạn chí cốt”.
Lâm Sân ngủ không sâu, vừa tỉnh thì tiếng mở cửa gần như không nghe được truyền đến.
Người trong иgự¢ ngủ an ổn, cô gối lên cánh tay anh, màu đen của chăn làm bật lên nước da trắng nõn mịn màng.
Tiếng bước chân vô cùng nặng nề dồn dập, anh đã đoán được, biết mật mã khóa cửa nhà bọn họ ngoài Tống Hoài Quân ra chỉ còn Nghiêm Tư, mà anh Nghiêm này là một người đến chạy bộ vẫn còn chậm rãi, cho nên là ai cũng không cần vòng vo đoán già đoán non.
Trước đó, tiếng đập cửa kịch liệt vang lên, anh che kín lỗ tai cô gái bên cạnh, chỉ là thanh âm Tống Hoài Quân tạo ra quá lớn, Tống Tịnh Vãn vẫn nghe được tiếng chú nhỏ, ௱ôЛƓ lung từ trong mộng tỉnh lại.
Cô mới tỉnh lại, phản ứng hơi chậm chạp, ngơ ngác ngồi dậy, nhìn Lâm Sân rời giường, bóng lưng rắn chắc đối diện với cô, mở tủ quần áo lấy hai cái áo phông, sau đó trở lại giường giúp cô mặc trước. Cô cực kỳ phối hợp nâng hai cánh tay lên xỏ vào áo, lúc Tống Hoài Quân rống lên mới kịp định hình, bắt lấy tay Lâm Sân vội vàng nói: “Chú Lâm, để em ra nói với chú nhỏ, trước tiên anh cứ ở trong đây đã.”
Anh không sợ sệt tí nào, trong mắt còn mang ý hài lòng, gạt hết tóc trong áo ra cho cô, hôn hôn lên trán: “Em ngoan ngoãn chờ, anh đi nói với cậu ấy.”
Mặc đồ cho cô hẳn hoi, anh mới tùy tiện thay một cái áo thun ra mở cửa. Tống Tịnh Vãn khẩn trương nhìn bên ngoài chăm chú, cánh cửa lung lay sắp đổ, cửa vừa mở ra, Tống Hoài Quân lập tức xông lên, đấm vào mặt Lâm Sân.
“Chú nhỏ!” Tống Tịnh Vãn vội vàng từ trên giường nhảy xuống, che ở phía trước Lâm Sân “Chú đừng nóng giận, cháu sẽ giải thích rõ ràng.”
Tống Hoài Quân xem xét người từ trên giường chạy ra, tim run lên, lại thấy đồ cô mặc, lửa giận bay thẳng tới đỉnh đầu. Lần đầu tiên trong đời lớn tiếng với cháu gái: “Tống tiểu oản, cháu tránh ra cho chú, về nhà đợi đi.”
“Chú nhỏ, không nên tức giận. Đều là lỗi của cháu, là cháu không cho chú Lâm nói, muốn trách thì cứ trách cháu.” Nàng lần thứ nhất gặp Tống Hoài Quân nổi giận lớn như vậy, nội tâm vô cùng tự trách.
Tống Hoài Quân quả thực không thể tin chính mình vừa nghe được cái gì, tức giận đến phát run, “Cháu... Hai người...”
Tức giận không nói ra lời, quay người đạp cửa, tức giận rời đi.
Tống Tịnh Vãn muốn đuổi theo, bị Lâm Sân kéo.
Anh trầm tĩnh, trấn an nói: “Bây giờ cậu ấy đang nổi nóng, em nói cái gì cũng không nghe đâu, trước hết để cho cậu ấy bình tĩnh một chút, chờ tỉnh táo lại anh sẽ tìm cậu ấy nói chuyện.”
Cô chỉ có thể gật đầu, thấy khóe miệng anh chảy máu, đau lòng đi tìm hộp y tế, dùng bông thấm cồn làm sạch vết thương.
“Đều tại em.” Cô áy náy không thôi, nếu như ngay từ đầu không gạt chú nhỏ thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Anh xoa nắn eo cô, ôm người vào trong lòng, cười nói: “Sao có thể trách em, muốn trách cũng là anh, mưu đồ làm loạn đã lâu.”
“Khốn kiếp, tên đàn ông mặt dày, anh em cậu ta cũng tính kế! Cháu gái tôi cũng không tha, nham hiểm xảo trá!” Quen biết Lâm Sân nhiều năm,anh hiểu rất rõ tính cách người bạn này. Nghìn nghìn vạn vạn lần không nghĩ tới, có một ngày cậu ta lại đi yêu đương với cháu gái mình.
Lão hồ ly này, Tống tiểu oản đầu gỗ đối phó sao nổi?
Trong quán bar, Tống Hoài Quân nốc rượu với tốc độ cực nhanh, cùng Văn Nghiên mắng chửi tên khốn Lâm Sân.
“Cậu nói cậu ta có biến thái không? AAA! Kia là cháu gái tôi, cháu gái ruột đấy! Tống tiểu oản gọi cậu ta là chú, cậu đã thấy ai làm chú kiểu này chưa? Biến thái đến ૮ɦếƭ mà, thối không biết dơ!”
Văn Nghiên thức thời im lặng, không có phản bác, anh đâu phải chú ruột người ta.
“Còn có con bé Tống tiểu oản ngốc nghếch, vậy mà cản tôi không cho đánh tên đó! Bị bán còn giúp người ta đếm tiền!”
Văn Nghiên lắc đầu, có lẽ cô ấy đang bảo vệ cậu. Thân thủ của Lâm Sân, mặc dù đuối lý không đánh trả, nhưng chưa chừng, đánh thật rồi cậu có thể ngồi ở đây sao?
“Tức ૮ɦếƭ tôi rồi! Hai người kia khiến tôi tức ૮ɦếƭ rồi!” Tống Hoài Quân uống đến đêm khuya, được Văn Nghiên đưa về nhà.
Văn Nghiên sau đó gọi cho Lâm Sân, nói người uống rượu mắng chửi đã ổn rồi, nhưng đoán sẽ ghi hận thời gian dài, dù sao chuyện này anh làm không được đàng hoàng lắm, lừa cháu gái người ta.
Lâm Sân nói câu đã biết rồi cúp điện thoại, Tống Tịnh Vãn cũng đang nhắn tin cùng Vân Khinh Khinh hỏi thăm tình trạng Tống Hoài Quân, biết chân tướng sự việc, phản ứng của Vân Khinh Khinh đầu tiên không phải lo lắng cho Tống Hoài Quân, mà là gửi tin nhắn liên tiếp, hỏi bọn họ có phải thật sự yêu nhau hay không.
Đạt được câu trả lời chắc chắn, Vân Khinh Khinh chạy tới phòng của Tống Hoài Quân nắm chặt tay anh. Bọn họ đều không quen mỗi ngày ngủ cùng người khác, cho nên tạm thời chia phòng. Tống Hoài Quân uống không quá say, cô rất dễ đánh thức, sau đó không kịp chờ đợi hỏi: “Tiểu Vãn với Lâm Sân yêu đương, về sau Lâm Sân cưới con bé, có phải gọi em một tiếng thím không?”
Suy nghĩ một chút, đã cảm thấy rất thú vị.
“Gọi cái rắm, nhất định phải chia tay!” Tống Hoài Quân vẫn tức giận, không buông tha.
“Chia tay cái gì, rất xứng đôi. Anh đến cùng thì đang giận cái gì? Đây không phải một tin đáng mừng sao?” Không phải thì giấu diếm thôi? Chưa xác định rõ ràng, gạt người trong nhà cũng rất bình thường mà.
Vui vẻ? Anh vui vẻ được cái cọng lông! Hận không thể đem Lâm Sân âm hiểm hèn hạ đó kéo ra đánh cho trận, một quyền căn bản không đủ để hả hỏa.
“Cháu gái anh thú vị thật.”
“Kiểu nữ sinh đó không giống cháu gái anh lắm?”
“Đây không tốt lắm đâu?”
Nhớ tới đủ sự kiện trong quá khứ, ai đó lòng lang dạ thú rõ rành rành.
Đây là dạng người gì, tâm cơ thâm trầm như vậy, trước đó còn có tâm tư bẩn thỉu với cháu gái anh.
Vân Khinh Khinh đột nhiên lại nghĩ đến một việc, vỗ vỗ Tống Hoài Quân cao hứng nói: “À, đột nhiên em nhớ tới lần chúng ta cưỡi ngựa, tiểu Vãn ngã sấp xuống anh ôm con bé đứng im ấy, là anh để Lâm Sân ôm. Anh nói có phải lần đó, cậu ta mới thích tiểu Vãn. Ha ha, nói như vậy, anh chính là bà mối cho bọn họ. Ừ, đúng là phải tức giận,bên nhau lại không thông báo cho anh, thật là, nếu không phải nhờ anh, bọn họ có thể chung ᴆụng sao?”
Câu nói sau cùng, như một thanh kiếm, trong nháy mắt đâm xuyên qua trái tim Tống Hoài Quân.
Tống Tịnh Vãn lúc đầu hẹn ngày mai đi ăn cơm với Tống Hoài Quân, sau đó chính thức giải thích, không nghĩ tới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tống Hoài Quân đột nhiên xuất hiện làm rối loạn hết thảy kế hoạch.
Lâm Sân nói mình phải gánh vác trách nhiệm rất lớn, đều do quá nhớ cô. Anh đàng hoàng nói lời này, nhưng cô cứ cảm thấy đang bị đùa.
Ngày thứ hai, bọn họ mang thuốc bổ từ Nhật Bản qua cho Vân Khinh Khinh, cô ấy nhiệt tình tiếp đãi, Tống Hoài Quân vừa nghe thấy tiếng, không thèm liếc mắt đi thẳng vào phòng, thái độ rõ ràng.
Tống Tịnh Vãn gõ cửa, bên trong lặng thinh, Vân Khinh Khinh liền cười ha ha, lôi kéo cô tới phòng khách nói chuyện.
Lâm Sân thì rất trực tiếp, chẳng chào chẳng hỏi mở cửa đi vào. Tống Tịnh Vãn muốn cản, sợ bọn họ đánh nhau, Vân Khinh Khinh ngăn cô: “Đàn ông bọn họ giải quyết việc đơn giản hơn chúng ta, khả năng đánh một trận liền tốt, để bọn họ nói chuyện, chúng ta không cần quản.”
Tống Hoài Quân lần này phá lệ cứng rắn, Lâm Sân xin lỗi đều vô dụng, hai người đàm phán không ổn lắm.
“Cậu đừng nói với tôi nhiều như vậy, tôi không quản được Tống tiểu oản, các người yêu nhau, nhưng tôi không chúc phúc.” Anh nói lời này, không muốn cùng cái tên khốn nạn lảm nhảm.
Lão hồ ly này, trêu ngươi anh một vòng, không có khả năng tuỳ tiện tha thứ.
Lâm Sân cũng không giận, giải thích ổn thỏa thì chẳng miễn cưỡng, đoán chừng bây giờ Tống Hoài Quân nhớ lại hành vi trước đấy của anh, trong lòng vẫn bực bội.
Từ trong phòng ra, tạm biệt Vân Khinh Khinh, nói bọn họ còn có việc, không ở chỗ này ăn cơm. Vân Khinh Khinh giữ lại, tầm mắt anh nhìn về phía cửa: “Không được, tôi với tiểu Vãn đã hẹn nhà thiết kế vào buổi chiều, muốn đi xem qua bản vẽ, hôm nào lại đến sau.”
Vân Khinh Khinh hiểu rõ, cười nói: “Vậy được, các anh đi trước.”
Trang trí nhà mới, đây chính là đại sự nha.
Vân Khinh Khinh tiễn người, trở về thấy Tống Hoài Quân tức giận đi tới đi lui trong phòng, miệng lẩm bẩm: “Lão hồ ly, mỗi ngày đều sửa nhà, có rắp tâm gì đây! Bây giờ mới yêu đương bao lâu! Tống tiểu oản mới bao nhiêu lớn!”
Làm người ta giận sôi máu rồi đấy nha!
Lên xe, Tống Tịnh Vãn lơ mơ hỏi: “Chú Lâm, anh hẹn nhà thiết kế bao giờ vậy?” Bọn họ không phải đã nói hôm nay cùng chú nhỏ ăn cơm sao?
“Anh cố ý nói cho chú nhỏ em nghe, cho cậu ấy biết đối với em là thực sự nghiêm túc.” Anh cười giải thích, “Thật ra anh hiểu được tâm tư cậu ấy, cũng coi như chăm sóc em trưởng thành, đơn giản là hi vọng em có được hạnh phúc bình yên nhất. Anh phải cho cậu ấy biết, anh luôn nghiêm túc trong mối quan hệ này, có thể cậu ấy sẽ nguôi giận.”
Mặt cô nóng lên, thấy anh lái xe đến nơi xa lạ, hỏi muốn đi đâu, anh đương nhiên đáp: “Gặp nhà thiết kế, anh biết em không thích lừa người.”
Trong mắt anh hiện lên ý tứ đang trong tình thế ép buộc, cái ngoài ý muốn này chưa chắc đã không tốt.
Hi vọng Tống Hoài Quân phản ứng mạnh liệt hơn nữa càng tốt.