Tống Tịnh Vãn không biết rằng cú va chạm nhẹ này của mình đem tới tâm bệnh cho người ta.
Tổ năm bên kia lĩnh hội được bài học đạo lý, cô cũng không cần lên lớp nữa, sau đêm hôm đó càng không tới công ty của chú nhỏ, vì thế không gặp được Lâm Sân.
Trong lúc đó, Lâm Sân gọi điện thoại cảm ơn, cũng nghĩ tới chuyện mời cô đi ăn, nhưng Tống Tịnh Vãn cảm thấy mình căn bản không làm được gì nên đã từ chối. Lâm Sân chuẩn bị hồng bao nhờ Tống Hoài Quân đưa cho cô, chẳng quá mấy ngày Tống Hoài Quân lại mang trả, nói rằng cháu gái không có ý muốn lấy tiền.
Lâm Sân thở dài, nói vậy thì thôi, cháu gái cậu thích món đồ gì để tôi tặng, cũng không thể để người ta giúp không như vậy.
Tống Hoài Quân cảm thấy hai người này thật sự khách sáo đến mức dở rồi, phất phất tay đầy vô tình nói: “Con bé đó cái gì cũng không thích, đưa cái gì cũng không nhận, tôi tìm nó cũng là vì nó rảnh rỗi, muốn cho nó tiếp xúc với nhiều người, chẳng phải ơn huệ gì cả, cậu đừng dằn vặt.”
Mới có chút chuyện đã biến thành khách khí qua khách khí lại, Tống Hoài Quân coi nhẹ việc này. Gần đây nhất lúc đang hẹn hò với mỹ nữ váy đỏ, tan việc anh liền chạy mất tăm mất tịch, Tống Tịnh Vãn tự nhiên cũng không xen vào nữa, hai chú cháu rất ít khi nói chuyện.
Đối với điều này, Tống Tịnh Vãn đã sớm quen, thiếu đi mấy câu lải nhải của chú nhỏ, cô còn cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Tống Hoài Quân từ cao trung đã biết yêu sớm, ngoại trừ lúc lập nghiệp an ổn được hơn hai năm, tình yêu vô cùng nhiều, nhưng mỗi lần yêu đương chẳng lâu dài. Ở điểm này, Tống Hoài Quân là một kiểu người dị hợm trong Tống gia, điều ông nội không thích nhất ở anh chính là khiếm khuyết đó. Ông bà nội là tình sâu như núi, cùng nhau bầu bạn qua năm tháng dài đằng đẵng, không hiểu được tình cảm của mấy người trẻ tuổi, cứ như ăn đồ ăn liền, yêu nhau chóng vánh.
Kỳ thật, Tống Tịnh Vãn cũng không hiểu, bởi vì tình yêu, bởi vì với cô mà nói, tình yêu là một việc vô cùng sâu xa. Bạn bè bên cạnh cô vui buồn đều vì tình yêu, cô vẫn không rõ cảm giác thích một người sẽ như thế nào.
Đầu tháng, Tống Tịnh Vãn đến nhà bảo tàng nhập chức, làm ở phòng phục hồi tranh cổ, toại nguyện trở thành học sinh của chuyên gia phục hồi tranh cổ. Lão tiên sinh Từ Phủ năm nay ngoài 60 tuổi, xuất thân trong gia đình phục chế đồ cổ, từng tham dự qua vô số công việc phục chế văn thư cổ, là một lão tiền bối đức cao vọng trọng, Tống Tịnh Vãn vô cùng khâm phục ông, đó cũng là ước mơ của cô, trở thành một chuyên gia phục chế tranh cổ.
Cô đến thành phố An làm việc chính là vì muốn trở thành đồ đệ của Từ Phủ.
Chuyện xưa thật ra cũng không phức tạp. Tống Tịnh Vãn mặc dù tính tình trầm mặc, nhận nhịn quyết tâm nhưng không phải loại người thông minh xuất chúng. Cô từ nhỏ học cầm kỳ thi họa, giáo viên thường thường chỉ khen cô chăm chỉ, mặc dù làm bài không sai nhưng lúc nào cũng thiếu một phần cá tính. Có lẽ là do tính cách, có một số chuyện độ lý giải của cô tương đối chậm, có chút ngốc nghếch và cứng nhắc.
Trong nhà chẳng ai ép buộc cô phải học những thứ này, liền hỏi: “Tiểu Vãn, con thích vẽ tranh sao?” Cô ngay cả thích hay không thích đều chẳng biết trả lời chính xác ra làm sao, chỉ thấy học cũng được mà không học cũng được.
Đối với nhiều chuyện cũng thế, cô không đặc biết chán ghét hay nhất định phải có bất cứ thứ gì. Tống Hoài Quân khi còn bé có giai đoạn si mê với việc ảo thuật, trong khi bạn bè của anh xem mấy bông hoa đột nhiên biến mất đôi mắt ngạc nhiên sáng lên, thì khuôn mặt nhỏ của Tống Tịnh Vãn vẫn y sì như cũ.
Cho đến một năm nghỉ hè, Tống Tịnh Vãn đi theo giáo viên dạy vẽ lấy tranh thì gặp được Từ Phủ, mới lần đầu gặp mặt cô đã cảm thấy cái gì gọi là thần kì, cũng là lần đầu tiên có ý muốn làm một việc gì đấy.
Khi đó, Từ Phủ đúng lúc ở thành phố Ôn phục chế đồ. Cô giáo Bạch có một bộ tranh thời nhà Thanh, bởi vì bảo quản không tốt đã khiến bức tranh cổ nát không chịu được, có người quen giới thiệu tới tìm Từ Phủ phục chế. Tống Tịnh Vãn từ khi thấy Từ Phủ chỉ cảm nhận rằng ông hơi mập, cười lên vô cùng thân thiện. Đương nhiên, lúc cô tận mắt nhìn thấy bức tranh cổ giống như được thổi hồn vào tràn đầy sức sống, đặc biệt kỳ diệu, giống như nhìn thấy loại ma thuật tuyệt vời nhất vậy.
Có lẽ dùng “Bác sĩ” để hình dung càng thỏa đáng, ông đêm một bức tranh cổ sắp ૮ɦếƭ cứu sống. Tống Tịnh Vãn đến nay vẫn nhớ như in cảm giác kinh ngạc cùng rung động, từ đó về sau, Tống Tịnh Vãn liền có ước mơ, sau khi tốt nghiệp biết được Từ Phủ làm việc ở bảo tàng thành phố An, trải qua nỗ lực để giành được công việc này.
Bảo tàng này thông báo tuyển nhân viên, đều là người trẻ tuổi, nhưng làm việc ở phòng phục hồi tranh cổ chỉ có Tống Tịnh Vãn và một nam sinh tên Kim Hâm, Kim Hâm mắt đeo kính gọng đen, cao cao gầy gầy, toát ra khí chất thư sinh, nhưng thực tế lại vô cùng hoạt bát sôi nổi, có chút nói nhiều, không chút ghét bỏ Tống Tịnh Vãn kiệm lời, chẳng mấy đã hòa hợp với cô và mấy vị tiền bối khác trong phòng. Phòng phục hồi có thêm người hiện tại tổng cộng có 6 thành viên, mấy người khác đều đã 40-50 tuổi, mấy người bọn họ đi theo Từ Phủ từ lúc bắt đầu kiếm sống bằng nghề phục chế.
Phục chế đồ cổ không thú vị buồn tẻ mà cần sự kiên nhẫn, Từ Phủ đang truyền đạt kinh nghiệm, trái ngược với lúc bình thường thân thiện, bây giờ trở nên cực kì nghiêm khắc, khác xa với lúc trước Tống Tịnh Vãn tưởng tượng, nhưng với sự yêu thích của mình, cô vẫn cảm thấy rất thích thú.
Đảo mắt đã qua hơn một tháng, cô đã hoàn toàn thích ứng được với công việc và đồng nghiệp, mỗi ngày đi làm đúng giờ, thời gian trôi qua yên bình.
Tống Hoài Quân vội vàng yêu đương, hai chú cháu cũng ít liên lạc, thỉnh thoảng nhớ tới cháu gái ở đây không có bạn bè, hỏi cô có muốn ra ngoài chơi không, Tống Tịnh Vãn đều từ chối.
Cô hiểu tính cách mình, không chơi cùng với người khác được coi như bỏ, lại làm mất hứng của người ta thì không tốt lắm.
Tống Hoài Quân không phải không biết Tống Tịnh Vãn ở thành phố An không có bạn bè, chỉ là anh không hỏi đến, lại bị Lâm Sân khiến mình phải thăm dò con bé.
Lâm Sân sau giấc mơ kia khó mà mở miệng, quả thực là phải dùng vài ngày để giữ bình tĩnh. Mặc dù đàn ông mơ mấy giấc mơ như thế cũng không kì lạ, như là lần đầu tiên anh mơ thấy một người rõ ràng như thế – đối phương lại là cháu gái của bạn mình.
Sau khi tỉnh dậy không có tâm tư nhớ nhung gì, chỉ có cảm giác tội ác lấp đầy.
Lâm Sân và Tống Hoài Quân vừa vặn là hai loại hình tượng trái ngược nhau, cảm thấy yêu đương vô cùng nhạt nhẽo, mặc dù không thiếu người theo đuổi nhưng vẫn chẳng có tâm tư, phụ nữ trong mắt anh hoặc nhiều hoặc ít có hơi phiền toái, anh đã quen sống tự do, ghét bị trói buộc.
Một người bạn khác đã kết hôn, khi biết anh tuổi đã cao mà lại rơi vào giai đoạn thiếu niên mộng mơ mấy thứ đó, lời nói có ý chế giễu: “Lâm Sân, cậu nên yêu đương đi thôi, thân thể của cậu đã phát ra tín hiệu phản kháng rồi đấy.”
Người bạn phân tích hệt như đạo lý: “Cậu là gốc cây vạn tuế đã già vẫn không ra hoa, đối với phụ nữ lịch sự không ᴆụng chạm, qua một thời gian dài, đột nhiên thân cận với một người phụ nữ, khả năng là thân thể cậu có chút phản ứng hiểu lầm, điều này rất bình thường. Trước đây tôi ở quân sự, xung quanh đến một người phụ nữ cũng không có, sau khi trở về cứ thấy là nữ đều cảm thấy thật xinh đẹp, tình huống của hai chúng ta không khác nhau lắm.”
Điều này thật sự thuyết phục được Lâm Sân, trong lòng vơi đi một chút cảm giác tội lỗi, lại thêm việc không cùng Tống Tịnh Vãn gặp mặt, thời gian dần trôi qua đã quên chuyện này, không nghĩ rằng lại ngẫu nhiên gặp mặt.
Hôm đó là thứ bảy, mấy người bạn hẹn anh đi đá bóng. Chơi xong lại rủ nhau đi ăn cơm, cơm nước xong xuôi đi ra thì gặp Tống Tịnh Vãn cùng bạn của cô.
Là Tống Tịnh Vãn chào hỏi trước, cô cùng bạn bè từ bên ngoài vào, gặp được đám người của Lâm Sân.
“Chú Lâm, mọi người cũng tới ăn cơm sao?”
Thật ra, Tống Tịnh Vãn cũng không lập tức nhận ra đó là Lâm Sân. Hôm nay anh mặc đồ thể thao màu đen, tinh thần tuổi trẻ phơi phới, lộ ra vẻ đẹp trai phóng khoáng, so với bộ dạng lúc trước cô hay thấy không giống nhau.
