Tam Hỏa - Chương 13

Tác giả: Trần Vị Mãn

Tống Tịnh Vãn cho rằng sau lần Lôi Hiên nhìn thấy Tống Hoài Quân tỏ ra thân mật với cô, sẽ không đến làm phiền mình nữa. Nhưng vượt khỏi dự kiến, Lôi Hiên vẫn không chịu biết khó mà lui.
Buổi trưa tại nhà ăn, cậu ta mặt dày ngồi cạnh Tống Tịnh Vãn. Sau khi tan làm thì lấy cớ tiện đường đi xe đạp cùng cô về nhà, cứ như vậy liên tiếp mấy ngày khiến cô phát bực. Đường cùng, cô đành phải gọi điện thoại cho chú nhỏ. Trong mấy ngày Tống Hoài Quân tới đón, anh chạm mặt Lôi Hiên rồi còn chào hỏi cậu ta, sau đó tự xưng là bạn trai Tống Tịnh Vãn, chuyện này mới khiến cậu ta hết hi vọng không làm phiền Tống Tịnh Vãn nữa.
Vì phải đón cô, dạo gần đây Tống Hoài Quân đều tan làm sớm. Có lúc đang cùng Lâm Sân nói chuyện, anh đã thấy thời gian không còn nhiều liền đứng dậy xin lỗi: “Tôi đi đón cháu gái đã nhé, ngày mai nói tiếp.”
Sau khi anh đi, Lâm Sân cũng không vội về ngay, anh khẽ gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, nhìn chằm chằm phía bên ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì.
Qua hồi lâu, anh đứng dậy ra về, chiếc xe đang đi trên con đường quen thuộc lại rẽ theo một hướng khác, thẳng về phía hoa viên Lâm Giang bên bờ sông. Đỗ xe xong, anh lên tầng nhà Nghiêm Tư, ấn chuông mãi mà không có người mở cửa, chỉ có Đại Bảo của Nghiêm Tư nuôi đang sủa “gâu gâu” mấy tiếng. Anh đành tự mở cửa bước vào, ngay lập tức Đại Bảo vồ tới.
Nghiêm Tư đang đi chơi mạt chược, thấy có người gọi điện thoại tới, anh nhìn tên trên màn hình là Lâm Sân thì không muốn bắt máy.
“Có việc gì?”
Suy tính đến chuyện leo cây khi còn bé, dù không tình nguyện Nghiêm Tư vẫn phải ấn nghe. Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng chó sủa quen thuộc, Lâm Sân hỏi: “Giờ này cậu còn chưa về, có từng nghĩ đến cảm nhận của Đại Bảo hay chưa thế?”
“…” Nghiêm Tư suy nghĩ một lúc, “Đại Bảo là chó của ông tôi, tôi không cho cậu được đâu.”
Lâm Sân nói: “Tôi không cần chó nhà cậu.”
Nghiêm Tư lại trầm tư một lát, “Vậy cuối cùng là cậu coi trọng thứ gì nhà tôi hả?” Chỉ cần nói ra anh nhất định đáp ứng, mấy ngày nay tần suất cậu ta đến nhà anh đã vượt qua khỏi phạm trù thân thiết giữa hai người rồi.
“Dây dắt chó của cậu để ở đâu, tôi dắt nó ra ngoài đi dạo.” Đối phương dường như không nghe hiểu ý, Nghiêm Tư liên tục bị bạn chơi thúc giục qua ánh mắt, đành phải vội vàng nói vị trí cho anh rồi cúp máy với tâm trạng không mấy vui vẻ.
Tống Tịnh Vãn xuống lầu vứt rác, trùng hợp gặp Lâm Sân đang dắt theo Đại Bảo.
“Sao hôm nay chú Lâm lại dẫn Đại Bảo đi dạo thế?” Bình thường Tống Tịnh Vãn thấy Nghiêm Tư hay dắt chó đi dạo giờ này, bây giờ thấy Lâm Sân ở đây cũng không tỏ ra bất ngờ lắm.
Xem ra mối quan hệ giữa anh và chủ thuê rất tốt, lần trước còn mời bạn bè đến nhà ăn cơm giải sầu.
“Cậu ta đi chơi mạt chược vẫn chưa về, cháu ăn tối chưa?” Đây là câu nói quen thuộc khi gặp phải hàng xóm lúc chạng vạng tối.
“Ăn rồi ạ, chú Lâm thì sao?”
“Thế cùng đi dạo bờ sông chút nhé?”
Dắt chó một mình ít nhiều cũng hơi nhàm chán, có đôi khi Tống Tịnh Vãn cơm nước xong xuôi cũng sẽ đi tản bộ, cho nên cô không từ chối, nhẹ gật đầu.
Buổi tối cuối thu, chân trời ráng đỏ, phản chiếu xuống mặt sông thành một bức họa tùy ý. Bên bờ cũng có người dắt chó đi dạo giống họ, tuy có chút lạnh, nhưng những lúc như thế này, có thể ung dung tản bộ là một loại cảm giác rất nhàn nhã.
Bước chân cũng chậm đi một chút.
Lâm Sân thường không nhiều lời với người khác, khi nói chuyện đều duy trì một khoảng cách nhất định. Lúc trước trò chuyện riêng với Tống Tịnh Vãn cũng rất kiệm lời, nhưng sau lần đi siêu thị đó cũng không còn sự xa lạ giống trước đây, ít nhất 2 người có thể tâm sự xem buổi tối đã ăn những gì.
Bọn họ đi dọc theo bờ sông tán ngẫu, Lâm Sân kể hồi anh học trung học, bố mẹ thường bận đi làm, lúc đầu anh hay mua đồ ăn ngoài về ăn, được một thời gian thì chán, anh bắt đầu học nấu cơm. Nhưng về sau thường xuyên đi nước ngoài du ngoạn nên không có thời gian làm.
Tống Tịnh Vãn nghe xong rất bất ngờ, “Học trung học mà chú đã tự ra nước ngoài du ngoạn rồi sao? Vậy chuyện học tập thì thế nào ạ?”
Hồi cấp 3 cô học ở lớp trọng điểm, việc học mỗi ngày đều diễn ra rất nặng nề, thời gian nghỉ ngơi cũng có hạn, chẳng dám nghĩ đến chuyện khác.
“Nghỉ đông và nghỉ hè tôi mới đi nên không ảnh hưởng việc học.” Lâm Sân nhìn gương mặt nhỏ đang hiện đầy thắc mắc, tự liên tưởng ra cảnh cô học sinh ngoan ngoãn, chăm chỉ ở nhà luyện thi vào mỗi ngày nghỉ.
“Vậy bố mẹ chú cũng không lo lắng cho an toàn của của chú ạ? Lúc ấy chú còn chưa trưởng thành, ngộ nhỡ xảy ra nguy hiểm thì biết làm thế nào?”
“Không biết chuyện gì sẽ xảy ra mới là chuyến du ngoạn ý nghĩa, mà lúc đó đâu còn nhỏ nữa, bố tôi cũng không kiểm soát quá chặt.”
Du ngoạn khác với du lịch, trên chuyến đi có thể bất chợt gặp chuyện nguy hiểm. Tuy Lâm Sân chưa từng trải qua nhưng anh cũng không khoe khoang bản thân đã từng đi qua rất nhiều nơi, cũng không kể xem những địa danh ấy mĩ lệ và hoành tráng đến mức độ nào.
Chỉ mấy câu của anh đã khơi gợi tưởng tượng cho Tống Tịnh Vãn, khiến cô quên đi một vài thứ.
“Bình thường vào cuối tuần, ngoại trừ công việc thì cháu làm gì?” Anh cứng nhắc chuyển chủ đề về phía cô.
“Cháu không hay ra ngoài, bình thường đều ở nhà đọc sách, xem phim thôi.” Cô là một người rất vô vị.
“Thảo nào chú cháu rủ đi chơi mà không bao giờ thấy cháu đồng ý.” Anh cười nhẹ rồi vờ như không tiếp tục chủ đề này, cũng không hỏi lý do tại sao, “Vậy cháu thích xem thể loại phim gì?”
“Phim kinh dị ạ.”
“Một mình xem mà không sợ sao?”
“Không sợ, cũng đâu phải thật đâu chứ.”

Bọn họ trò chuyện cũng không nhiều, cứ chạm được đến một chủ đề nào đó, Lâm Sân nói được vài câu là thôi, chẳng mấy chốc 2 người họ đã quay về. Tống Tịnh Vãn đứng trong thang máy tạm biệt anh. Thời điểm Lâm Sân dắt chó về, Nghiêm Tư đã có mặt ở nhà.
Anh đang an vị trên ghế sa lon, Đại Bảo vừa vào nhà đã chạy về hướng ấy, vồ hai cái móng vuốt lên người anh.
Lâm Sân nhìn thấy cái bộ dạng này thì khẽ lắc đầu, “Ăn cơm chưa? Chưa thì ra ngoài ăn với tôi.”
Ánh mắt Nghiêm Tư coi anh như một bệnh nhân tâm thần, lập tức nói ra ý nghĩ chân thật của bản thân: “Cậu thực sự có bệnh đúng không? Cơm không ăn đến nhà tôi dắt chó đi dạo làm gì hả?”
Cuối tháng này, Tống Hoài Quân lên kế hoạch cuối tuần sẽ đưa bạn gái đến vùng ngoại ô trên núi ngắm lá rụng.
Không phải ngắm sao mà là ngắm lá.
Nghe vậy ai cũng mỉa mai, “Lá rụng có gì đáng xem, không phải trên phố quét ra một đống hay sao.”
“Cậu thì biết cái gì, lá rụng là dấu hiệu của mùa đông sắp đến. Bọn tôi đi tạm biệt mùa thu, đón chào mùa đông thì có gì sai à?”
Tống Hoài Quân hối hận vì đã nói mục đích của mình ra, có một người bạn độc thân đang vô cùng nhàm chán đề nghị: “Vậy cậu đưa tôi đi cùng với, tôi cũng muốn tạm biệt mùa thu, đón chào mùa đông.”
Có kẻ còn rảnh rỗi hơn: “Tôi nữa, nhưng tôi không tạm biệt mùa thu, đón chào mùa đông đâu, tôi lên đó xem các cậu làm mấy trò gì.”
Cứ như vậy, kế hoạch cuối tuần hoàn hảo của Tống Hoài Quân đã bị một đám người phá hỏng. Vùng ngoại ô Hoàng Sơn vừa mở thêm khu cưỡi ngựa, bên cạnh còn có một ngôi làng du lịch, bọn họ lên lịch hẹn nhau cùng đi tạm biệt mùa thu, đón chào mùa đông.
Mọi chuyện đổ bể đều do cái mồm mà ra cả, Tống Hoài Quân hối hận cũng chẳng kịp. Cô bạn gái Vân Khinh Khinh biết được có nhiều người muốn đi, mà nhiều người mình còn không biết, không tránh khỏi có chút do dự qua điện thoại: “Hay là các anh cứ đi trước đi.”
“Khinh Khinh, em nỡ lòng để 2 ngày này không gặp nhau sao?”
Tống Hoài Quân vừa rửa tay vừa gọi điện cho bạn gái, đúng lúc Lâm Sân đi ngang qua nghe được giọng điệu buồn nôn của anh. Rửa xong thì nghe thấy anh nói tiếp: “Để anh gọi cháu gái đến chơi cùng với em, chắc sẽ không còn lúng túng đâu.”
Cước bộ của anh vẫn không dừng lại, chuẩn bị rời đi thì có tiếng hỏi: “Lâm Sân, cuối tuần này cậu đi không?”
“Có.” Dường như anh do dự một chút rồi mới đồng ý, sau đó cầm áo đi mất.
Tống Tịnh Vãn bắt máy của Tống Hoài Quân, vừa nghe được lịch trình thì mở miệng từ chối: “Vốn chú đã biết cháu không thích đông người rồi mà.”
“Cũng đâu nhiều lắm, chỉ có mười mấy người thôi, lần trước đi ăn cơm cháu đã từng gặp rồi.”
Tống Tịnh Vãn vẫn từ chối: “Cháu không quen người ta, đi thì ngại lắm.”
Tống Hoài Quân thấy tình hình không khả quan lắm liền đổi hướng: “Tống Tiểu Oản, có muốn chú dẫn bạn gái về nhà ăn Tết không?”
“…” Tống Tịnh Vãn trầm ngâm một chút, “Nếu cháu đi, Tết này chú có thể dẫn bạn gái về thật hả?”
“Ừ.” Tống Hoài Quân lên tiếng ngắt quãng, “Nhưng nếu cháu không đi, Tết này cũng chẳng có cô nào về đâu.”
“Vậy thì… được thôi.”
Cuối tuần, Tống Tịnh Vãn nghe lời Tống Hoài Quân dặn phải thức dậy sớm, nhưng người tới đón cô lại là Lâm Sân.
Lúc xuống tầng cô thấy Lâm Sân cũng không bất ngờ lắm, quả nhiên anh đã nhanh chóng giải thích: “Chú nhỏ của cháu đi đón bạn gái cậu ta rồi, còn tôi thì tiện đường sang đây.”
Từ nội thành đến Hoàng Sơn chỉ mất 2 tiếng di chuyển, Lâm Sân vẫn không nói nhiều như cũ, thỉnh thoảng mới tán ngẫu vài câu với cô. Tống Tịnh Vãn cũng không còn ngại ngùng giống trước kia, có lẽ do đã quen thân với Lâm Sân hơn một chút, cũng có thể do lần Lâm Sân kể chuyện đó khiến cô thấy vui vẻ.
Đến Hoàng Sơn, bọn họ đi vào làng du lịch trước. Sau khi Tống Hoài Quân và Vân Khinh Khinh đến, những người còn lại cũng lần lượt xuất hiện. Đây không phải lần đầu tiên Tống Tịnh Vãn gặp Vân Khinh Khinh, trước đó 2 người đã từng gặp nhau nhưng lại không ngồi gần chỗ. Vân Khinh Khinh không dám bắt chuyện với Tống Tịnh Vãn, còn bây giờ cô đã xác định quan hệ với Tống Hoài Quân, hiển nhiên cũng muốn đối tốt với cô ấy một chút.
Suốt dọc đường đi, Vân Khinh Khinh chủ động làm quen với Tống Tịnh Vãn, 2 người đi đằng trước còn Tống Hoài Quân và Lâm Sân đi phía sau.
Tống Hoài Quân cố gắng bước thật chậm để nói chuyện với Lâm Sân: “Người anh em tốt, nhất định tối nay cậu phải giúp đỡ tôi một việc.”
Lâm Sân nhíu mày nhìn anh.
“Buổi tối cậu nhớ ngăn Tống Tiểu Oản lại hộ tôi, lấy cớ dẫn nó đi đâu đó ngắm sao, ngắm trăng cũng được, đừng để nó phát hiện ra tôi và Khinh Khinh ở chung một phòng.”
Lâm Sân im lặng khiến anh bộc bạch có chút khó khăn: “Trăm sự nhờ cậu, phải vất vả lắm Khinh Khinh mới đồng ý đi chơi với tôi đấy.” Đêm hôm nay là cơ hội là ngàn năm có một.
“Tôi đặt cho các cô ấy 2 phòng cạnh nhau, trời tối chắc chắn Tống Tiểu Oản sẽ chẳng chịu ra khỏi cửa. Cậu xem ở đây phòng toàn là nhà trên cây, cách âm thì kém, tôi mà xuất hiện ở đó kiểu gì nó cũng biết, xin cậu tìm cớ dẫn nó ra ngoài…” Để anh ‘bắt cóc’ cô đi, rồi dẫn Tống Tiểu Oản về sau cũng được.
Nửa câu sau, Tống Hoài Quân chắc chắn Lâm Sân đã hiểu ý mình.
Dường như anh có điều suy nghĩ, nhìn Tống Hoài Quân một chút, “Việc này không ổn lắm đâu.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc