Tam Hỏa - Chương 05

Tác giả: Trần Vị Mãn

Tống Tịnh Vãn biết mình mà dạy sẽ thất bại, thế nên ở trong lòng nghiêm túc suy nghĩ, tìm kiếm lí do làm sao để uyển chuyển đề nghị Lâm Sân tìm một giáo viên tốt hơn. Không phải cô không nguyện ý giúp việc này mà là có lòng nhưng vô lực.
Nội dung vốn đã rất khô khan, bởi vì cô giảng nên càng buồn tẻ.
Tống Tịnh Vãn rất nhạy cảm, cô thấy đám người Tần Thời có ý đối nghịch. Chú ý tới Lâm Sân chân thành nghe từ đầu đến cuối, chỉ là qua đôi mắt bất động kia không biết đang nghĩ gì, sau đó lại rất nhanh đưa mắt tập trung trên người cô.
Anh ép bản thân chuyên chú, hóa ra lại làm điều đó cực kì tốt.
Bởi vì không quy định thời gian, Tống Tịnh Vãn cảm thấy giảng được kha khá liền dừng lại. Bọn Tần Thời chẳng có chút phản ứng nào, ai nên đi ngủ thì ngủ, ai nên chơi thì ngồi lại chơi. Lâm Sân đứng lên nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay.
Mới qua... 30 phút sao?
“Bài học hôm nay đến đây là hết, còn việc chưa làm xong thì làm tiếp đi...” Nhớ tới công việc được bố trí gần đây nhất đã hoàn thành, anh lại nói thêm một câu, “Không có việc thì mang nội dung bài giảng của cô giáo Tống ra ôn tập cho tốt.”
Câu nói sau cùng khiến mấy thanh niên bất mãn, Tống Tịnh Vãn phát hiện mấy ánh mắt không thiện chí hướng đến mình.
Đối diện với chuyện này, Tống Tịnh Vãn cảm thấy bình thường, lịch sự chào “Hẹn gặp lại”, khuôn mặt vô cảm chạy theo Lâm Sân rời khỏi căn phòng lộn xộn này.
Anh đi đằng trước, Tống Tịnh Vãn đi phía sau, không khí vô cùng trầm lặng.
Lâm Sân cảm thấy bất đắc dĩ, thả chậm tốc độ bước chân chờ cô đi ngang hàng mình, sau đó theo tiết tấu chậm rãi của cô.
Cũng giống như anh đang dẫn theo một tùy tùng nhỏ vậy.
Lúc Tống Tịnh Vãn định bày ra ý nghĩ đã ấp ủ trước đó, Lâm Sân đã cất tiếng phá vỡ không khí xấu hổ giữa họ: “Công ty chúng ta 6 giờ tan tầm, ngày mai 5 giờ cháu có thể đến, chỗ này với cháu hẳn chưa quen, đến lúc đó tôi sẽ cho người đi đón, cháu ở chỗ nào? Chỗ của chú nhỏ hay là hoa viên Lâm Giang? “
“Không cần đâu ạ. ” Tống Tịnh Vãn không ngờ anh vẫn đồng ý cho mình đến, liền nhẹ nhàng từ chối, “Chú Lâm, không thì chú vẫn cứ nên tìm người khác đi, cháu giảng quá kém, không phù hợp, cháu có thể hỏi bố, ông ấy dạy học ở trường, hẳn sẽ có người quen biết.”
“Tôi cảm thấy cháu rất thích hợp.” Lâm Sân cúi đầu nhìn cô nói.
Bị coi thường mà còn có thể giữ vững cảm xúc như không hề bị ảnh hưởng, còn chân thành nói ra vấn đề của bản thân, chỉ cần hai điểm này là đủ rồi.
Mặc dù, lúc giảng thật sự ……. buồn tẻ, nhưng cái này không quan trọng lắm.
“Cháu thay đổi tiết tấu giảng là được rồi, đám nhóc đó hôm nay coi như khá ngoan, về sau chúng sẽ nói hoặc làm gì đó hơi quá phận, cháu cứ chuẩn bị tâm lí thật tốt.”
Tống Tịnh Vãn thấy Lâm Sân kiên trì, cũng không từ chối nữa, nghe thấy anh nói thì cúi đầu suy nghĩ: “Họ còn mắng người ạ? Mắng chửi thì không sao, cháu không bị ảnh hưởng lắm. Nhưng có điều, chân tay cháu không nhanh nhạy, đánh không lại ai…. Chạy cũng rất chậm.”
Lâm Sân sửng sốt một chút, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tống Tịnh Vãn, nhất thời phân biệt không rõ cô đang nói đùa hay thật.
Vẫn còn việc phải làm, Lâm Sân tìm một người đưa Tống Tịnh Vãn về, cho nên cô không biết chuyện sau khi mình đi, trong công ty liền sôi trào.
Tất cả mọi người nói đây là lão đại có chủ ý muốn chỉnh đám người tổ 5, ai nấy nghe được đều hân hoan, vỗ tay ăn mừng, không khí sung sướng lan tràn đến tận cửa phòng làm việc của họ.
Thậm chí có người cầu nguyện: “Hi vọng cháu gái Tống tổng kiên trì nhiều chút, không nên bị dọa sớm bỏ chạy.”
“Ha ha, kiên trì hai ngày thôi cũng được, thấy dáng vẻ kinh ngạc của bọn nhóc đó tôi đã thấy thỏa mãn.”
Lê Tố nghe phía bên ngoài có người đang cười, cậu ta kéo rèm cửa ra, bóng tối lần nữa bao trùm căn phòng, “Lão đại vậy mà lại đối xử với chúng ta kiểu đó!”
Đó là một con nhóc chỉ biết lải nhải, lẩm bẩm cũng dám đứng trước mặt bọn họ tự xưng làm cô giáo, thật mất mặt!
Vương Lai cũng rất tức giận, “Ngày mai có nói gì tôi cũng không học.”
“Các cậu tức cái gì.” Chỉ có Tần Thời giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, “Không phải cứ dạy là xong, ai dạy ai còn chưa biết đâu.”
Tống Hoài Quân từ bên ngoài trở về, nhìn thấy từng người một như lên cơn, hết sức buồn cười hỏi: “Hóng chuyện người ta không may thì vui vẻ hả? Có biết tổ năm người ta giải quyết bao nhiên vấn đề hay không?”
“Tống tổng, chúng tôi ở đây ân oán rõ ràng. Trong công việc bọn tôi bội phục đám nhóc đó, cũng khiêm tốn chấp nhận sự phê bình, nhưng…”
Bên cạnh lập tức có người đang hào hứng tiếp nhận nốt, “Nhưng! Dù chúng tôi không có thông minh thể so sánh, thì trong công việc chúng tôi rất chăm chỉ mà, sao họ lại xem thường cơ chứ? Công việc là công việc, không ngăn được sự thật đám người đó không ai ưa. Giám đốc Văn người ta cũng lợi hại như thế, sao vẫn tốt tính đấy thôi. ”
“Ồ, các cậu phân định thật rõ ràng.” Tống Hoài Quân cười một tiếng liền đi.
Bàn việc với Lâm Sân xong đã đến lúc tan làm, Tống Hoài Quân vươn vai một cái, hỏi sự việc ngày hôm nay.
Lâm Sân ký xong phần văn kiện cuối cùng, nhớ tới ánh mắt Tống Tịnh Vãn trong veo và khuôn mặt nghiêm túc, hững hờ nói một câu: “Cháu gái của cậu rất thú vị.”
“Ừ, thật sự thú vị.” Tống Hoài Quân không nghiêm túc cợt nhả, “Đầu gỗ vô lương tâm, trắng trẻo coi như có bộ dáng đẹp mắt giống tôi. Về sau ai mà lấy nó sẽ khổ sở lắm đây, một chút tình thú cũng không có. “
“Cậu là chú người ta, cô ấy ở cùng bạn trai thế nào làm sao cậu biết được, tỏ vẻ đáng yêu còn phải báo cáo cậu à?” Lâm Sân đang nghỉ ngơi liền tiếp chuyện bạn tốt.
“Nũng nịu? Tống Tiểu Oản đó?” Tống Hoài Quân giống như nghe được chuyện gì khó tin lắm, “Tôi nói thế này đi, con bé đó cho dù trời sập cũng không có khả năng làm nũng.”
Sau đó còn nói, “Bạn trai nó có cũng không chỉ bảo nổi.”
Lâm Sân cười: “Người chú này, chuyện cậu biết còn nhiều nhỉ, có khi cô ấy không muốn nói cho người khác biết đâu, ai lại nguyện ý trò chuyện với người trong nhà về vấn đề đó chứ.”
“Người khác tôi không biết, Tống Tiểu Oản thì tôi hiểu rất rõ, liếc mắt một cái cũng biết nó muốn yêu ai.”
Tống Hoài Quân rất có lòng tin vào điều này, không mang sự tích cháu gái có người theo đuổi hai năm, kết quả ăn cùng người ta vài bữa cơm liền dọa người chạy mất tích, nói với bạn tốt.
Lâm Sân nhiều bạn bè, anh còn đang trông chờ sau này nếu lỡ con bé đó không ai lấy thì nhờ cậu ta giới thiệu cho vài người đấy.
Những chuyện này Tống Tịnh Vãn một chút cũng không biết, cô là người làm việc rất nghiêm túc, nếu đã đồng ý làm việc sẽ nghĩ biện pháp tốt nhất.
Mặc dù Lâm Sân nhiều lần nói qua không quan trọng nội dung bài giảng, nhưng cô vẫn cố gắng hết mình, tránh cho việc lên lớp buồn tẻ, vì thế gọi điện cho bố, thỉnh giáo một chút phương pháp.
Hiệu quả là... Lâm Sân càng nghe bài giảng của cô càng cảm thấy như bị thôi miên.
Vì biểu hiện của anh với chuyện này vô cùng để tâm, trong hai ngày, Lâm Sân ngày nào cũng tới dự thính, ai mà nghĩ được điều đó biến thành một nhiệm vụ có chút vất vả.
Bởi vì, nghe Tống Tịnh Vãn giảng bài, thật sự... rất buồn tẻ, mà anh không thể biểu hiện ra ngoài.
Mấy tên nhóc trong đám Tần Thời cũng hiếm khi nén lại tức giận như vậy, tiếp tục lấy thái độ bất mãn của mình trưng ra, không làm chuyện gì quá đáng.
Hai bên đều bày ra trạng thái yên lặng, so xem ai có thể giữ đến cùng. Những nhân viên khác đều đang đánh cược xem ai sẽ phá vỡ cục diện bế tắc này trước.
Tiểu Trịnh cảm thấy bàn về tính nhẫn nại, chắc chắn ông chủ nhà mình là nhất, có hai lần cậu vụng trộm ở cửa nghe giảng 2 lần, nói thế nào nhỉ? Cậu rất xúc động, thì ra thời điểm thanh âm dễ nghe ấy khi nói chuyện cũng có thể khiến người khác nghe không vào. Cho nên, không thể nào đánh giá thấp cháu gái Tống tổng trong trận chiến tranh giành công lao được.
Tóm lại, không biết xuất phát từ loại nguyên nhân nào, mấy người tổ năm không có lựa chọn đánh mà coi thường chiến.
“Cô giáo Tống, cô vừa mới giảng sai.”
Tống Tịnh Vãn dừng lại, nhìn người vừa nói khiêm tốn xin chỉ bảo: “Chỗ nào sai vậy?”
“Lễ đối với người, nhân đạo cũng hướng đến. Nhưng phạm vào lễ, không đủ lễ, gọi là không cách nào hướng tới dân; noi theo lễ, đạt đến lễ, gọi là hướng đến kẻ sĩ (1).” Tần Thời ung dung mở miệng ánh mắt lại không nhìn bất kì ai, “Cô vừa mới đem phương pháp hướng tới dân nói thành phương pháp hướng tới những kẻ sĩ.”
(1) kẻ sĩ ở đây ý chỉ những người trí thức, làm quan, đi theo con đường đèn sách
Tuổi trẻ một chút đã không giữ nổi bình tĩnh, Lâm Sân cười nhẹ một cái, lẳng lặng ngồi trong góc nhìn về phía Tống Tịnh Vãn.
“Là tôi nói sai rồi.” Anh thấy cô gật gật đầu, nhận lỗi của mình “Thật xin lỗi.”
“Cô không cần nói xin lỗi, có sai cũng rất bình thường, chỉ là, tôi cảm thấy ngày mai cô giáo không cần tới nữa.”
“Cô thấy thế nào?”
Tống Tịnh Vãn không vì đối phương ngạo mạn mà tức giận, chậm rãi nói: “Thế nhưng tôi không cảm thấy như vậy.”
Tần Thời từ trên mặt bàn bừa bộn sách vở tìm thấy hai quyển sách, đặt ở trước mặt, “Cô giáo Tống nếu đã không cảm thấy thế, vậy thì chúng ta có thể thảo luận một chút.”
“Hai ngày này cô giáo Tống chủ yếu giảng về hai cuốn sách luận lễ “Tuân Tử” và “Lễ Ký”, xin hỏi cô đã bỏ ra thời gian bao lâu để đọc xong và nhớ kĩ nó?”
Tống Tịnh Vãn nghiêm túc trả lời: “Tôi không thể cho cậu một con số chính xác, nhưng đó không phải thời gian ngắn.”
“Thế thì tôi và cô giáo Tống đây không giống nhau lắm, hai quyển sách này tôi đã thuộc rồi.” Ngón tay Tần Thời gõ nhẹ lên cuốn sách một chút, lại nói “Cô giáo Tống đã đến đây để giảng về cái này, tôi đều đã biết, cô cũng không cần tới. Chúng ta không giống nhau, cô có lẽ phải học thật lâu, nhưng chúng tôi không cần, cho nên dựa theo tiến độ của cô là đang lãng phí thời gian. Đương nhiên, cô Tống cảm thấy chúng tôi nên đọc sách nào đó thì cứ viết thành một danh sách, chúng tôi nhất định chăm chỉ đọc xong, một chữ cũng không sót, về sau dù cho cô có quên nó, chúng tôi có thể nhắc cô từng chữ.”
Tống Tịnh Vãn trầm mặc, mấy người khác phát ra tiếng cười khẽ. Lâm Sân không nói gì, đúng lúc chuẩn bị lên tiếng thì nghe thấy cô cất lời.
“Vậy sao? Thế thì cậu thật lợi hại. Tôi vẫn rất luôn hâm mộ những người có trí nhớ tốt, lúc học thuộc lòng không cần khổ sở “
Ngữ khí bình tĩnh đến mức không bị ảnh hưởng, “Có điều, có thể học thuộc không có nghĩa đã đọc hiểu được, ông nội có nói với tôi, đọc sách, là phải từ từ đọc. Có lẽ cũng bởi vì cậu đọc quá nhanh nên mới không để ý nhiều đến đạo lý trong đó “
Lâm Sân im lặng nở nụ cười, không mở miệng ngắt lời bọn họ.
Tần Thời khe khẽ hừ một tiếng: “Cổ hủ không chịu nổi đạo lý, tôi không cần hiểu điều này.”
“Hoàn toàn chính xác, có chút cổ hủ. Cho nên những cái không đúng kia tôi đã giảng tôi đều không nhớ, khả năng của cậu thật thông minh, nhìn qua liền không thể quên, thật ra kiểu đó cũng sẽ ảnh hưởng tới việc cậu hấp thụ kiến thức có hữu dụng hay không.”
“...”
Lâm Sân thấy ánh mắt Tần Thời trở nên trì trệ, cảm thấy sự việc này thật thú vị.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc