Tam Giác Mùa Hè - Chương 57

Tác giả: Giải Tổng

Chương 57: Phiên ngoại 1 - Phần 1

Qua tết âm lịch, tòa án mở phiên xét xử sau cùng, tất cả mọi việc đã có kết luận.
Cao Sầm Gi*t người bằng chất độc, tội ác tinh vi xảo quyệt, phạm vào tội cố ý Gi*t người, tội vu khống và nhiều tội danh khác, bị tuyên án tử hình, chờ thi hành án một năm, bị tước quyền xin ân giảm xuống chung thân. Ngoài ra, trưởng cục sảnh sát quận Minh Tiền – Tôn Vĩ và những kẻ đồng lõa lần lượt bị kết án tù có thời hạn mười một năm, mười tám năm và hai mươi lăm năm.
Tất cả nhân viên cảnh sát có liên quan đến vụ việc đều phải nhận hình phạt thích đáng.
Thông qua các chứng cứ, ông Cao Thành nguyên chủ tịch tập đoàn Lãng Đình là người bị vu oan trong vụ án Gi*t người hàng loạt bằng chất độc cá nóc. Phán quyết cuối cùng, tội danh Gi*t người bằng chất độc không thành lập, vô tội được phóng thích tại chỗ. Các bộ phận liên quan cũng nhận được câu trả lời hợp lý.
Hôm mở phiên tòa, vì tình trạng sức khỏe đặc biệt nên Cao Thành không thể có mặt. Sau khi tòa tuyên án, giữa những người đang ngồi lắng nghe trong khán phòng có một ông cụ tóc bạc trắng, siết chặt hai nắm đấm, nhìn chằm chằm kẻ đang đứng trong vành móng ngựa, ánh mắt đầy oán hận lại ẩn giấu nỗi đau chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Cao Sầm bị còng hai tay, cũng dời ánh mắt qua phía đó nhưng khuôn mặt đầy lạnh lùng, hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc.
Ông cụ run rẩy lau mặt, phất tay ra sau.
Nhóm nhân viên đi theo đẩy hắn ra cửa lớn của khán phòng.
Tần Xán đứng dậy, cầm ba lô chạy bước nhỏ đuổi theo: “Cao tiên sinh.”
Ra khỏi cửa, mấy người đứng lại, Cao Nghiêm Đình quay sang nhìn cô ấy.
Tần Xán ổn định lại nhịp thở, tiến lên trước, hoang mang nôn nóng hỏi: “Cao tiên sinh, xin cho hỏi, anh Xuân Sơn, à, không… Cao Thành… sức khỏe của anh ấy hiện giờ thế nào ạ?
“Cô là ai?”
“Con là Tần Xán, nhà ở Lạc Bình.” Cô ấy dừng một lát, lánh nặng tìm nhẹ giải thích: “Mấy năm qua Cao Thành ở Lạc Bình, bọn con có chút giao tình.”
Mấy tháng trước, Từ Đồ tìm cô ấy, kể hết tất cả những chuyện đã xảy ra với Lưu Xuân Sơn và cả những chuyện trong quá khứ cho cô ấy nghe.
Hiện giờ, Lưu Xuân Sơn đã rời khỏi Lạc Bình, cô ấy không biết hắn đang ở đâu, bị tạm giam, ở bệnh viện hay ở Cao gia.
Đã hơn nửa năm nay, Tần Xán không được nhìn thấy hắn.
Tần Xán cúi đầu thật thấp, đôi môi bất giác cắn chặt đến không còn tí huyết sắc.
Cao Nghiêm Đình nhìn kỹ cô gái nhỏ trước mặt lần nữa, gỡ bỏ nét lạnh lùng trên khuôn mặt, nở nụ cười hiền lành hiếm hoi: “Tôi đã nghe nhắc qua cô.”
Tần Xán thoáng sững người: “Ngài nghe được từ đâu ạ?”
Cao Nghiêm Đình khẽ cười không nói.
Tần Xán bừng tỉnh lại hỏi: “Con có thể gặp Cao Thành không ạ?”
Ông cụ đan hai tay vào nhau đặt trên đùi, cân nhắc vài giây: “Hiện giờ tình trạng của nó không ổn định, đang được điều trị, chưa thích hợp lộ diện.”
“Hiện giờ anh ấy đang ở đâu? Có an toàn không ạ?” Ngón tay Tần Xán xoắn chặt dây đeo ba lô.
“Ở nhà, cô có thể yên tâm.”
Cao Nghiêm Đình không muốn nói quá nhiều, gật nhẹ đầu một cái, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.
Đoàn tùy tùng đẩy hắn đi ra cửa phía sau.
Tần Xán ngẩn người, đuổi nhanh mấy bước, đi theo tốc độ của xe lăn: “Ngài nói dùm với anh ấy con là Tần Xán, anh ấy sẽ gặp con.”
Cô ấy không muốn dễ dàng từ bỏ.
Cao Nghiêm Đình cất giọng uyển chuyển: “Để qua một thời gian nữa, còn phải quan sát thêm tình hình của nó.”
“Chỉ gặp một lần thôi, cho con nhìn thấy anh ấy từ xa thôi được không ạ? Nếu anh ấy bình an vô sự, con nhất định sẽ không quấy rầy nữa.” Tâm trạng Tần Xán có phần kích động, khóe mắt ngân ngấn nước, vô thức nắm chặt tay vịn xe lăn.
Lập tức có người tiến lên ngăn cô ấy.
Bọn họ dừng lại, một nhóm người đứng trong đại sảnh.
Cao Nghiêm Đình giơ tay, tỏ ý bảo mấy người kia không có chuyện gì, mắt đối mắt cô: “Cô gái.” Hắn trầm ngâm thật lâu: “Mấy năm qua, A Thành hóa dại ngây ngốc ẩn náu ở Lạc Bình, nhất định mọi người đã giúp đỡ nó không ít. Nhưng hiện giờ tình trạng sức khỏe của nó quả thật không cho phép, đợi thêm một thời gian, chờ cho nó hồi phục, tôi nhất định sẽ tự mình đưa A Thành đến Lạc Bình cảm tạ.”
Đã nói đến như vậy rồi, chặn đứng tất cả những lời cô ấy muốn nói lại.
Nhóm người nhanh chóng rời khỏi đó, Tần Xán đứng chôn chân tại chỗ ngơ ngác thật lâu, muốn chạy đuổi theo nhưng phía sau có người kéo cô ấy lại.
Tần Xán quay đầu, Từ Đồ cũng vừa đi ra khỏi tòa án. Cô mím môi, lắc nhẹ tay cô ấy, nhỏ giọng kêu: “Chị Tần Xán.”
Giờ khắc này, Từ Đồ không biết phải an ủi cô ấy thế nào.
Hai mắt Tần Xán cay xè, không khỏi siết chặt bàn tay nhỏ bé ấm áp kia, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác, nước mắt rơi xuống.
Mấy ngày sau.
Từ Đồ đi cùng Tần Xán đến tòa nhà cổ của Cao gia một chuyến, vào trong ngồi chưa được bao lâu đã bị người ta uyển chuyển tiễn khách.
Sau đó lại đến thêm mấy lần nữa, nhưng lần nào cũng là người giúp việc tiếp đón. Hỏi thăm đôi ba câu, đối phương nói Cao Thành đã được đưa ra nước ngoài điều trị, hỏi thêm những chuyện khác, nhưng cô ta kín như bưng, không tiết lộ bất cứ tin tức gì.
Hôm nay, cánh cửa phía sau đóng lại, Tần Xán vẫn chưa được nhìn thấy người muốn gặp.
Từ Đồ ôm cánh tay cô ấy, hai người giẫm trên tuyết đọng. Đã đầu mùa xuân, Hoa Bắc lại bất ngờ vạn dặm tuyết rơi, những bông tuyết phủ trùm đất trời, nhiệt độ bỗng chốc hạ xuống rất thấp.
Họ đi xuyên qua một con đường rất dài, bể bơi bên cạnh đã tháo hết nước, dưới hồ chỉ có những chiếc lá xơ xác mong manh nằm trên lớp tuyết đọng. Khu nhà này tựa hồ còn rộng hơn nhà Từ Đồ nhưng trống trải khôn cùng, cây khô lá rũ, trong sân chỉ có nét đìu hiu quạnh vắng.
Đi thật lâu, đẩy cổng sân ra, bàn tay Tần Xán phủ lên lan can lạnh như băng, bỗng dưng hốt hoảng quay đầu lại.
Từ Đồ cũng dừng chân: “Sao vậy chị?”
“Đồ Đồ.” Ánh mắt Tần Xán không ngừng quanh quất tìm kiếm, nhìn chằm chằm nóc nhà xám trắng kia: “Em có nghe thấy tiếng người gọi chị không?”
Từ Đồ nín thở, cũng không khỏi dáo dác dòm quanh, nhưng bên tai chỉ có tiếng tuyết không ngừng đổ xuống, chẳng còn gì khác.
Từ Đồ lo lắng nhìn cô ấy, cắn môi không nói gì.
Đứng yên tại chỗ gần một phút, Tần Xán cười cười tự giễu, tia sáng lẻ loi trong mắt vụt tắt chỉ còn nét ảm đạm u buồn, quay đầu lại đẩy cổng sân đi ra.
Lúc hai người tạm biệt nhau, đêm đã phủ xuống Hồng Dương.
Đầu xuân trời chợt trở lạnh, càng về khuya càng buốt thịt buốt da.
Từ Đồ mặc một chiếc áo khoác phao lông vũ màu xanh quân đội dài rộng thùng thình. Phần mũ cổ áo và hai bên vạt áo được trang trí bằng các dải lông thú mềm mượt, khi đội mũ lên, cơ hồ che khuất cả khuôn mặt.
Cô đi ngược lên con đường dốc lần trước tiễn anh, tuyết có xu hướng rơi nặng hạt hơn. Đèn đường bật sáng, những bông tuyết trắng lấp lánh trong ánh cam vàng, như ngàn ngàn chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống.
Đối diện có một đôi tình nhân đi tới, họ mặc áo khoác bông rất dày, người phụ nữ rụt vai, nép chặt vào người đàn ông cao lớn bên cạnh bước ngang qua Từ Đồ, họ nói với nhau những chuyện bình thường nhưng rất đỗi ấm áp.
Cô không khỏi dừng chân, ngoái đầu nhìn lại. Dưới đèn đường, hai hàng dấu chân rất dài in trên tuyết, có lớn có nhỏ, không theo trật tự nào giẫm chồng lên nhau.
Từ Đồ nhìn hai người đi xa, không kìm được khum tay hà hơi lạnh rồi chà xát úp lên miệng.
Cô tiếp tục đi nhanh về phía trước, bỗng dưng bước chân chậm lại, nghĩ ngợi vài giây rồi lấy điện thoại trong túi ra, cuối cùng nhấn gọi đi.
Thời gian chờ lão Triệu đi gọi người, Từ Đồ nhét hai tay vào túi, ngồi xuống băng ghế dài bên đường.
Nơi này là khu biệt thự, giờ này ngoại trừ một vài chiếc xe sang trọng lướt qua, cơ hồ không nhìn thấy bóng dáng người đi đường. Từ Đồ ngây người nhìn chằm chằm con đường trước mặt, nhớ đến lần cuối họ đã tách nhau ra ở đây. Đã hơn bốn tháng trôi qua, Tần Liệt không một lần trở lại Hồng Dương, thậm chí điện thoại phần lớn cũng là cô gọi cho anh.
Từ Đồ thở dài, trong lòng luôn có cảm giác phiền não lo được lo mất.
Ngay lúc đang thở thượt, trong điện thoại vang lên động tĩnh, cuối cùng cũng có người nhận máy: “Đồ Đồ?”
Hơi thở ở đầu bên kia còn chưa ổn định.
Nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, khóe miệng Từ Đồ lập tức cong lên: “Dạ.”
“Em đang ở đâu?”
“Trên con đường trước nhà.” Từ Đồ nói: “Chiều nay, em đi cùng chị Tần Xán đến nhà Cao Thành.”
Anh im lặng phút chốc: “Vẫn chưa gặp được sao?”
“Dạ.” Nghe người giúp việc nói, bọn họ đưa hắn ra nước ngoài chữa bệnh rồi, nhưng đâu biết có thật hay không. Em thấy tâm trạng của chị Tần Xán rất sa sút, hiện giờ chắc chị ấy rất nhớ Cao Thành.”
Tần Liệt dựa vào bàn họp, mắt cụp xuống, vô thức vỗ vỗ đùi, một lớp bụi bay lên. Anh vừa từ công trình bên trường học chạy qua, vẫn đang mặc quần áo làm việc bẩn chưa kịp thay ra.
“Con gái bọn em dễ tâm sự với nhau, em rảnh rỗi thì qua đó chơi với nó nhiều hơn.” Nghe thấy cô trả lời ‘dạ’, Tần Liệt lại hỏi: “Gần đây học tập thế nào, giáo viên giảng bài có hiểu không?”
Vai Từ Đồ rũ xuống, trong lòng có chút hụt hẫng: “Ngoài chuyện này, anh không có gì khác muốn nói với em sao?”
Cả hai đầu điện thoại trầm mặc vài giây, Tần Liệt thoát khỏi những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, mỉm cười, thanh âm bất giác dịu dàng đi đôi phần: “Hiện giờ, Hồng Dương có lạnh lắm không?”
Từ Đồ dí mũi chân xuống đất: “Hôm nay có tuyết, gió cũng hơi lớn, mấy ngày nay dường như lạnh hơn cả mùa đông.”
“Em có mặc áo ấm dày không?”
“Dạ có.” Từ Đồ nhét tay kia vào túi: “Em mặc một chiếc áo bông rất dày, lông trên mũ cũng dài và ấm lắm, chỉ có mũi hơi lạnh một chút.” Nói xong, cô còn hút hít nước mũi tượng trưng: “Lạc Bình nhất định không lạnh bằng đúng không anh?”
Tần Liệt không nghe thấy cô hỏi gì, anh chà xát mấy ngón tay vào nhau, vô thức nghĩ đến dáng vẻ cô nhíu mày xuýt xoa vì lạnh, chóp mũi đỏ ửng, khóe miệng bất giác cong lên, ý nghĩ muốn đi tìm cô càng không cách nào dằn xuống được.
Tần Liệt dời ánh mắt, thẳng lưng lên, hít một hơi thật sâu: “Không còn sớm nữa, em nhanh về đi.”
Tim Từ Đồ chìm xuống, mím môi: “Không thể nói chuyện thêm một lát nữa sao?”
“Hôm khác lại nói tiếp, ngoan nào, đừng để bị lạnh.”
Hai chân Từ Đồ quẹt quẹt dưới đất, một lát sau, rốt cuộc vẫn hỏi: “Tần Liệt, anh có nhớ em không?”
Đợi vài giây, bên kia nói: “Nhớ.”
Nhàn nhạt một chữ, có phần trả lời cho có lệ.
Từ Đồ há miệng, còn muốn hỏi tiếp, nhưng phút chốc cảm thấy cho dù có nói gì cũng vô nghĩa. Trước mắt có phần mơ hồ, cô hít một hơi thật sâu, khí lạnh ùa vào khiến chóp mũi cay xè. “Ờ.” Cô dụi dụi mắt: “Em về đây.”
“Ngủ sớm một chút.” Tần Liệt thấp giọng nói.
Bên kia không nói gì nữa, qua một lát, cúp máy.
Tần Liệt lấy ống nghe xuống, cầm trên tay suy nghĩ một lúc rồi quay người đặt lên điện thoại.
Tâm trạng anh có phần sa sút. Anh không đi ngay mà lấy hộp thuốc lá trong túi ra, quấn một điếu, chậm rãi rít mấy hơi.
Chưa tới mấy giây sau, lão Triệu ló đầu vào nhìn: “Gọi xong rồi hả?”
Tần Liệt cầm điếu thuốc đưa lên miệng hút: “Dạ.”
“Muộn thế này rồi, lát nữa có quay lại bên trường học không?”
“Có.” Tần Liệt rít vài hơi xong điếu thuốc rồi đứng dậy đi ra cửa: “Còn một phần chưa làm xong.”
Lão Triệu cùng đi theo ra ngoài: “Đâu cần phải liều mạng như thế, dù sao cũng khó làm xong sớm, xây dựng lại trường học cũng coi như một công trình lớn, từ từ cũng sẽ hoàn thành.”
Tần Liệt không giải thích gì nhiều: “Tranh thủ làm xong sớm, còn có việc khác ạ.”
Anh chào lão Triệu, đút hai tay vào túi quần rồi vội vàng biến mất trong bóng đêm của Lạc Bình.
Hôm nay, đêm đã xuống rất dày mà Từ Đồ vẫn còn trằn trọc nằm lăn qua lăn lại trên giường không sao dỗ giấc ngủ, cuộc điện thoại vừa nãy khiến trong lòng cô dâng lên một nỗi niềm khó chịu. Hiện giờ xa cách, lúc nào cũng lo lắng bất an, cảm thấy quan hệ giữa hai người không còn được như trước.
Cô trùm kín chăn lên đầu, khóc rấm rứt, suy nghĩ miên man thật lâu mới đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, bầu trời u ám.
Lúc Từ Đồ thức dậy, cổ họng đau rát khó nuốt, cô để chân trần nhảy xuống giường, vén rèm cửa sổ ra, bên ngoài màu trắng bạc phủ cả đất trời, tuyết rơi suốt cả đêm, thời tiết hết sức bất thường.
Có tiếng người bấm chuông, Từ Đồ giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cô giáo Hình mặc chiếc áo bông màu đỏ đứng ngoài sân liên tục giẫm hai chân cho đỡ lạnh.
Chẳng mấy chốc, thím Chu đã chạy ra mở cửa, Từ Đồ nháy hai mắt sưng húp, kéo một cái đóng rèm cửa sổ lại, chui vào chăn.
Hôm nay, cô nàng không xuống học.
Suốt mấy ngày liên tiếp, cô giáo Hình đều chờ đợi uổng công.
Từ Việt Hải khuyên lơn mấy câu, Từ Đồ không để ý, ông không dám nói nhiều đành phải gọi điện lôi Đậu Dĩ tới.
Từ Đồ coi như nể mặt mở cửa phòng, Đậu Dĩ thong thả đi vào. Bên trong phòng ấm áp như mùa xuân, Từ Đồ mặc bộ quần áo ngủ màu hồng xám kẻ caro, để chân trần, ngồi trên bệ cửa sổ cầm điện thoại chơi trò chơi.
Đậu Dĩ: “Đại tiểu thư, lại náo loạn cái gì nữa vậy?”
“Không muốn học.” Cô nàng không tình nguyện trả lời.
“Sao lại không muốn?” Hắn lui về sau mấy bước, ngồi xuống mép giường.
“Đừng hỏi nữa, phiền quá.”
“Dù sao cũng nói cho anh nghe thử lý do đi.” Hắn xoay xoay điện thoại trên tay: “Tính ra chỉ còn khoảng bốn tháng nữa là tới kỳ thi tốt nghiệp trung học rồi, kiến thức khoa học xã hội của em không sao, nhưng toán học mất căn bản nhiều quá, thời gian còn lại mà không chạy nước rút, anh sợ không kịp.”
Từ Đồ cau mày: “Anh phiền quá.”
“Phiền cũng phải học.”
Từ Đồ nhảy xuống, đẩy lưng hắn đuổi người ra ngoài: “Anh không quản được em.”
“Người đó có thể quản không?”
“Không ai quản được hết.” Từ Đồ phiền hết chịu nổi, đẩy mạnh hắn ra ngoài, đánh sầm đóng cửa phòng lại.
Đậu Dĩ không nản lòng, đứng bên ngoài gõ một hơi, thấy cô trốn bên trong không rục rịch, hắn rống lên: “Còn không mở nữa, anh sẽ cáo trạng!”
Từ Đồ không thèm để ý, nơi nào nghĩ hắn có cách liên lạc với Tần Liệt, thế là lại trèo lên bệ cửa sổ, vắt chéo chân, tiếp tục chơi trò chơi trước đó.
Qua vài phút sau, lại nghe thấy tiếng đập cửa, Đậu Dĩ rống to hơn: “Đồ Đồ ra đây đi, điện thoại của Tần Liệt.”
Từ Đồ không tin, đeo tai nghe vào, chỉnh âm lượng đến mức lớn nhất.
Rốt cuộc, âm thanh bên ngoài không còn lọt vào tai nữa, cô tập trung chơi game, đột nhiên có điện thoại gọi tới.
Từ Đồ vừa nhìn thấy dãy số vô cùng quen thuộc nhấp nháy trên màn hình, lập tức nghe bụng mình giật thon thót, không khỏi cắn môi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc