Tháng ba.
Một chiếc Jeep đen lao như vũ bão trên đường núi, trong khoang xe ngập tiếng rock metal nặng, Từ Đồ tay nắm vô lăng, chân phải giẫm sát mức chân ga, khóe miệng đuôi mày cong vểnh lên, người quen đều biết, cô nàng đang hết mực hưng phấn.
Đậu Dĩ ngồi ở vị trí phụ lái, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu, hai tay bám chặt cửa xe, vừa lỡ dại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngũ quan liền co rút giật giật không yên, lập tức xoay đầu vào. Hắn nhìn thấy một bên là vực sâu thăm thẳm, chưa có dấu vết khai phá, đầy cành khô cỏ mục rơi xuống con suối heo hút quanh co chảy xuyên qua bên dưới; bên còn lại cũng chẳng khá khẩm gì với những tảng đá hình thù quái dị, bên trên phủ đầy rong rêu gớm ghiếc.
Chỉ cần liếc một cái đã đủ khiến người ta ấn tượng sâu sắc về cái nơi hoang vu hẻo lánh đầy kinh dị này. Hắn thiệt hối hận đã đáp ứng Từ Việt Hải tháp tùng cô tới đây.
Đậu Dĩ nhìn về phía Từ Đồ, lần nữa nài nỉ: “Để anh lái cho, Đồ Đồ.”
Từ Đồ hạ cửa sổ phía bên mình xuống hết mức, gió đầu xuân còn mang theo hơi lạnh lùa vào thổi loạn xạ mái tóc ngắn màu hồng nhạt của cô, những sợi tóc dường như cũng có sinh mệnh, phần phật cuộn theo gió đùa giỡn.
Từ Đồ quay đầu nhìn hắn, đôi mắt đen láy: “Anh nói gì?” Giọng nói của cô lẫn vào trong tiếng gió rít.
Lúc này, Đậu Dĩ mới dời ánh mắt đi, đưa tay tắt nhạc: “Anh lái cho.”
Bên tai chỉ còn tiếng gió vi vu đơn điệu. Tư Đồ nhíu mày xem thường: “Sợ sao?”
“Em nói thử coi! Đây là đường núi đó, bà cô của tôi.” Đậu Dĩ có chút quắn quéo: “Khúc cua phía trước quá nguy hiểm, tầm nhìn bị hạn chế, nếu làn xe đối diện có xe tải chạy tới, với tốc độ này của em mất luôn cái mạng nhỏ đó, biết không?”
Đây là lần đầu tiên Từ Đồ lái xe trên đường núi quanh co thế này, bán tín bán nghi liếc nhìn hắn, hứ một cái, rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn nghe lời giảm tốc độ xuống.
Gió không còn lùa mạnh như lúc nãy, chỉ nhẹ nhàng mơn mang trên da, trong xe vô cùng yên tĩnh.
Đậu Dĩ duỗi duỗi mấy ngón tay cứng đờ: “Đúng là đòi mạng mà. Anh thiệt hối hận đã đưa em đến đây.”
Cô thản nhiên đáp lại: “Đáng đời.”
“Em nói gì?” Đậu Dĩ nghe không rõ, nhích người lại gần cô.
Ánh mắt Từ Đồ nhìn thẳng về phía trước, âm điệu không đổi: “Không phải anh muốn lấy lòng ông ấy sao.”
“Con bé xấu xa, nói vậy cũng nghe được hả!” Đậu Dĩ vờ gõ vào đầu cô, tí tửng nói: “Lấy lòng ông ấy, còn không phải vì em sao.”
Cô cười lạnh: “Không cần phải lôi kéo làm quen với tôi, anh là anh, tôi là tôi. Tôi đồng ý với Từ Việt Hải ngây ngốc ở đây nửa năm, sau này tôi muốn lên trời ông ấy cũng đều không xen vào.” Từ Đồ chu miệng thổi mấy sợi tóc lòa xòa bên má, nhìn hắn nhoẻn miệng cười: “Cho nên, lấy lòng cũng vô dụng.” Dáng vẻ giảo hoạt, ranh mãnh tựa tinh linh, chẳng khác nào mấy tiểu bá vương ngang ngược diễu võ dương oai.
Đậu Dĩ vờ như không nghe thấy, vô cùng thông minh vòng vo tam quốc đổi đề tài: “Nơi quỷ quái này không phải cho người ở mà.”
Cô miễn cưỡng hừ một tiếng.
“Từ Đồ,” Đậu Dĩ nghiêm nghị nói: “Nếu em không muốn, bây giờ chúng ta quay về. Anh sẽ giải thích với chú Từ.”
Từ Đồ nói: “Tôi không về.”
“Em thích ở đây?”
“Không thích.” Cô nhún nhún vai: “Nhưng tạm thời xem ra cũng không còn cách nào tốt hơn.”
Nửa câu sau Đậu Dĩ nghe không hiểu, không khỏi quay đầu nhìn cô. Từ Đồ đang tập trung xem thiết bị dẫn đường, ngón tay chọc chọc mấy cái, đôi mày xinh nhíu chặt lại. Mười lăm phút trước, trên đó hiển thị còn cách huyện Phàn Vũ ba mươi cây số, không biết trục trặc ở đâu, bây giờ lộ trình cũng y như vậy không giảm xuống tẹo nào.
Từ Đồ thô lỗ chửi bậy một tiếng, ló đầu ra ngoài cửa sổ. Vượt qua khúc ngoặt, bên sườn núi có một chiếc xe công nông đang thong thả lắc lư tiến về phía trước.
Ngồi phía sau thùng xe là một phụ nữ, trang điểm theo phong cách người thành phố, mặc quần bò và chiếc áo khoác đỏ rực như lửa, mái tóc đuôi ngựa dài được tết rất tỉ mỉ, môi mỏng, hai mắt nhỏ hẹp, đang ôm chặt bả vai, biếng nhác nghiêng người tựa vào thành xe.
Tư Đồ quét mắt, giẫm chân ga đuổi theo, cô điều chỉnh tốc độ cho xe bám sát vào, chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ.
“Chị gái,” cô khẽ nhấc cằm, khinh bạc cười: “Muốn hỏi thăm chị một chỗ.”
Chỉ là cách xưng hô hết sức bình thường, nhưng toát ra từ miệng cô như ẩn chứa đôi chút đùa cợt. Người phụ nữ kia theo bản năng nhíu mày lại, vẻ mặt lãnh đạm: “Chỗ nào?”
“Thôn Lạc Bình huyện Phàn Vũ đi thế nào?”
Đối phương thoáng ngập ngừng: “Cô cũng muốn đi Lạc Bình?”
Từ Đồ không để ý tới câu chữ cô ta nói, đáp lại: “Vâng.”
“Đến huyện Phàn Vũ, thôn Lạc Bình còn cách rất xa.”
Tư Đồ nói: “Không sao, đến Phàn Vũ trước.”
Ánh mắt của người phụ nữ đó dừng lại trên người Tư Đồ, đảo lên đảo xuống: “Đường ở đó rất hẹp, xe này của cô không vào được đâu.”
“Xe không vào được, tôi tự đi vào.” Từ Đồ cho xe bò với tốc độ máy cày: “Cô biết đường sao?”
Đối phương quan sát đánh giá diện mạo của Tư Đồ, khuôn mặt nhỏ nhắn, trang điểm tông màu khói rất đậm, mặc áo ba lỗ trắng bên ngoài khoác hờ chiếc jacket, một bên áo khoác rơi xuống lộ ra bờ vai trắng nõn nuột nà; mái tóc nhuộm hồng bị gió thổi rối tơi.
Cô ta nhìn thật kỹ lần nữa, khi Tư Đồ nói chuyện đầu lưỡi lóe sáng lên, thì ra là đính kim cương trên lưỡi… nhìn sao cũng thấy giống một con nhóc côn đồ.
Cô ta miễn cưỡng đưa tay chỉ chỉ cho có lệ: “Chạy thẳng hết đường núi phía trước, ra tới quốc lộ, đi theo bảng hướng dẫn là được.”
