Tam Hỏa - Chương 23

Tác giả: Trần Vị Mãn

Ban đêm vừa mới bắt đầu.
Lâm Sân: Ngày mai phim chiếu lúc 3 giờ chiều. Buổi sáng tôi có việc nên phải ra ngoài một chuyến, buổi chiều sẽ quay về đón em.
Nhắn tin xong anh đặt điện thoại xuống bàn. Chiếc TV vẫn còn đang bật, không biết do ai vừa ở đây ăn lẩu đã mở lên xem chương trình giải trí. Âm thanh như đá chìm đáy bể, tiếng cười nói nhộn nhịp trong TV dần trở nên bị lãng quên ở một góc.
Anh cong cong khóe miệng.
Tống Tịnh Vãn: Chú Lâm, ngày mai cháu có việc nên không thể cùng chú đi xem phim.
Tin nhắn hồi âm rất nhanh đã được gửi đến, anh có thể lờ mờ tưởng tượng ra người kia đang xấu hổ đến nỗi xoắn xít tay chân gõ từng chữ ra sao.
Lâm Sân: Em vừa đồng ý với tôi rồi nên không thể đổi ý.
Tống Tịnh Vãn cuộn người nằm trên giường, bên cạnh chỉ mở một chiếc đèn bàn nhỏ. Ánh đèn dịu dàng chiếu lên gương mặt xinh đẹp, cô bối rối nhíu mày, dùng sức nắm chặt điện thoại.
Cô nói đồng ý bao giờ, rõ ràng cô không hề cho anh cơ hội, tất cả lo do anh tưởng bở. Cô nghĩ như vậy xong liền nhắn thêm một tin nhắn nữa.
Lâm Sân: Hành động của em cho thấy là em sẽ đồng ý. Tôi biết ngày mai em không có việc gì cả. Được rồi, mau ngủ sớm đi.
Cô còn muốn trả lời lại nhưng điện thoại đã hiện thông báo trước.
Lâm Sân: Nếu như em không ngủ được cần nói chuyện phiếm, tôi có thể sang tìm em. Có vấn đề gì thì chúng ta cứ ở trước mặt nói.
Cô vội ném điện thoại qua một bên, hít sâu mấy hơi liền.
Lâu sau, anh lại bình tĩnh gửi tiếp một tin nhắn.
Lâm Sân: Chúc ngủ ngon Tiểu Vãn.
Cách một hành lang, một người thì không nén nổi ý cười, người kia lại không giấu được hoảng hốt.
Tống Tịnh Vãn cảm thấy mình đã bị lừa, cô vẫn cho rằng Lâm Sân là một người trong nóng ngoài lạnh, vô cùng dịu dàng.
Hóa ra anh chỉ tạo một lớp vỏ bọc bên ngoài. Người đang ngồi cạnh thấy mới sáng sớm anh đã cười rạng rỡ thì sởn hết da gà.
“Cậu có bệnh đúng không thế?” Câu hỏi này Nghiêm Tư nói ra một cách nhọc nhằn. Anh ngồi ở bên cạnh ghế lái yên lặng nhắm mắt, ra vẻ mắt không thấy, tâm không phiền.
Sau khi chở Nghiêm Tư đi, anh cũng không vội. Trước hết lên tầng dẫn Đại Bảo về rồi mới sang gõ cửa nhà đối diện.
Tống Tịnh Vãn bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc đi mở cửa, nhưng ánh mắt không nhìn về phía anh.
Bây giờ vừa vặn đã 1 rưỡi, cách giờ hẹn còn nửa tiếng.
“Tôi muốn sang xem xem em có chạy trốn hay không. Chờ một chút, tôi về thay quần áo rồi lập tức ra ngay.” Anh thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng.
Tống Tịnh Vãn vừa vất vả bình tĩnh thì lại bị anh nhiễu loạn, gương mặt bất giác đỏ lên.
Vì sao cô phải trốn chứ, về sau người chạy trốn là anh thì có.
Rạp chiếu phim cách nhà không xa nên đến nơi vẫn còn rất sớm, còn hẳn một tiếng nữa phim mới chiếu. Đỗ xe xong, Lâm Sân hỏi cô: “Muốn đi dạo một vòng Gi*t thời gian không?”
Cô lắc đầu: “Cháu không thích cho lắm.”
Đây là lời nói thật, cô không thích đi dạo phố. Nếu muốn cô sẽ đến thẳng cửa hàng mua, không thích thì chẳng có mục đích gì để đi lang thang cả, vừa lãng phí thể lực lẫn thời gian.
Lâm Sân thấy khuôn mặt nhỏ kia rất nghiêm túc, anh im lặng cười thầm rồi dẫn người vào rạp chiếu phim. Lấy vé xong, anh quay sang hỏi: “Em muốn uống gì, có ăn bắp rang bơ không?”
Cuối tuần có không ít các cặp đôi đến xem phim, hầu như đôi nào đôi nấy cũng cầm bắp rang bơ trên tay “tình chàng ý thi*p”.
Tống Tịnh Vãn ngồi chờ trên ghế sa lon trong sảnh, cô lắc đầu: “Lúc xem phim cháu không ăn vặt, cũng không uống nước.”
Xem phim thì xem phim thôi, vừa ăn vừa uống rất mất tập trung.
Cô không giống như đang nói đùa, cũng không cố ý tức giận, chỉ đang bình tĩnh nói ra vấn đề của bản thân.
Lâm Sân không ép buộc nên cũng chẳng mua thêm gì, lẳng lặng ngồi chờ cùng cô.
Trong lúc đó mọi người xung quanh người thì đang chơi điện thoại, đăng bài lên vòng bạn bè hoặc chơi trò chơi nhỏ, người thì quấn lấy bạn trai đi gắp thú nhồi bông, hoặc là cùng bạn thân vào KTV di động ca hát. Để Gi*t thời gian, ở đây có điện thoại, trò chơi và các mô hình được dựng lên giúp mọi người giảm nhàm chán.
Còn Tống Tịnh Vãn vẫn ngồi chờ một cách nghiêm túc.
Cô ngồi rất đoan trang, để tay trên đùi, không chơi điện thoại. Trong mắt cũng chẳng để tâm đến gì khác, ngồi giữa đám người ồn ào, huyên náo trông không khác gì chiếc bình hoa cổ.
Lâm Sân hứng thú nhìn cô, ánh mắt mang theo ý cười.
Phát giác được cái nhìn của anh, cô giải thích: “Không phải cháu cố ý gây phiền phức cho chú, mà bình thường cháu đều như vậy.”
Cô từng có suy nghĩ khiến anh biết khó mà lui, nhưng chưa bao giờ có ý định làm cho anh bị khó xử cả.
Anh cảm thấy động tâm vì bộ dáng giải thích của cô, dịu dàng hỏi: “Vậy bình thường đi xem phim với bạn cũng thế sao?”
“Vâng, có nhiều người nói chuyện nên sẽ không để ý đến cháu lắm.” Trường hợp khác cũng vậy, từ đi ăn đến giao lưu, cô ngồi một góc trong đám người không tỏ ra nổi bật. Tất cả mọi người chỉ coi cô như một người trầm tính, không thích nói chuyện.
Nếu tiếp xúc riêng, ngoại trừ người thân ra thì chỉ có Tôn Uẩn mới có thể chịu được cô.
Anh đã tự mường tượng về hình ảnh cô và cậu nam sinh đã từng theo đuổi kia cùng nhau xem phim ra sao. Cậu nam sinh mang lòng yêu thương muốn xúc tiến cảm tình, kết quả cô lại không thích ăn, không thích uống, không thích nói chuyện, im lặng tránh xa người ta ngàn dặm.
Đối phương nhất định rất thất vọng.
Cô nói xem phim thì xem phim thôi.
Phim không phải chỉ dùng để xem sao?
Lâm Sân cũng lẳng lặng ngồi chờ, không chơi điện thoại cũng không cố gắng tìm chủ đề nói chuyện phiếm, nghiêm túc chờ đợi giống cô.
Từ lúc phim bắt đầu đến tận khi kết thúc.
Ánh đèn trên màn ảnh chiếu đến mặt từng người, người đang thì thầm nói chuyện, người thì đã ăn sạch bắp rang bơ trong tay, có người xem đến chăm chú nên quên cả uống Cola.
Còn cô và anh không nói với nhau lời nào, chỉ chăm chú xem phim.
Thực tế Tống Tịnh Vãn không hề bình tĩnh giống biểu hiện. Phim chiếu được 1 nửa đến phân cảnh quá khứ của nhân vật chính, cô đã vụng trộm nhìn anh một cái, muốn xem xem có vẻ nhàm chán và sự không kiên nhẫn trên gương mặt kia hay không, nhưng hình như anh vẫn rất tập trung.
Thậm chí còn không phát hiện ra cô đang len lén nhìn.
Phim rất đặc sắc, đến khi kết thúc vẫn chưa đủ thỏa mãn. Anh để cô đi vào phía bên trái, theo dòng người đi ra ngoài.
Hơn hai tiếng xem, bây giờ đã năm giờ hơn, thời điểm lí tưởng để chuẩn bị đi ăn tối.
Anh trưng cầu ý kiến: “Tôi dẫn em đến nhà hàng mà tôi với chú nhỏ của em hay ăn nhé?”
“Vâng.” Lần này cô không còn tiếp tục lắc đầu.
Trên xe, anh nói cảnh phim quay rất đẹp, cô cũng đồng ý quan điểm đó.
Đến nơi, bọn họ cùng nhau ngồi vào phòng ăn.
“Trước đây tôi và chú nhỏ của em hay tới nên tôi nghĩ chắc em cũng sẽ thích.” Hai người tiếp xúc nhiều nhất chủ yếu cũng toàn là đi ăn, đương nhiên anh cũng nắm được khẩu vị của cô.
Nhìn qua vẻ mặt anh rất bình thường không có gì khác lạ, đối xử với cô vẫn dịu dàng, kiên nhẫn, dường như việc xem phim chẳng ảnh hưởng gì tới anh cả.
Một chút cô cũng không nhìn thấu được tâm tư anh.
“Cuối tuần có bộ phim của đạo diễn tôi thích, có muốn cùng đi xem không?” Anh nói cảm ơn với nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn lên, rồi nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Tịnh Vãn đang mang vẻ thắc mắc khó hiểu.
“Có phải đang nghĩ tại sao tôi lại rủ em đi?” Anh cười nhẹ, “Bây giờ tôi đang muốn hiểu rõ tính cách em, vậy em cũng có thể thử tìm hiểu tôi xem. Tôi thường không thích cùng người lạ xem phim, đặc biệt là người khác phái. Tôi cũng giống em, không thích bị những chuyện khác phân tâm.”
Cô khẽ cắn môi dưới, cảm giác bối rối kia lại ập đến. Cô nói: “Cháu cảm thấy chú đang lừa cháu.”
Cố ý nói lời dễ nghe để dụ dỗ cô.
Nhìn vẻ mặt rối rắm của cô, lòng anh lại thêm loạn, vội vàng dời ánh mắt đi.
“Lừa em là vì sợ em không nghe nổi mấy lời thật lòng.”
Cô chỉ chậm hiểu tình huống, chứ không phải vụng về, yếu ớt như vậy trong mắt người khác. Cô mong rằng Lâm Sân sớm hiểu rõ cô một chút, nhận ra cô không phải là kiểu người đáng để anh thích.
Cho nên cô thẳng thắn nói: “Chú Lâm, cháu nghĩ nếu nói thật sẽ đều tốt cho cả hai, không phải lãng phí quá nhiều thời gian nữa.”
Chỉ đơn giản là sợ cô biết mình không hề thú vị khiến người ta nhàm chán, nhưng cũng chẳng phải lần đầu tiên cô nghe được mấy lời như vậy.
“Em chắc chắn muốn nghe nói thật?” Anh hỏi.
Cô nhẹ gật đầu.
Anh khe khẽ thở dài, “Có thể là do tôi điên rồi nên mới càng ngày càng thích ở bên em, bất kể em như thế nào, tôi cũng đều thấy em đáng yêu. Mặc dù vẫn còn đang trong giai đoạn theo đuổi nhưng mong em mau chóng chấp nhận tôi… À không, có lẽ do tôi không kìm được lòng mình nên đành phải dùng chút thủ đoạn để ép em vào khuôn khổ…”
“Choang” một tiếng, cái bát trong tay cô rơi xuống đất.
Cô khom lưng muốn nhặt, Lâm Sân đã vội bắt lấy tay cô: “Đừng động, để tôi gọi người đến quét dọn. Cẩn thận đứt tay.”
Mặt của cô đã đỏ như quả cà chua, ngón tay nhè nhẹ run lên.
Anh cảm thấy rối như tơ vò, muốn đốt cháy được Đầu Gỗ Nhỏ này còn khó hơn trong tưởng tượng rất nhiều. Bởi vì anh lo lắng quá mức nên mới xôi hỏng bỏng không.
Nhân viên phục vụ vừa dọn xong những mảnh vỡ thì vừa hay gặp Tống Hoài Quân tới ăn tối. Anh thấy vậy thì thầm nghĩ chắc là do tên say rượu nào đó làm vỡ chén bát của nhà hàng người ta, nên tự giác tránh xa phòng này, đề nghị với nhân viên: “Chúng tôi cần một căn phòng yên tĩnh, càng ở bên trong kia càng tốt.”
Vân Khinh Khinh nửa kéo cánh tay của anh, đi dạo phố cả một ngày đã mệt muốn ૮ɦếƭ. Đợi đến khi đã có thể ngồi xuống, cô mới thoải mái thở phào một hơi.
“Nhà hàng này trước kia anh và Lâm Sân hay ghé đến, gần với văn phòng trước kia. Về sau thì chuyển đi nên cũng ít tới.”
Khi đó phòng làm việc của bọn họ rất nhỏ, chen chúc nhau làm việc cả đêm. Nhớ lại những năm tháng ấy, anh vẫn rất hoài niệm.
Vân Khinh Khinh lại cảm thấy có chuyện khác quan trọng hơn, cô mở túi ra hỏi bạn trai: “Liệu cháu gái anh có thích món đồ này em mua không?”
Nghe Tống Hoài Quân nói không bao lâu nữa sẽ đến sinh nhật Tống Tịnh Vãn, cô nghĩ đến việc đi mua quà cho cô ấy nên mới lôi kéo anh đi dạo phố nhưng lại không hiểu rõ lắm sở thích của người ta, sợ sẽ đưa sai đồ.
“Đừng lo lắng, tặng gì nó cũng thích thôi.” Tính tình Tống Tịnh Vãn rất tốt, nhận món quà gì đều vô cùng cảm kích.
Đối với chuyện này, Vân Khinh Khinh mang thái độ hoài nghi: “Em lại thấy món quà của anh, cô ấy sẽ không thích đâu.”
Tống Hoài Quân lôi chiếc áo khoác màu hồng phấn trong túi ra, “Không thích là không thích thế nào? Hồng phấn dễ nhìn thế này cơ mà.”
Con nhóc kia ngày nào cũng mặc không trắng thì đen, âm u như ma, màu hồng phấn đẹp hơn bao nhiêu.
Làm một biên tập thời trang nên Vân Khinh Khinh cũng không ghét màu hồng, cô cảm thấy gu ăn mặc của Tống Hoài Quân khá tốt.
Nhưng cái áo khoác màu hồng này còn đính cả nơ con bướm, cô thật sự không thể nhịn nổi, có khuyên cũng không khuyên được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc