Tam Giác Mùa Hè - Chương 53

Tác giả: Giải Tổng

Tần Liệt tốn không ít sức lực để dỗ Từ Đồ về Hồng Dương, nói đến hết hơi, cuối cùng nét mặt vốn yêu chiều dịu dàng cũng lạnh xuống mấy phần.
Anh phủ chăn che kín thắt lưng, khoanh hai tay dựa vào đầu giường.
Từ Đồ ngồi quỳ trên chiếc giường đơn bên kia, ôm góc chăn, mím môi giằng co với anh.
Tần Liệt nhìn cô, nhượng bộ ngoắc ngoắc tay: “Lại đây với anh.”
Từ Đồ lắc đầu nguầy nguậy: “Em không đi đâu hết, em muốn về Lạc Bình.”
“Em có thể ở đó cả đời sao? Lúc trước chúng ta đã thảo luận chuyện thi cử xong xuôi, em muốn nuốt lời hả?”
Cô nàng hờn dỗi bướng bỉnh: “Em không có nói.”
Tần Liệt nhịn mấy giây: “Có nói hay không do anh quyết định, bây giờ đi ngủ, sau khi thức dậy lập tức xuất phát.” Anh trượt người xuống, muốn nằm im phớt lờ cô, kéo chăn lên đắp.
Nhưng cái chăn trong tay trợt mất, anh túm hụt.
Từ Đồ nhanh như sóc kéo về phía mình, ôm cả đống chăn bông trong lòng, toàn bộ thân thể anh lộ ra ngoài.
Tình huống này… hai chân anh co gập, cơ bắp trên đùi theo bản năng căng cứng giật giật.
Đôi mắt Từ Đồ còn đang ầng ậc nước, tầm nhìn thoáng dời xuống dưới, thấy nhóc đáng thương kẹp ở giữa, ‘phụt’ một tiếng bật cười.
Tần Liệt quả thật nhịn hết nổi, bị cô nàng chọc cho phát hỏa, nghiêm mặt lại: “Có phải em thiếu bị trừng trị không?”
Đồ Đồ lúc này cười chảy cả nước mắt nước mũi, bả vai không ngừng run rẩy.
Tần Liệt kéo phăng đống chăn ra, ôm cô nàng đặt nằm ngang trên đùi mình, tét vô ௱ôЛƓ hai phát.
Từ Đồ không ngừng giãy dụa, nhanh tay lẹ mắt, với tay chộp mấy sợi lông trên bắp chân anh giật mạnh.
Tần Liệt đau đến hít hơi lạnh, giữ chặt eo cô, ngón tay mò vào khe rãnh kia vừa dịu dàng vừa kịch liệt khuấy đảo chơi đùa một trận, dần dà, cô nàng ngoan ngoãn triệt để, không ngừng run rẩy từng cơn.
Từ Đồ vùi mặt xuống ga trải giường rên khẽ, thắt lưng vô thức hạ xuống nâng cao ௱ôЛƓ lên.
Đồng tử trong mắt anh càng lúc càng sâu hun hút, nhìn lòng bàn tay ướt rượt những sợi tơ nước trong suốt óng ánh, không còn khống chế nổi nữa, muốn đao thật thương thật xông ra trận.
Khoảnh khắc tia lý trí cuối cùng sắp tuột khỏi đầu óc, chợt nhớ đến hôm qua cô mới trải qua chuyện đó lần đầu, trong lòng nhất thời dâng lên thương xót, rốt cuộc nhịn xuống, ôm người ngồi dậy, ngó trần nhà tự mình hạ nhiệt.
Lúc này, Từ Đồ đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, cuộn tròn trong vòng tay anh, mở to mắt im thin thít.
Tần Liệt: “Còn ầm ĩ làm loạn nữa không?”
Từ Đồ đột nhiên hỏi: “Anh cứ kiên quyết đưa em về Hồng Dương, có phải muốn bỏ mặc em không?”
“Không phải.”
Cô ngẩng đầu: “Sao anh lại trả lời thẳng thắn dứt khoát như vậy? Một chút tình cảm cũng không có.”
Tần Liệt hết cách, dịu dàng nói: “Trước hết phải tập trung vào việc học, anh sẽ luôn ở Lạc Bình đợi em không đi đâu hết, trừ phi em không còn nhớ đường trở lại nơi đó.” Anh nói những lời chứa đựng ý nghĩ sâu xa trút hết từ tận đáy lòng, thoáng dừng lại chốc lát: “Chỉ có em bỏ anh, anh vĩnh viễn ở đó, không bao giờ buông tay em.”
“Vì sao ạ?”
Anh đáp có lệ: “Già rồi, không chịu nổi giày vò.”
Tần Liệt không nói những lời yêu thương để dỗ dành cô, những lời của anh tuy không đường mật ngọt ngào, nhưng lại chứa đựng biết bao chân thành khiến người ta vững dạ yên lòng.
Từ Đồ ôm chặt thắt lưng anh.
Tần Liệt lại lặng lẽ cất lời: “Huống chi, vụ án của Hoàng Vi bây giờ mới bắt đầu điều tra. Em là nhân chứng quan trọng, cũng là người cung cấp tất cả các chứng cứ cần thiết, sau này sẽ cần sự phối hợp thường xuyên của em, sao có thể ở lại Lạc Bình được.”
Từ Đồ ngẫm nghĩ nửa ngày, cất giọng rầu rĩ: “Em biết rồi.”
Anh nghiêng đầu hôn trán cô.
Từ Đồ lại hỏi: “Nhưng hành lý của em vẫn còn ở Lạc Bình, phải làm sao bây giờ?”
“Trong đó có đồ gì cần dùng sao?”
“Có hai cái áo thun em đặc biệt đặc biệt thích, hay là…”
Sao Tần Liệt không nhìn ra mưu đồ của cô, ngắt ngang: “Mùa hè qua rồi, sang năm mặc.”
“Còn có một cặp tai nghe, âm thanh vô cùng vô cùng hay, không có nó buổi tối em ngủ không ngon.”
“Ngủ không cho phép nghe nhạc.”
“Còn có…”
Tần Liệt siết chặt cánh tay, áp đầu cô vào иgự¢ mình, không cho cô nói chuyện, bản thân cũng nhắm mắt lại.
Thật vất vả mới dỗ được cô ngủ, Tần Liệt rón rén bước xuống giường.
Lúc này là mười một giờ trưa.
Anh mặc quần áo, đi xuống lầu gọi điện cho Từ Việt Hải, nắm tình hình diễn tiến mới nhất ở bên kia.
Từ Việt Hải đã cho người đi lấy chứng cứ cất trong két an toàn ở ngân hàng nọ, bàn giao cho cục cảnh sát thành phố Hồng Dương. Qua quá trình xem xét, các điều tra viên nhận thấy đây là một vụ án có quy mô lớn nên đã lập tức mở cuộc họp kín, thành lập tổ điều tra trọng án tạm thời, cho mời những thuộc hạ có liên quan đến Tôn Vĩ – trưởng cục sảnh sát quận Minh Tiền lên lấy lời khai. Thời điểm đó, bọn Cao Sầm đã bị tóm, đang trên đường áp tải về Hồng Dương. Vì Tôn Vĩ không biết mọi chuyện đã bại lộ nên nhất thời không kịp trở tay, không thừa nhận cũng không phủ nhận, từ đầu tới cuối luôn giữ im lặng.
Sau khi cúp máy, Tần Liệt lại gọi về nhà lão Triệu ở Lạc Bình.
Chưa tới mấy phút sau, A Phu đã gọi lại cho anh, hơi thở của hắn hồng hộc đầy lo lắng, biết anh đã an toàn cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Tần Liệt hỏi: “Duyệt Duyệt đâu rồi? Con bé có sao không?”
“Chỉ bị sợ hãi, em đã đưa bọn họ về nhà em, mọi chuyện ở đây anh cứ yên tâm.” A Phu hỏi: “Khi nào anh về?”
Anh đặt tay lên mặt quầy, dõi mắt nhìn một nơi bất định: “Có thể sẽ hơi lâu, chuyện trong nhà và bên trường học, trước mắt phải phiền cậu trông coi dùm anh.”
“Chúng ta là anh em ruột thịt, anh khách khí quá.” A Phu lại hỏi: “Còn cô nhóc Từ Đồ kia sao rồi, chắc cũng bị dọa sợ không ít.”
“Không có việc gì, đang ngủ.”
A Phu nói: “Vậy thôi, anh làm việc của mình đi, mọi thứ ở nhà anh cứ yên tâm.”
Hai người lại trò chuyện mấy câu, lúc chuẩn bị gác máy, đột nhiên A Phu gọi anh một tiếng.
Tần Liệt đặt lại ống nghe lên tai, bên kia nói: “Duyệt Duyệt có nói với em một chuyện, bảo rằng trước khi chúng ta cứu con bé, có một người đã tới nhà xưởng tính mang con bé đi.”
Tần Liệt khẽ nhíu mày, mím môi không lên tiếng.
A Phu nói tiếp: “Anh đoán không ra đâu, người đó là Lưu Xuân Sơn.”
A Phu không biết thân phận thật của Lưu Xuân Sơn, nên khó mà tin được một người điên có thể cứu người. Hắn tưởng con bé bị hoảng loạn nói năng lung tung, nên không định kể chuyện đó cho Tần Liệt nghe, nào ngờ bên kia lại đặc biệt quan tâm.
“Chuyện đại khái xảy ra khi nào?”
A Phu ngạc nhiên: “Mấy cái đó em không có hỏi.”
Tần Liệt lập tức nói tiếp: “Vậy sau đó cậu ta đâu rồi?”
“Duyệt Duyệt nói, bọn chúng có tổng cộng năm người, Lưu Xuân Sơn bị một người đưa đi trước, hình như đưa về đồn cảnh sát hay gì đó.” A Phu nghĩ ngợi: “Có chuyện gì hả anh? Lời nói của trẻ con, không rõ ràng lắm.”
Tần Liệt bên này lại trầm ngâm im lặng, hồi lâu sau nghe thấy bên kia hỏi, anh cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo A Phu cúp máy rồi đặt ống nghe xuống.
Tần Liệt không đi thẳng lên lầu mà ra chiếc ghế phía tiền sảnh ngồi một lúc.
Tiền sảnh âm u, cửa lớn làm bằng gỗ bên trên có khung kính nhỏ, chặn hết phần lớn ánh mặt trời bên ngoài.
Anh theo bản năng sờ sờ túi quần, nhưng không tìm được gì, liền đưa mắt nhìn về phía quầy, đi tới hỏi ông chủ điếu thuốc.
Ông chủ cười xởi lởi còn tiện tay ném qua cho anh cái bật lửa.
Tần Liệt khum đầu châm thuốc, rít hai hơi ngắn để sợi thuốc bắt lửa: “Cảm ơn.” Anh trả bật lửa lại: “Tôi gọi thêm cú điện thoại.”
Ông chủ ngẩng đầu lên: “Tùy ý, dù sao cũng tính vào tiền phòng.”
Tần Liệt không đáp lời ông ta, anh cầm ống nghe, do dự mấy giây, lại gọi điện cho Từ Việt Hải.
Anh đi thẳng vào vấn đề: “Từ tổng, có chuyện này tôi muốn nhờ ngài giúp đỡ.”
“Nói tôi nghe xem.”
Tần Liệt suy nghĩ một lúc: “Hôm qua, bọn thuộc hạ của Cao Sầm có đưa một người đàn ông về Hồng Dương, người này tên thật là Cao Thành, đầu óc có chút vấn đề. Tôi đoán hẳn là đã bị đưa đến cục cảnh sát Minh Tiền bên kia, sợ hắn không tỉnh táo bị người ta hãm hại, nên muốn phiền ngài hỏi thăm giúp.”
Nói xong, anh dừng lại, đầu bên kia điện thoại khá ồn ào, mơ hồ nghe thấy tiếng ò e ò e phát ra từ còi xe cảnh sát, hiển nhiên Từ Việt Hải vẫn còn đang ở cục cảnh sát chưa rời đi.
Ông đi ra phía ngoài tách khỏi đám đông kia, đến một góc yên tĩnh, cất giọng ấm áp hỏi: “Cậu lấy lập trường gì nhờ tôi giúp đây?”
Tần Liệt kẹp điếu thuốc, một hồi lâu không hút, tàn thuốc đã tích tụ thành một đoạn dài. Anh duỗi ngón tay khảy lên thân thuốc, không nhún nhường không kiêu ngạo hết sức khiêm tốn nói: “Bỏ sang một bên không nói tới lập trường, trên thực tế xuất phát điểm của tôi và ngài đều vì Từ Đồ. Người đàn ông này và người mà buổi sáng ngài đến ngân hàng lấy hồ sơ chứng cứ kia cùng dính líu vào một vụ án.” Anh rít một hơi thuốc: “Mặt khác, tôi cũng có chút lòng riêng, tôi nuôi dưỡng cô bé có cha mẹ bị hại ૮ɦếƭ trong vụ án hạ độc tập thể đó, thế nên, nếu có thể với cao được làm bằng hữu với ngài, muốn nhờ ngài giúp để mắt tới chuyện này.”
Từ Việt Hải cười nhẹ nhàng mấy tiếng, không nói đồng ý hay từ chối, chỉ hỏi: “Khi nào cậu đưa Đồ Đồ về?”
Tần Liệt đáp lại: “Cô ấy đang ngủ, nếu quá muộn sẽ ở lại một đêm, sáng mai về.”
Từ Việt Hải cũng tán thành: “Đừng đi đường ban đêm. Tôi gọi cho một người bạn ở Khâu Hóa bảo chuẩn bị một chiếc xe, cậu ghi lại số điện thoại, khi nào về thì liên lạc trước với hắn.”
Tần Liệt lập tức tìm ông chủ lấy giấy 乃út ghi lại, Từ Việt Hải còn nói thêm: “Chuyện kia, tôi sẽ cho người đi thăm dò giúp cậu.”
Những lời này chính là ông ấy đã đồng ý, Tần Liệt nói cảm ơn rồi gác điện thoại, anh kẹp điếu thuốc đưa lên miệng rít mấy hơi, đợi đến khi mùi khói trên người tản đi hết mới sải chân lên lầu.
Từ Đồ vừa chợp mắt đã đánh thẳng một giấc tới khi mặt trời lặn. Lúc tỉnh dậy, Tần Liệt đang ngồi tựa vào đầu giường bên cạnh xem tivi, điều khiển từ xa đặt trên đùi, không bật âm thanh.
Từ Đồ biếng nhác duỗi cột sống, ôm chăn lật người, đưa lưng về phía anh.
Tần Liệt dịch sát lại, bàn tay chui vào chăn, bên trong nóng hầm hập: “Dậy rồi sao?”
Cô nàng giả vờ còn ngái ngủ, uể oải hí mắt ngó ra ngoài cửa sổ: “Tối rồi hả anh?”
“Sáu giờ.”
Cô đột nhiên quay phắt đầu lại, hai mắt sáng rỡ: “Nói vậy, hôm nay không phải về Hồng Dương ạ?”
“Sáng mai dậy sớm rồi đi.”
Từ Đồ lập tức lăn lông lốc bò dậy, toàn thân sôi sục như tiêm máu gà: “Vậy lát nữa chúng ta ra ngoài chơi nha anh, nha anh? Em còn chưa có đến Khâu Hóa lần nào!”
Tần Liệt mỉm cười yêu chiều, lấy quần áo của cô: “Để anh mặc đồ cho nào, rửa mặt xong đi ăn cơm.”
Hai người gọi điện thoại cho người bằng hữu kia của Từ Việt Hải. Xe được đưa tới, theo ý nguyện của cô nàng, chạy đến phố ẩm thực nổi tiếng ở thành phố Khâu Hóa ăn một bụng thức ăn nhanh chẳng có chút giá trị dinh dưỡng, rồi đi dạo hồi lâu trên khu phố dành cho người đi bộ. Đến khi tối muộn, rốt cuộc Tần Liệt phải dùng tới biện pháp cứng rắn mới túm được cô nàng về.
Hai người ngủ một giấc, năm giờ sáng hôm sau anh đánh thức cô dậy, từ đây về Hồng Dương cũng phải mất mười mấy tiếng đồng hồ, anh muốn đưa cô trở về trước khi trời tối.
Xe lăn bánh khỏi thành phố Khâu Hóa, Từ Đồ ngủ bù trước, sau khi thức dậy thay tay lái cho Tần Liệt một lúc, ăn cơm trưa xong lại đổi tới phiên anh.
Từ Đồ ăn no bụng liền mệt mỏi buồn ngủ, cô tì người vào cửa kính, nghiêng đầu ngắm anh.
Cửa sổ phía bên ghế lái hạ xuống một nửa, khuỷu tay anh gác hờ trên khung cửa, ngón tay duỗi ra xoa trán. Cánh tay phía bên cô thả lỏng, vai hơi rủ xuống, lòng bàn tay nắm giữ vô lăng.
Đôi mắt anh tập trung, dáng vẻ khi lái xe vừa cẩn trọng vững vàng lại tao nhã lịch sự, đường nét sườn mặt nghiêng lại càng đẹp đến nhất nhất nhất.
Đồ Đồ hãnh diện, đắc ý cười khích khích.
Sóng mắt Tần Liệt khẽ lay động: “Em cười gì thế?”
Từ Đồ nói: “Dáng vẻ anh lái xe đẹp nhất nhất nhất luôn.”
“Vậy à?” Tần Liệt nhếch khóe môi.
“Đương nhiên, trước kia em chỉ thấy anh lái mô tô hoặc là xe xúc đất, dĩ nhiên, cũng đẹp nhất nhất, nhưng không giống bây giờ.” Cô cảm thấy cực kỳ thích dáng vẻ này của anh: “Thật khó tưởng tượng, anh mặc quần tây và áo sơ mi trông sẽ thế nào?”
Tần Liệt cười trêu: “Muốn xem sao?”
“Rất rất rất muốn.”
Cô háo hức thò đầu tới nhìn anh, ánh mắt đầy mong đợi câu trả lời, nhưng anh hỏi xong câu này lại không nói tiếp câu sau, Từ Đồ rối rắm: “Nè! Em có cơ hội nhìn thấy không?”
“Có thể.”
Hỏi tiếp, anh không trả lời.
“Hứ.” Cô nàng mất hứng dựa người lại ra sau.
Tần Liệt đổi tay cầm vô lăng, giơ tay phải ra nắm tay cô: “Em nhắm mắt ngủ một lát đi.”
Từ Đồ tìm một tư thế thoải mái, ‘úy’ một tiếng: “Hay là anh kể chuyện cười cho em nghe đi, cho em chút thuốc thôi miên trợ ngủ.”
Tần Liệt ngẫm nghĩ: “Có một con thỏ trắng nhỏ đi ra bờ sông câu cá, ngày đầu tiên không câu được gì, nó lủi thủi đi về nhà. Ngày hôm sau, con thỏ trắng nhỏ lại ra bờ sông câu cá, cũng vẫn không câu được gì, nó lại tay không về nhà. Ngày thứ ba, con thỏ trắng nhỏ vừa ra tới bờ sông, một con cá lớn đã phóng bay lên mặt nước, hướng về phía nó rống to: “Nếu anh còn dám lấy cà rốt làm mồi câu, tôi sẽ bẹp ૮ɦếƭ anh!”
Đồ Đồ chớp chớp mắt mấy cái, không cười.
Tần Liệt lại kể thêm mấy truyện tương tự, Từ Đồ kháng nghị: “Không thích nghe loại này đâu.”
“Vậy muốn nghe loại nào?”
Từ Đồ xoa nắn мơи тяớи tay anh, cố tình hoạnh họe: “Có chút sắc màu.”
Tần Liệt im lặng vài giây.
“Không có sao?”
Anh tranh thủ liếc nhìn cô một cái, nhíu mày nghĩ ngợi chốc lát: “Có một truyện.” Ánh mắt anh lại nhìn thẳng về phía trước, tự mình cong môi cười trước: “Chuyện kể, có một người đàn ông mang theo con cá sấu cưng của mình đến quán rượu. Hắn biểu diễn một màn độc đáo, hắn bảo con cá sấu há miệng ra, sau đó đút người anh em bên dưới của mình vào, rồi khép miệng con cá sấu lại. Qua một phút sau, hắn cầm chai bia đập vào đầu con cá sấu, con cá sấu há miệng, người anh em của hắn hoàn toàn không bị tổn hại gì, lấy ra nguyên vẹn.”
Từ Đồ lập tức thắc mắc: “Sao đó thế nào?”
“Sau đó hắn có một đề nghị, hắn nói hắn sẵn sàng bỏ ra một trăm đồng, xem có ai đủ can đảm thử không. Trong quán rượu mọi người đều trầm ngâm, sau một hồi im lặng, có một cô nàng tóc vàng hoe thẹn thùng giơ tay lên, cô ta nói…”
“Cô ta nói gì?” Từ Đồ khẩn trương.
“Cô ta nói, ‘tôi có thể thử, nhưng anh phải hứa với tôi, không được dùng chai bia đập đầu tôi.’”
Chữ cuối cùng của anh vừa rơi xuống, trong xe lập tức im phăng phắc.
Tần Liệt nghiêng đầu nhìn Từ Đồ, cô vẫn không cười, mắt không chớp dòm anh lom lom.
Anh mất tự nhiên, cổ họng khẽ trượt xuống, buông tay cô ra, lúng túng rờ chóp mũi: “Ngủ đi.”
Chưa tới một giây sau, Từ Đồ bất thình lình chồm người tới, dán sát miệng vào tai anh: “Anh kể truyện cười này, muốn bóng gió với em cái gì thế?”
Hơi thở của cô theo từng chữ nhẹ nhàng khiêu khích quét lên mặt anh, Tần Liệt nghiêng đầu né tránh: “Không bóng gió gì hết, em không thích nghe sao.”
Từ Đồ chống cánh tay sát bên chỗ ngồi của anh không nhúc nhích, cắn môi một lúc, bản thân tự đỏ bừng mặt trước: “Anh, có muốn thử không?”
Hô hấp của Tần Liệt ngưng trệ, ánh mắt theo bản năng liếc ra phía ngoài cửa sổ. Hai bên chỉ có đất trống đồi trọc và rừng cây, là một con đường quốc lộ khá vắng vẻ, vừa vặn lúc này không có bóng dáng chiếc xe nào qua lại.
Anh không từ chối, cũng không nói đồng ý, vừa cứng ngắc nhếch miệng cười, đã cảm giác được bàn tay cô chạm vào.
Quả nhiên Từ Đồ cởi dây thắt lưng của anh ra, chỉ mấy động tác đã kéo khóa quần xuống sát mép.
Tần Liệt hít thở không thông, chẳng còn sức lực để ngăn cản, phủ tay lên đầu cô đẩy đẩy ra, hai mắt tối sầm: “Đừng nghịch, đang lái xe đó.”
Từ Đồ cố ý kéo nó ra, Ϧóþ hai cái, cơ thể anh liền biến hóa. Cô nằm sấp nửa người phủ phục bò trên đùi anh, nuốt nước bọt, lại quan sát chốc lát rồi trúc trắc há miệng ngậm lấy.
Cái này đúng là lấy mạng người, não bộ anh tê dại, gáy ót ngứa ran. Từ Đồ chưa bao giờ làm như thế, Tần Liệt chịu đựng mấy cái cắn, chẳng mấy chốc, trán anh túa ra một tầng mồ hôi, tay chân cũng không còn nghe theo sự điều khiển, bánh xe quanh co, vẽ một đường vòng cung trên đường.
Tần Liệt cắn chặt răng, nhìn qua kính chiếu hậu thấy có xe đang chạy tới, anh bẻ ngoặt tay lái, cua vào con đường nhỏ bên cạnh, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy ra phía sau núi…
Xong xuôi, nửa ngày sau anh mới lấy lại được nhịp thở bình thường, hai người ôm nhau trò chuyện một lúc, xe mới lần nữa quay đầu chạy vào đường chính.
Từ Đồ có phần ai oán, co duỗi cơ hàm: “Sau này em không làm nữa đâu.”
“…Có thể từ từ tiến bộ mà.”
Từ Đồ lầm bầm một tiếng: “Nghĩ hay lắm.” Cô ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý tới anh.
Tần Liệt nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô: “Ngủ đi.”
Sau khi bị giày vò một trận, rốt cuộc Từ Đồ cũng hơi buồn ngủ, từ từ nhắm mắt lại, ngả người vào lưng ghế đánh một giấc.
Tám giờ tối, cuối cùng xe cũng tiến vào nội thành Hồng Dương, Từ Đồ có chút không tình nguyện, nhưng vẫn chỉ cho anh hướng về nhà mình.
Tối nay, Từ Việt Hải cứ đi qua đi lại trong sân, hết cắt tỉa hoa cỏ lại chơi đùa với mấy con chim, chắp hai tay sau lưng không ngừng nhìn chằm chằm ra ngoài cổng lớn.
Mãi tới khi màn đêm buông xuống, rốt cuộc cũng có một loạt đèn pha chiếu vào sân, theo sau là mấy tiếng còi vang lên.
Từ Việt Hải lập tức thả tay xuống, khom người, nheo mắt nhìn ra ngoài, phút chốc, nếp nhăn trên khóe mắt dãn ra.
“Thím Chu, mau đi chuẩn bị thức ăn.” Từ Việt Hải hướng vào trong nhà la lên.
Sau đó liền rảo bước thật nhanh ra đón.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc