Nhi! Nhi! Mày sao vậy?- Uyên lay lay nó
- Tao đang ở đâu?- Nó
- Mày đang ở bệnh viện! Mày hôn mê 1 tuần rồi! Tao lo lắm!- Uyên ôm nó vào lòng
- Chị thấy ổn chưa?- Hưng hỏi
- Em vì quá sốc nên ngất đi!- Nguyên
- May quá! Chỉ là giấc mơ!- Nó thở phào- Ken đâu m.n
- *Im lặng*!
- Sao thế? Ken đâu rồi?- Nó
- *Im lặng*
- Tôi hỏi Ken đâu?- Nó lớn tiếng
- Nhi! Mày nghe tao nói!- Uyên nắm chặt 2 tay nó
- Nói gì mày nói đi!- Nó không giữ được bình tĩnh nữa
- Ken…..- Uyên định nói gì đó
- ૮ɦếƭ rồi!- Linh tiếp câu
- M.n đang đùa à? Ken vừa mới nc với tôi!? Anh ấy ngồi ngay đây nè! Tôi còn cảm nhận anh ấy hôn tôi mà?- Nó
- Ken đã mất trong đêm đó! Vì chấn thương đầu nặng quá! Nhi à! Hức hức!- Uyên khóc.
- Mấy….mấy người x…xạo!- Nó cố cười- Mấy người giấu Ken ở đâu bảo anh ấy ra đi! Tôi không đùa đâu!- Nó leo xuống giường chạy ra ngoài tìm
- Bọn anh không đùa! Ken ૮ɦếƭ thật rồi Nhi à!- Linh nói, nước mắt đang chảy ra trên mắt anh
- Hức hức! Ken còn quá trẻ!- Uyên khóc nức nở
- Nhi tỉnh lại rồi à?
- Ông ơi! May quá! Nãy giờ bọn họ đùa cháu rằng Ken ૮ɦếƭ rồi! Ông nói đi Ken đang ở đâu ạ?- Nó
- Bọn nó…nói thật đấy cháu ạ!- Ông nó đưa ánh mắt buồn bã nhìn nó
- Sao ai cũng xạo hết vậy? Giấu Ken ở đâu nói đi! Tôi không đùa mà! Không đùa mà!!! Huhuhu, mang Ken về cho tôi!- Nó bắt đầu khóc to lên, khóc như chưa từng được khóc. Vậy giấc mơ đó là sao đây? Rõ ràng Ken vẫn lành lặn mà!- Ken ơi trở về với em đi! Em tha lỗi cho anh rồi mà! Về mà ôm em đi nè!! Huhuhu!
Cả căn phòng im lặngnhìn người con gái nhỏ nhắn khóc gào trong tuyệt vọng, phải chấp nhận 1 sự thật là Ken không trở về bên nó nữa! Chỉ vì nó, chỉ vì nó, tại nó hại những người nó yêu thương, nó hối hận quá. Giờ nó biết làm gì để chuộc lại đây? Ký ức của hơn 10 năm trước hiện về, Ken đã ra đi cũng như ba của nó đã bỏ mẹ con nó mà đi! Ken là cuộc sống của nó, là tất cả mà nó có được! Ken đi nó còn thiết gì mà sống nữa???!
- Ken mong muốn được “nằm” ở đây!- Hưng chỉ vào gốc cây, có cái bảng đề “Trần Nhất Quân” 8-2-2013, hưởng dương:17t.
- Vậy là…anh đã nằm đây sao? Trên ngọn đồi này?- Nó sờ vào thân cây bạch đàn và nói.
- Nhi! Hức hức!- Uyên vẫn chưa thôi khóc.
- Nó ra đi trong yên bình cháu ạ! Tay nó vẫn nắm chặt cái này!- Ông nội Ken đưa cho nó chiếc nhẫn cưới, chiếc nhẫn mà nó đã trả lại Ken vào đêm hôm đó.
- …!- Nó cầm lấy và đeo vào tay mình, trên nhẫn còn vương 1 ít máu, nó nâng tay mình lên và hôn nhẹ vào chiếc nhẫn, 1 giọt lệ rơi ra từ khóe mi
- Ông đã hỏa thiêu nó cùng chiếc nhẫn kia! Cháu có hài lòng vì hành động của ông không?
- Ông làm vậy là quá tốt với cháu ạ! Đây coi như là sự chuộc lỗi lầm của cháu! Cháu sẽ làm vợ anh ấy…suốt đời!- Nó mỉm cười, nụ cười của sự đau thương. Tâm hồn nó như bị khuyết đi 1 nửa.
- Nhi!- Nguyên gọi
- M.n vào trong trước đi ạ! Cháu muốn nói chuyện với anh ấy 1 lát!
M.n đi hết rồi, nó đưa tay miết nhẹ tấm bảng tên treo trên thân cây, thì thầm
- Ngọn đồi này là nơi mà em và anh đến cùng nhau lần cuối cùng, và tại nơi đây, chúng ta đã hứa hẹn với nhau 1 điều! Nhưng em rất tiếc là bây giờ sẽ thực hiện nó sớm hơn! Điều ước của em là sẽ trở thành vợ anh, cùng anh hp mãi mãi suốt cuộc đời. Rồi em sẽ thực hiện lời hứa đó! Hãy chờ em!- Nó tiến vào trong biệt thự
- Nhi! Mày ổn chứ?- Uyên lo lắng hỏi
- Tao không sao!- Nó cười chua chát- Tao về phòng nghỉ đây!
Tối đó, đến giờ ăn, vì lo cho nó nên Hưng lên gõ cửa
- Chị Nhi xuống ăn nào! Cả tuần qua hôn mê chị chưa ăn gì đó! Ăn cho khỏe! Chị Nhi! Chị Nhi?- Hưng gọi mà không thấy nó trả lời. Nên mở cửa vào, trước mặt cậu là 1 cảnh tượng hãi hùng. Nó đang nằm đó, với vũng máu chảy ra từ cổ tay, ướt đẫm cả ga giường!
<Ông ơi!!!!>- Hưng gào lên
- Cháu tôi sao rồi bác sĩ?
- May mà phát hiện ra tiểu thư sớm, không là mất máu tử vong rồi! Cần theo dõi thêm!
Nó đang nằm đó, mặt tái nhợt thiếu sức sống. 1 dòng lệ vẫn không ngừng rỉ ra từ đôi mắt nhắm nghiền.
- Nhi à? Sao em ngốc thế?- Linh nhìn nó lo lắng
- Con khùng! Mày không yên với tao đâu!- Uyên cứ **** nó hung hăng vậy chứ nhưng vẫn ngồi khóc sướt mướt. 1 bầu không khí nặng nề bao trùm lên cả bọn.
1 tuần sau, ngày nó xuất viện, có người đến thăm.
- Cô đến đây làm gì?- Giọng nó lạnh lùng
- Tôi muốn xin lỗi chuyện tôi gây ra cho 2 người!- Nhung nói
- Về đi!
- Chị không tha thứ cho tôi cũng được! Nhưng tôi cần chị biết điều này! Đêm đó là do tôi hôn quá bất ngờ nên anh ấy không kịp né và đúng lúc chị về thôi! Nên chị đừng nghi ngờ anh ấy nữa!- Nhung nói
“Vậy ra giấc mơ đó là thật!Ken đã xuất hiện trong giấc mơ của mình”
- Nhưng tự tử là 1 điều điên rồ! Liệu Ken ở nơi xa có vui mừng vì chị làm như vậy không? Anh ấy mong chị sẽ tiếp tục sống tốt mà! Ken đã cho tôi nghiệm ra 1 điều: Nếu mình yêu thương ai thật lòng thì hãy cầu chúc cho người đó luôn hp! Tôi tin anh ấy cũng mong muốn điều như vậy xảy ra với chị!
- …!
- Tôi về đây!
- Cám ơn cô!- Nó chợt nói, Nhung khựng lại 1 lát rồi đi mất. Có ai biết rằng trên má của Nhung 1 giọt lệ vừa rơi ra.
- Ken! Em đã trở lại rồi! Em vừa làm 1 điều ngu dốt phải không? Em xin lỗi! Vì em không được thông minh nên chỉ nghỉ tới đó thôi! Anh hãy mắng em đi!- Nó sờ nhẹ thân cây bạch đàn
Mặt hồ hôm nay cũng phẳng lặng, giống như ngày mà nó cùng Ken đi picnic vậy. Mọi kí ức của anh ùa về trong nó, từ lúc anh vào nhà nó mua hoa, tới lúc anh tỏ tình với nó. Tất cả điều đó khiến nó mỉm cười 1 cách hp. Cuộc tình của nó đã rất rất đẹp, khiến bao người phải ganh tị với nó.
Bước tới vị trí đã được đánh dấu, nó đào lên, cái chai thủy tinh có 2 tờ giấy. Nó mở tờ giấy của anh ra:
Hey vợ iu! Dạo gần đây anh hay có linh cảm không tốt. Anh hay nằm mơ thấy rằng mình phải xa em, hi vọng đó chỉ là mơ mà thôi! Hì hì, hôm nay cả ngày được ở bên em thật là hp. Anh ước thời gian có thể dừng lại và mình có thế cứ như vậy mãi, chỉ cần ở bên em, được thấy em cười vui là anh mãn nguyện rồi. Vậy nên hãy luôn cười nhé cô bé à! Vì em cười trông đẹp lắm! Điều ước của anh là khoảng 5 6 chục năm sau, có 2 ông bà lão tóc bạc phơ, miệng móm mém ngồi tựa nhau trên ngọn đồi này(lúc đó đã nở đầy hoa). Miệng cười đầy hp, vì thế anh sẽ phủ ngọn đồi này với những hoa là hoa, để nơi đây trở thành 1 “happy place” đối với 2 đứa mình hen! P.s: I luv u 4ever! My girl!- Nhất Quân
Đọc xong tờ giấy, người nó run lên bần bật, khóc nấc từng hồi.
- Ken à!- Nó cứ gọi tên Ken như thế mà khóc, cũng không thay đổi được 1 sự thật, Ken sẽ không trở về nữa!