Lâm Sân hoảng hốt một chút, từ khi mơ mộng loạn lên về người ta thì đây là lần đầu thấy người thật. Gương mặt trong sáng, thanh tú động lòng người hệt như trong mơ...
Một lát sau, anh bất động thanh sắc dời anh mắt trên mặt Tống Tịnh Vãn đi, ngữ khí lạnh nhạt: “Ừ, cháu cùng bạn tới đây ăn cơm sao?”
Lúc này anh mới để ý người bên cạnh cô, là một cô gái cao gầy, mặc dù đội mũ và đeo kính râm che khuất nửa khuôn mặt, nhưng cũng có thể nhìn ra đây là một mỹ nhân, không giống với vẻ đẹp dịu dàng của Tống Tịnh Vãn, cô gái này mang tới sự công kích, sắc bén nhiều hơn.
“Vâng.” Tôn Uẩn là người không thể ở bên ngoài quá lâu, Tống Tịnh Vãn không định cùng Lâm Sân nói chuyện, sau khi chào hỏi liền kéo Tôn Uẩn rời đi.
Không đi bao xa, bạn bè bên cạnh Lâm Sân bắt đầu nhao nhao trêu ghẹo, “Được đó nha, Lâm Sân, cậu từ khi nào có cháu gái xinh đẹp như vậy, sao mà bọn tôi không biết thế?”
Mấy người là từ nhỏ đã chơi với nhau, đều biết họ hàng nhà nhau nhưng làm gì có cháu gái. Lâm Sân hiểu dù có giải thích cũng vô tác dụng, cho nên chỉ coi nhưng không nghe thấy, tùy bọn họ nói chuyện.
Tống Tịnh Vãn bên này cũng không khác lắm, Tôn Uẩn vừa đi xa đã lập tức hỏi: “Cậu lúc nào đã có thêm chú?.”
“Là bạn của chú nhỏ thôi.” Tống Tịnh Vãn đơn giản giải thích cho Tôn Uẩn, Tôn Uẩn sau khi nghe xong thì nhíu mày một chút, “Cũng uổng cho cậu có thể gọi khuôn mặt đó là chú.”
Đổi lại là người khác đã muốn gọi chồng lâu rồi.
Tôn Uẩn là bạn tốt nhất của Tống Tịnh Vãn, đối diện với cô ấy, so với những người khác Tống Tịnh Vãn buông lỏng rất nhiều, nghe thấy Tôn Uẩn nói vậy mà khẽ mỉm cười không nói gì.
Cô ấy nhìn khuôn mặt ngây thơ của Tống Tịnh Vãn lắc đầu, “Tống Tịnh Vãn, cậu về sau cách xa cái người gì mà chú Lâm kia một chút.”
“Chú ấy rất tốt mà.” Tống Tịnh Vãn vẫn không hiểu.
“Tốt hay không thì tớ không biết.” Tôn Uẩn gỡ kính mắt xuống, đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm Tống Tịnh Vãn, “Ánh mắt anh ta nhìn cậu không đơn giản.”
Mười phần cũng cực kỳ không thuần khiết.
Lâm Sân đi tới cửa, ma xui quỷ khiến thế nào lại quay đầu nhìn thoáng qua. Cách một cánh cửa thủy tinh thấy Tống Tịnh Vãn cùng bạn còn đứng đấy, không biết bạn cô ấy nói cái gì, Tống Tịnh Vãn nở nụ cười.
Dáng vẻ tươi cười nhàn nhạt, đuôi mắt cong cong.
Bước chân Lâm Sân không tự giác dừng lại, thanh âm xung quanh thoáng chốc trở nên rất nhỏ, bên tai chỉ nghe được một tiếng rõ ràng.
“Thịch, thịch, thịch”, là tiếng tim đập.