Từ Đồ dõi mắt nhìn theo hướng cô ta chỉ, quả nhiên nhìn thấy biển báo hướng về phía quốc lộ.
“Cảm ơn, chị gái.” Từ Đồ ngoảnh đầu nhìn cô ta huýt sáo, cái miệng giảo hoạt: “Chiếc xe tuyệt thật, vô cùng mát mẻ.”
Không đợi đối phương kịp nói lời nào, cô nàng nâng cửa kính lên, brừm một tiếng, nháy mắt bỏ xa chiếc công nông.
Hướng San hít phải một ngụm khói, mùi hăng hắc khiến cô ta ho khan không ngừng. Lúc ngẩng đầu lên, đường núi phía trước trống tênh không một bóng người. Cô ta cắn răng, chẳng hiểu sao thấy vô cùng bực dọc.
****
Đến đầu thị trấn, xe quả thật không cách nào vào được, đành phải đậu lại ven đường. Đậu Dĩ giúp cô kéo hành lý đến chỗ tấm vách đá đã hẹn trước đó đứng đợi.
Mặt trời đã treo nơi đầu núi, hơi nóng còn lại cuối ngày dần tản đi, khi những làn gió núi lùa qua mới thật sự cảm nhận được cái lạnh khác biệt của nơi này. Từ Đồ kéo cao dây kéo áo khoác chôn cằm trong đó, rồi ngồi gác chân lên va li hành lý lấy di động ra chơi game.
Đậu Dĩ nhìn đồng hồ: “Khi nào người chú Từ nhờ mới tới?”
“Không biết.”
“Đúng là không đáng tin,” Đậu Dĩ mặc áo sơ mi và quần jean Armani, không có chỗ ngồi, đứng bên cạnh Từ Đồ cứ luân phiên đổi chân trụ cho đỡ mỏi: “Nếu không gọi điện cho chú Từ hỏi thử xem?”
Tư Đồ uể oải nói: “Anh gấp thì về trước đi.”
“Không gấp,” hắn vội vàng trả lời: “Anh đi qua chỗ đối diện mua hai chai nước.”
Tư Đồ không lên tiếng.
Anh ta băng qua con đường đầy bùn đất, phía đối diện có một tiệm tạp hóa đã cũ nát. Thị trấn vốn không lớn, dõi mắt lướt qua con phố đã thấy ngay điểm cuối, dọc bên đường có những quầy hàng rong bày bán rau dưa và những vật dụng thông thường. Ở nơi thâm sơn cùng cốc này, nhà cửa thưa thớt nằm rải rác xa xa, bầu không khí như nhuộm đẫm một màu bị lãng quên.
Đậu Dĩ nhíu nhíu mày, cầm hai chai nước bước ra khỏi tiệm tạp hóa, lúc đi ra nhìn thấy ánh mắt Từ Đồ đang chăm chú nhìn mình từ bên kia đường, cô không nghịch điện thoại nữa, đang ôm cánh tay như ௱ôЛƓ lung suy nghĩ điều gì.
Hắn đi qua, thuận tay xoa xoa đỉnh đầu cô: “Lại đang nghĩ tới chuyện xấu xa gì nữa hả?” Đậu Dĩ hết sức tự nhiên vặn nắp chai nước đưa qua cho cô.
Từ Đồ không cầm, ngẩng đầu hỏi: “Anh còn bao nhiêu tiền?”
Hắn không kịp phản ứng.
Cô nói thêm: “Trong Ϧóþ có bao nhiêu tiền mặt?”
“Hơn hai ngàn. Chỉ còn trong thẻ.”
Từ Đồ ʍúŧ ngón tay cái, nghĩ nghĩ: “Cho tôi mượn tiền mặt, khi nào về Hồng Dương sẽ trả gấp đôi.”
“Em xem anh là người ngoài hả!” Hắn không hỏi cô mượn làm gì, trực tiếp móc Ϧóþ ra ném qua cho cô, nửa đùa nửa thật: “Không cần trả tới trả lui, quá sỉ nhục tình cảm hai ta.”
Nào ngờ mong đợi ra đi không hẹn ngày trở lại, chẳng có câu trả lời nào bay về, Từ Đồ căn bản không nghe thấy lời hắn nói. Cô nàng móc hết tiền mặt ra, ném Ϧóþ trả về, cúi đầu chu miệng loẹt xoẹt đếm đếm rồi chia làm hai phần, một phần nhét vào túi quần…
Đậu Dĩ nhìn động tác của cô: “Phần còn lại làm gì?”
Cô vừa khom người cởi giày vừa nói: “Phòng ngừa vạn nhất.”
“Chú Từ cắt hết tiền của em rồi hả?”
“Ừm.”
Mâu thuẫn giữa hai cha con này đã thâm căn cố đế, tích lũy theo năm tháng như một vòng tuần hoàn ác tính, lúc đầu Từ Việt Hải tìm mọi cách cố xoa dịu bầu không khí, nhưng Từ Đồ luôn thể hiện rất rõ sự chống đối của mình, nhìn thấy hắn như nhìn thấy kẻ thù giai cấp, dần dà Từ Việt Hải cũng bỏ cuộc, chỉ để ý tới việc ăn uống của cô, còn những chuyện khác rất ít khi hỏi đến. Trước kia, cô toàn dùng thẻ phụ* của Từ Việt Hải, lần này gây họa không nhỏ, hắn giận đến tím mặt tím mày, cắt hết thẻ, đóng gói sẵn hành lý cho cô, trực tiếp ném thẳng tới cái nơi hoang vu hẻo lánh này.
(*Thẻtín dụng phụ: là thẻ do chủ thẻ chính đăng ký phát hành bổ sung cho người khác nhằm chia sẻ tiện ích thẻ tín dụng của mình tới các thành viên trong gia đình hay bạn bè.)
Mà lần này, Từ Đồ ngoài ý muốn không phản kháng câu nào, xét theo tình hình hiện giờ, tạm thời rời khỏi Hồng Dương có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất.
Đậu Dĩ nhìn cô loay hoay cất tiền, hắn vặn nắp chai nước khoáng lại: “Vậy em tính nửa năm tới làm thế nào?”
Tư Đồ đang khom người: “Ông ấy muốn chơi với tôi, để xem mệnh ông ấy cứng hay mệnh tôi cứng.”
“Dù sao chú Từ cũng là ba em…”
“Mau về đi!” Cô khoát khoát tay muốn đuổi người.
Đậu Dĩ há miệng, đang tính tiếp tục khuyên vài câu, đã thấy cô dời sự chú ý đi nơi khác.
Từ xa có hai chiếc xe chạy tới, tiếng động cơ ồn ào náo động làm dậy lên cả thị trấn nhỏ. Ngón tay Từ Đồ còn đang luồn trong dây giày, cô cứ ngồi yên như thế, cái đầu nhỏ hơi nghểnh lên.
Xe dừng cách Từ Đồ không xa, bánh xe hướng về phía mũi chân cô. Trong tầm mắt hiện ra một đôi chân vững vàng chống xuống đất, khoảnh khắc bàn chân vừa chạm xuống, bụi bay tán loạn. Trên đôi giày leo núi đó có chút bụi bẩn bám vào, mặc chiếc quần rằn ri cũ, ống quần nhét vào bên trong giày.
Ánh mắt Từ Đồ tiếp tục lướt trên người đàn ông đó, anh lấy tay khỏi tay lái, duỗi xuống lôi ống quần ra ngoài, trên mặt vải nơi gấu quần có hằn những nếp nhăn. Bàn tay anh dày rộng thô ráp, làn da màu lúa mạch vô cùng tráng kiện khỏe mạnh.
“Cô là Từ Đồ?” Âm thanh trầm ᴆục, chậm rãi.
Từ Đồ vẫn ngồi yên không nhúc nhích, ánh mắt dời khỏi bàn tay kia. Chút tia nắng cuối ngày còn sót lại bao phủ quanh anh, tầm mắt đang ở dưới thấp khiến Tư Đồ không nhìn thấy rõ được biểu cảm trên gương mặt, trong cái chập chờn giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, không quá khó để nhận ra những đường nét cơ thể đầy vạm vỡ. Dáng người to lớn cường tráng, sừng sững bất động, cho dù chỉ ngồi yên trên mô tô, cũng hệt như một ngọn núi đang áp xuống đỉnh đầu cô.
Tư Đồ ngồi thẳng dậy, màu đỏ nơi đường chân trời rọi vào hai gò má ửng hồng, cái dáng người tựa như khuynh đảo cả thế giới của anh không còn phủ hết tầm mắt cô nữa.
Ánh mắt cô lần nữa tìm qua đó, dừng lại một hồi, lần này đã nhìn rõ được mặt anh.
Tần Liệt lặp lại: “Từ Đồ?”
Cô thất thần giây phút, rất nhanh sau đó đã lấy lại sự bình thản tự nhiên: “Anh là ai?”
“Tần Liệt.” Hoàn toàn chẳng có chút nhiệt tình nào, vẻ mặt hờ hững lạnh nhạt, qua loa lướt nhìn cô.
Từ Đồ ʍúŧ ngón tay cái: “Tần Liệt…” Hàm răng xinh xắn vừa nhứ nhứ cắn ngón tay vừa nghiền ngẫm tên anh: “Anh chính là người Từ Việt Hải phái đến sao?”
“Đợi một lát.” Anh không nhìn cô, duỗi tay tắt máy xe rồi chỉ ngón cái về phía sau: “Cậu ta là A Phu.”
Cái này có thể xem như giới thiệu ngắn gọn, cũng không để cho hai người có cơ hội chào hỏi, anh hỏi A Phu: “Mấy giờ Hướng San tới?”
A Phu lái một chiếc xe ba bánh, thùng xe phía sau không lớn lắm, bên trên có để hai cái sọt tre. Tướng tá của anh ta so với Tần Liệt còn đồ sộ hơn, theo cô ướm thử chắc gần khoảng gấp rưỡi, da đen thui, khuôn mặt điển trai, dáng vẻ chất phác thật thà, mang đến cho người ta cảm giác trung thành một cách vô tội vạ.
Hắn gãi gãi đầu: “Trước đó cô ấy liên hệ với bọn Triệu Việt, em không rõ lắm.”
Lúc này Tần Liệt mới nhớ tới chuyện vụn vặt đó, bàn tay sờ soạng túi quần một hồi, nhét tay vào rút ra một tờ giấy dùng để vấn thuốc lá nhăn nhúm: “Triệu Việt đưa cho anh số điện thoại này, chú hỏi thử xem.”
A Phu cầm lấy, bước xuống xe đi qua phía tiệm tạp hóa đối diện.
Từ Đồ liếc hắn một cái: “Còn có người sắp tới sao?”
“Ừm.” Giọng mũi phát ra một âm tiết đơn giản.
“Ai vậy?”
Đợi một hồi, không nhận được câu trả lời, nghĩ anh không nghe thấy, Từ Đồ lớn tiếng hỏi lại lần nữa.
Lúc này Tần Liệt mới đáp lại: “Giáo viên.”
Anh cũng không nhìn cô, ánh mắt ném thẳng về phía tiệm tạp hóa đối diện. Mặt trời đã lặn, ánh nắng chìm về sau đỉnh núi, chỉ còn lại một màu than chì xám xẫm.
Chẳng mấy chốc, A Phu đã sải bước trở lại.
Tần Liệt: “Cô ấy nói sao?”
A Phu nói: “Chị ấy bảo, đoạn đường vừa ra khỏi hẻm núi có tai nạn giao thông, đường bị chặn lại, chị ấy không qua được.”
Chân mày Tần Liệt khẽ nhíu: “Chỗ đó không dễ khai thông.”
A Phu nhún vai: “Đợi thôi.”
Từ Đồ lắng nghe hai người nói chuyện, chưa kịp mở miệng, người bên cạnh đã mất hết kiên nhẫn: “Các anh sắp xếp kiểu gì vậy? Trời tối rồi, càng lúc càng lạnh, còn phải đợi bao lâu nữa?”
Tần Liệt quét mắt liếc nhìn hắn.
Từ Đồ nghiêng đầu nhìn Đậu Dĩ: “Anh còn chưa đi sao?”