Tôn Uẩn phải nhập viện bởi vì cường độ công việc cao, dẫn đến suy nhược cơ thể, cô ấy quả thực kiên cường tới nỗi gầy mất vài cân thịt, kết quả là mới trở về đã vào bệnh viện.
Bệnh đó không phải quá nghiêm trọng, có điều bác sĩ đã nhiều lần nhắc nhở nên dành thời gian nghỉ ngơi, Tôn Uẩn bị ép nghỉ làm, một mình nằm trong phòng bệnh. Tống Tịnh Vãn khi biết tin lập tức chạy qua đây, ấy vậy mà cô nàng Tôn Uẩn nằm trên giường bệnh kia vẫn có tinh thần trêu chọc đôi câu: “Ôi ôi, nhìn cậu kìa, thế nào rồi? Đây là bao lâu chưa ngủ vậy?”
Kì lạ thật đấy, Tống Tịnh Vãn mất ngủ.
Trước kia, điều mà cô hâm mộ nhất ở Tống Tịnh Vãn đó là mắt không hề có quầng thâm, không giống cô, phải thức đêm nhiều, mỗi lần trang điểm cần một lớp kem che khuyết điểm dày thật dày.
Tống Tịnh Vãn lúc đầu lo lắng cho Tôn Uẩn thật, thấy cô ấy dù bị bệnh nhưng tinh thần vẫn rất tốt, coi như thở dài một hơi. Đi qua nhấc cái bàn chống bên cạnh giường lên, đổ canh cho cô ấy uống.
“Canh này là cậu làm?” Tài nghệ của Tống Tịnh Vãn thật không dám lấy lòng, bình thường coi như tạm chấp nhận, nhưng bây giờ cô là bệnh nhân đó.
“Không phải, mua trên đường tới đây.” Biết tài năng nấu nướng của mình bị dè bỉu cũng không tức giận, Tống Tịnh Vãn vẫn cẩn thận từng li từng tí đổ canh ra.
Tôn Uẩn biết cô không nói nhiều, bình thường cũng trưng ra biểu cảm y xì, nhưng lần gặp mặt này, sự biến hóa của khúc gỗ nhỏ gây bất ngờ đấy.
Tống Tịnh Vãn đang buồn.
Tôn Uẩn và Tống Tịnh Vãn quen biết nhiều năm như vậy, trong ấn tượng của mình, cảm xúc của Tiểu Vãn không bộc lộ quá nhiều. Vui vẻ hay bi thương sẽ không hiện hữu trên gương mặt đó quá lâu, những cảm xúc không tốt cô ấy đều xử lí thỏa đáng, không ai biết cô để những tâm tư đó ở đâu, dù sao lúc nào cũng có thể bình tĩnh mà đối diện với sự việc.
Đây là lần đầu Tôn Uẩn thấy cô ấy chưa xử lí dứt điểm cảm xúc của bản thân.
Việc Tiểu Vãn từ chối Lâm Sân, Tôn Uẩn đã nghe nói hết qua điện thoại, lúc ấy còn tiếc nuối dùm họ, cảm thấy Vãn Vãn nhà mình đã bỏ lỡ một đoạn nhân duyên rồi, tình huống hiện giờ, xem ra không chỉ đơn giản thế.
“Cảm giác từ chối người khác thế nào?” Tôn Uẩn đang uống canh tiện thể hỏi.
Tống Tịnh Vãn đứng dậy, ánh mắt có chút ngơ ngác: “Không biết, cảm giác vô cùng… phức tạp.”
Kịp thời ngăn lại một đoạn tình cảm không có kết quả hẳn là nhẹ nhõm, vì lúc nào cô từ chối người khác đều thở phào. Thế nhưng sau hôm đó, lại chẳng thấy dễ chịu, ngược đời rằng mấy lời nói đó cứ quanh quẩn trong đầu, chặt chẽ bao vây trái tim khiến cô hấp hối.
“Để tớ đoán, có phải thấy trong lòng mình không buông xuống được hay không?” Tôn Uẩn dùng ánh mắt quan sát Tống Tịnh Vãn, dùng thìa khuấy khuấy canh trong bát.
Tống Tịnh Vãn không phủ nhận, có lẽ là Lâm Sân với những người khác không giống nhau, cô mới có cảm giác phức tạp như vậy. Anh đau lòng cô áy náy, anh rời đi cô lạc lõng, cô thậm chí… Sẽ khổ sở.
Tự tay đẩy anh ra xa, sao không có nửa điểm nhẹ nhõm.
Tôn Uẩn trầm tư một hồi, nói: “Ừ, cái đó cho tớ mạnh dạn đoán chút. Cậu nói các cậu không phù hợp, sợ anh ấy ở cùng sau này sẽ càng mệt mỏi, cho nên nghĩ rằng chi bằng Ϧóþ ૮ɦếƭ nó từ trong trứng, nhưng nói là thế, thật ra cậu sợ sẽ giống như đã nói trước đó, chán ghét cậu?”
Nguyên nhân tiền đề, sợ anh ấy đi mất?
Nếu đã như vậy, hẳn không chỉ đơn giản là rung động chút ít rồi. Tôn Uẩn thấy Tống Tịnh Vãn vì lời nói của cô mà lâm vào trầm mặc, lắc đầu bất đắc dĩ.
Chuyện tình cảm này, thật sự là người ngoài nói thì nhiều, người trong cuộc vĩnh viễn bị che một lớp lụa mỏng trên mắt.
Cảm thấy không chắc chắn được điều gì sẽ không nói, còn không dám tùy tiện tiến lên phía trước.
“Anh ấy hiện giờ chắc đã rất bất lực rồi.” Cô nhiều lần từ chối là để cho anh hết hi vọng, cho nên trong khoảng thời gian này một mực né tránh.
Thật ra ban đầu nghĩ rằng vì Tống Hoài Quân, anh mới liên tục xuất hiện trước mặt mình, về sau biết sự thật rồi, cứ coi như anh chỉ là bạn của chú nhỏ, sẽ không có quá nhiều cơ hội gặp mặt.
—
Tiệc cuối năm của “Trạch Quang” đã sớm được chuẩn bị, Lâm Sân phụ trách bác bỏ từng cái ý kiến ảo tưởng phi thực tế của bọn họ, để cho kế hoạch thực tế có đất dụng võ, sau đó bỏ tiền cho nhân viên tổng kết cuối năm, cũng để đi chơi vui vẻ, buông bỏ lo âu.
“Buổi tiệc trên du thuyền?” Anh xem kế hoạch mà bộ phận hành chính đưa đến, có vẻ kế hoạch lần này đáng tin cậy hơn cái gì mà đi vào rừng sâu núi thẳm hay sơn động mấy lần trước đó.
Một đám người trẻ tuổi, chỉ có ảo tưởng với tinh lực thì tràn đầy.
“Đúng rồi, lão đại, mặc dù thành phố chúng ta không ven biển, cũng không có hồ lớn. Nhưng thành phố lân cận có một bờ sông thông ra biển, cách chỗ chúng ta khá gần, thuê một du thuyền đi từ biển trở lại cùng lắm là hai ngày, thời gian này chuẩn bị, vừa hay cuối năm có thể đi, anh xem, mấy chỗ này bọn em đã chọn lọc, công ty chúng ta nhiều người, cứ thuê du thuyền lớn là được…”
Chỉ cần không phải đi rừng sâu núi thẳm hay sơn động là được, Lâm Sân không có ý kiến khác, tùy tiện lật qua vài tờ giấy liền đồng ý: “Cậu đi chuẩn bị đi, chỉ là tôi muốn sắp xếp thời gian vào cuối tuần.”
Trong công ty nghe nói buổi tiệc cuối năm tổ chức trên du thuyền, có người cao hứng có người không.
“Sáng kiến đầu năm tới đi sơn động hay như vậy sao không đồng ý!”
“Cái đó mà đề xuất, có khi ngay cả bệnh viện bận bịu đến vậy họ còn đi.”
Lâm Sân chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, cũng không biết làm sao lại tuyển được mấy người kỳ quái này. Sau khi bị quấy nhiễu, dáng vẻ tươi cười dần biến mất, anh nhẹ gõ mấy ngón tay trên mặt bàn, ánh mắt trở nên u ám.
Bộ phận hành chính làm việc rất nhanh, sau khi tổng kết lịch trình đi chơi, trong cuộc họp Lâm Sân nhắc nhở một chút, nói rằng thứ bảy này xuất phát, ở trên thuyền qua đêm, cho mọi người chuẩn bị đồ tươm tất.
Lúc Tống Hoài Quân hỏi Tống Tịnh Vãn có muốn đi hay không, cô do dự một chút, nói: “Cháu không phải nhân viên của chú, có vẻ không ổn lắm.”
“Có cái gì mà không tốt, được đưa người nhà đi mà, cháu không phải thích ngắm biển sao? Chúng ta đi đến bờ biển chơi rồi mới trở về địa điểm xuất phát. Người trong công ty trước đó cháu đã gặp rồi, họ không câu nệ đâu, có thể yên tâm chơi vui vẻ.”
Cô còn nhớ rõ không khí của công ty bọn họ rất tốt, nhân viên ai cũng thích náo nhiệt, thân thiện, cho nên cô đồng ý.
Tống Hoài Quân còn nói: “Vậy ngày mai cháu ngồi xe của chú Lâm đi, chú không đón cháu nữa.” Anh không biết Lâm Sân mấy ngày này không về nhà, Tống Tịnh Vãn còn chưa kịp nói chuyện liền cúp điện thoại.
Giống như mặt hồ yên lặng bỗng bị một tảng đá lớn làm lay động.
Cô muốn nói với chú nhỏ mình không thích ngồi xe của Lâm Sân, bởi vì khả năng cao anh ấy không muốn nhìn thấy cô. Lại sợ nói như vậy, Tống Hoài Quân sẽ cảm thấy khác thường, rồi giữa hai bọn họ xảy ra mâu thuẫn.
Nhưng nếu như không nói, khoảng thời gian này anh chưa về, ngày mai phải đặc biệt đến đón cô sao? Tống Tịnh Vãn không biết chú nhỏ có nói trước để Lâm Sân đến đón hay không, nếu như chú nhỏ tự cho rằng do họ ở gần nhau nên không cần đánh tiếng, anh ấy cái gì cũng không biết thì phải làm sao?
Vô số vấn đề vây quanh cô, nhất thời khiến cô không biết làm gì. Cuối cùng nghĩ, hay bây giờ nói với chú nhỏ mình không đi nữa, lỡ chú ấy cảm thấy có gì kỳ quái, ây da….
Chính vào lúc cô cảm thấy khó xử, điện thoại di động vang lên, là một người đã lâu chưa xuất hiện.
Lâm Sân: Ngày mai chín giờ tôi đón em, không cần xuống lầu quá sớm.
Một câu đơn giản, có khách khí lại có chút bình thường. Trong lòng bàn tay cô đổ mồ hôi lạnh, chậm chạp gõ chữ trên màn hình “vâng”.
—
Ngày hôm sau, Tống Tịnh Vãn thức dậy rất sớm.
Ngày mùa đông hanh khô, cô pha xong trà cất vào bình giữ nhiệt chuẩn bị lên đường, còn đeo một cái túi xách khá lớn, trong đó có quần áo cùng với đồ vệ sinh cá nhân, còn có hai cái cốc giữ nhiệt.
Ấn trả lời cuộc gọi của Lâm Sân, cô từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy xe của anh dừng ở chỗ cũ, khựng lại mấy giây sau đó mới lên xe.
Thấy cô đến gần, Tiểu Trịnh từ trên xe bước xuống mở cửa: “Cô giáo Tống, đã lâu không gặp.”
Nhìn thấy tiểu Trịnh cô thấy có chút ngoài ý muốn, lập tức lễ phép đáp lại: “Đã lâu không gặp, buổi sáng tốt lành.”
“Cô giáo Tống, cô vẫn khách khí như trước kia.” Tiểu Trịnh giúp cô cất túi xách, “Chúng ta cũng không phải lần thứ đầu gặp, sau này không cần khách sáo như vậy. Cô ăn sáng chưa, tôi mua bữa sáng cho.”
“Cảm ơn, tôi đã ăn rồi.” Với sự nhiệt tình của Tiểu Trịnh, cô lén nhìn Lâm Sân một chút, thuận tiện ngồi ở đằng sau.
Anh chỉ quay đầu nhìn cô, gật đầu nhẹ coi như chào hỏi, sau đó gác tay lên cánh cửa xe hóng gió.
Ban đầu cô còn lo sẽ gượng gạo, thật may vì nó không tồn tại, Tiểu Trịnh tràn đầy phấn khởi, nói rất nhiều, trong lúc đó còn tiện đường đón Tần Thời, chỉ là sau khi đón Tần Thời chuyển thành Tiểu Trịnh lái xe, Lâm Sân xuống ngồi cạnh cô.
Anh thấy cô có vẻ không thoải mái, từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng.
Mấy lần cô muốn mở miệng hỏi, Tiểu Trịnh nhanh miệng chen trước: “Lão đại, có phải anh bị cảm rồi không?”
Anh thấp giọng nói một câu không sao, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
Lâm Sân tựa người vào cửa sổ, không phải quá gần với cô.
Tiểu Trịnh thấy Lâm Sân muốn nghỉ ngơi cũng không nói tiếp, Tần Thời cũng im lặng đeo tai nghe chơi game.
Cô xoay người nhìn ngoài cửa, đôi mắt ௱ôЛƓ lung không biết suy nghĩ gì.
Dưới không khí yên ắng thế này, dù cho cô có nói gì thì cảm giác sẽ rất đột ngột nhỉ.
—
Đi được hơn nửa đoạn đường, xe dừng lại ở trạm nghỉ, tiểu Trịnh muốn đi rửa tay, lúc này Lâm Sân mở mắt, cũng đi xuống cùng.
Anh vào cửa hàng tiện lợi, Tống Tịnh Vãn do dự một hồi, cầm cốc giữ nhiệt đi theo. Cửa hàng tiện lợi không nhiều người, cô thấy anh đứng bên cạnh tủ lạnh chọn nước, vội tiến lại gần nói: “Nếu như bị cảm thì không nên uống nước lạnh, chỗ này cháu có nước nóng.”
Tay cầm nước của anh dừng lại một chút, trả chai nước lại chỗ cũ.
Cô vừa bớt hồi hộp được một chút, liền nghe được anh nói: “Tiểu Vãn, em vẫn nên đừng đối xử với tôi quá tốt.”
Qua hồi lâu, hai người bọn họ một lần nữa nói chuyện.
“Thời điểm em gọi điện cho tôi, tôi đã hiểu ý của em rồi.” Anh miễn cưỡng cười cười, bởi vì thân thể khó chịu, giọng nói khàn khàn, “Sở dĩ nói với em như vậy, là không muốn nghe những lời kia. Tôi đang từ từ kiềm chế cảm xúc, chắc là chẳng bao lâu nữa sẽ quên được thôi. Trong thời gian này, có thể nhờ em một việc, tận lực tránh xa tôi một chút, cũng đừng đối xử tốt với tôi. Tôi sợ…nhịn không được sẽ lại làm phiền em. Em hẳn sẽ không thích tôi như vậy.”
Lồng иgự¢ của cô lại bắt đầu nhói lên.
“Cháu…”
Cô nên nói gì bây giờ, nói cho anh biết cô không muốn tổn thương anh sao? Thế nhưng vết thương đã hình thành, cô có tư cách gì khiến anh tha thứ để cô yên tâm.
Làm cách nào để cho anh biết, thật ra cô cũng rất khó chịu.
Lâm Sân nhìn khuôn mặt bé nhỏ xoắn xuýt lại vì khổ sở, nhẫn tâm lướt qua.